Đại Năng Giả

Chương 4: Đuổi ra khỏi Ân gia, đến Đại Uy


Đọc truyện Đại Năng Giả – Chương 4: Đuổi ra khỏi Ân gia, đến Đại Uy

“Bán cho ta một cây kẹo hồ lô.” Ân Cửu U nhấp nháy môi nói với nam nhân bán kẹo.

Nam nhân bán kẹo nhìn Ân Cửu U, “…” Mịa nó, sao ta lại gặp phải nha đầu điên này?

“Bán hay sập quán?” Ân Cửu U trầm mặt hỏi một câu.

“Đây đây, kẹo này cho ngươi, ngươi đi đi.” Nam nhân bán kẹo sợ Ân Cửu U điên lên lại quậy phá khắp nơi, hắn không sợ nàng quậy phá khắp nơi hắn chỉ sợ cái sạp nhỏ của mình bị nàng phá hủy mất.

Là con người, ai cũng có lòng ích kỷ.

Ân Cửu U lấy cây kẹo, đưa cho lão bản một đồng tiền lấy từ trên người Ân Tà Minh cho nam nhân bán kẹo.

Mang theo cây kẹo đến chỗ Ân Thập Cửu cách nàng vào bước, nàng cười sủng nịch đưa cho hắn, “Muội mua cho ca.”

Ân Thập Cửu cười ha hả vui vẻ nhận lấy xâu kẹo bắt đầu liếm.

Sống như vậy… Cũng ổn đi.

Đưa Ân Thập Cửu đi dạo xong về lại Ân gia, hai tên lính hộ đại môn ngăn hai người không cho Ân Cửu U đi vào.

“Sao lại cản bọn ta?” Ân Cửu U khẽ ninh mi hỏi.


“Gia chủ có lệnh, kể từ bây giờ Ân Thập Cửu cùng Ân Cửu U bị khai trừ khỏi Ân gia.” Tên gác cổng hô lớn.

“Nga?” Giọng Ân Cửu U không to không nhỏ, một vẻ hời hợt hỏi.

“Tại sao lại đuổi chúng ta đi? Cha mẹ ta là người của Ân gia, chúng ta cũng là người của Ân gia, sao lại không cho chúng ta vào Ân gia?” Ân Thập Cửu không hiểu đạo.

“Hừ! Ân Tà Minh cùng Khương Nhược Thù ám sát thái tử bị người đánh chết, thái tử đại nhân đại lượng không truy cứu trách nhiệm lên đầu hai tên phế vật các ngươi đã là ân đức, nhưng gia chủ đại nhân lại không thể dung con kẻ phạm tội ở nhà mình nên đã hạ lệnh trục xuất các ngươi ra khỏi Ân gia.”

Thái tử? Ân Cửu U cau mày, nàng nhớ thân thể này có gặp thái tử vài lần, hình như là ba lần, và ba lần này đều là nàng đang trong trạng thái điên cuồng đánh người, chính thái tử Phong Kinh Vân đánh nàng ngất đi để “trừ hại cho dân”.

Trong hoàng thất, Ân Cửu U nhận thức kha khá người.

Thái tử Phong Kinh Vân là kẻ ra tay đánh nàng khi nàng hóa điên.

Nhị hoàng tử Phong Kha gặp đúng một lần khi hắn đang ở lầu xanh, nàng bay vào đánh hắn, khi đó hắn mười tám tuổi nàng mới mười tuổi.

Tam hoàng tử Phong Thù không rõ chỉ nghe qua tên, chưa từng gặp mặt.

Tứ hoàng tử Phong Ảnh Đường, người Ân Cửu U yêu, cả khi tỉnh táo lẫn hóa điên đều yêu thích Phong Ảnh Đường.

Ngũ công chúa Phong Tuyết Ngưng, tài nữ kinh thành, bị Ân Cửu U đánh một lần.

Lục công chúa Phong Sương Nhi cũng bị Ân Cửu U đánh qua bảy lần vì nàng ta là người thường xuyên ra khỏi cung nhất.

Cuối cùng Thất hoàng tử Phong Cổ người nhỏ tuổi nhất bị Ân Cửu U đánh một lần vào hai năm trước khiến hắn quay về hoàng cung không dám ra khỏi cổng.

Nàng đã gây ra nhiều tội tình như vậy mà hoàng thất vẫn để yên cho Ân Cửu U vì có một luật do tiên hoàng ban xuống là người điên miễn chết.

May mắn, Ân Cửu U là kẻ điên đó.

