Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

Chương 24


Đọc truyện Đại Nam Tử – Tiểu Nàng Dâu – Chương 24

Chu Mạch nghe xong
trong lòng cảm thấy bực bội, xú lão cửu* nhà lão, ta thấy đầu óc của lão mới là bỏ hoang đấy, tóc đã không còn mấy cọng, cả nhà lão mới là bỏ
hoang.

* cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá

“Hứa đại gia ngài yên tâm, cho dù Trọng Sơn không có ở nhà, tôi đây vẫn còn
hơi sức, tuyệt sẽ không để đất ruộng bị bỏ hoang đâu ạ!” Chu Mạch hướng
về phía lão Hứa nói.

Trần thị thấy vậy cũng vội tiếp lời: “Nếu
Tiểu Mạch bận rộn, lão nương tôi đây xương cốt vẫn còn chắc khỏe, cũng
sẽ tới giúp một tay, không phiền tú tài quan tâm.”

Hứa thị thấy
các trưởng bối đều đồng ý chia cho nhà lão đại bốn mẫu, trong lòng biết
rõ không thể thay đổi được kết quả, nhưng nàng vẫn thấy không cam lòng:
“Cha, hay là chia cho nhà chúng con hai mẫu nước, một mẫu khô đi, như
vậy thì nhà con cùng nhà nhị tẩu có thể cùng trồng lúa mạch như thế thì
cũng có thể giúp nhị tẩu tiết kiệm chút sức.” Nói xong nhìn chằm chằm
Triệu Đại Ngưu cùng Tôn Thị, cho dù bọn họ không đồng ý cũng sẽ không
thể nào bỏ mặc không lo.

Triệu Đại Ngưu không trực tiếp trả lời
dâu út, quay đầu hỏi ý Chu Mạch. Chu Mạch gật đầu đồng ý nói: “Con sẽ
lấy một mẫu nước, hai mẫu khô, sẽ lấy luôn con heo, bằng không con cũng
không đồng ý chia như vậy!”

Nghe Chu Mạch nói xong, Triệu Đại
Ngưu nhắc nhở nàng: “Vợ lão nhị, lấy heo sẽ không thể lấy thêm một phân
tiền nào nữa! Con đồng ý?”

Chu Mạch nhịn không được trong lòng
mắt trợn trắng, Triệu lão cha này thiệt là, lúc này không phải là hiện
trường tổ chức hôn lễ, cho nên nàng không cần phải trả lời câu con đồng
ý, nếu không chắc nàng sẽ trả lời YES I DO quá. Nhưng nàng vẫn phải gật
đầu tỏ vẻ đồng ý.


Vấn đề tài sản đã giải quyết xong, lại đến vấn
đề phụng dưỡng. “Tất cả tài sản đều đã chia hết cho ba nhà, hai lão già
chúng tôi cũng không còn gì để làm ra tiền, thôi thì hàng năm mỗi nhà sẽ cấp cho hai lão già chúng tôi năm mươi cân lúa mạch, năm mươi cân ngô
và một lượng bạc. Các cô cậu thấy thế nào?”

Yêu cầu này của Triệu Đại Ngưu cũng không có gì quá đáng, trung bình một mẫu có thể thu hoạch gần hai trăm cân tiểu mạch, ba trăm cân ngô. Nếu dựa theo giá tiểu mạch một cân năm văn tiền, ngô một cân hai văn tiền, ba đứa con trai sau khi hiếu kính cha mẹ vẫn còn dư rất nhiều. Cho nên Triệu Bá Tuyền cùng
Triệu Thúc Hà gật đầu đồng ý, Chu Mạch thấy hợp lý cũng gật đầu đồng ý.

Nhà thì dựa theo quy cũ ở nơi này, con út sẽ ở lại nhà với cha mẹ, cho nên
hai căn nhà ba gian ở đầu thôn nam sẽ cho lão đại cùng lão nhị mỗi nhà
một căn. Chuyện này cũng không có gì cần bàn cãi thêm.

