Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 124: Thế nào là tín nhiệm?
“Sau khi ta tỉnh lại, bọn họ tìm một con hồ ly bình thường khác nghĩ muốn gạt ta, nhưng tiểu hồ ly của ta cùng chúng bất đồng, từ đó ta bắt đầu khắp nơi tìm kiếm hồ ly, lần lượt tìm kiếm, lần lượt thất vọng.”
Buổi tối, Bắc Thần Diêu Quang ở phía sau Dạ Vị Ương thay nam nhân chải tóc, ánh nến chiếu vào thân ảnh hai người in lên vách tường, chồng chéo đan nhau.
“Ta biết hồ ly sẽ không gạt ta, hắn nói trở về thì nhất định sẽ trở về.” Cây lược gỗ theo tóc nam nhân chảy xuống giường, Bắc Thần Diêu Quang thân thủ ở sau lưng nhẹ nhàng ôm Dạ Vị Ương, “Nếu không, sao để ta tìm được tiểu hồ ly vô tâm này”
“Ngươi yêu ta sao?” Dạ Vị Ương khẽ nhíu mày, hắn quay đầu nhìn nam nhân phía sau: “Là yêu đoạn hồi ức kia, hay yêu Dạ Vị Ương ở hiện tại?”
“Muốn biết không?” Bắc Thần Diêu Quang cười nhẹ, cầm tay nam nhân tiến vào trong y phục hắn, để lòng bàn tay Dạ Vị Ương đặt trước ngực mình.
Tay bị Bắc Thần Diêu Quang nắm, từng chút từng chút một khẽ chạm vào thân thể người nọ, cho dù ở thời điểm thân mật, Dạ Vị Ương cũng rất ít chủ động đụng chạm thân thể đối phương, nói trắng ra là hắn trừ bỏ chân chính sờ qua Lưu Bá Hề, thì chưa từng sờ qua người khác.
Bàn tay tựa như chạm vào ngọc thạch, không phải trắng trẻo mịn màng nhưng lại mang đến một loại tình động khiến người ta nhịn không được lông tơ dựng đứng.
Mặt Dạ Vị Ương có chút đỏ, hắn như thế nào sờ thân thể đối phương mà động tình a.
“Cái đó cùng đáp án của ngươi có quan hệ gì?” Dạ Vị Ương muốn rụt tay về, Bắc Thần Diêu Quang sớm nhìn thấu hành động người này, một phen giữ tay hồ ly.
“Ta sờ ngươi nhiều như vậy, hiện tại cho ngươi sờ lại, ngươi không cần sao?” Dứt khoát bắt lấy tay kia của Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang mang cả hai tay đối phương cởi quần áo trên người, nửa thân trên lập tức hiện ra trước mắt Dạ Vị Ương.
Ở vị trí sườn bụng cường tráng bên phải vẫn còn băng vải, ngoại thương do một kiếm kia gây nên không tính nghiêm trọng, chính là thương đến nội tạng nên cần thời gian chậm rãi điều dưỡng.
Nhìn băng vải bạch sắc kia, Dạ Vị Ương nhớ tới ngày đó Bắc Thần Diêu Quang sở tác sở vi (tự mình tạo nên), nói không động dung, đó là giả.
Cầm hai tay Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang làm cho hồ ly mớn trớn hai má hắn, bờ môi hắn, tim hắn, dần dần lướt qua tiểu phúc, thẳng đến cách lớp vải mỏng chạm vào địa phương đang bành trướng kia.
Dạ Vị Ương nhịn không được thoáng run rẩy, chính là Bắc Thần Diêu Quang vẫn dẫn dắt cách lớp vải mỏng miêu tả chỗ cương ngạnh đó.
Đại khái đây là chuyện tình lớn mật nhất hắn từng làm, ít nhất hắn cho rằng như vậy, bởi vì khi đối mặt với Lưu Bá Hề hắn cũng vô pháp buông xuống cảm giác thẹn tâm.
Mặt đỏ như tôm luộc, Dạ Vị Ương âm thầm nuốt nước miếng, hắn cảm giác địa phương kia khi bị hắn chạm vào càng ngày càng trở nên cứng rắn, giống như một thanh sắt.
“Cùng ta.” Vừa dứt lời, Bắc Thần Diêu Quang liền đem hồ ly ủng vào ngực mình, làm cho lưng đối phương tựa vào lòng hắn, vuốt hai tay đối phương hướng phía dưới dò xét.
“Đừng xằng bậy!” Dạ Vị Ương khẩn trương thiếu chút nữa lòi cả đuôi ra.
“Đây không phải chuyện hổ thẹn gì!” Giống như mê hoặc, Bắc Thần Diêu Quang ở bên tai hồ ly thấp giọng nói, sau đó cầm tay Dạ Vị Ương đưa xuống khố tử hồ ly.
