Đại Nhân, Trên Đầu Anh Có Ma!

Chương 19: Vĩnh biệt, tử vi!


Đọc truyện Đại Nhân, Trên Đầu Anh Có Ma! – Chương 19: Vĩnh biệt, tử vi!

Lâm Diệu có nằm mơ cũng không tin được vị cha già yêu-hòa-bình của mình đã lệnh cho hai vạn binh Nam Đô bí mật theo sát bốn vạn quân của gã. Lúc Trịnh Hoài Sơn nói ra điều này, gã suýt nữa là bật cười. Thế nhưng, thế nhưng đây không phải trò đùa mà là sự thật! Lâm Diệu không có thời gian sửng sốt thêm, chỉ biết rằng sáu vạn quân của gã, dưới sự điều động của Nguyễn Triều Vỹ đã bao vây các cửa Đông, Tây, Nam, Bắc của  Bắc Đô. Gì chứ, Nguyễn Triều Vỹ cũng bí mật từ Thịnh Thành đến đây giành công với gã ư?

Lâm Diệu là chủ soái đứng sau cuộc xâm lăng, dĩ nhiên cũng không thể để bản thân chìm vào quên lãng. Suốt một ngày trời, gã vất vả chạy qua chạy lại như con thoi giữa các cổng thành. Gã ta phát hiện cổng thành phía đông suy yếu nhất, liền ra lệnh cho quân Nam Triều tập trung tấn công vào chỗ đó.

Mấy vạn quân Nam Triều như nước lũ ùa vào thành khiến cho người Bắc Quốc không kịp trở tay. Chẳng mấy chốc toàn bộ hoàng tộc của Bắc Quốc đã bị bao vây trong hoàng cung, tình hình giằng co tuy chưa thể kết thúc ngay nhưng về cơ bản, cục diện ai thắng, ai thua đã hết sức rõ ràng.

Lúc này Trịnh Hoài Sơn mới có tâm trí hỏi đến nơi trú ngụ của Tạ Thanh Ngọc sau khi được đưa khỏi quán Nữ Nhi Trà. Anh ta dò hỏi mãi nhưng phía thất hoàng tử không có câu trả lời rõ ràng, chỉ qua loa đáp là ‘cô nương đang ở nơi an toàn’, khiến lòng anh ta nóng như lửa đốt. Thế nhưng Trịnh Hoài Sơn chợt nhớ rằng mình vốn có đôi tai rất thính. Thay vì tiếp tục dò hỏi, anh ta tập trung lắng nghe ngôn hành của thất hoàng tử. Mỗi lần người kia nhắc tới ‘Tử Vi’ hay ‘Thanh Ngọc’, tai anh ta nhất định sẽ dỏng lên rất cao.

Lúc này Lâm Diệu đầu tóc bù xù, khuôn mặt mệt mỏi đang ngồi chiễm chệ trong một căn phòng cháy sém một nửa, vốn dĩ trước đó là quán Nữ Nhi Trà. Phần lớn quán đã bị ngọn lửa phá hủy, chỉ còn một vài căn phòng ở góc khuất là còn may mắn bám trụ được trên mặt đất. Gã vừa công thành xong thì liền đến đây. Quân Nam Triều đã vào rất gần hoàng cung Bắc Quốc, nhưng thời khắc căng thẳng nhất đã qua, gã bỏ thế cục lại cho Nguyễn Triều Vỹ từ từ giải quyết. Gã hỏi Tiểu Thạch Tử: “Vẫn chưa tìm được Tử Vi sao?”

Trong mắt Tiểu Thạch Tử cũng có chút bất an. Gã cung kính đáp: “Bẩm điện hạ, vẫn chưa.”

Lâm Diệu vừa mất đại sư huynh, tung tích sư muội cũng biệt tăm khiến gã vô cùng lo lắng. Thế nhưng gã cũng rất biết cách tự an ủi mình. Lâm Diệu chậm rãi nói: “Có lẽ nàng ấy vấp phải bất lợi ngoài dự kiến. Bắc Đô đang hỗn loạn như vậy, nàng ấy nhất định đã tìm chỗ ẩn nấp.” Gã ngừng một chút, lại nói: “Tiếp tục lùng sục khắp thành tìm kiếm nàng ấy.”

