Đại Niết Bàn

Chương 74: Những Ngày Mùa Thu


Đọc truyện Đại Niết Bàn – Chương 74: Những Ngày Mùa Thu

Nhà Tô Xán ở tầng 3, nhà Tiết Dịch Dương ở tầng 5, còn nhà Lưu Duệ ở tầng 7, phân chia rất đều. Cơ bản nhà Lưu Duệ không khác gì nhà Tô Xán, diện tích bằng nhau, bố trí phòng khách phòng ngủ rồi bếp cũng giống nhau, nhà Tiết Dịch Dương điều kiện tốt hơn, ông bà nội ngoại hắn đều rất khá giả.

Vào phòng Tiết Dịch Dương, hai thằng ném cặp nằm thẳng cẳng ra giường, lúc đánh nhau thì phấn khích, lúc đi về thì lo lắng, giờ tai qua nạn khỏi rồi, lòng buông lỏng, hậu quả vụ đánh nhau xuất hiện, toàn thân ê ẩm đau nhức, khẽ cử động cũng làm xương cốt phản đối ầm ầm.

Tô Xán rên rỉ như con mèo bệnh:

– Á, sao giờ đau thế, có lẽ mai xin nghỉ thôi.

Tiết Dịch Dương quay người sang.

– Nghỉ, mày điên à, mai phải đi học, nhất định phải đi.

– Mày ham học lúc nào thế, thường ngày mày vẫn trốn tiết mà.

Không biết giây thần kinh nào của thằng này bị chạm mạch rồi, nghe giọng nó rõ hăng hái, Tô Xán biết nó không đùa. 

– Thế nên tao mới bảo là mày còn non lắm em ạ, tao chỉ trốn học lúc khỏe thôi, ốm yếu phải tới lớp tranh thủ tình cảm các em chứ, mày biết đấy con gái dễ mềm lòng.


Tiết Dịch Dương lên giọng đàn anh:

– Kệ xác mày, tao không điên. 

Tô Xán thực sự bó tay với thằng bạn này rồi, y không biết trời đời này còn thứ luận điệu kỳ quái như vậy.

– Tao bảo mày ngu mày còn cãi, mấy hôm nay chuyện của mày, Đường Vũ, Nhạc Tử Giang đồn ầm ĩ như thế, hôm nay mày lại đánh nhau với nhóm Nhạc Tử Giang, dù nó không có mặt, nguyên nhân không phải bắt nguồn từ chuyện của bọn mày, nhưng ai biết đấy vào đâu. Mày lạ gì mấy tin đồn trường mình, thế nào cũng dính dáng tới ba đứa bọn mày thôi, mày nghĩ xem Đường Vũ sẽ có phản ứng gì?

Tô Xán động lòng rồi, không ngờ mồm mép thằng bạn mình không chỉ lừa gạt được thiếu nam thiếu nữ vô tri mà với mình cũng có tác dụng. Khổng Tử nói “ba người đi cùng nhau có thầy ta”, quả không sai.

– Sáng mai tao gọi mày chứ hả?

Tiết Dịch Dương vỗ vỗ vai Tô Xán, giọng giống hệt mấy thằng cò mồi lừa gạt.

– Ừ, gọi tao với.

Hôm sau Tô Xán mở cửa cho Tiết Dịch Dương suýt vấp ngã, trông hắn cứ như thương binh vừa rời chiến trường, hai tay đều băng vải trắng, trán dán băng dính thuốc, nếu không có hai cái mắt sáng rực thì Tô Xán nghĩ nó bị thương nặng thật.


Đến trường Tiết Dịch Dương càng như đại tướng quân chiến thắng trở về, vênh váo hết mức, hắn quen biết nhiều, nên người hỏi chuyện không ít. Trong câu chuyện của Tiết Dịch Dương, Tô Xán thành thằng ngốc không biết tự lượng sức, còn hắn thành người bạn trượng nghĩa, hoàn toàn không thèm để ý Tô Xán ở bên cạnh như muốn bóp cổ mình.

Vừa tới lớp số 5, bên trong đã nổ tung trời, một nam sinh trong đội bóng đá còn khoa trương chạy ra dìu Tiết Dịch Dương:

– Xuất sắc, tuyệt vời! Hai chọi sáu, sau này không đứa nào dám giỡn mặt với lớp mình nữa.

– Khá lắm!

Một nam sinh mà Tô Xán chưa nói chuyện bao giờ cũng đi tới vỗ vai y, cứ như thể hai đứa vừa mới về đích cuộc đua đường trường. Ngay cả đám Trương Tích cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi, Tiết Dịch Dương tiếp tục nổ văng bọt về sự tích oái hùng của hắn, Tô Xán cũng được nhóm nữ sinh Trần Linh San, Lý Lộ Mai hỏi thăm thương tích.

Trong lúc đám đông nhốn nháo, lúc Trần Linh San đau lòng kiểm tra vết thương của Tô Xán, còn ôn nhu lấy trong cặp một cái băng dính cố định lại thuốc đắp đã lỏng cho y thì Đường Vũ đi vào lớp, ánh mắt hai người chạm nhau, Đường Vũ hơi dừng lại nhìn, sau đó gật đầu coi như chào hỏi, đi về chỗ ngồi.

Tô Xán không khỏi thất vọng, biết thế này ở nhà nằm cho khỏe.