Loại chuyện thủ dâm này, Dạ Vị Ương nhớ rõ lúc hắn ở thời kỳ trưởng thành đã từng làm, cảm giác lần đầu tiên mang lại khó có thể nói nên lời ở dưới chăn vượt qua.
Hiện tại cũng không biết có phải vì lời nói Bắc Thần Diêu Quang quá mức mê hoặc hay không, hay là lâu rồi chính mình chưa làm, mà khi hai tay chạm tới hắn chợt giống như trở về thời kỳ trưởng thành.
Có tân kỳ, có kích thích, có thẹn thùng, có ác cảm, cũng có xúc động khó có thể chống đỡ.
Hắn đại khái là điên rồi, mới có thể để cho Bắc Thần Diêu Quang lôi kéo làm chuyện tình xấu hổ như vậy.
Nhưng cũng mang đến cho hắn một loại thể nghiệm kích thích trước nay chưa từng có, giống như tiến nhập vào thế giới hoàn toàn mới, lúc đầu khiếp đảm cùng sầu lo, sau đó dần thích ứng thả lỏng rồi lớn mật.
“Đủ, đủ rồi…” Lưng dựa vào lồng ngực Bắc Thần Diêu Quang căng cứng như dây cung, mà người cũng giống như mũi tên đã bắn ra sẽ không bởi vì Dạ Vị Ương hô hoán mà ngừng lại.
Liền với tư thế như vậy ở trong lòng Bắc Thần Diêu Quang, thời điểm hai tay Dạ Vị Ương được buông tha, Bắc Thần Diêu Quang đã đem quần hồ ly cởi xuống đầu gối, hắn lại nắm hai tay Dạ Vị Ương đang run nhè nhẹ, ở bên tai hồ ly khẽ nói: “Ta muốn ngươi, hồ ly.”
Nhẹ nhàng hôn lên cổ nam nhân, Bắc Thần Diêu Quang tiếp tục dụ dỗ: “Giao cho ta, được không? Ta sẽ dạy ngươi.”
Lý trí cùng dục vọng trong đại não không ngừng chơi kéo co, bên tai còn tràn ngập tiếng gọi ầm ĩ, Dạ Vị Ương cắn môi rất muốn buông lỏng tinh thần và thể xác hưởng thụ tư vị sung sướng kia, lại muốn chính mình bảo toàn lý trí không thể để phòng tuyến cuối cùng bị phá vỡ.
“Vị Ương…” Thanh âm của Bắc Thần Diêu Quang giống như ác ma dưới địa ngục, “Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi ngầm đồng ý.”
Có lẽ là đầu óc choáng váng, có lẽ là vấn đề gì đó, Dạ Vị Ương nhất thời không lên tiếng.
Không phải lần đầu tiên cùng Bắc Thần Diêu Quang tiếp xúc thân mật, nhưng lại là lần đầu tiên ở trạng thái thanh tỉnh, dưới tình huống không kháng cự mà tiếp nhận đối phương.
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
Thời điểm cách ngày tỉnh lại, Bắc Thần Diêu Quang ở một bên cúi đầu xử lý công sự, Dạ Vị Ương phát hiện hắn đang ôm chân đối phương chảy nước miếng ngủ, thấy hắn đã tỉnh, Bắc Thần Diêu Quang liền buông xuống công tác trên tay ánh mắt mang theo sủng nịch nhẹ xoa đầu hắn.
Bỗng nhiên nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, Dạ Vị Ương có chút sửng sốt, thế nên khi Bắc Thần Diêu Quang hôn môi hắn cũng không phản ứng.
Nghĩ Dạ Vị Ương còn chưa tỉnh ngủ, Bắc Thần Diêu Quang cũng không nghĩ nhiều, ở bên tai nam nhân nói nhỏ: “Ta đã cho người an bài, hai ngày nữa chúng ta liền khởi hành ly khai Mộc Miên trấn.”
“Theo hướng Bắc Thần quốc, ven sông phong cảnh tuyệt đẹp, xuân hoa sáng lạn, đến địa phương nào đó chúng ta có thể dừng lại thưởng thức một phen.”
“Vị Ương, ta cam đoan với ngươi, ta Bắc Thần Diêu Quang cả đời chỉ cần một mình ngươi, đợi sau khi hoàn thành đại nghiệp ta sẽ cùng ngươi quy ẩn, tiểu Nguyệt tuy rằng là nữ tử, nhưng vẫn có năng lực làm nhất quốc chi quân…”
Lời nói sáng nay của Bắc Thần Diêu Quang tựa hồ vẫn còn quanh quẩn bên tai, Dạ Vị Ương ngồi ở hoa viên chơi đùa với chim chóc, hắn nhìn Bắc Thần Nguyệt đối diện, nữ tử trong ngực xuất ra một phong thư.