Giọng Tiểu Thạch Tử lí nhí vang lên: “Điện hạ, bốn ám vệ đi hộ tống Tử Vi đề đã thiệt mạng. Tử Vi… e là lành ít dữ nhiều!”

Sau này, Tiểu Thạch Tử vẫn luôn nhớ rõ vẻ mặt của Lâm Diệu lúc đó. Nếu Lâm Diệu là kẻ có một ngàn lẻ một lớp da khác nhau, đây là thời khắc tất cả lớp da ấy đều rách toạt cùng một lúc. Lâm Diệu không giận dữ, không la hét, thế nhưng biểu hiện của gã làm Tiểu Thạch Tử phải thụt lùi mấy bước. Da mặt gã co rúm lại, đôi mắt trợn ngược giống như một tên âm binh từ dưới đất mới trồi lên. Vậy mà giọng nói của gã lại vô cùng nhẹ nhàng: “Võ công của Tử Vi vốn dĩ hơn hẳn mấy tên ám vệ vô dụng ấy!”

Đúng lúc này Trịnh Hoài Sơn cũng vừa bước vào phòng, khuôn mặt u ám cũng chẳng kém Lâm Diệu là bao. Anh ta gằn giọng hỏi: “Điện hạ, thế này là thế nào? Chẳng phải Thanh Ngọc đi với Tử Vi? Nàng ấy hiện giờ đang ở đâu?”

Lâm Diệu lập tức bùng nổ, giơ tay đập bàn: “Anh còn biết ta là điện hạ của anh? Tùy tiện đi ra đi vào như thế còn thể thông gì!”

Trịnh Hoài Sơn không chịu thua: “Đừng nói đến thể thống, nếu Thanh Ngọc có mệnh hệ gì, ta còn có thể liều mạng với điện hạ!”

Tiểu Thạch Tử ước gì mình có thể lập tức bốc hơi khỏi cái nơi đầy chướng khí này, chỉ tiếc nỗi gã lại đứng cách cửa phòng quá xa. Thế nhưng trái với dự liệu của Tiểu Thạch Tử, Lâm Diệu và Trịnh Hoài Sơn không tiếp tục tranh cãi hay lao vào đánh nhau. Lúc này Lâm Diệu đã đứng dậy khỏi ghế, vóc người còn cao hơn Trịnh Hoài Sơn một chóp đầu. Giọng cười ghê rợn của Lâm Diệu vang lên khắp phòng, sau khi ngừng cười thì gã chậm rãi nói: “Trịnh Hoài Sơn, người làm việc lớn thì không nên chìm đắm trong nữ sắc.”

Trịnh Hoài Sơn phất tay áo bước ra khỏi cửa. Thế nhưng anh ta vừa đi được vài bước thì đã có quân lính ngăn lại. Lâm Diệu cao giọng nói: “Có ta ở đây, anh đừng mong rời khỏi nơi này nửa bước!”

Trịnh Hoài Sơn bị kẹp giữa ba bốn người lính to khỏe. Anh ta vừa giãy giụa kịch liệt vừa gằn giọng: “Các người mau bỏ ta ra! Ta là thừa tướng đương triều, há để cho các ngươi lừa gạt dễ dàng như vậy! Mau buông ta ra!”


Gương mặt vốn chẳng dễ chịu gì của Lâm Diệu càng lúc càng sa sầm. Đúng lúc này có một người lính đến báo tin, thì ra thám tử phát hiện một cô gái trẻ đang đi về hướng này.

Trịnh Hoài Sơn thôi giãy giụa, chau mày hỏi: “Cô gái đó là ai? Chỉ có một người thôi sao?”

Người lính đáp: “Cả người cô ấy bị tro bụi phủ kín nên không rõ là ai. Thế nhưng là người biết võ công, theo dáng diệu thì không phải người Bắc Quốc.”

