Đại Niết Bàn

Chương 32: Tằng Toàn Minh Mời Rượu


Đọc truyện Đại Niết Bàn – Chương 32: Tằng Toàn Minh Mời Rượu

Lúc này mọi người mới hiệu vì sao cậu cả lại lựa chọn tụ hội ở chỗ cao cấp như khách sạn Khải Lai, thì ra là kiếm được khoản lớn ở TTCK, không khí càng trở nên vui vẻ. Vui nhất là Tằng Kha và Tô Lý Thành, lần trước Tô Xán làm vỡ cái gạt tàn của Tằng Toàn Minh, không ngờ vô tâm lại lập công, bọn họ khỏi day dứt trong lòng.

Tằng Viên cũng vui mừng, mọi người vui vẻ thì nó sẽ ít bị mắng hơn, lúc này nó chỉ mong đừng ai chú ý tới mình, cổ cũng rụt lại, cố làm bản thân nhỏ bé hết mức có thể.

Hôm nay hứng trí của mọi người rất cao, Tằng Toàn Minh thường ngày không vừa mắt với Tô Lý Thành hôm nay trông cũng thuận mắt hơn, dặn dò phải chú ý tới Tô Xán, thằng bé này có tiền đồ, nhất định làm cả nhà vẻ vang.

Tô Xán thì thầm hô trời phù hộ, có vẻ như vận may của mình tới rồi, cứ nghĩ là cổ phiếu vì trận lũ kia mới tụt xuống, ai ngờ lại đột nhiên như vậy, mình đánh bừa đánh bãi, may nhờ cậu cả sực tỉnh nên tránh được nguy hiểm.

– Tôi không định tiếp tục đầu tư nữa, kiếm được khoản lớn thế này, lấy ra một ít giúp Tằng Kha mở hiệu văn phòng phẩm. Vả lại hiện cổ phiếu sa sút, quan sát một thời gian hẵng tính…

Tằng Toàn Minh đầu óc tỉnh táo, nói lời này cũng là để cảnh cáo em trai mình đừng có thấy kiếm được tiền là đâm đầu vào.

Tằng Triệu Đinh đúng là có ý đồ này, định đầu tư ít tiền nhờ anh trai thao tác, không ngờ Tằng Toàn Minh chặn họng trước, đành tạm từ bỏ. Đang uống rượu thì Tằng Triệu Đinh tinh mắt nhận ra mấy vị lãnh đạo quan trọng ở bàn gần đó, vội đi tới, có mấy thương nhân Hạ Hải nhận ra Tằng Toàn Minh cũng cầm chén qua, chuyện xã giao thế này là bình thường.


Tằng Toàn Minh trước đó cùng Tô Lý Thành uống khá nhiều, cũng rất vui vẻ, nên chủ động sang bàn đối phương, mời phó thị trưởng Lôi Lễ phân quản quy hoạch kiến thiết, thương nghiệp uống một chén, làm Lôi Lễ ngạc nhiên lắm.

Tằng Toàn Minh nổi tiếng ngang bướng như lừa, cậy mình có tài không coi áo vào đâu, hôm nay lại còn nói vài câu tốt đẹp. Thực ra thì trong số lãnh đạo thành phố Tằng Toàn Minh phục nhất là Lôi Lễ, chẳng qua là không nói ra mà thôi.

Lôi Lễ nhớ lần trước cơ quan bình chọn cá nhân tiên tiến, chính ông ta đề cử Tằng Toàn Minh lên, kết quả Tằng Toàn Minh chẳng để ý tới, bộ dạng cao ngạo thản nhiên, làm Lôi Lễ khó chịu rất lâu. Hôm nay lại được Tằng Toàn Minh mời rượu, ông ta làm lãnh đạo mà cảm thấy vinh hạnh vì cấp dưới mời rượu, một thị trưởng cấp phó sở có cảm giác này vì một chủ nhiệm cấp chính khoa, nói ra đã thấy buồn cười, chuyện hoang đường này chắc toàn quốc chỉ Hạ Hải mới có.

Cuối cùng Tằng Toàn Minh còn nhờ hơi men nói một câu:” Tôi bội phục phương án cải cách của thị trưởng!” Lại càng nói trúng chỗ ngứa của Lôi Lễ, đó là lần thử nghiệm lớn nhất cuộc đời chính trị của ông ta, cẩn thận từng ly từng tý, áp lực cực lớn, lời phản đối nhiều mà lợi tâng bốc cũng nhiều, nhưng chưa có ai khiến ông ta thấy thoải mái bằng một câu này.

Nhớ tới năng lực làm việc của Tằng Toàn Minh, sau bữa cơm hôm nay Lôi Lễ cũng thầm lưu tâm, Tằng Toàn Minh tuy tính khí hơi ngang một chút, nói không chừng hai người lại hợp ý, hơn nữa ở công tác có thể nói là người thiện chiến, bị chìm lấp như thế cũng đáng tiếc.

Thành phố Hạ Hải tắm trong nắng sớm chan hòa.

Tô Xán đeo kính râm, đội mũ lưỡi chai, dắt chiếc xe đạp mới mua, trong tầng lầu đối diện, Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương cũng nối nhau dắt xe đạp xuống.

Xe đạp của Lưu Duệ mua từ một năm trước, hắn học ở Nhị Trung, thường ngày đạp xe đi học, đây là một cái xe đua, xong chả rõ của hãng nào. Xe của Tiết Dịch Dương mượn của chị họ mấy ngày trước, còn bị dặn đi dặn lại không được làm hỏng mới cho mượn.

