Đại Nịnh Thần

Chương 127: Chần chừ


Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 127: Chần chừ

Chương thứ hai – Chần chừ

(Quang ca với tiểu Ương nè =3=)

Dạ Vị Ương gần đây thường xuyên nằm mơ, buổi tối khi ngủ luôn mơ thấy một tiểu hồ ly ở trước mặt hắn nhảy tới nhảy lui.

Ban đầu hắn nghĩ đó là quá khứ của mình, nhưng sau đó trong mộng ngoài trừ tiểu hồ ly kia, Dạ Vị Ương cũng mơ thấy chính hắn.

“Ngao ngô.”

Tiểu hồ ly giống như con mèo nhỏ, vừa nhu thuận lại dịu ngoan nằm úp sấp bên cạnh hắn, vươn đầu lưỡi hồng phấn liếm ngón tay hắn.

Dạ Vị Ương nhịn không được ôm vật nhỏ vào trong ngực, khẽ vuốt lông mao trên đầu và lưng đối phương, trong lòng giống như nếm phải mật đường ngọt lịm, cho nên sau khi tỉnh mộng hắn vẫn nhắm mắt nhớ lại tiểu hồ ly khả ái khiến tâm can hắn rung động kia.

Nhưng hôm nay hắn không thể không rời giường, tuy rằng không có thượng triều, nhưng hắn đã đáp ứng Chước Hoa cùng đi du thuyền thưởng sen.

Ngáp một cái, Dạ Vị Ương vươn tay để hạ nhân giúp hắn mặc y phục, người ta thường nói: “Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan*”, lời này một chút cũng không sai.

* Nguyên văn: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (由俭入奢易, 由奢入俭难). Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.

Năm trước hắn không quen để người khác giúp mặc y phục, đến hôm nay đều tập mãi thành quen, mỗi buổi sáng thức dậy chính là giang tay chờ người đến hầu hạ.

Dạ Vị Ương âm thầm kinh thán tốc độ thích ứng của mình, hắn cảm thấy bản thân hẳn là nên rèn luyện một chút, mùa xuân qua đi người càng lúc càng biếng nhác, mỗi ngày rời giường càng lúc càng khó khăn.

Sau khi chuẩn bị xong, Dạ Vị Ương liền theo Chước Hoa đang chờ bên ngoài cùng nhau xuất môn, thời điểm ngồi trong xe ngựa hắn đột nhiên nhớ tới sự tình ngày đó Từ Thương Hải hỏi hắn về Chước Hoa.

Đã đáp ứng Từ Thương Hải không nói lại với Chước Hoa, nhưng Dạ Vị Ương cũng có biện pháp của riêng hắn, đối với nam tử bên ngoài hỏi: “Ngươi lúc nào cũng theo bên cạnh ta, có muốn ta thả người vài ngày, cho ngươi trở về nhìn sư phó của ngươi một chút?”

“Không cần.” Chước Hoa nhìn phía trước, trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát, ngay cả suy nghĩ cũng chẳng thèm suy nghĩ.


Dạ Vị Ương còn muốn hỏi, liền bị Chước Hoa chuyển đề tài: “Đại nhân, ngươi tính toán trốn Đại tướng quân tới bao giờ, bất luận đã xảy ra việc gì, ta nghĩ Đại tướng quân sẽ cùng ngươi ngồi xuống i từ từ nói chuyện, ngươi từ trước đến nay tin tưởng hắn như vậy, lúc này như thế nào lại không tin hắn?”

Dạ Vị Ương nhất thời cười khổ, trở lại Thiên kinh đã hơn ba tháng, trong thời gian này Bắc Thần Diêu Quang tuân thủ hiệp ước không tái động tay động chân ở Quảng Nam, không để cho Kim quốc quấy rầy Thiên quốc, càng không có chút tin tức gì.

Bắc Thần Diêu Quang từng oanh oanh liệt liệt nói thương hắn chỉ cần một mình hắn liền bỗng nhiên yên lặng, không tiếp tục truy đuổi hắn.