“Đây là gửi cho ngươi.” Bắc Thần Nguyệt bắt chéo chân, tay chống cằm nhìn Dạ Vị Ương, nói: “Tịch Thiên Thương tuy rằng không có biện pháp đích thân đến đón ngươi, bất quá hắn đã phái người ngươi tín nhiệm tới đón.”
“Người ta tín nhiệm?” Dạ Vị Ương mở phong thư, nguyên tưởng rằng là Chước Hoa, không nghĩ tới lại nhìn thấy nét chữ tuấn tú của Đại tướng quân, hắn nhất thời trợn mắt, “Này…”
“Suỵt!” Bắc Thần Nguyệt vội ngăn lại, tuy rằng Bắc Thần Diêu Quang đi vắng, nhưng cũng không thể ở chỗ này trợn mắt há mồm hét lớn.
Dạ Vị Ương vội che miệng mình lại, trong mắt không kiềm được kích động, nhỏ giọng hỏi: “Hắn đến đây?”
Bắc Thần Nguyệt gật đầu, “Đã đến, ngay tại Mộc Miên trấn, hai ngày nay Tịch Thiên Thương sai người phóng tin tức ra ngoài, nói là dưới chân núi Ngọc Hành sơn có người phát hiện một con hồ ly cưỡi trên đầu lão hổ, tin tức đó hiện giờ đã tới tai hoàng huynh ta.”
“Ngọc Hành sơn?” Dạ Vị Ương nhớ đến hôm nay Bắc Thần Diêu Quang sau khi đọc một phong thư trên mặt lóe lên thần sắc phức tạp, chẳng lẽ chính là biết được tin tức hồ ly?
Ngọc Hành sơn là nơi Bắc Thần Diêu Quang cùng hồ ly gặp nhau, vừa lúc lại là hồ ly cưỡi trên đầu dã thú, nghe được tin tức như thế Bắc Thần Diêu Quang sẽ hoài nghi và hiếu kỳ, cũng khó trách không nói một lời liền ly khai biệt uyển.
Nghĩ đến sáng hôm nay Bắc Thần Diêu Quang còn thề non hẹn biển sau này cùng hắn quy ẩn, hiện tại lại vì một lời đồn mà bỏ đi, Dạ Vị Ương âm thầm cười khổ, tuy rằng đã sớm biết kết cục sẽ là như vậy, vẫn tránh không khỏi có điểm sầu muộn.
Cái gọi là tín nhiệm, rốt cuộc cũng chỉ có thế.
“Hoàng huynh ta dao động, khẳng định sẽ phái người đến Ngọc Hành sơn tìm hiểu tới cùng, thừa dịp hắn không ở biệt uyển ngươi có thể ly khai, chính là nhìn ngươi tựa hồ không vui vẻ.”
Bắc Thần Nguyệt cười chua xót, nàng có thể lý giải tâm tình của Dạ Vị Ương.
Trên thực tế Dạ Vị Ương đã làm tốt lắm rồi, trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể cưỡng lại một nam nhân vừa cường đại vừa dụ hoặc như thế?
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thời điểm Bắc Thần Diêu Quang đem mạng cấp cho Dạ Vị Ương, Bắc Thần Nguyệt đã biết trong mệt mỏi phòng thủ của Dạ Vị Ương đã nứt ra một khe hở.
“Suy cho cùng ta chỉ là người phàm, có người nói yêu ta, vĩnh viễn yêu ta, chỉ cần một mình ta, ngọt ngào như vậy ai mà không vui vẻ, đến một ngày chợt phát hiện ra sự thật không phải vậy, khó tránh khỏi cảm thấy lạc lối.”
Dạ Vị Ương cười đối với Bắc Thần Nguyệt nói: “Dù sao cũng cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi hỗ trợ, ta không biết làm thế nào mới trở về Thiên quốc.”
Cũng sẽ bị Bắc Thần Diêu Quang dần dà mê hoặc.
“Ta nói rồi, đây là vì hoàng huynh ta.” Bắc Thần Nguyệt nhếch miệng cười, nói: “Người đừng cao hứng quá sớm, hoàng huynh ta trở lại phát hiện ngươi thừa dịp hắn không ở mà bỏ trốn, sau đó phát hiện tin tức kia là giả, hắn khẳng định sẽ tự trách cùng giác ngộ.”
“Thời điểm gặp lại tiếp theo, có lẽ hoàng huynh ta sẽ không để ngươi ly khai lần nào nữa.”
Hết chương thứ năm mươi lăm