Đại Niết Bàn

Chương 64: Trái Tim Sống Lại


Đọc truyện Đại Niết Bàn – Chương 64: Trái Tim Sống Lại

Nhạc Tử Giang quay sang Tô Xán, nhìn kỹ thiếu niên còn thấp hơn mình một cái đầu, đưa tay ra, giọng nói đầy sức hút tự tin:

– Chào, Nhạc Tử Giang, lớp số hai cao nhị.

Đường Vũ giờ mới nhìn thấy đám người sau lưng Nhạc Tử Giang, có tới bảy tám người, đều cao lớn khí thế, là loại mà học sinh bình thường trông thấy đều muốn né tránh, Đường Vũ không muốn Tô Xán vì mình mà gặp phiền phức.

– Tô Xán, lớp số năm cao nhất.

Tô Xán không tỏ ra thua kém đưa tay ra bắt tay Nhạc Tử Giang, thấy tay Nhạc Tử Giang hơi dùng lực bóp lại, không hề đau, Nhạc Tử Giang không nông cạn tới mức dùng trò này bêu xấu Tô Xán, nhưng Tô Xán biết bất kể thế nào thì hai người kết oán là cái chắc rồi, cái bắt tay này thế hiện quyết tâm mạnh mẽ của Nhạc Tử Giang.

Khi bắt tay với Tô Xán, Nhạc Tử Giang thấy y không hề tỏ ra có chút khẩn trương nào, không khỏi ngạc nhiên, một mặt hắn muốn để Đường Vũ thấy phong độ của mình, mặt khác muốn gây áp lực với Tô Xán, nên biết đằng sau hắn toàn là nhân vật nổi bật của khối cao nhị, nhất cử nhất động phải tạo thành áp lực với Tô Xán mới đúng, vừa rồi lúc mình bóp tay Tô Xán, không ai biết trước mình có tiếp tục dồn thêm sức không, vậy mà tên này vẫn tự nhiên được, không phải hạng tầm thường như bề ngoài.

Lúc này đám người phía sau Nhạc Tử Giang nhao nhao:

– Ê thằng nhãi kia là ai thế, muốn làm tình địch của Tử Giang à, may cho nó hôm nay Hạo Nhiên không có mặt.. Nếu không…

– Vậy coi như chúng ta quen nhau rồi nhé!

Nhạc Tử Giang quay lại nói với đám đồng bọn:

– Giải tán đi, tôi diễn kịch cho các cậu xem đấy à?

Hành động của Nhạc Tử Giang đúng là rất có hiệu quả, khi hắn cưỡi xe máy phóng vút đi, Đường Vũ phải hơi liếc mắt nhìn, ánh mắt bâng khuâng, Tô Xán cũng nhìn theo, tên này không chỉ có cái mặt đẹp trai, nhìn bóng lưng cũng rất có cảm giác…


Tiết Dịch Dương đằng xa tay đã siết chặt lại sẵn sàng xông ra hỗ trợ Tô Xán, thấy xung đột cuối cùng không xảy ra liền thở phào, có điều nhìn Tô Xán và Đường Vũ đi dọc theo con dốc, quên luôn cả lên tiếng gọi Tô Xán.

Đám đồng đội ở bên huýt sáo:

– Thằng đó được đấy, dám công khai đối đầu với Nhạc Tử Giang, chuyện này còn thú vị đây.

Tiết Dịch Dương hiểu đám người Nhạc Tử Giang sẽ không công khai làm gì Tô Xán, cái vòng tròn Nhất Trung này đánh nhau cũng có nguyên tắc, nếu không phải xung đột chính diện thì cố gắng tránh dùng tới bạo lực. Có điều Tô Xán đắc tội với nhóm Vương Hạo Nhiên thì nhất định không dễ sống, đám người này muốn đối phó với Tô Xán thực sự có rất nhiều cách, lòng Tiết Dịch Dương trở nên nặng nề, như đè tảng đá.

Đi qua hiệu quà tặng, một học sinh trong lớp không nhịn được gọi:

– Này Tô Xán!

Nữ sinh đó tính khá hấp tấp, vừa rồi bị không khí áp lực xung quanh ảnh hưởng, hiện thấy Tô Xán đi qua nên vọt miệng gọi, khi Đường Vũ và Tô Xán đồng loạt nhìn qua thì không biết phải nói gì, đành làm một câu:

– Ngày mai đừng quên nộp bài tập, mình sẽ trọng điểm kiểm tra bạn đấy.

Đành dùng quyền tổ trưởng đối phó.

– Ừ được.

Tô Xán cười nhẹ gật đầu.

Trần Linh San không nói gì hết, chỉ cùng Đường Vũ nhìn nhau, cười rất là xã giao.


Đợi hai người đi xa, đám nữ sinh bên cạnh Trần Linh San mới như chim vỡ tổ:

– Không thể nào, chẳng lẽ Tô Xán không theo đuổi được Linh San lại chuyển hướng sang Đường Vũ! Bị Linh San đả kích điên rồi sao, với nhãn quang của Đường Vũ, sao có thể..

Giong có phần chua chua cứ như bản thân bị “phụ tình” vậy.

Rời cổng trường được một đoạn rồi, tới đường lớn, xung quanh khá vắng vẻ, Đường Vũ mới nhìn Tô Xán:

– Bạn muốn photo tài liệu gì?

Giọng nói của Đường Vũ có hơi lạnh, câu này trong tiềm thức giống như tiễn khách.

– À, môn vật lý trước đó không lâu phát đề tham khảo… Trang 5 ấy, mình không cẩn thận làm mất.