Người lính vừa dứt lời, Lâm Diệu cũng giống như một quả bóng xì hơi. Vẻ căng thẳng, u ám của gã biến mất chỉ trong phút chốc. Gã còn hướng ánh mắt đầy cảm thông về phía Trịnh Hoài Sơn: “Xem ra Thanh Ngọc của cậu mạng mỏng rồi.”

Trịnh Hoài Sơn ngây ra trong chốc lát, trầm giọng nói: “Cũng chưa biết cô gái đó là ai.”

Lâm Diệu vô cùng tự tin nói: “Chắc chắn là Tử Vi.”

Thế nhưng khi cô gái được dìu vào doanh trại, lắc lư đứng trước mặt anh ta, Lâm Diệu lại như bị tạt một gáo nước lạnh. Tình thế bị đảo ngược, lúc này đã đến lúc Trịnh Hoài Sơn mừng rỡ như điên. Bởi vì, người đến cho dù cực kỳ thê thảm, vẫn có thể nhận ra chính là Tạ Thanh Ngọc.

Lâm Diệu trầm giọng hỏi: “Tử Vi ở đâu? Tại sao cô lại ở đây?”

Tạ Thanh Ngọc trước đó không nghĩ mình được chào đón bẳng câu hỏi này. Cô hỏi ngược lại Lâm Diệu: “Tử Vi vẫn chưa trở lại sao?” Lúc này toàn thân cô vừa nóng vừa lạnh cùng một lúc, da nứt nẻ, tay chân dính đầu máu khô. Bộ quần áo màu xám trên người cô tuy không quá rách rưới nhưng lại ám đầy khói bụi, trông cô giống như mới vừa lăn một vòng qua bếp tro.

Trông thấy ánh mắt như dao găm của Lâm Diệu, Tạ Thanh Ngọc run giọng nói tiếp: “Tiểu… tiểu nữ hẹn với cô ấy gặp nhau ở đây, cô ấy vẫn chưa đến sao?” Cô nói xong, không nhận được câu trả lời liền lo lắng nhìn quanh.

Trịnh Hoài Sơn lúc này cũng vừa phá vỡ được vòng vây của mấy người lính xung quanh. Anh ta lao tới ôm lấy Thanh Ngọc, một mặt dùng ánh mắt cảnh cáo phóng về phía thất hoàng tử. Giọng của Trịnh thừa tướng đầy tính bảo vệ: “Bây giờ không phải lúc điện hạ quát tháo người khác. Đừng quên điện hạ còn rất nhiều việc phải hoàn thành. Hoàng cung Bắc Quốc, cùng với việc tìm người đều chờ ngài một tay xử trí.”

Lâm Diệu mở miệng định nói gì đó, thì có một vị thái giám quần áo xộc xệch chạy đến trước mặt. Vị thái giám này rõ ràng là theo quân cứu viện Nam Triều mà đến, sau một hồi tìm kiếm vô cùng vất vả mới mới có thể đặt chân vào căn cứ bí mật của Lâm Diệu. Vị thái giám mở ra một cuộn giấy màu vàng, dõng dạc hô: “Thất hoàng tử, mời ngài tiếp thánh chỉ.”

Nói về nội dung thánh chỉ, Lâm Diệu thật sự không có gì để nói. Bởi vì nếu mở miệng, anh ta chỉ có thể hộc ra vài ngụm máu tươi mà thôi. Đại khái, hoàng đế ở xa nhưng đã thấy rõ mọi chuyện. Một mặt, ngài trách thất hoàng tử tự ý hành động, một mặt khen ngợi Trịnh thừa tướng dự liệu từ trước, trên đường đi đã gửi cho ngài mấy chục bức mật thư tóm tắt diễn biến tình hình. Nay mọi sự đã lỡ, hoàng đế phong cho Trịnh Hoài Sơn làm chủ soái của sáu vạn quân Nam Triều để hoàn thành kế hoạch chiếm Bắc Đô. Thất hoàng tử từ nay phải nghe theo lệnh chủ soái, không được manh động, chờ về triều sẽ xử lý tội sau. Về phần những bức mật thư, trong thánh chỉ không hề đề cập là Trịnh Hoài Sơn đã viết khi nào, gửi đến hoàng đế ra sao. Cũng không có dòng nào nhắc đến trong đó đã viết những gì, là tóm tắt diễn biến hay là toàn bộ chi tiết đã xảy ra.

