Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 108: Thiếp mời của Bắc Phương Nguyệt
“Cửu vĩ hồ, cửu vĩ hồ…”
Ngồi nâng má trong đình, bên cạnh Dạ Vị Ương đặt hơn mười quyển thư tịch, đều là sách về truyền thuyết cửu vĩ hồ lúc trước Chước Hoa tìm cho hắn.
Trừ bỏ vài lời đồn trong dân gian, Dạ Vị Ương thật đúng là phát hiện một ít truyền thuyết về cửu vĩ hồ mà trước kia hắn chưa nghe qua.
“Cửu vĩ hồ, thượng cổ thần thú, lịch đại huyết mạch đơn truyền, nhưng hóa thành hình người, tuổi thọ ngang với trời đất… ” Dạ Vị Ương tinh tế đọc văn tự trong sách, “Thọ ngang trời đất?! Vậy ta chẳng phải là trường sinh bất lão sao?”
Thọ ngang trời đất nghe ra tựa hồ không tồi, chính là nếu hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng hiện tại, tương lai Lưu Ba Hề cũng tốt, Tịch Thiên Thương cũng thế, những người đó đều chậm rãi già đi, còn hắn vẫn là bộ dáng thế này, vậy phải làm sao bây giờ?
Dạ Vị Ương lắc đầu, nhìn từng người thân bên cạnh mình lần lượt rời đi, thì trường sinh bất lão cũng không phải chuyện tốt, một mình sống cuộc sống vô nghĩa vậy so với chết có gì khác nhau?
“Di?” Thời điểm Dạ Vị Ương đọc xuống đột nhiên nhìn thấy một đoạn văn tự thú vị. “Cửu vĩ hồ khi đầy đủ chín đuôi đó là dấu hiệu trưởng thành, thọ ngang trời đất, thông hiểu ngôn ngữ vạn vật, chỗ này nói động vật có thể hiểu được tiếng của ta, chẳng lẽ về sau chờ ta biến thành chín đuôi, ta còn có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật?”
Khóe miệng nhất thời giương lên, Dạ Vị Ương gật đầu, điều này cũng không tệ.
“Cửu vĩ hồ nhất mạch đơn truyền, thế gian chỉ có thể tồn tại một cửu vĩ hồ, nếu có tân cửu vĩ hồ được sinh ra, thì pháp lực của đại cửu vĩ hồ sẽ biến mất truyền thừa lại cho đời sau, tuy rằng vẫn có thể thông hiểu ngôn ngữ vạn vật, nhưng không cách nào biến thành hình dạng hồ ly, chỉ giống như thường nhân trải qua sinh lão bệnh tử, thọ chung chính tẩm (sống thọ và chết tại nhà).”
Đọc đến chỗ này Dạ Vị Ương có điểm không rõ, nếu thế gian chỉ có một cửu vĩ hồ, vậy đời sau của cửu vĩ hồ từ chỗ nào chui ra? (Ầy =]])
Nếu thật sự hắn là cửu vĩ hồ duy nhất trên thế gian, nếu cả đời hắn không thú nữ nhân làm vợ, vậy không phải không có đời sau?
Nếu không có thế hệ cửu vĩ hồ mới, kia hắn sẽ sống mãi, vĩnh viễn không chết đi?
Dạ Vị Ương không khỏi nhíu mày, chẳng biết chuyện trong sách viết là thật hay giả.
Hắn sau đó lật xem mấy trang khác, truyền thuyết về cửu vĩ hồ có đủ loại, nói rằng cửu vĩ hồ có đôi mắt mị nhân, khiến người ta lập tức bị mê hoặc, còn nói cửu vĩ hồ thường mê hoặc nam tử trưởng thành để giao hoan.
“Như thế nào cảm giác nói về cửu vĩ hồ đều giống như nữ nhân.” Dạ Vị Ương thấy đầu choáng váng, hắn xoa huyệt thái dương khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh trở lại.
Hiện giờ Lưu Bá Hề không có ở bên cạnh, hắn muốn biến thành cửu vĩ hồ cũng không có biện pháp, bất quá rất kỳ lạ, sao lại có phương pháp “tiến hóa” như vậy, cần phải cùng nam nhân làm cái kia mới có thể biến ra đuôi, vậy cùng làm với nữ nhân thì thế nào?
Ngạch, hay là thôi đi.
Nhưng vạn nhất phải cùng nữ nhân thành thân mới có người kế thừa thì phải làm sao bây giờ? Dạ Vị Ương âm thầm thở dài, cố gắng xem những lời kia là giả, vẫn là không cần tin tưởng mới tốt.
“Đại nhân, tướng quân gửi thư.”
Thư của Bá Hề? Dạ Vị Ương bật người từ trong đình đứng dậy, mở to mắt nhìn thấy Thường Thiếu Điển chậm rãi đi tới.
“Dạ đại nhân, tướng quân gửi thư.”
“Mau đưa ta xem.”
