Đọc truyện Đại Năng Giả – Chương 7: Bán tinh thạch
“Ta gọi Thanh Hoa, ngươi là?” Thanh Hoa lão giả hỏi.
“Ân.” Ân Cửu U nói mộy chữ, khiến cho lão Thanh Hoa không biết là nàng đáp lời tên hắn hay đang trả lời hắn hỏi tên nàng.
Muốn hỏi cho ra lẽ nhưng Ân Cửu U đã đi mất, còn lẫn vào dòng người dùng thủ pháp che giấu hơi thở bản thân làm lão giả tìm không thấy.
Quả nhiên là một đứa trẻ bí ẩn.
Có tiền trong tay, nhưng tiêu thì hơi khó, Ân Cửu U đành chuyển đến một chỗ cầm đồ, lấy tinh thạch ra bán, mặc dù giá trị sẽ bị giảm mạnh, nhưng vì bảo toàn bản mạng phải chấp nhận.
Tinh thạch cũng tựa như đá quý lam sắc, chỉ có võ giả mới nhận diện được đâu là tinh thạch đâu là đá quý.
Tinh thành có một phần linh khí nồng đậm ẩn chứa bên trong, đối với võ giả, họ rất cần những linh thạch để tu luyện nên thường dùng tinh thạch trong quá trình tu luyện cũng như giao dịch thay tiền bạc.
Đến tiệm cầm đồ, Ân Cửu U đem ba viên tinh thạch đem bán.
Lão bản là võ giả nhìn Ân Cửu U một dạng khất cái nhặt bảo đến bán liền cười gian xảo nhìn ba viên tinh thạch, liền ép giá đến mức tàn tệ.
“Ba viên Lam Thạch này giá mỗi viên bảy mươi hoàng kim là cao nhất, ngươi có muốn lấy không?”
Bảy mươi hoàng kim?
Ân chửi chửi ầm trong lòng.
Đệt! Một viên tinh thạch lên đến một vạn hoàng kim, ngươi đây bán có bảy mươi hoàng kim, muốn chết thế nào hả? Nghĩ bản thân là Võ Nguyên thì ngon lắm à?
“Ngươi nói gì? Bảy mươi hoàng kim? Ta đây cảm nhận được bên trong viên đá này có linh lực ba động, không phải vật phàm, vậy mà chỉ có bảy mươi hoàng kim, so với một viên đá trang sức bình thường còn không đến. Không bán, vẫn để ta tìm cách rút linh lực bên trong tu luyện thì tốt hơn.”
Rút ra? Lão bản kinh ngạc nhìn Ân Cửu U, quả thật cảm nhận được linh lực xung quanh nàng, là người tu luyện, nhưng lại không biết cách rút linh lực ra khỏi tinh thạch là kẻ đần độn a.
“Ồ, ngươi nói ta mới để ý nha, đúng là bên trong có linh lực ba động, nhưng mà cách rút ra cũng không phải đơn giản, thế này đi, ta tăng giá, hai trăm hoàng kim một viên, thế nào?” Lão Bản như cũ ép xuống năm thành giá cả.
“Tám trăm hoàng kim.” Vì mưu sinh, Ân Cửu U cò kè.
“Tiểu tử, ngươi một hơi thét lên đến tận tám trăm hoàng kim đây chính là muốn giết người a. Giá viên đá này không cao như vậy, chỉ có hai trăm hoàng kim mà thôi.”
Ân Cửu U một thân áo choàng che kín người lại buộc tóc cao như nam nhân gương mặt bất phân nam nữ nên lão bản liền hiểu lầm nàng là nam.
“Có linh lực bên trong ách hẳn là vật bất phàm, nếu ta đem ra ngoài còn có thể bán đến năm trăm hoàng kim.”
“Hảo, ta trả ngươi năm trăm ba viên đá này.”
“Ta nói là năm trăm mỗi viên.”
“Ách, ta nhầm, là năm trăm mỗi viên cho ngươi.”
“Hừ, ngươi đừng nghĩ ta ngu ngốc dễ lừa, làm gì có chuyện giá cả dễ tăng như vậy, tám trăm là giá thật đi, nếu không ngươi cũng sẽ chẳng dễ dàng chấp thuận năm trăm hoàng kim như vậy.”
“Không được, sáu trăm là cao nhất, không thể hơn.”
“Tám trăm, không bớt một giá nào, nếu không ta ra ngoài rao một ngàn chắc chắn có người trả giá đến đúng tám trăm ta còn có thể sẽ bán cho họ.”
“Tiểu hiệp à, tám trăm là giá gốc, ta là ngươi buôn bán phải sinh lợi nhuận. Hay là như vậy đi, ta trả bảy trăm, còn một trăm còn lại xem như ngươi cho ta sinh ý làm ăn. Ngươi xem, ba viên mỗi viên bảy trăm như vậy trong tay ngươi có hai ngàn một trăm hoàng kim rồi còn gì. Đủ ăn đủ sài không lo suốt một năm ở kinh đô nha.”
Ân Cửu U vô sỉ nói, “A, vậy ngươi thu mua tám trăm một viên đi, ba viên được hai ngàn bốn trăm, ngươi cho ta thêm một trăm đủ chẵn hai ngàn năm xem như kết giao với tiểu hiệp ta đây cũng được, ngươi thấy thế nào?”
Đây là đang tức chết hắn đi, có chuyện buôn bán giữa hai bên mà người mua phải trả thêm cho ngươi bán còn không phải là con buôn trong thương nghiệp sao? Làm gì có phép tính này chứ?
“Không được, ta có thể cho ngươi hai ngàn hai là cao nhất rồi, thêm nữa ngươi đến chỗ khác bán đi, ta không tiếp được giá cả của ngươi nữa.” Lão bản lần này quyết định đánh đòn phủ đầu để Ân Cửu U sợ hãi biết khó mà nhường.
“Hảo, ta tạm chấp nhận giá cả này.”
Cuối cùng cái giá dừng lại ở hai ngàn hai trăm ba viên tinh thạch.
Ân Cửu U vui vẻ nhận tiền đi mua đồ ăn, nàng và Ân Thập Cửu thuê nhà trọ ở ba tháng, ăn uống sinh hoạt tự lo, vẫn là rất cần tiền.
Vừa ra khỏi tiệm cầm đồ, lão bản liền biến hóa sắc mặt, ánh mắt âm u nhìn theo bóng lưng Ân Cửu U biến mất ở cuối đường.
“Hừ cá chết vì ăn, người chết vì tham. Ngươi đã tham lam nhiều tiền như vậy, vậy ta chỉ có thể giết ngươi để đoạt lại.”
Hắn đi ra sau cửa tiệm, hạ giọng ra lệnh: “Giết chết tên tiểu tử đó, lấy hết đồ trên người nó, tuyệt không để sống.”
Hai bóng người gật đầu, “Ha hả, lão Nha, làm xong nhớ chia cho hai huynh đệ bọn ta một phần đấy.”
Lão bản hừ lạnh nói, “Các ngươi chỉ cần mang về hai ngàn hai trăm hoàng kim cùng những viên tinh thạch là được, sau đó chúng ta sẽ chia đôi.”
“Hảo thỏa thuận, đi!” Tên to con cười ha hả nói.