Đọc truyện Đại Năng Giả – Chương 47: Huyết Diệp Trà, thức ăn cho ‘cẩu’
“Vậy để ta lên đàn tế đi.” Ân Cửu U nói ra nhàn hạ như đó không phải chuyện quan trọng gì.
Mà khi cả đám người nghe đến hai từ đàn tế sắc mặt đều rất khó xem.
Lý Hồng Nguyên nói, “Ân tiểu hữu, chỉ cần người làm ra chuyện bồi thường uy tín công hội là được, không cần thiết phải lên đàn tế làm gì.”
La Khắc lại không cho Ân Cửi U lên tiếng, “Hảo! Ngươi nói thì nhớ giữ lời.”
“Dĩ nhiên.” Ân Cửu U cười lạnh đồng ý.
“Trà đây!” Hai bên bàn luận vừa dứt Ân Thập Cửu liền đem trà đến, hắn rót ra nước trà huyết sắc dị thường, mùi lá trà thơm phức thoảng qua từng người, làm tinh thần hăng hái, nhẹ nhàng.
Dược Già Nam nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm hỏi, “Trà ngon, đây là trà gì?”
Ân Thập Cửu cười híp mắt đáp, “Hồng trà.”
Ân Cửu U nhìn ly trà màu đỏ huyết lạ thường, nàng nhấp một ngụm nuốt xuống, khóe môi khẽ cau lên thành đường còn quỷ dị.
“Không ngờ vương tử đại nhân còn có thể dưỡng ra loại trà này.”
“Ca là ai chứ? Là ca ca thiên tài vô song, thông minh xuất chúng, tiêu dao anh tuấn, tuyệt sắc khuynh thành không ai bì được của Tiểu U Nhi nha.” Thập Cửu cười ha hả nói.
Nghe hết cả câu của Thập Cửu, mọi giời không hẹn mà rùng mình một cái, có cảm giác muốn trợn trắng mắt, không muốn nhìn hắn.
Dược Nguyên Nhiên lấy trà trong tay Dược Già Nam nhấp một ngụm, phát hiện từng tế bào trong người thư giãn thoải mái lạ thường, cũng miệng khen ngon, “Hảo trà.”
Ngu Đồng với Kiến Nam đều nhìn nhau, nhận ly trà uống thử, chỉ có hai người vừa uống xong, tay run cầm cập không giữ nổi ly trà.
Đùng!
Cả hai ngã trên đất, hấp dẫn ánh mắt đám người Lý Hồng Nguyên đang thưởng trà, “Có chuyện gì sao Ngu đại sư, Kiến đại sư?”
Hai vị lão giả này đều là người chức cao vọng trọng trong Dược Tháp, đều am hiểu luyện dược, trà cũng được xem như một loại dược, hai người thưởng trà vừa xong liền xảy ra tình huống này, khẳng định trong trà có điều bí ẩn.
“Đây… Đây là… Đây là…” Hai người mặt tái mét không nói lên lời.
“Là Huyết Diệp Trà. Uống có phải ngon lắm không? Khiến tinh thần sảng khoái? Trà này rất quý.” Ân Cửu U tiếp lời.
“Huyết Diệp Trà?” Dược Nguyên Nhiên cau mày hỏi, ngay sau đó liền run lên, sắc mặt tái nhợt, miệng nôn khan.
“Cái, cái này?” La Khắc bất ngờ hỏi.
Ân Cửu U không ngại giải thích, “Huyết Diệp Trà là lá trà được nuôi từ máu của võ giả, võ giả càng mạnh, lá trà càng ngon, càng bổ dưỡng.”
Oanh!
Cả đám người lập tức đứng dậy, cách xa bàn đá, cách xa những ly trà.
Loại hung thần ác sát lá trà như vậy không phải chỉ tồn tại ở nơi u tối như Ma Huyền Vực hay Huyết Vực thôi sao?
Sao hiện tại nó lại xuất hiện ở đây? Còn có người biết nuôi dưỡng ra nữa!
“Trà này chỉ qua là Thiên Tâm Trà do Tiểu U Nhi nuôi trong vườn thôi nha, mấy hôm trước ta có xông đến Hình Sự Đường giết người cứu Tiểu U Nhi, nếu để bọn họ ra đi mà không tận dụng thì quá uổng phí, nên ta đã lấy máu là nước tưới cây, lấy thịt làm phân, lấy nội tạng làm thức ăn cho “cẩu” nha.”
Đột nhiên Ân Cửu U suy diễn ra Ân Thập Cửu lấy nội tạng sống cho Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ăn.
Nghe qua Ân Thập Cửu giải thích cùng với nụ cười thiên chân trên môi làm cả đám người nổi da gà, mao đầu dựng đứng, sóng lưng lạnh toát.
“Trà này rất quý, không phải ai cũng biết dưỡng ra đâu, kể cả ở Huyết Vực cũng chỉ có vài người biết làm, Ma Huyền Vực thì còn hiếm thấy hơn vì chẳng ai dám xuống.” Ân Cửu U thưởng thức trà nói.
Dược Già Nam nghe nửa câu đã tái mặt, nghe hết toàn bộ đã muốn ngất tại chỗ.
Đời này của hắn còn chưa gặp phải loại người hung ác lấy nhân mạng đi chăm sóc lá trà.
Biến lá trà tầm thường thành loại trà mỹ vị trong tứ đại danh trà. Thật đáng sợ.
“Nếu không còn chuyện gì các người vẫn nên đi về đi. À, còn có Ngọc gia… Từ đây cho đến khi cuộc thi chấm dứt, ai dám động đến Ngọc gia một sợi lông tóc chính là kẻ thù của ta. Đợi khi kết thúc, Ngọc gia sống chết do ta quyết!” Ân Cửu U âm trầm lên tiếng, từng âm chứa ấn sát lục kinh người.
Cả bọn chỉ biết gật đầu đáp ứng không thể làm gì hơn rồi cáo lui.
Khoảng thời gian rảnh rỗi tiếp theo, Ân Cửu U đi chợ và nấu ăn cho Ân Thập Cửu, hỏi Ân Thập Cửu thức ăn cho cẩu là gì, nàng bắt tay vào làm.
Lần trước Thập Cửu lấy nội tạng băm vằm ra rồi nặn thành từng viên, mùi tanh hôi của nội tạng chưa được loại bỏ cùng với chẳng có vị gì làm Tiểu Bạch và Tiểu Hắc kinh hoàng với trù nghệ của hắn.
Lần này Ân Cửu U thêm vào gia vị, loại đi mùi tanh hôi, bỏ vào chút bổ dược, nấu ra có chút giống thịt xay nát, nàng làm thành từng sợi xúc xích dài đỡ mắc công nặn từng viên tròn, đem hung khói rồi phơi nắng một trận đem vào cho Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc ăn thử.
Lần này không quá kinh khủng, chúng ăn ngon miệng, Ân Thập Cửu lén lút lấy một cây xúc xích đưa cho Mặc, hỏi, “Vị thế nào?”
Mặc ăn vào, sau bình luận, “Mùi vị rất ngon.”
“Không hổ là muội muội của ta, nấu ăn cho “cẩu” cũng có thể nấu ngon như vậy.” Thập Cửu vui vẻ cười ha hả.
Mặc bên cạnh vừa mới ăn thức ăn cho “cẩu”, “…..” Hắn hình như bị hố rồi.