Sau khi đã phân chia xong, mọi người liền chuẩn bị ai về nhà nấy, vội vàng về nhà
làm việc của mình. Bỗng nhiên Chu Mạch ngăn mọi người lại, nói muốn đem
những việc phân chia vừa rồi viết ra giấy làm chứng, như vậy nếu về sau
có tranh cãi gì thì cũng có bằng chứng. Triệu Đại Ngưu cùng Tôn Thị nói
không cần phải làm vậy, nhưng Lý Chính Hòa cùng Triệu Tam gia cảm thấy
như thế là hợp lý, lại thấy Chu Mạch rất kiên quyết, liền mượn giấy và
bút mực lập bằng chứng, sau đó để Triệu Bá Tuyền, Triệu Thúc Hà cùng Chu Mạch ấn dấu tay ở mặt trên. Kỳ thực Chu Mạch chủ yếu là sợ sau này bọn
họ đổi ý, quyền lợi cùng nghĩa vụ nhất định phải ghi rõ.

Vì thế
việc ở riêng cứ như vậy mà chia xong, Chu Mạch cảm thấy kỳ lạ là gióng
trống khua chiêng mời nhiều người đến chứng kiến, sao lại dễ dàng êm
xuôi như thế. Nàng cẩn thận ngẫm lại, vẫn là công công lợi hại, trước
đem Triệu Tam gia mời đến, thông gia đều bị trấn áp, đặc biệt là Hứa tú
tài. Tuy nhiên việc phân chia cũng tương đối công bằng, không chừng
Triệu Đại Ngưu cùng Tôn Thị tối hôm qua không ngủ bàn bạc nên phân chia
như thế nào. Đương nhiên nàng cảm thấy nguyên nhân quan trọng là bản
thân nàng cũng không có náo loạn ầm ĩ cũng góp phần vào việc chia nhà
nhanh như vậy.

Thế là buổi sáng sau khi chia nhà, nhóm thông gia
cũng chưa đi, người nhà Lí thị cùng Trần thị cũng không đi, ở lại giúp
chuyển đồ. Chính là đem đồ trong phòng chuyển đến nhà mới. Chu Mạch chỉ
có một cái giường, chăn đệm, quần áo cùng một cái tủ. Giường cùng tủ thì được Triệu Đại Ngưu cùng Triệu Thúc Hà hỗ trợ, những vật còn lại thì
Trần thị, Chu Mạch cùng Triệu Đông Nhi qua lại hai chuyến là đã chuyển

xong. Bởi vì nhà mới vẫn chưa xây chuồng heo, cho nên trước mắt tạm thời để lại nhà cũ, đợi Chu Mạch xây xong chuồng sẽ khiên trở về.


nhiên, quan trọng nhất là phải đem mười sáu lượng bạc dưới gầm giường
lấy ra, đây là số tiền để nàng có thể bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của
riêng bản thân.

Hai gian nhà mới được xây cạnh sát nhau, ngăn
cách ở giữa là bức tường được dựng lên bằng mấy cây gậy, bên này ở trong sân Chu Mạch làm gì, bên kia Lí thị sẽ nhìn thấy rõ ràng. Chu Mạch thầm nghĩ phải nhanh chóng xây lại bức tường mới được, thật vất vả mới được ở riêng nàng thật sự không muốn nàng làm gì cũng phải chịu sự giám sát
của người khác.

Nhà của Lí thị bởi vì có ba nam nhân của Lí gia
cùng Triệu Bá Tuyền giúp đỡ, tuy rằng đồ vật tương đối nhiều, nhưng chỉ
cần hai chuyến là chuyển xong. Chén cùng chậu rửa bọn họ lấy một phần,
Trần thị thấy thế cũng lấy cho Chu Mạch hai bộ bát đũa cùng một chậu bột ngô. Chỉ có nồi là được xây dính trên kệ bếp, nên không được ai lấy.

Vì thế vào lúc giữa trưa cha mẹ Lí thị ở phòng phía tây dựng lên cho hai
vợ chồng một cái bếp lò, lại vội vàng bảo Triệu Bá Tuyền cầm tiền đi
trấn trên mua nồi, Triệu Bá Tuyền lúc đi có ghé ngang qua nhà Chu Mạch
hỏi nàng có cần mua nồi thì hắn tiện thể mua luôn cho nàng.

Chu
Mạch vội vàng gật đầu như giã tỏi, nói xong nhờ Trần thị đưa tiền cho
Triệu Bá Tuyền, nàng xấu hổ nói hiện giờ không tiện về phòng lấy tiền,
bởi vì không muốn để cho bọn họ biết nàng có tiền riêng.