Buổi tối hôm đó, quân Nam Triều mang đến một cái xác cháy đen. Trên cái xác này có một tấm lệnh bài đã chuyển màu, thất hoàng tử vừa nhìn thấy nó thì trầm lặng một lúc lâu. Tiểu Thạch Tử thấy anh ta không nói gì, liền hỏi người lính còn đứng đó: “Cái xác này tìm được ở đâu?” Người lính cung kính thưa: “Là moi ra từ một đống đổ nát ở gần cửa tây thành, lúc đó trên người nó còn cắm rất nhiều cung tên.” Tiêu Thạch Tử lệnh cho người lính này lui đi. Gã nhìn dáng vẻ không tin được của thất hoàng tử, sau đó lại cảm thấy mắt mình đột nhiên hơi ướt. Gã giơ tay quệt quệt khóe mắt, nhỏ giọng gọi: “Điện hạ…”


Lâm Diệu nắm chặt thẻ bài trong tay, chợt nói: “Trong mấy đồ đệ của lão sư, nàng ấy giỏi khinh công nhất. Thật không thể tin được lại mất mạng dưới tay người Bắc Quốc.” Gã hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “An táng theo nghi lễ vương phi trong cung.”

Ông trời không cho không anh một thứ gì, cũng không tự nhiên lấy từ tay anh một thứ gì. Có những người cho rằng mình có tất cả, thế nhưng hóa ra, vẫn có thứ anh ta phải mất đi. Chỉ trách con người không biết đến hai từ ‘quý trọng’, đến khi phải hối tiếc thì đã muộn màng.

Hoàng cung Bắc Quốc chỉ chống đỡ được chưa đến ba ngày sau. Lúc Lâm Diệu dẫn quân xông vào hoàng cung, Tạ Thanh Ngọc vừa mới ăn tối xong, còn đang ngẩn người trên giường. Mấy ngày này, Trịnh Hoài Sơn túc trực bên cô như cái bóng không rời, cô cũng không phản đối sự bám dính của anh ta. Cô chỉ sợ rằng Lâm Diệu hận cô, một buổi sáng đẹp trời, cô chợt phát hiện mình chỉ còn là một linh hồn lơ lửng, lơ lửng trên cái xác Tạ Thanh Ngọc mà thôi. Chỉ lúc nhận ra tính mạng quý giá biết bao, cô mới sợ hãi cái chết. Trịnh Hoài Sơn có lẽ đã phát hiện ra điểm này nên ngay cả lúc ngủ, anh ta cũng trải chăn nằm gần chân giường của cô.

Hai người đã trở nên cực kỳ thân thiết, Tạ Thanh Ngọc cũng cực kỳ tin tưởng vị chính nhân quân tử trước mắt này. Cô hỏi: “Đây là lúc lập công, chàng không đi cùng với điện hạ sao?” Trịnh Hoài Sơn không cảm xúc đáp: “Công trạng làm sao mà quan trọng bằng nàng được.” Tạ Thanh Ngọc đỏ mặt, giả vờ giận dỗi nói: “Hoàng đế phong cho chàng chức chủ soái chẳng qua cũng chỉ là để làm bình phong thôi đúng không?”

Tạ Thanh Ngọc nói tới đây, vô tình liếc ra ngoài cửa sổ. Bầu trời bên ngoài tối hun hút, nguồn sáng mờ nhạt duy nhất là vầng trăng lấp ló sau một áng mây đen. Ngay cả sao trời cũng chẳng thể hiện thân trong đại dương đêm đen vô tận. Trong đầu Tạ Thanh Ngọc sống dậy hình ảnh mấy ngày trước. Lúc đó cô nấp sau một bức tường ở gần cổng tây thì chợt trên vai chùng xuống, có một người vừa vỗ lên vai cô.