Tiên hoàng ban luật miễn tử cho người điên vì khi xưa hắn yêu một cô gái, lúc lập nàng làm hậu thì nàng ta bị người đầu độc hóa điên, khi điên nàng giết người, chửi mắng người, đánh người, đập phá đồ… Hoàng thượng đều nắm mắt cho qua, và không thể lập nàng làm hậu được nữa.

Khi có người bị nàng giết hoàng thượng liền hạ luật, người có triệu chứng bệnh điên trên một năm được miễn tử nếu giết dưới mười người.

Ân Cửu U coi như sinh đúng thời đại đi.


“Ta đang tổ chức tang lễ cho phụ mẫu ta…” Ân Cửu U nói.

“Gia chủ đã sai người ném hai xác hai tên phản thần đó sau núi rồi, các ngươi hiện tại không còn là người của Ân gia nên có thể đến đó nhặt xác bọn chúng.” Tên gác cổng chán ghét nói.

Hắn chán ghét Ân Thập Cửu cùng Ân Cửu U nên cũng chán ghét kẻ sinh ra hai tên quái thai này.

“Ân gia…” Ân Cửu U siết chặt tay Ân Thập Cửu bên cạnh.

Ân Thập Cửu đau đớn cổ tay muốn lên tiếng nhưng thấy vẻ mặt quái lạ của Ân Cửu U liền yên lặng nịn đau, trong lòng mặc niệm.

Muội muội là nhất, muội muội muốn làm gì cũng được, muội muội luôn luôn đúng, dù có sai cũng là đúng, ca ca phải chiều muội muội… Ai ~ làm ca ca tốt thật khó.

“Hắc hắc hắc, mối thù giết cha không đội trời chung, mối thù giết mẹ huyết hải thâm thù. Ngày ta quay về đòi lại tất cả!”

Nói xong, nàng kéo Ân Thập Cửu rời khỏi Ân gia, đi đến sau núi tìm xác cha mẹ, tiếp tục an táng cho họ.

“U Nhi U Nhi, chúng ta đi đâu đây?”

Hai người đã đi được bảy ngày rồi, tiền còn dư lại không nhiều, chỉ còn bảy mươi đồng, nếu không tìm được chỗ dừng chân cuối cùng, có khả năng hai người sẽ phải làm khất cái.

“Muội cảm nhận được phía trước có thành phố, chúng ta sẽ ở đó.” Ân Cửu U nhìn về phía trước nói.

“Muội nói câu này đã hơn bốn ngày rồi, chúng ta cứ dừng lại ở một thôn trang nào đó là muội lại nói, chỗ này không phải, rồi đi tiếp, rốt cuộc là còn bao lâu?” Ân Thập Cửu đau thương cho đôi chân của mình.


Ân Cửu U nhìn Ân Thập Cửu, nhớ ra hắn chưa từng tu luyện, không giống như nàng có cơ thể khỏe mạnh, đi nhiều ngày đường cũng không sao.

“Ca leo lên, muội cõng ca đi.” Ân Cửu U khom người đưa lưng về phía Ân Thập Cửu.

Ân Thập Cửu do dự lại nghe, “Nhanh lên, đường còn dài lắm.”

“…” Ai vừa mới nói ở phía trước?

Cuối cùng Ân Thập Cửu vẫn để Ân Cửu U cõng đi đến thành phố khác.

Đến trước cổng thành, Ân Thập Cửu thất kinh nhìn Ân Cửu U, hóa ra từ thủy đến chung, mục đích của nàng là đến Đại Uy quốc!

Một trong thập đại trụ cột chi thành, Kinh Phách Thành.

Đi bảy ngày, rời khỏi Đại Ngụy đến Đại Uy đích xác mất bảy ngày đường, đi qua ba thốn bốn trấn mới đến được đây, nhưng chỉ nằm ở vùng xa biên cương đôi chút… Nếu có chiến tranh giữa Đại Ngụy và Đại Uy thì Kinh Phách thành sẽ là nơi thứ nhất thứ nhì bị đánh.

Ân Cửu U chỉ mới có lại ý thức hoàn chỉnh bảy ngày, làm sao có thể biết rõ Đại Uy gần Đại Ngụy?

U Nhi, muội có gì giấu ta sao? Là thực lực của muội cảm nhận, hay là tinh thần lực hay vẫn là hồn lực dẫn dắt?

Muội có còn là U Nhi không? Hay muội là Tiểu Tịch Nhi? Hoặc có thể muội không phải…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.