Mọi
người vội vàng chuyển đồ cho xong, Tôn Thị cố kị nhà mẹ đẻ Lí thị, ở nhà nấu một nồi cháo ngô cùng với bánh ngô đãi bọn họ, cũng gọi luôn mẹ con Chu Mạch dùng bữa. Bữa cơm trưa này cũng coi như là bữa cơm cuối cùng
mọi người cùng nhau ăn, về sau nếu muốn cùng nhau ăn một bữa cơm chỉ có
thể vào các ngày lễ tết mà thôi.

Hai người anh trai Triệu gia
cùng Triệu Đại Ngưu, chung quy là không đành lòng thấy Chu Mạch cô nhi
quả phụ, buổi chiều cũng đi đến nhà mới của nàng xây cho nàng một cái
bếp lò ở ngoài trời, nói chờ qua mùa thu hoạch sẽ mời người đến xây
phòng bếp cho nàng. Triệu Đại Ngưu còn lén đưa cho Chu Mạch một lượng

bạc, Chu Mạch vừa mừng vừa lo nhận lấy, không nghĩ tới vị công công này
của nàng luôn không lên tiếng, bỗng nhiên lại làm chuyện cho người ta
ngạc nhiên, cho nên trong lòng nàng đối với vị cha chồng này rất cảm
kích, tuy rằng nàng thật sự không cần một lượng bạc này, nhưng trong
hoàn cảnh như thế này mà còn có thể có một trưởng bối quan tâm đến nàng
như vậy.

Một ngày vội vàng bận rộn, náo nhiệt cũng qua đi, Trần
thị lúc trời xế chiều mới rời đi, nói sáng mai lại qua, bà thật sự không yên lòng về Chu Bình cùng mầm đậu ở nhà. Chu Mạch nghe xong chạy nhanh
ngăn bà lại: “Nương, sáng mai nương đừng qua, giúp con đi trấn trên mua
chút đồ dùng đi, nương xem hiện giờ ở trong nhà cái gì cũng không có.”

Nói xong nàng liền vội vàng vào nhà lấy bạc, lấy năm lượng bạc đưa cho Trần thị, Trần thị thấy liền phát hoảng, vội vàng hỏi Chu Mạch: “Làm sao con có nhiều tiền như vậy? Đừng nói với nương là Trọng Sơn nhờ người đưa
cho con, lần trước con đã đưa nương hai lượng, sao lại còn nhiều thế
này?”

“Nương, hai tháng này không phải người đưa cho con hai
lượng sao? Hơn nữa tiền Trọng Sơn đưa lúc trước vẫn còn hai lượng, vừa
rồi công công lén cho con một lượng.” Chu Mạch còn có thể nói rõ ràng
lai lịch của hai lượng.

Trần thị vừa nghe Triệu Đại Ngưu cho con
mình tiền thì sửng sốt một chút nói: “Coi như cha mẹ chồng con có lương
tâm! Nhà mới đã không có vật gì cho cam nếu lại không có tiền thì làm
sao mà sống đây. Nhưng cũng may là cũng sắp đến mùa thu hoạch lúa mạch,
có thể bán được chút tiền mà vượt qua mùa đông này cùng mừng năm mới.”
Chu Mạch nghe xong cảm thấy ấm lòng, lão nương rất quan tâm mà lo lắng
thay nàng.

Hai người vội vàng bàn bạc một chút những vật dụng
ngày mai cần mua: chủ yếu là củi gạo dầu muối, bình đựng, chậu rửa,
những vật dùng trong phòng bếp, chậu giặt quần áo, bàn giặt; mua lu đựng nước, thùng xách nước cùng đòn gánh, nông cụ thì nàng được chia một cái lưỡi liềm cho nên chỉ cần mua thêm cái xẻng. Không để ý Trần thị phản
đối, Chu Mạch còn cố ý muốn mua thêm một cái thùng tắm, còn dặn dò Trần
thị ngày mai nhất định phải mua, nàng thật sự rất nhớ ngày tháng được
tắm bồn của nàng. Trong phòng thì mua trước hai cái ghế, chờ qua vụ thu
hoạch sẽ mời thợ mộc đến làm một ít gia cụ, trong khoảng thời gian này
thì đành phải như thế. Đồ hai người mua cộng lại khoảng hơn hai mươi
cái, Chu Mạch bảo Trần thị ngày mai mướn cái xe, may mắn ngày mai là
mùng năm, là lúc họp chợ.