Tin tức đánh nhau với nhóm Vương Hạo Nhiên tất nhiên lan đi như lửa gặp gió, chỉ tới tiết thứ hai, ngay cả khối cao nhị cũng rất nhiều biết chuyện này, tức thì xôn xao lớn, không mấy người biết tới cái tên Tô Xán, nhưng không cản trở họ biết sự thực đám Vương Hạo Nhiên gặp phải khiêu chiến, mà nguồn cơn lại từ hai học sinh không có tiếng tăm gì ở năm thứ nhất.


Sự hào hứng ban đầu qua đi, có học sinh tỉnh táo nhìn Tô Xán và Tiết Dịch Dương với ánh mắt thương hại, chỉ ra rằng vốn dĩ Tô Xán vì quan hệ với Đường Vũ mà xích mích với Nhạc Tử Giang, đã như ôm quả bom có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, ai ngờ Tô Xán lại còn vuốt râu hùm, công nhiên đối đầu với Vương Hạo Nhiên, càng làm mẫu thuẫn gia tăng.

Tới giờ nghỉ tiết thứ ba, khi tin đồn đã lan khắp toàn trường, Đường Vũ sau một tiết học thấp thỏm, bứt rứt, mới hạ được quyết tâm đi tới bàn Tô Xán, lo lắng hỏi:

– Rốt cuộc chuyện thế nào, bạn có đau không?

Xung quanh im lặng trong phấn khích, màn họ trông đợi đã diễn ra. 

Nhìn ánh mắt đầy lo âu của Đường Vũ, lòng Tô Xán mềm nhũn, không nỡ để cô lo lắng thêm:

– Kỳ thực chuyện không phải như bạn nghe thấy đâu, đừng lo …

– Ối trời ơi, tôi đau quá, sao không ai hỏi thăm tôi thế này?

Tô Xán không kịp nói cho Đường Vũ ngọn ngành thì Tiết Dịch Dương la oai oái, thế là một người cười, hai người cười, cả đám cười rũ rượi. Đường Vũ mới nhận ra mọi người tụ lại cả quanh bọn họ, tai nóng rần bỏ về chỗ. Tô Xán điên tiết đạp Tiết Dịch Dương một cái lăn quay ra đất, thằng này vẫn tiếp tục màn hài kịch rẻ tiền của nó, khiến lớp học chìm trong tiếng cười. Ngồi về chỗ, Đường Vũ cũng mím môi cười trộm …

Lời phỏng đoán một số “chuyên gia” cho rằng sự kiện đối phương tới tận cửa lớp tìm người sẽ lặp lại đã không xảy ra, tất cả yên ắng như ngày mùa thu.

Đám Vương Uy Uy tới Nhất Trung rất kín tiếng, nhưng trong đám công tử ca có muôn vàn liên quan tới cao tầng như Vương Hạo Nhiên, Trương Tích lại là chấn động không nhỏ.


Tiết Dịch Dương vẫn phát huy khả năng ngoại giao của mình, báo tin cho Tô Xán:

– Tao thấy đám Vương Uy Uy rồi, chuẩn xác trăm phần trăm, cả cô bé Lâm Lạc Nhiên cũng tới trường mình, giữa tiết hai tao ra vườn hoa hút thuốc còn thấy Vương Uy Uy nói chuyện với Trương Tích.

Tô Xán chỉ gật đầu ý nói nghe thấy rồi, sau đó tiếp tục viết bài, Tiết Dịch Dương quen với tính Tô Xán rồi, chẳng mất hứng, quay sang làm việc của mình.

Tô Xán không biết có phải mình cải biến sự kiện đám Vương Uy Uy tới Nhất Trung, hay là bọn họ vốn sẽ tới Nhất Trung? Vì sau này Tiết Dịch Dương chưa bao giờ nhắc tới y chuyện liên quan tới nhóm Vương Uy Uy, do không có chuyện gặp nhau ở quán game, càng không có quá trình sau này.

Hiệu ứng bươm bườm đôi khi mang tới phản ứng dây chuyền như thế, nên Tô Xán không biết sau này sẽ có chuyện gì, mười một năm sau cuộc đời y sẽ ra sao, có điều may mắn là y có thời gian điều chỉnh từ bây giờ.

Có điều y cũng hiểu dù đám Vương Uy Uy tới cũng chẳng đại biểu cho cái gì, họ có vòng tròn và thế giới vượt ngoài học sinh bình thường bọn họ, không phải chỉ vì một lần quen biết mà có thể vượt qua thế giới mình, vào thế giới của họ.

Tiết thể dục, Nhạc Tử Giang sang rủ lớp số 5 chơi bóng, mục đích tất nhiên là để thu hút ánh mắt của Đường Vũ.

Mậu Tiểu Thì vẫn được đại bộ phận nữ sinh trong lớp la hét cổ vũ, Lý Lộ Mai và Trần Linh San cũng trong đám đông la hét đó. Lý Lộ Mai gào thét khản cổ quay lại lấy nước uống, tình cờ thấy khoảng đất trống bên kia, đám Tô Xán và Tiết Dịch Dương đang đá bóng, dường như cách biệt với thế giới náo nhiệt bên này, Lý Lộ Mai cong môi lên:

– Gần đây Tô Xán không tới tìm bạn à? Mị lực của công chúa Trần Linh San không còn hiệu quả nữa sao?

Trần Linh Sang giơ tay làm động tác muốn đánh, hai cô gái nô đùa, có điều lại hơi ngạc nhiên, nếu như là trước kia, Lý Lộ Mai chẳng bao giờ trêu đùa mình chuyện liên quan tới nam nữ, hơn nữa từ góc độ chú ý của Lý Lộ Mai gần đây có vẻ nhiệt tình với quan hệ ám muội giữa mình và Tô Xán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.