Đọc truyện Đại Niết Bàn – Chương 364: Màu đen nhé
Mùa hè này đại lý cấp một của Thục Sơn đã mở ở Hoa Đông, Hoa Nam, trong đó địa khu Hoa Đông là ba tỉnh/thành phố lớn Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải.
Đại lý lớn nhất khu tây nam tất nhiên là Tằng Kha, Tằng Kha đi từ dưới đi lên, bắt đầu từ cửa hiệu nhỏ, cho nên hết sức thông thạo các mắt xích của ngành nghề này.
Hiện giờ tất cả cửa hiệu văn phòng phẩm ở Dung Thành cũng như trong tỉnh muốn nhập hàng của Thục Sơn đều phải thông qua Tằng Kha, cho nên Tằng Kha sau khi mở tới cửa hiệu thứ 15 thì không tiếp tục nữa, bắt đầu hình thành đại lý cấp hai, dệt nên mạng lưới ở thành phố huyện xã xung quanh.
Chiếm diện tích 100 mẫu, nằm trong khu kinh tế Dung Thành, nhà máy văn phòng phẩm Thục Sơn dựa vào thiết kế mang đầy tính trào lưu năng động, cực kỳ được học sinh Trung Quốc hoan nghênh, dần có xu thế đi đầu ngành chế tạo bút Trung Quốc.
Sau khi các đại lý cấp tỉnh trưởng thành lớn mạnh, thì cũng có nghĩa là cái kim tự tháp tiêu thụ cũng hình thành, tiếp theo Tô Xán chỉ cần hoàn thiện mô hình kim tự tháp này, sẽ có vô số tiền thông qua con đường cả nước chảy vào túi y.
Bán lẻ từng cái bút vài đồng, nhưng trong ba tới năm năm nữa sẽ tạo dựng lên thị trường tiêu thụ tới 1.3 tỷ, đây là sản nghiệp đầu tiên của Tô Xán, không thể xem nhẹ, mất đi một miếng cũng không được.
Thời tiết càng nóng nực, trời càng xanh ngắt, ánh mắt trời sáng chói nướng mặt đất bốc lên từng làn hơi nóng, nhưng cái lá xanh tựa hồ chảy ra một lớp mỡ.
Mùa hè làm học sinh năm thứ ba qua thời gian dài hành xác càng thêm lờ đờ, thi thoảng có học sinh cổ ngoẹo sang một bên, lê bước thất thểu, nếu không phải thi thoảng có một bóng dáng thiếu nữ váy ngáy tươi mát đi qua làm “xác chết” kia sống lại thì người ta cứ tưởng đây là bộ phim thảm họa zombie nào đó.
Chỉ cần không mặc trang phục quá mức kỳ dị hoặc là hở hang là được, ở phương diện này Nhị Thập Thất Trung rất là cởi mở.
À giải nhiệt mùa hè không phải chỉ có mỹ nữ, còn có những học sinh bản tính hiếu đông, cho nước vào túi ni lông làm “đạn nước” ném xuống lầu.
Tô Xán đang rửa tay ngoài nhà vệ sinh nam thì bộp một cái, y biết mình trúng đạn rồi, lưng ướt một mảng, may mới là đạn cỡ nhỏ, quay đầu lại thấy Lâm Lạc Nhiên cười khanh khách, hết đạn còn định vốc nước từ vòi hất y.
– Này, cảnh cáo đấy!
Tô Xán quát to:
– Uy hiếp tôi á, tôi chưa nói với cậu là tôi chưa bao giờ sợ uy hiếp à?
Lâm Lạc Nhiên chẳng sợ, đôi tay nhỏ nước tong tong bắn vào mặt Tô Xán.
Tiếng cười làm một số học sinh xung quanh nhìn Lâm Lạc Nhiên muốn rớt kính, mặc dù mọi người thường thấy Lâm Lạc Nhiên chằng nề hà nam nữ cùng đám con trai tranh cướp bóng ở sân, có điều bình thường ở trên lớp Lâm Lạc Nhiên không hề dễ gần, hờ hững ít nói, không ít người sợ cô gái này, tiếng cười kia biểu hiện sự hoạt bát tươi vui hoàn toàn khác.
– Cảnh cáo lần nữa, nếu không mình không bài trừ khả năng phản kích.
Tô Xán còn chưa dứt lời thì một vốc nước lớn hất thẳng vào mặt làm tóc tai y ướt nhẹp.
Lâm Lạc Nhiên tập kích thành công thỉ thích chí lắm, chỉ mặt Tô Xán cười rũ rượi, chả có tí hình tượng nào.
“Được rồi, nha đầu này muốn chơi chứ gì?” Tô Xán vờ hậm hực quay đi, sau đố đột nhiên hô:
– Tấn công!
Lâm Lạc Nhiên mặc dù nhanh không kém gì thỏ, nhưng vẫn bị Tô Xán lấy một tay bịt vòi nước để chỉ để một khe nhỏ cho nước phun ra bắn vào vai, khi cô nàng này nhanh chóng xoay người đi thì Tiêu Vân Vân và Ngô Thì Nhuế bị vòi nước của Tô Xán phun lên người.
Giữa ngực.
Trước đó đã nói rồi, mùa hè nữ sinh mặc rất ít, à, nói đúng hơn là rất mỏng manh.