Bốn bề đều là quân lính Bắc Quốc, bọn họ biết tin quân Nam Triều bao vây bên ngoài nên càng dốc toàn lực tìm cho được tên hoàng tử bạo gan dẫn quân đến nơi này. Cũng may, người trước mặt Tạ Thanh Ngọc tuy là người Bắc Đô nhưng lại không có ý muốn giao nộp cô. Anh ta cao hơn cô một cái đầu, áo quần thậm chí còn thê thảm hơn Tạ Thanh Ngọc một chút. Cô kinh ngạc thì thầm: “Lưu Hạ?” Không, tên thật của anh ta thật ra là Lê Hạ.

Lê Hạ kéo Tạ Thanh Ngọc về phía sau. Trong một con hẻm nhỏ, có một chiếc xe ngựa cũ kỹ và vài người đàn ông đang chờ sẵn. Lê Hạ nói: “Tôi cũng đang định ra khỏi thành. Cô mau lên xe.”

Thì ra anh ta không hề vào cung báo tin cho hoàng đế Lê Duyệt, mà vẫn còn quanh quẩn ở trong thành. Nói về tình cảm của Lê Hạ đối với ông nội mình lại là một câu chuyện dài, có thể tóm tắt lại bởi một câu: không phải kẻ thù, cũng không còn thân thích. Vì vậy, không có chuyện anh ta muốn lập công, chuyện quán Nữ Nhi Trà bị bại lộ vốn dĩ không hề liên quan tới anh ta. Còn vì lý do tại sao Lê Duyệt lại biết, thì lại là một câu chuyện khác. Lúc này ba vị hoàng thúc của Lê Hạ vẫn còn trấn thủ trong thành, anh ta thấy tình thế bất lợi nên nhanh chóng tìm cách rời đi.

Cũng may Lê Hạ vốn không cảm thấy mình có thù oán với Tạ Thanh Ngọc, huống hồ trước đây anh ta từng được cô cứu khỏi cảnh bị thọc huyết. Anh ta cũng không nghĩ sẽ gặp cô ở đây. Lúc xe ngựa của Lê Hạ lén lút hướng về cửa tây, anh ta tình cờ trông thấy một người rất giống Tạ Thanh Ngọc đang bị quân Bắc Quốc truy đuổi, vì vậy liền muốn giúp đỡ. Lần ra đi này, anh ta cũng không định quay trở lại Bắc Quốc, cũng không nghĩ sẽ còn Bắc Quốc để mà về. Nhớ ơn cũ, anh ta âm thầm theo dõi một chút, phát hiện cô gái kia chính xác là Tạ cô nương.

Tạ Thanh Ngọc giống như mèo mù vớ được cá rán, nhờ sự che chở của Lê Hạ và người của anh ta mà an toàn thoát ra khỏi sự truy đuổi của quân Bắc Quốc. Phía trước là ngã rẽ, Lê Hạ hỏi cô: “Hiện tại cô suy yếu như thế, hay là đi theo tôi? Tôi định tới Tây Triều, ở đó có một người bà con có thể nhờ vả.

Tạ Thanh Ngọc nói: “Tôi không thể đi với anh được.”

Lê Hạ sai người hộ tống Tạ Thanh Ngọc cho tới lúc quay lại Nữ Nhi Trà. Trước khi chia tay, anh ta còn nói gì đó về nghề nghiệp sau này. Hình như anh ta phân vân giữa nghề bộ đầu và nghề thầy thuốc, dường như trước đó anh ta có nghiên cứu một chút ít về nghề y. Tạ Thanh Ngọc không nhớ rõ lắm những điều Lê Hạ nói, lúc đó trong đầu cô chỉ có ý niệm nhanh chóng tìm được Trịnh Hoài Sơn, chỉ khi gặp được anh ta, cô mới thật sự thoát khỏi hiểm nguy bốn phía.

Lê Hạ nói: “Thanh Ngọc, đây có thể là lần gặp gỡ cuối cùng của chúng ta.” Khuôn mặt anh ta không che giấu lo lắng, nhưng đó tuyệt đối không phải là nỗi sợ cái chết. Anh ta khoát tay nói: “Tôi sống lưu vong quen rồi. Chẳng qua làm bộ đầu ở Thịnh Thành đã lâu, bây giờ chuyển qua Tây Triều phải làm lại từ đầu, không biết người dân ở đó có xem người tóc trắng là quái dị hay không…”

Mỗi người đều có nỗi lo của riêng mình. Tạ Thanh Ngọc không tìm được lời khuyên dành cho anh ta, chỉ có thể gật đầu.