Tiễn bước Trần thị, ở trên cái bếp lò
tạm bợ Chu Mạch nấu một chút cháo ngô, cơm chiều của nàng cùng Triệu
Đông Nhi chỉ ăn đơn giản như vậy. Triệu Đông Nhi đối với việc ở riêng

cũng không có khái niệm gì, vẫn nghĩ là cùng nương ở với nhau, chỉ là ở
cách gia gia nãi nãi xa một chút, bởi vì bình thường Tôn Thị đối với các cháu gái đều không muốn nhìn mặt, cho nên cùng bọn họ tách ra Triệu
Đông Nhi cũng không có cảm giác gì.

Lúc ăn cơm con bé hỏi Chu Mạch: “Nương, về sau con còn có thể cùng Tiểu Thúy tỷ chơi với nhau không?”

Chu Mạch nghe xong vấn đề này trong lòng thở dài, người lớn giương cung bạt kiếm cũng đem quan hệ của mấy đứa nhỏ căng thẳng theo. Nàng mỉm cười
cho Đông Nhi một cái yên tâm: “Đương nhiên có thể, chúng ta chỉ là ở
riêng, gia gia nãi nãi vẫn là gia gia nãi nãi của con, đại bá đại nương
vẫn là đại bá đại nương, tiểu thúc tiểu thẩm vẫn là tiểu thúc tiểu thẩm, Tiểu Thúy cũng là tỷ tỷ của con, bọn họ đều là người thân của con.” Chu Mạch nói xong trong đầu bỗng nhớ đến bài hát: “Đại cữu, nhị cữu đều là
cữu của hắn, cửa cao hay bàn đều là gỗ.” Nàng nói những lời an ủi Đông
Nhi là không muốn đem những ý niệm gây ngăn cách hoặc là chán ghét nhau
vào đầu đứa nhỏ, máu mủ dù sao cũng là máu mủ.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Chu Mạch, tiểu cô nương gật đầu yên tâm ăn cháo.

Bởi vì chỉ chuyển lại có một cái giường, hai mẹ con phải cùng nhau ngủ. Hơn một tháng nay Triệu Đông Nhi ngủ một mình đã quen cho nên không muốn
ngủ cùng mẫu thân. Chu Mạch nói lời an ủi chờ thêm một khoảng thời gian
nữa nàng sẽ làm một chiếc giường nhỏ cho nó.

Nhìn khắp căn nhà
chỉ có bốn bức tường, thế nhưng Chu Mạch lại cảm thấy trong lòng thật sự rất thoải mái, bất luận kiếp trước hay kiếp này, điều mà nàng tha thiết ước mơ là tự do. Không khí tự do đều làm cho người ta say mê phấn khởi, nhất là nghĩ đến ngày mai không cần phải dậy sớm nấu cơm, nàng liền mỉm cười mà chìm vào mộng đẹp.

Có thể là do tâm tình được thả lỏng,
cũng có thể là do một ngày chuyển nhà mỏi mệt, cho nên ngày hôm sau thời điểm Chu Mạch tỉnh dậy thì mặt trời đã treo lên cây, nàng vẫn là bị
Đông Nhi đánh thức.

Nàng liền vội vàng ngồi nhổm dậy xuống
giường, lại nhớ đến bản thân không cần phải làm điểm tâm liền nằm ngã
xuống giường, nói với Đông Nhi hai người cùng nhau ngủ tiếp một lát,
Đông Nhi nháy đôi mắt to vô tội nói mình đói bụng, Chu Mạch nghe xong
vội vàng rời giường, làm bát nước muối cho nàng cùng Đông Nhi súc miệng, lại tiếp tục hát bài cháo ngô, bởi vì trước mắt hiện giờ trong nhà chỉ
có bột ngô.

Ăn xong điểm tâm, Chu Mạch nghĩ nên đi cắt cỏ cho
heo, con heo này hiện tại đã là của nàng cho nên càng phải nuôi nấng cho tốt, lúc nàng mang giỏ trúc trên lưng bước ra khỏi phòng, thấy được Lí
thị ở nhà bên cạnh vừa ôm con ngồi trong sân phơi nắng, vừa chỉ huy
Triệu Tiểu Thúy giặt tã. Triệu Tiểu Thúy chưa đến bảy tuổi ngồi xổm
trước chậu giặt dùng lực mà giặt. Chu Mạch nhìn thấy cảnh này mà thấy
xót xa, liền kêu một tiếng đại tẩu rồi dẫn Đông Nhi quay đầu bước đi ra
ngoài.

Nàng vừa nâng bước đã bị Lí thị gọi lại: “Chu thị, cô muốn đi đâu đấy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.