Dạ Vị Ương vội vàng cầm lấy thư tín mở ra, thư lúc này hắn nhận được chính là Bá Hề viết một tháng trước, thời cổ đại này cũng không có gì không tốt, tối không tốt chính là thông tin quá mức lạc hậu, người với người căn bản đều dựa vào thư tín.
Dạ Vị Ương không phải một lần tưởng tượng, nếu hắn có máy tính thì quá tốt, chẳng những có thể tùy thời cùng Lưu Bá Hề thư từ qua lại, còn có thể mặt đối mặt nói chuyện phiếm với đối phương.
“Vẫn là bộ dáng ông lão, hắn nói hắn rất tốt kêu ta đừng lo lắng.” Dạ Vị Ương vuốt ve chữ viết quen thuộc trên tờ giấy.
Chậm rãi đọc từng chữ.
Giờ phút này nam nhân kia còn đang ở phương Bắc trấn thủ biên cương tựa hồ mỗi một chữ đều cất giấu tưởng niệm thật sâu, đại khái là không muốn Dạ Vị Ương lo lắng, đem cuộc sống biên cương miêu tả như thế ngoại đào nguyên.
“Hắn nói mỗi ngày đến hoàng hôn đều kỵ mã, nhìn mặt trời ở phương xa lặn xuống sẽ nhớ đến ta, chờ phương Bắc yên bình, về sau liền mang ta đến đại thảo nguyên phương Bắc kỵ mã.”
Dạ Vị Ương cẩn thận đem thư gấp lại, mỗi một phong thư hắn đều hảo hảo bảo quản, khi nhớ đến nam nhân kia, sẽ lấy ra ngắm, giống như ngửi thấy mùi cỏ xanh thản nhiên từ trong bức thư.
“Dạ đại nhân dường như không được vui?” Thường Thiếu Điển bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi vẫn đi theo bên cạnh ta, loại tình huống này tâm ta có thể vui được sao?” Dạ Vị Ương quyết định không nghĩ đến chuyện khiến hắn phiền lòng nữa, hỏi Thường Thiếu Điển: “Tình hình phương Bắc thế nào?”
Lưu Bá Hề khẳng định sẽ không nói với hắn, Dạ Vị Ương muốn từ Thường Thiếu Điển bọn họ nghe ngóng chút tin tức.
“Nghe nói vẫn kéo dài, Kim quốc không công khai quấy rầy phương Bắc Thiên quốc, nhưng âm thầm xui khiến đám thổ phỉ cường đạo không ngừng gây rối dân chúng ở biên cương phương Bắc, Đại tướng quân hiện tại chính là muốn đem đám thổ phỉ cường đạo này một lưới tóm gọn.”
Nhưng không có cách nào diệt tận gốc, chỉ cần Kim quốc còn vì Bắc Thần quốc bày mưu tính kế quấy rầy phương Bắc, thì sẽ không có một ngày yên ổn, Đại tướng quân trận này đi chỉ có thể làm phương Bắc tạm thời yên ổn, để dân chúng biên cương lúc đầu xuân có thể an ổn lao động sinh hoạt.
Phiền não rối rắm này quan hệ đến nhiều người, Dạ Vị Ương nghĩ, không bằng hắn ngẫm xem có biện pháp nào hỗ trợ Đại tướng quân ở phương xa, dù thế nào hắn cũng là người của thế kỷ hai mươi mốt hiểu được không ít tri thức tiền nhân, còn có lịch sử kinh nghiệm cổ đại Trung Hoa tích lũy mấy ngàn năm.
“Đại nhân.”
Thời điểm Dạ Vị Ương định quay về phòng nghĩ biện pháp, Chước Hoa vội vàng đi tới.
“Ngoài cửa có người cầu kiến.” Chước Hoa sắc mặt phức tạp, trầm giọng nói, “Tự xưng là cố nhân của ngươi.”
“Cố nhân của ta, ai a?” Dạ Vị Ương không kết giao nhiều bằng hữu.
“Bắc Phương Nguyệt.”
…
…
Lúc trước bọn tặc oa Bắc Thần quốc trà trộn vào Quảng Nam, hôm nay tặc nữ Bắc Thần Nguyệt cư nhiên dám tự mình đến đây.
Không đúng, phải là Bắc Phương Nguyệt.
Dạ Vị Ương khi nghe Chước Hoa nói sửng sốt hồi lâu mới phản ứng, hắn là bởi vì biến thành hồ ly mới gặp Bắc Thần Nguyệt, biết được đôi huynh muội kia kỳ thực là hai đại nhân vật trong Bắc Thần quốc, nếu bỏ đi đoạn thời gian biến thành hồ ly, hắn nhất định không biết Bắc Phương Thần chính là Bắc Thần Diêu Quang,
“Thời điểm các ngươi gả Kiến An công chúa đi Bắc Thần quốc, có từng gặp qua Bắc Phương Thần?”