Dòng suy nghĩ của Tạ Thanh Ngọc bị ngắt quãng bởi một tiếng reo hò từ bên ngoài vọng đến. Cô hơi nhoài người ra ngoài cửa số, nhìn thấy một tia sáng sặc sỡ chiếu thẳng lên trời. Bầu trời đang tối đen chợt bừng lên trong phút chốc, có thể thấy rõ ràng có một ngôi sao vừa mới mọc lên. Cô hỏi Trịnh Hoài Sơn: “Chàng thấy chứ? Chàng thấy vầng sáng kỳ lạ đó chứ?”

Trịnh Hoài Sơn gật đầu, nhẹ giọng dặn cô ngồi yên trên giường. Sau đó anh ta vội vã đi ra ngoài.

Tin thắng trận truyền tới rất nhanh. Nghe nói thất hoàng tử cùng Bắc đế Lê Duyệt dùng võ công tranh cao thấp, Bắc đế bị giết cũng trong trận chiến này. Lúc ông ta chết, từ thi thể vị hoàng đế này có một tia sáng kỳ lạ bay lên. Thế nhưng chuyện về vầng sáng kỳ lạ cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng. Bắc Quốc đã bị chinh phục, nhưng trước mắt vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Trịnh Hoài Sơn lúc làm công vụ cũng dẫn Tạ Thanh Ngọc theo, ánh mắt Lâm Diệu mỗi lần nhìn đến hai người này đều giống như nhìn thấy hai tử thi đang đi qua đi lại. Thật ra, bản thân gã lại giống một tử thi đang đi qua đi lại hơn. Tần suất xuất hiện của gã cũng càng ngày càng ít dần. Nghe Tiểu Thạch Tử nói gã thường giao việc sơ sài cho cấp dưới, rồi trốn rịt trong phòng của mình, không biết làm gì.

Vì Lâm Diệu tự cho là mình đã làm xong nhiệm vụ, các công việc còn lại đều do Trịnh Hoài Sơn đứng ra giải quyết. Anh ta vẫn còn sợ tính thất thường của thất hoàng tử nên không dàm rời Tạ Thanh Ngọc nửa bước. Sau khi mọi việc đã ổn thỏa, Tiểu Thạch Tử cùng một đám tướng sĩ bị bỏ lại kinh đô Bắc Quốc – đã được đổi tên thành tỉnh Bắc Đô – để trấn giữ chờ chỉ thị mới của cấp trên.

Quãng đường đi về của Trịnh Hoài Sơn và Tạ Thanh Ngọc không cực khổ như lúc đi – hoặc như người ta thường nói, sống lâu trong khổ cũng quen. Tuy Trịnh Hoài Sơn bận rộn, hai người cũng có một số phút giây ngọt ngào trên đường. Trịnh Hoài Sơn hiểu biết nhiều về cây cối, có cây gì đẹp là Thanh Ngọc lại hỏi anh ta không ngừng. Ròng rã nhiều ngày trôi qua, một đoàn mấy vạn quân cuối cùng cũng về đến Thịnh Thành.

Chưa đầy một tháng trôi qua mà Tạ Thanh Ngọc có cảm giác như đã một đời một kiếp. Cô không phải là người duy nhất nhớ nhà. Nguyễn Triều Vỹ khi về tới Thịnh Thành liền mở tiệc chiêu đãi một ngày một đêm, lần này còn linh đình hơn nhiều so với ngày tiếp đón thất hoàng tử. Khuôn mặt ông vẫn dửng dung, nhưng lúc này thân phận thừa tướng của Trịnh Hoài Sơn đã được công bố, thái độ của ông ta càng chuẩn mực hơn. Rõ ràng trong lòng vị quan này, hình tượng của thừa tướng lớn hơn Lâm Diệu rất nhiều.

Tạ Thanh Ngọc được đưa về chỗ ở dành cho khách. Nguyễn Thanh và Nguyễn Bảo không còn ở trong phủ, thế nhưng lại có một người to lớn nhào về phía cô.