Ba tháng trước, Bắc Thần Diêu Quang bởi vì một tin đồn mà ly khai hắn, làm cho hắn có được cơ hội thoát đi, Dạ Vị Ương đột nhiên phát hiện hắn giống như lời Bắc Thần Nguyệt đã nói, không cao hứng như trong tưởng tượng.

Hoặc là nói, hắn thế nhưng có cảm giác mất mác cùng thất vọng.

Lần nữa tương kiến Lưu Bá Hề, hắn trừ bỏ đối với Đại tướng quân tưởng niệm cùng ái mộ không thay đổi, nhưng nhiều thêm một phần áy náy.

“Ta không phải không tin hắn, ta là không tin được chính mình.”

Chước Hoa không nói gì nữa, đoàn người rất nhanh đến ven hồ.

Hàng liễu rũ xanh lục giống như mái tóc nữ tử, bên mặt hồ trong vắt nhẹ nhàng vuốt sợi tóc mềm mại của các nàng, dưới tàng cây ngẫu nhiên có đôi nam nữ đi qua, tựa hồ trong gió bày tỏ ái mộ lẫn nhau.

Sau khi xuống xe ngựa, Dạ Vị Ương nhịn không được nhắm mắt hít sâu một hơi, quả nhiên ra ngoài vẫn là dễ chịu nhất, cả ngày ở trong phủ hắn đều nhanh biến thành béo hồ ly.

“Đại nhân, thỉnh.”

Chước Hoa dẫn Dạ Vị Ương đi đến chiếc thuyền hoa đậu ở ven hồ, thuyền hoa kia có hai tầng, song cửa sổ thiếp màu son đỏ, thoạt nhìn thư thái phiêu lượng.

Hướng mặt hồ trong xanh, thuyền hoa từ từ ly khai bờ.

Chước Hoa nói: “Lúc này tuy rằng còn sớm, bất quá mặt trời mùa hè rất gay gắt, đại nhân vào trong thuyền ngồi đi.”

“Được.”


Dạ Vị Ương cười gật đầu, hắn đến đây đã hơn một năm, ngồi thuyền không ít lần, nhưng vẫn là lần đầu được du thuyền thưởng sen trên chiếc thuyền hoa xinh đẹp thế này.

Ban đầu nghe Chước Hoa nói “du thuyền thưởng sen”, hắn nghĩ chỉ là một chiếc tiểu thuyền, không nghĩ tới sẽ là chiếc thuyền hoa lộng lẫy xa hoa như thế.

Đi vào trong thuyền hoa, Dạ Vị Ương nhìn bên trong chẳng những có ải tháp nghỉ ngơi còn có cung nhân hầu hạ, nữ tử ngồi trong khoang tấu lên khúc nhạc êm tai, bên cạnh nàng có người chuyên môn pha trà.

“Ngươi bình thường thoạt nhìn khô khan, thế nhưng cũng biết học đòi văn vẻ.” Dạ Vị Ương nhịn không được trêu ghẹo Chước Hoa.

Khóe miệng Chước Hoa khẽ nhếch lên độ cung rất nhỏ, chỉ vào thang lầu nói: “Đại nhân mời lên lầu, trên lầu thoáng gió, nghe cầm khúc, còn có thể ngắm phong cảnh hai bên hồ sen.”

“Được.” Dạ Vị Ương đi lên hai bước, gặp Chước Hoa vẫn đứng yên bất động, hắn liền ngừng lại nói: “Ngươi không đi?”

“Chờ trà pha xong, ta sẽ đem lên.”

,,,,,,,

,,,,,,,

,,,,,,,

Còn chưa đến lầu hai Dạ Vị Ương đã cảm giác được một cỗ gió mát thấm vào ruột gan, hắn vịn vào thang hồng mộc (gỗ lim) đi tới lầu hai thuyền hoa, lầu hai giống như một ban công, bốn phía không có cửa sổ chỉ có tầng tầng bạc sa trong gió tung bay.