Tô Xán bỗng nhiên có hơi căng thẳng, y biết Đường Vũ mặc dù bề ngoài không nói, nhưng thế nào cũng đoán ra hành động hôm nay của mình có ý gì, cái vẻ lãnh đạm tựa hồ chẳng quan tâm tới chuyện gì đó, nhưng tin rằng khó có gì qua được cặp mắt như mãi mãi bao phủ băng giá ấy.

Hiện trong lớp truyền ra tin mình theo đuổi Trần Linh San không có kết quả, mình hôm nay chủ động hẹn cô, rõ ràng cố ý đối đầu với Nhạc Tử Giang, ở trong mắt Đường Vũ, liệu có phản cảm với mình không?

Cô gái như Đường Vũ, một khi đã nhận định xấu rồi, thì sau này bất kể thế nào cũng không lấy lại được thiện cảm nữa.

Tiếc là Tô Xán không thể giải thích với Đường Vũ, lòng đè nén, khó nói lên lời.


– Môn vật lý… Trang 5?

Đường Vũ hơi hạ mí mắt xuống như ngẩm nghĩ, một lúc sau giọng gần như vô cảm bổ xung:

– Đề tham khảo môn sinh vật, không có trang 5.

Tiếp đó là im lặng.

Tô Xán chỉ muốn tát cho mình một cái, lòng hối hận vô cùng, chuyện ngày hôm nay đủ khiến Đường Vũ giận rồi, lại thêm chuyện nói dối này, dám có khả năng Đường Vũ không thèm nhìn mình nữa lắm.

Bất giác y nghĩ tới một vấn đề, có lẽ tương lai không nhất định sẽ xảy ra, ví như Đường Vũ chưa chắc đã nhận lời Nhạc Tử Giang, nhưng chính vì mình ngớ ngẩn xen vào, so sánh hai đằng, ngược lại sẽ đẩy Đường Vũ dần hướng về phía Nhạc Tử Giang.

– Có phải bạn không muốn mình tiếp xúc quá nhiều với Nhạc Tử Giang, đúng không?

Xe bus đỗ lại ở bến, phát ra tiếng còi khó nghe, đôi mắt trong suốt giá lạnh của Đường Vũ như lưỡi đao xuyên tim Tô Xán.

Tô Xán không biết nói ra sao, mình vẽ rắn thêm chân lại thành cắt đứt chút hảo cảm và liên hệ mỏng manh giữ mình và Đường Vũ, hành vi của mình dù giải thích thế nào cũng không thỏa đáng, làm Đường Vũ ghét cũng không có gì lạ.

Đường Vũ mắt chớp chớp, sau đó gật đầu:

– Hiểu rồi, mình sẽ không cùng anh ấy thân thiết hơn nữa.

Cái gì?

Mọi chuyển xoay chuyển theo chiều hướng quá vô lý, Tô Xán không dám tin, đứng ngây ra như thằng ngốc.


Không hề có chỉ trích, cũng không có lạnh lùng, càng không có bất mãn, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng, cùng một lời hứa bình tĩnh.

Người ta hay nói “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, song thực tế bề ngoài tốt luôn có ưu thế lớn, ví dụ Tô Xán có vẻ ngoài hiền lành vô hại đã cứu mạng y hôm nay, còn hành động Tô Xán nghĩ rằng bị Đường Vũ cho rằng đáng ghét thì trong mắt Đường Vũ là thực thà chân tình chân tính không biết che dấu, đồng thời hành động của Nhạc Tử Giang trước đó giờ đem ra so sánh trong mắt Đường Vũ biến thành tính toán nhiều hơn là phong độ.

Hơn nữa trong lớp Tô Xán có một cái biệt danh khác là “đầu gỗ”, vì thế hôm nay được nhìn y giật mình, căng thẳng, lúng túng, rồi đần ra làm Đường Vũ rất thú vị, cảm thấy trêu chọc y một chút rất hay.

Thái độ của Đường Vũ vừa rồi hoàn toàn là cố tình.

Nhìn Tô Xán vẫn còn thộn mặt ra, Đường Vũ khẽ phì cười, còn đưa tay ra khẽ vỗ vai y:

– Mình đi đây.

Sau đó xoay người, đi lên xe bus, chiếc giày da gõ lên sàn xe bằng sắt, phát ra tiếng động nhẹ đánh vào tim Tô Xán.

Nhìn chiếc xe bus đi xa dần, xung quanh là kiến trúc cũ kỹ của mười một năm trước, bên trên là dây điện chằng chịt xen qua tán cây chương hương rậm rạp, trên trời là đám mây trôi lững lờ, cảnh tượng quá bình thường ấy sao đẹp như vậy.

Tô Xán sinh ra cảm giác hạnh phúc… Đã lâu quá rồi.

Nghiêm túc mà nói, Tô Xán chưa bao giờ thực sự yêu, tình cảm với Trần Linh San chỉ là tình cảm trẻ con, thầm mến Đường Vũ trước kia giống như ngưỡng mộ hơn, thứ tình cảm gần giống y thích Lâm Tâm Như, Chương Tử Di thôi. Sau này lên đại học y có một vài mối tình một đêm chớp nhoáng, thi thoảng có sự rung cảm nhưng cũng qua rất nhanh, rồi cuộc sống công việc khiến trái tim Tô Xán trở nên cằn cỗi.

Y chưa từng yêu và không thấy cần yêu nữa.

Nhưng ngày hôm nay trái tim cằn cỗi đó đón nhận đợt mưa xuân đầu tiên, có đấu hiệu sống lại.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.