“Tiểu thư!”

Mất một lúc Tạ Thanh Ngọc mới nhận ra cô gái trước mặt chính là Khả Ngân nhà mình, cô nàng tuy chưa đến mức gầy trơ xương nhưng thịt trên người đã giảm đi rất nhiều. Nếu trước đây Khả Ngân to gấp đôi Thanh Ngọc, hiện tại cô nàng chỉ to gấp rưỡi mà thôi.

Tạ Thanh Ngọc kinh ngạc hỏi: “Khả Ngân, sao chị lại ở đây? Cha của tôi vẫn khỏe chứ?”

Khả Ngân chấm nước mắt nói: “Lão gia khỏe lắm, ngài rất lo lắng cho tiểu thư. Ngài ăn không được, ngủ không ngon, ngày đêm mong nhớ người, nên tôi mới xung phong đến đây đấy… Vừa đến đây thì hay tin tiểu thư bị bắt cóc, tôi đang lo lắng muốn chết. Ôi, tiểu thư lại gầy đi này, huhu…”

Tạ Thanh Ngọc suýt nữa chết nghẹn trong khuôn ngực vĩ đại của Khả Ngân, khóe mắt nhìn thấy thêm một người quen nữa…

Giọng nói ồm ồm của Lãng Tử vang lên: “Chị Khả Ngân, chị làm tiểu thư nghẹt thở đấy!”

Khả Ngân lập tức buông Thanh Ngọc ra, nghiêm túc xem xét lại khả năng hô hấp của tiểu thư nhà mình. So với mấy tháng trước, Lãng Tử cao hơn một chút, vóc người cũng bớt gầy hơn. Lãng Tử đến trước mặt Thanh Ngọc, tuy không đến nỗi khóc lóc thê thảm nhưng cũng quệt quệt nước mắt, buồn bã nói: “Xin lỗi tiểu thư, tôi đến muộn quá…”

Tạ Thanh Ngọc tròn mắt, cậu đến sớm thì làm được gì hả?

Cô hỏi: “Sư phụ vẫn khỏe chứ?”


Cô chưa nói thì thôi, vừa nói xong thì Lãng Tử thật sự bật khóc. Trong lòng Tạ Thanh Ngọc như có búa đập vào. Chẳng lẽ sư phụ…?

Khả Ngân đẩy Lãng Tử một cái, giọng trách móc: “Tiểu thư hỏi cậu, khóc làm gì?” Rồi quay sang Thanh Ngọc: “Ông ấy bị thích khách đạp cho gãy chân, vẫn đang hồi phục. Sức khỏe của ông ấy rất tốt, chỉ là đi lại không tiện, hiện tại đang nằm tĩnh dưỡng trong phòng.”

Lãng Tử uất ức nói: “Thế nhưng… thế nhưng lúc cha bị bệnh thật sự rất xấu tính. Tôi hầu hạ khổ lắm đây này!”

Đến lúc này thì ngay cả Thanh Ngọc cũng muốn đạp cho cậu ta một cái… Này này, cậu đang nói xấu đấng sinh thành của mình đấy!

Khả Ngân chợt bấu lấy cánh tay Tạ Thanh Ngọc, ánh mắt bắn ra lửa: “Tiểu thư, ai vậy?”

Tạ Thanh Ngọc nhìn theo hướng cô chỉ, thì thấy một người hầu Nguyễn phủ đang cung kính dẫn thất hoàng tử về phòng của mình. Lúc đi qua khoảng sân trước phòng của Tạ Thanh Ngọc, Lâm Diệu chợt quay sang nhìn cô một cái. Ánh mắt gã lãnh đạm, cũng không biết gã đang vui hay buồn. Lúc này gã mặc một bộ quần áo màu trắng thuần, nước da hơi sạm nắng, khiến Tạ Thanh Ngọc chợt nhớ đêm hôm nhìn thấy gã dưới gốc cây bồ đề. Khi đó gã mang trên môi một nụ cười mỉm, giống như một vị bồ tát đứng trên mọi nỗi buồn của thế gian. Dường như lúc nào gã cũng cười, duy chỉ từ ngày chiếm được Bắc Đô, không ai còn thấy được nụ cười tự tin đó. Người thân cận nhất còn lại của gã là Tiểu Thạch Tử giờ đang vắng mặt, ngay cả việc mở miệng nói chuyện càng ngày càng ít thấy hơn.