Dạ Vị Ương sau khi đi lên, liền phát hiện ở ban công có một thanh y nam tử đang quay lưng về phía hắn.

“Ta nên sớm biết, Chước Hoa như thế nào đột nhiên mời ta du thuyền thưởng sen, lấy tính cách của hắn càng không nghĩ đến loại thuyền hoa này.”

Dạ Vị Ương cười khổ, nhưng không đi xuống lầu, có một số việc muốn tránh cũng tránh không được.


“Nếu không như vậy, ngươi tính toán trốn ta cả đời?” Lưu Bá Hề xoay người, trong đôi mắt mang theo tình cảm phức tạp dừng trên thân nam nhân thường xuyên quấy nhiễu giấc mộng của hắn.

Có tưởng niệm, có bất đắc dĩ, cũng có một tia mất mác.

Dạ Vị Ương thấy đủ loại cảm xúc trong mắt Lưu Bá Hề, hắn hơi mím môi ở bên cạnh ngồi xuống, gió hồ thổi lên bạc sa bán trong suốt phất qua hai má hắn.

“Vị Ương, ta đã nghĩ rằng, ta có thể cho ngươi ỷ lại cùng tín nhiệm.”

Bất luận Dạ Vị Ương gặp sự tình gì, Lưu Bá Hề sớm đã làm tốt chuẩn bị cùng nam nhân này gánh vác hết thảy, hắn thích Dạ Vị Ương, cũng nghĩ đối phương có thể tận tình ở bên người hắn tìm được tin cậy cùng tín nhiệm. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Nhưng trong ba tháng nay, Lưu Bá Hề phát hiện Dạ Vị Ương không có hoàn hoàn toàn toàn tín nhiệm hắn, nếu không vì sao lại trốn tránh hắn.

Mỗi lần nhìn Dạ Vị Ương cố ý tránh mặt hắn, giả vờ như không thấy hắn, hoặc là nhìn thấy hắn liền xoay người đi nhanh, chua xót cùng bất đắc dĩ trong lòng Lưu Bá Hề cũng chỉ có hắn hiểu được.

Hắn không ngừng nói với chính mình, có lẽ Dạ Vị Ương cần có thời gian yên tĩnh, chờ thêm một chút là tốt rồi.

Nhưng chớp mắt đã qua ba tháng, Dạ Vị Ương vẫn như trước trốn hắn, Lưu Bá Hề thật sự chờ không nổi nữa.

Nếu Dạ Vị Ương không muốn gặp hắn, hắn sẽ tìm biện pháp gặp nam nhân này.

“Ta không nghĩ trốn ngươi, ta chính là không dám gặp ngươi.” Tựa như hiện tại, Dạ Vị Ương không dám nhìn thẳng song mâu minh lượng của Lưu Bá Hề.

Vừa thấy ánh mắt đối phương, Dạ Vị Ương giống như từ trong đó nhìn ra mặt bất kham của chính mình, hắn quay đầu nhìn đóa hoa sen nở rộ trên mặt hồ, bàn tay dưới ống tay áo khẽ siết lại: “Từng có người nói ta không xứng với ngươi, lúc ấy ta còn không chấp nhận, hiện tại đã cảm thấy, kỳ thực câu nói kia một chút cũng không sai.”

Dạ Vị Ương dùng sức nhắm hai mắt, quay đầu nhìn về phía Lưu Bá Hề, thầm đè xuống hoang mang cùng giãy dụa trong tim.

Hắn nhìn Đại tướng quân nói chậm từng chữ: “Ba tháng nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, Bá Hề, chúng ta sau này hãy trở về mối quan hệ như một năm trước, ngươi vẫn là Lưu Bá Hề không thích Dạ Vị Ương, ta vẫn là…”

“Một năm trước là một năm trước, ngày hôm nay ta và ngươi còn có thể quay về như trước kia sao?” Lưu Bá Hề khẽ thở dài đánh gãy lời Dạ Vị Ương, hắn hướng nam nhân đi tới, ở bên cạnh Dạ Vị Ương ngồi xuống.

