Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 159: Nhận sai


Đọc truyện Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 – Chương 159: Nhận sai

Tuy Lâm Tố Mỹ án binh bất động, vẫn để hai con ở lại thôn Cửu Sơn, nhưng suy nghĩ đón hai con đi của cô vẫn không ngừng lại. Cô chỉ đang chờ đợi một cơ hội thích hợp mà thôi.

Cô cũng cảm thấy trạng thái này của mình bất thường, tựa như đang đợi thời cơ nào đó, cố ý tìm thóp của bố mẹ và bố mẹ chồng mình vậy. Để không khiến mình có trạng thái này, cô vẫn luôn tự xem xét và sửa đổi.

Bởi vì một khi một người bắt đầu ngờ vực một vài thứ thì nhìn thứ gì cũng đều thấy bất thường.

Số lần Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du trở về thôn Cửu Sơn nhiều lên. Điều đó tiện cho Lâm Tường có thể đi thăm vợ, còn có thể trở về mà không làm chậm trễ chuyện gì.

Lần này, Lâm Tường ngồi xe cùng họ về thôn Cửu Sơn.

Lâm Tường ngồi ở ghế sau. “Tiểu Mỹ, Trường Du, mấy hôm trước anh em bọn anh cùng tụ tập, mọi người đều bàn luận tập trung vào hai đứa đấy.”

Tuy Tạ Trường Du đang lái xe không quay đầu lại, nhưng vẫn nhướng mày, dáng vẻ hơi có hứng thú.

Còn Lâm Tố Mỹ dứt khoát quay đầu nhìn Lâm Tường. “Bàn luận gì về bọn em?”

Nhắc đến chuyện này, bản thân Lâm Tường cũng rất cảm khái. “Em xem hai đứa bọn em đấy, dù đã làm sếp lớn rồi, bây giờ cũng giàu như thế rồi, dưới trướng có nhiều nhân viên như thế mà thái độ với bọn anh vẫn giống ngày trước, hoàn toàn khiến bọn anh không thấy có bất cứ khoảng cách nào. Hai đứa quen với thái độ đó rồi, bọn anh cũng quen luôn rồi.”

“Như vậy không tốt sao?” Lâm Tố Mỹ cười hỏi.

“Đây không phải vấn đề có tốt hay không. Mà là bọn anh đều coi như lẽ đương nhiên rồi. Cái nhà ấy ấy ở thôn bên cạnh không phải cũng phất lên rồi đấy sao? Giàu có rồi, chuyển luôn đến thành phố Vân. Ngày trước rõ là nghèo, con cái cũng chẳng có nhiều quần áo để mặc, bây giờ có tiền rồi là đón con lên thành phố luôn. Con dâu ông ta còn sinh đứa thứ hai, sinh ra một vịt giời, họ hàng nhà ông ta đi thăm cháu… Đôi vợ chồng đó còn chẳng cho người ta chạm vào con họ, cứ như mọi người đều bẩn thỉu lắm ấy. Sống như kiểu ngày trước con trai ông ta không lớn lên ở nông thôn ấy… Chậc chậc, cái kiểu bây giờ…”

Lâm Tố Mỹ không vui nữa. “Này, hóa ra anh phải so sánh thì mới biết điểm tốt của vợ chồng em à?”

“Ha ha…” Bản thân Lâm Tường cũng trở nên vui vẻ. “Ngày trước đã biết hai đứa tốt rồi, bây giờ mới hay cái sự tốt đó khó khăn nhường nào.”

Biết bao nhiêu người phát tài rồi bắt dầu xem thường họ hàng nghèo khó, nếu dịp Tết đến nhà bạn ngồi thì cứ như ban ân vậy. Đâu giống Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ, chẳng có gì khác so với trước đây, dịp Tết vẫn đến từng nhà ăn cơm, mọi người cùng trò chuyện cùng nói cười.

“Suy nghĩ của mỗi người mỗi khác mà.” Tạ Trường Du nghe hồi lâu, cất tiếng đáp lời.

……

Trong khoảng thời gian này, khi Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du trở về thôn Cửu Sơn, biểu hiện của hai đứa trẻ đều không tệ. Tạ Gia Kỳ không chịu ấm ức gì, Tạ Gia Vũ cũng không gây chuyện và tỏ ra rất ngoan ngoãn.

Chỉ là Tạ Gia Vũ sẽ hỏi Lâm Tố Mỹ hoặc Tạ Trường Du: “Bố (mẹ) ơi, bao giờ bố mẹ đi thế?”

Sau khi Lâm Tố Mỹ hoặc Tạ Trường Du trả lời, Tạ Gia Vũ sẽ đi sang một bên xòe tay đếm gì đó.

Lâm Tố Mỹ lấy làm lạ, chẳng lẽ con gái rất hy vọng họ rời đi, dứt khoát đừng quay về nữa ư? Cô hỏi thử mà cũng không hỏi ra được một đáp án.

Nếu Lâm Tố Mỹ biết suy nghĩ thực sự của Tạ Gia Vũ thì có lẽ lại phải nổi đóa mất.

Tạ Gia Vũ đã được bà nội dặn trước — Ở trước mặt bố mẹ, con nhất định phải tỏ ra ngoan ngoãn, nếu không, mẹ sẽ dẫn con đi, rời xa bà đấy.

Cho nên Tạ Gia Vũ đang tính xem mình còn phải giả vờ ngoan ngoãn bao lâu.

Cô nhóc không muốn theo mẹ đâu. Mẹ không cho cái này không duyệt cái kia, rõ là phiền. Còn bà nội sẽ dẫn cô nhóc đi mua thứ này thứ nọ, khiến cô nhóc rất tự do tự tại.