Bóng lưng Lâm Diệu vừa khuất, Khả Ngân chợt nhỏ giọng xuýt xoa: “Tiểu thư, anh chàng đó thật đẹp quá.” Tạ Thanh Ngọc hơi ngẩn ra. Đúng rồi, cô từng lén đặt biệt danh cho thất hoàng tử là Lâm mỹ nhân. Cô nhìn gã quen rồi, hiện tại cũng quên mất bề ngoài của gã thật ra lại có thể hút hồn người khác như vậy.

Tạ Thanh Ngọc vỗ vỗ lên bàn tay Khả Ngân, kiên định nói: “Khả Ngân, tuyệt đối không được để ý tới người đẹp trai hơn Lãng Tử. Trai đẹp đa phần là rắn rết, yêu trai đẹp chỉ làm khổ lấy mình, có biết không?” Lãng Tử đứng sau lưng hai người sờ sờ mũi, khi không sao lại nhắc tới cậu ta á, cậu ta nhỏ hơn Khả Ngân tới mấy tuổi lận mà…

Một tiếng tằng hắng vang lên, Trịnh thừa tướng đến rồi.

Buổi tối hai người nắm tay đi dạo, Trịnh Hoài Sơn chợt hỏi: “Nàng thấy ta có đẹp không?” Tạ Thanh Ngọc liền lắc đầu: “Không đẹp.” Trịnh Hoài Sơn không biết nên hài lòng nên phật ý, thì Tạ Thanh Ngọc chợt híp mắt cười, giọng nghiêm túc nói:  “Em thích là được rồi, cần để ý xấu đẹp để làm gì…”

Đoàn người ở lại Thịnh Thành mấy ngày. Lúc rảnh rỗi, Tạ Thanh Ngọc hỏi qua về Nguyễn Chiêu Lan tiểu thư. Thì ra sau khi cô mất tích, Nguyễn tam tiểu thư cũng bắt đầu bị nóng sốt rồi chìm vào hôn mê. Tạ Thanh Ngọc đến thăm nàng, nàng cũng không tỏ vẻ đã nhận ra cô. Vị tiểu thư này đang trên đà hồi phục, Tạ Thanh Ngọc đoán rằng thời gian cô nàng hôn mê hẳn phải bắt đầu từ lúc bọn người thất hoàng tử lần đầu đến Thịnh Thành.

Có nghĩa là, cô và vị Chiêu Lan tiểu thư này thật ra chưa từng quen biết nhau.

Có những người xuất hiện trong cuộc đời ta như áng mây bay ngang trời. Chỉ trách duyên phận quá mỏng manh, tới lúc muốn nói với người một câu thật lòng, người đã mãi mãi rời xa.

Tạ Thanh Ngọc đứng tựa vào lan can cạnh hồ nước trong Nguyễn Phủ nhìn ra ngoài. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, sen trong hồ đang lúc nở rộ, rực rỡ vô cùng. Cũng tại nơi này, trước đây cô từng dọa ‘Nguyễn Chiêu Lan’, khiến nàng kia suýt nữa là té xuống nước. Cô lẩm bẩm: “Thật ra, tôi thấy thất hoàng tử cũng yêu cô lắm. Chẳng qua ngài ấy giấu trong lòng quá kín, ngay cả cô cũng không nhận ra mà thôi.”

Tôi từng ba hoa với cô rằng chỉ cần may cho người ấy một chiếc túi hương, người ấy sẽ nhớ tới cô trọn đời. Thế nhưng thật ra cho dù cô không may túi hương, anh ta cũng sẽ nghĩ về hương thơm của cô. Chỉ có điều, chỉ có điều cô không bao giờ biết được nữa.

Tạ Thanh Ngọc thở dài, ném một hòn sỏi xuống nước.

“Vĩnh biệt, Tử Vi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.