Dạ Vị Ương ở trong phòng để cho Chước Hoa giúp hắn giấu đi thú nhĩ trên đầu, về phần mấy cái đuôi, Dạ Vị Ương khi biến lớn liền phát hiện hắn có thể tùy thời thu nhỏ lại, hiện tại giấu dưới trường bào cũng không khiến người khác phát hiện.
“Đừng nói là chúng ta, ngay cả Đại tướng quân cũng không có gặp đôi huynh muội này.”
Thường Thiếu Điển nhớ đến liền tức giận, hắn khi đó đi theo Đại tướng quân gả Kiến An công chúa tới Bắc Thần quốc, ở trong cung thường xuyên bị người giám thị còn chưa tính, Bắc Thần Diêu Quang ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, tìm một đại thần tùy tiện ứng phó cho xong việc.
“Chúng ta coi như cái gì cũng không biết, Bắc Phương Nguyệt lại đột nhiên đến tìm chúng ta là có mục đích gì?”
Đối phương muốn giấu diếm thân phận, bọn họ cũng giả vờ như không biết thân phận thật sự của đối phương, hư hư thật thật, nhìn xem trong hồ lô Bắc Phương Nguyệt rốt cuộc bán thuốc gì.
Ở đại sảnh nhìn đến nữ tử một thân hỏa hồng Dạ Vị Ương hơi sửng sốt chốc lát, nếu hắn không biến thành hồ ly biết rõ thân phận đôi huynh muội này, phỏng chừng lúc này hắn còn cho rằng đối phương thật tâm muốn kết giao bằng hữu với hắn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thật đúng là lòng người khó dò, biển sâu khó thấu.
“Dạ đại nhân, lâu ngày không gặp, còn nhớ tiểu nữ không?” Nhếch miệng tươi cười, Bắc Phương Nguyệt vẫn như lúc trước hoạt bát sinh động, thân hồng y kia càng khiến nữ tử giống như đóa mân côi, nở rộ đỏ thắm, nhưng cũng cất giấu nhiều gai nhọn nguy hiểm.
“Vừa rồi Chước Hoa có nói với ta ‘Bắc Phương Nguyệt’ cô nương đến tìm, ta còn tưởng mình nghe lầm, không ngờ thật sự đúng là ngươi.” Dạ Vị Ương cười bước qua, một bên Thường Thiếu Điển và Chước Hoa trầm mặc nhìn nhau, không nghĩ tới năng lực diễn trò của Dạ đại nhân cũng không tồi.
“Mau ngồi.” Dạ Vị Ương bộ dáng cao hứng lâu ngày gặp lại, nhìn nữ tử nói, “Mùa đông năm trước các ngươi ra đi không lời từ biệt, ta còn nghĩ về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại các ngươi nữa.”
“Dạ đại nhân nói lời này, chính là ta từng nghe ca ta nói qua, hắn chỉ về dàn xếp chuyện nhà sau đó sẽ bớt thời gian đến tìm đại nhân, đại nhân chẳng lẽ đã quên?”
Bắc Phương Nguyệt cười đến sáng lạn, chính là nghe nữ tử này nhắc đến Bắc Thần Diêu Quang, tim Dạ Vị Ương ‘lộp bộp’ hai tiếng, hắn nâng tay bảo hạ nhân dâng trà, lại hỏi: “Bắc Phương huynh đâu, như thế nào không thấy hắn?”
Dạ Vị Ương nhìn phía sau nàng, trừ bỏ mấy hộ vệ của Bắc Phương Nguyệt không hề có thân ảnh Bắc Thần Diêu Quang.
“Ca ta trên đường có chút việc nên trì hoãn, hắn làm cho ta đến đây trước nhìn xem đại nhân hết thảy mạnh khỏe hay không, khi chúng ta nghe tin đại nhân rơi xuống sông sinh tử không rõ vô cùng lo lắng, hoàn hảo đại nhân phúc thiên mệnh đại, nhưng cũng khiến chúng ta sợ bóng sợ gió một hồi.”
Bắc Phương Nguyệt cười nói, từ trong ngực lấy ra một thiếp vàng rất đặc biệt, hai tay đưa tới trước mặt Dạ Vị Ương.
“Ba ngày sau, ta cùng huynh trưởng ở Tụ Tiên Lâu thiết yến, thứ nhất chúng ta cửu biệt trùng phùng tùy tiện uống vài chén rượu nhỏ tán gẫu một phen, thứ hai cũng vì Dạ đại nhân trấn kinh.” Bắc Phương Nguyệt đem thiếp mời nhét vào tay Dạ Vị Ương, cười đến xinh đẹp, chậm rãi gằn từng chữ: “Dạ đại nhân, nhất định phải tới a.”
“Tiểu nữ còn có chút việc, không dám quấy rầy quý phủ, đại nhân nhật lý vạn ky (bề bộn chính sự), không cần đưa tiễn.”
Bắc Phương Nguyệt đứng lên, trước khi đi nhìn Chước Hoa một thân đồng dạng hồng y liếc mắt một cái, cười đến thâm ý xoay người ly khai.
Hết chương thứ ba mươi chín