“Thích chính là thích, làm sao chỉ vì một câu nói liền không thích, nếu tình cảm một người dễ dàng bị khống chế như thế, sao có thể gọi là tình cảm.”

Lưu Bá Hề nhìn Dạ Vị Ương bên cạnh, hắn không muốn bức đại hồ ly đi vào chỗ bế tắc, càng không muốn vì câu nói của Dạ Vị Ương mà cắt đứt quan hệ với nam nhân này.

Quan hệ bọn họ, không phải muốn đoạn là đoạn.


“Không nói cái gì xứng hay không xứng, Vị Ương, ngươi hãy tin ta một lần, không cần đem chuyện nghẹn ở trong lòng.”

Nghe lời này, Dạ Vị Ương bỗng dưng cười, chính là trong nụ cười dẫn theo chua xót cùng trào phúng, thanh âm hắn có phần run rẩy, hắn nhìn Lưu Bá Hề nói ra những lời mà bản thân hắn cũng thấy thẹn.

“Nếu như… ta thay lòng đổi dạ thì sao?” Hai bàn tay giấu dưới ống tay áo gắt gao siết thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, hắn nhìn ánh mắt Lưu Bá Hề sau khi nghe hắn nói, phút chốc nhiễm vài phần khó tin cùng kinh ngạc.

“Nếu trong lòng ta không chỉ có mình ngươi thì sao? Đây không phải là ta nhất thời hồ đồ hay hư não, ta đã suy nghĩ ba tháng, ba tháng này cũng đủ cho ta nghĩ rõ ràng.”

Dạ Vị Ương không muốn lừa chính mình, càng không muốn lừa Lưu Bá Hề.

Rõ ràng tâm hắn đã không còn như lúc đầu, chỉ có một mình Lưu Bá Hề, cho dù hắn có thể giả vờ như cái gì cũng không biết cái gì cũng không để ý, giống như trước kia hưởng thụ yêu thương độc nhất vô nhị của Đại tướng quân, Dạ Vị Ương hắn chính là không làm được.

Hắn không thể lừa gạt người hắn yêu thương.

Hơn nữa, thời điểm hắn và Lưu Bá Hề cùng một chỗ ngẫu nhiên còn nghĩ đến người khác, Dạ Vị Ương chịu không nổi.

Tình cảm vốn sạch sẽ hiện giờ bởi vì hắn mà nhiễm tạp trần, không phải tìm cớ, hắn chính là cảm thấy bản thân không xứng với Lưu Bá Hề, càng không có biện pháp vừa yên tâm thoải mái được Lưu Bá Hề yêu, vừa đem người khác cất vào trong tâm mình.

Giờ này phút này, cùng Lưu Bá Hề nói những lời này cơ hồ đã hao hết khí lực và dũng khí cả đời Dạ Vị Ương.

“Thực xin lỗi, Bá Hề.”

Dạ Vị Ương cúi đầu không dám nhìn biểu tình nam nhân bên cạnh, trầm mặc hồi lâu, Lưu Bá Hề mở miệng: “Hắn…” Rồi lại lập tức im lặng không nói gì.

Cho dù biết người khiến Dạ Vị Ương tưởng niệm là ai, thì có thể thay đổi sự thật này sao?

“Ta chỉ muốn hỏi, ngươi còn yêu ta không?”

Dạ Vị Ương không cần suy nghĩ mà gật đầu, hắn hận không thể lập tức nhào vào lòng Đại tướng quân.

“Vậy ngươi còn muốn rời xa ta không?” Tựa hồ thở dài, Lưu Bá Hề nhẹ giọng hỏi.

Hết chương thứ hai


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.