Cái tên Hạ Hải có được nhờ một cái hồ nội địa ở ngoại ô, hồ Hạ Hải là hồ nước ngọt lớn thứ hai bồn địa, người đương địa quen gọi nó là biển, do hồ nước và dãy nũi bao quanh, Hạ Hải đông ấm hè mát, về sau thành thành phố du lịch cũng nhờ nhân tố này. Sau này quanh hồ Hạ Hải xây vô số công trình du lịch, bây giờ đã có quy mô ban đầu, trở thành nơi đám Tô Xán thường phóng xe tới ngắm cảnh ăn đồ nướng vào kỳ nghỉ.

Đạp xe dưới ánh nắng tươi đẹp ấm áp là chuyện vô cùng hưởng thụ, đây cũng là chuyện người dân Hạ Hải thích làm nhất khi thành thành phố du lịch. Đương nhiên khi đó thị trường cho thuê xe đạp hình thành luồng gió lốc, đạp xe quanh hồ thành chuyện có ý nghĩa nhất trong kỳ tụ hội cuối tuần, thậm chí CLB xe đạp xuất hiện liên tiếp, hiện giờ muốn thuê xe đạp, một là ít hiệu, hai là giá cao, chả đáng.


Tô Xán thì thầm lưu tâm tiền đồ phát triển của thị trường xe đạp, đây sẽ là một chỗ đột phá cho sự nghiệp của mẹ, nếu có thể lẫn đầu phong trào, thế nào cũng kiếm được một khoản lớn. Mà đợi tới lúc đó còn cần một thời gian nữa, không biết trong khoảng thời gian đó sự nghiệp của mẹ phát triển tới đâu, nói không chừng chả cần chen vào cũng kiếm được nhiều tiền rồi.

– Giant!?

Tiết Dịch Dương vuốt ve ghi-đông độ sắc bạc của mình, nhìn thấy dấu hiệu lượn sóng trên thân xe, kinh ngạc trật khớp miệng, ngay cả trong cửa hàng chuyên kinh doanh xe đạp của thành phố Hạ Hải cũng không bán xe Giant, loại xe này phải thành phố lớn mới có, thiết kế Âu Mỹ thời thượng, nhìn vừa mỹ quan lại phóng khoáng, thuộc đẳng cấp khác hẳn so với xe của hắn và Lưu Duệ.

***

Giant Bicycles – Hãng xe Đài Loan.

Tằng Toàn Minh nói được là làm được, thêm vào thắng cổ phiếu định cho Tô Xán một cái xe đắt tiền, Tằng Triệu Đinh chủ động bao chuyện mua xe, ông ta nhiều quan hệ, thông qua con đường ông chủ của mình kiếm được chiếc xe Giant mới ở thành phố cấp tỉnh, giá trị gần 1.500. Tằng Toàn Minh còn chủ động thưởng thêm cho Tô Xán 1.000 đồng, thế là cuộc sống nghèo khó của Tô Xán thoáng cái trở nên khá giả.

Cho dù ở Nhất Trung thì xe Giant cũng chẳng có mấy, tuy với nơi con cháu quan chức nhà giàu quy tụ như Nhất Trung thì giá chiếc xe Giant cũng chẳng phải đắt, có điều Hạ Hải không có, dù có tiền cũng chẳng mua được, nên nhìn xe của Tô Xán, hai thằng bạn hâm mộ hết sức.

– Mày thi cử chả ra làm sao, sao đãi ngộ lại tăng vọt thế?


Ba người ra đường quốc lộ, Tô Xán nhấn bàn đạp một cái, chiếc xe nhẹ nhàng lướt đi, lên dốc cũng chẳng tốn sức. Tô Xán một bộ đồ thường ngày, thêm vào cái xe này có vài phần tiêu sái, át cả hai tên bạn đi bên cạnh. Lưu Duệ rất là bực bội, nhấn bàn đạp đuổi kịp hỏi:

– Đại khái lên cao trung không thành vấn đề nên cha mẹ tạo cũng yên tâm.

Tô Xán không cho cả hai biết điểm thi thật của mình, chỉ lập lờ nói tốt hơn bình thường. Lưu Duệ được 540 điểm vào Nhị Trung không thành vấn đề, còn Tiết Dịch Dương được 560 điểm, muốn vào Nhất Trung không chắc.

Trước kia Tiết Dịch Dương vào Nhất Trung là nhờ đóng tiền, lần này nhờ bộ đề của Tô Xán, điểm tăng lên một ít, chắc cũng bớt được ít tiền.

Hai tên bạn cũng không nghĩ nhiều, đều hiểu cha mẹ Tô Xán chẳng yêu cầu cao, thành tích của y vào Tam Trung không thành vấn đề tất nhiên không còn gì đều phải lo lắng. Ngược lại bọn họ khởi điểm cao hơn, đặt mục tiêu cao hơn, thấy Tô Xán nhàn nhã một cách đương nhiên như thế, lại có chút thương y.

Tô Xán không nói điểm là vì trong khu tập thể đơn vị ai cũng biết thành tích dưới trung bình của y, giờ tự nhiên vọt lên khiến người thành tích tốt nhất cũng hít khói thì quá khác thường, thế nào có lời nói ra nói vào phiền phức. Hai là cũng muốn giáo huấn Tiết Dịch Dương, y nóng ruột đá đít tên này ở cổng trường Nhất Trung lắm rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.