Cho nên khi Tô Xán nghiến răng trả thù thì cả phần áo ngực của Tiêu Vân Vân và Ngô Thì Nhuế ướt đẫm, áo dính sát vào da thịt, vốn vị trí thường xuyên được nam sinh tăm tia lại càng hiện lên nổi bật, đặc biệt là hai cô nàng này lại mặc áo lót màu sắc bắt mắt.
– Oa.
Một số nam sinh gần đó đồng thanh reo lên, phúc lợi hiếm có.
– Chết cậu rồi Tô X..
Lâm Lạc Nhiên chưa dứt lời cười thì cột nước phun vào mồm, rưới thẳng từ đầu xuống chân, cô nàng mặc cái phông rộng thùng thình, lúc này nó dính bết vào da thịt nên chẳng còn tác dụng che đậy nào nữa, bầu ngực mơn mởn căng tròn hiện lên quá mức sinh động làm đám con trai nín thở, nhất là nó còn đang phập phồng theo nhịp thở hổn hển của con báo cái lên cơn, chẳng biết có phải tưởng tưởng quá mức hay không mơ hồ còn nhìn thấy cả hai chấm nhỏ gồ lên.
Cái áo phông chết tiệt còn in ba chữ tiếng Anh “Look at me”!
– Màu đen nhé!
Đã thế Tô Xán lại đổ thêm dầu vào lửa, đắc ý nói xong câu này không đợi cho Lâm Lạc Nhiên phản ứng, co giò chạy luôn.
Tính cách Tô Xán gần đây thay đổi rất nhiều, trước kia tuy y luôn hiền lành lịch sự, nhưng khiến cho người ta có cảm giác ngăn cách nào đó lờ mờ, nhất là khi tiếp xúc với con gái càng giữ ý. Bây giờ Tô Xán thân thiện hơn nhiều, nói nhiều hơn, đùa nhiều hơn, thậm chí còn có lúc rất vô lại.
Nhiều người nhận ra sự chuyển biến này, tổng kết lại đa phần nói Tô Xán thay đổi từ khi đi Mỹ về, nhưng một số tinh ý hơn nhận ra sự thay đổi tới sau khi chuyện của y và Đường Vũ công khai.
Chẳng biết đây có phải là thay đổi tốt không.
Nhà vệ sinh là chỗ nam nam nữ nữ qua lại tấp nập, không ngờ lúc này im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn vào một chỗ.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Lạc Nhiên, Tiêu Vân Vân cùng với Ngô Thì Nhuế không nói không rằng nhận lấy mấy cái túi “đạn nước” nặng trịch từ đám nữ sinh quen biết bên cạnh, mắt rực lửa thù hận.
– Tô Xán, là thằng con trai thì đừng có chạy.
Ba cô gái như lên cơn gào thét đuổi theo.
Chạy một lèo qua ba dãy hành lang, Tô Xán thở phào một hơi, chắc thoát rồi, tiếc là vừa rồi không kịp ngắm kỹ cảnh tượng mê người đó.
Nhưng Tô Xán coi thường mức độ nổi giận của ba cô gái rồi, tiếng bước chân rầm rập đằng sau, thò đầu qua chỗ ngoặt thấy ngay ba khuôn mặt hầm hầm tức tối, cả Tiêu Vân Vân luôn đáng yêu cũng thể hiện một mặt hung dữ của mình.
Thời khắc này Tô Xán hối hận lắm, đáng lẽ nên dùng đặc quyền của học sinh tiến cử ở nhà, tổng kết một chút xu thế phát triển sự nghiệp năm nay cùng triển vọng cuộc sống đại học mỹ hảo mới đúng.
– Tô Xán, có giỏi thì đừng có chạy.
– Tô Xán, đồ khốn kiếp kia có đứng lại hay không hả?
Cảnh tưởng ba nữ sinh truy đuổi một nam sinh khiến học sinh các lớp thò đầu nhìn.
– Tiểu Ngũ, có người đuổi đánh tôi.
Chạy qua chỗ rẽ Tô Xán nhìn thấy Lâm Trứu Vũ đang buồn chán thơ thẩn thì mừng rỡ gọi.
Lâm Trứu Vũ đúng là đáng kết bạn, cực kỳ nghĩa khí, cũng không thèm hỏi ai đuổi đánh Tô Xán, hiên ngang bước ra, giang tay dùng tấm thân to béo của mình chắn đường, khí thế quát:
– Kẻ nào dám động vào người anh em của Lâm Trứu Vũ này.
Ba nữ sinh hung dữ không thèm đáp, bốp, bốp, bốp, ba cái túi nước trúng vào người.
Lời oai hùng Lâm Trứu Vũ còn vang vọng không trung thì đã hi sinh oanh liệt, nước như thác chảy xuống ướt đẫm toàn thân, trông cực kỳ thảm hại. Lúc này Lâm Trứu Vũ mới phát hiện kẻ địch là cô em gái hung dữ của mình, không dám thở mạnh một hơi, không dám truy cứu, đứng im để ba cô gái chạy qua bên người, bị Lâm Lạc Nhiên tiện chân đá vào mông mắng một câu “ngu ngốc” mà còn chắp tay cảm tạ trời đất.
Có điều sự hi sinh của hắn không uổng phí, Tô Xán thoát hiểm, tất nhiên y còn phải quay về lớp, không thể không làm lành, thế nên khi trở về mua rất nhiều đồ ăn vặt nữ sinh yêu thích, mua cả nước ngọt nữa, rốt cuộc dẹp yên được phong ba này.