……

Ba người về đến thôn Cửu Sơn, Lâm Tường chào một tiếng rồi về thẳng nhà. Còn Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du thì đi về phía nhà họ Tạ. Bây giờ họ cũng sẽ tính toán thời gian xem ai đi đón cháu, rồi đến thẳng đó là được.

Tay hai vợ chồng xách chút thịt bò và hoa quả. Còn chưa đến sân đá nhà họ Tạ, họ đã nghe thấy giọng của Trần Tư Tuyết. “Tạ Gia Vũ, sao con có thể nói ông nội con như thế?”

Tạ Gia Vũ thò đầu ra ngoài ô cửa sổ nhỏ trên tầng hai, làm mặt quỷ với ông bà nội.

Tạ Minh và Trần Tư Tuyết vừa lo lắng vừa sợ hãi, con bé này trèo lên ghế, sau đó nhoài người ra cửa sổ, ngộ nhỡ ngã xuống thì làm sao?

Còn cửa phòng, con nhóc này đã khóa trái rồi, đừng ai hòng đi vào kéo nó ra.

Bây giờ Tạ Minh cũng chẳng màng cháu mình đã nói gì nữa, chỉ lo lắng đến mức khoa tay giậm chân. “Tiểu Vũ, con mau xuống đi, đừng trèo lên ghế, mở cửa ra cho bà nội con nào.”

Lúc này Tạ Minh vẫn đang đứng trên sân đá, Trần Tư Tuyết đã chạy lên tầng hai gõ cửa rồi. Nhưng bà có gõ nữa cũng vô dụng, bởi vì Tạ Gia Vũ không mở cửa.

“Ông bà ồn chết mất, phiền chết mất.” Tạ Gia Vũ hậm hực lè lưỡi, lại ầm ĩ với người phía dưới.

“Tiểu Vũ, con làm thế nguy hiểm lắm, nhỡ ngã xuống thì sao?”

Tạ Gia Vũ tiếp tục nhoài ra cửa sổ. “Con đâu phải là ông, ông là người què, đi đường bên thọt bên chống gậy, đi có tí cũng xiêu vẹo, đứng cũng chẳng vững, ông rõ là phiền, chỉ biết ồn ào…”


Có lẽ Tạ Gia Vũ cũng đã bực, nói ông nội vẫn chưa xong, còn đứng trên ghế nhảy nhảy, lấy đó bày tỏ sự phẫn nộ của bản thân, còn dùng mấy lời bẩn thỉu học được từ mấy đứa trẻ trong thôn để mắng người.

Tạ Trường Linh vẫn luôn yên lặng nghe thấy cháu mắng bố mình như thế, cuối cùng không nhịn được nữa. “Tiểu Vũ, sao con có thể mắng ông nội con như thế? Con học mấy lời mất dạy đó ở đâu đấy?”

“Cần cô lo chắc.” Tạ Gia Vũ trợn mắt. “Người phụ nữ không ai thèm như cô, tự mình không có ai thèm, lại còn về nhà mẹ đẻ chiếm hời, chiếm luôn cả nhà nghỉ của bố con, đừng tưởng con không biết. Đã nuôi con chồng trước lại còn yêu cầu cao, không ưng người đàn ông này không chấm người đàn ông nọ, còn muốn lấy người đàn ông có điều kiện tốt, cũng không nghĩ xem người ta có ưng cô hay không…”

Tạ Gia Vũ lại làm một chiếc mặt quỷ. “Chậc chậc chậc, bà cô già muốn đàn ông như cô mà chẳng ai thèm, còn chiếm hời… Đồ phụ nữ xấu xa.”

Khỏi cần nói, những lời này của Tạ Gia Vũ nhất định là lời mấy người đó lén nói xấu sau lưng Tạ Trường linh, sau đó bị Tạ Gia Vũ nghe thấy, cô nhóc còn có thể nhớ lại y nguyên những lời đó.

Sắc mặt Tạ Trường Linh trắng bệch. Chị hé miệng, song lại không nói ra được một câu nào.

Lúc này, Tạ Minh mới nổi giận. “Tạ Gia Vũ, sao con có thể nói cô cả con như thế?”

“Ông lo con nói năng thế nào làm gì, cần ông lo chắc, lắm chuyện… Rõ là phiền, mấy người đều rõ là phiền. Gõ cửa cái gì mà gõ, không được gõ nữa…”

……

Tạ Trường Du trông thấy thoắt cái mặt Lâm Tố Mỹ xám ngắt, cả người cô đang run rẩy không ngừng.

Phải bảo cô đối diện với cảnh tượng này thế nào đây?

Ngày trước lúc chưa có con, nhìn thấy đứa trẻ nhà người ta không nghe lời, cô đều tự nói với mình, sau này có con rồi, mình nhất định phải dạy dỗ cho tốt, không thể biến thành như vậy.

Kết quả thì sao?

Con của cô, chỉ có hơn chứ không kém mấy đứa trẻ hỗn hào mà cô từng thấy. Những lời nói bẩn thỉu trắng trợn được chiếc miệng nhỏ kia nói ra mà chẳng mảy may cố kị, những lời bôi nhọ người lớn mà con bé nói ra chẳng có chút áp lực nào.

Đó là con của cô, nhưng lại biến thành như vậy.

Đồ Lâm Tố Mỹ xách trong tay rơi bịch xuống đất. Cô chạy thẳng qua.

Lúc trông thấy Lâm Tố Mỹ, Tạ Minh và Tạ Trường Linh đều giật nảy mình.

Lâm Tố Mỹ chạy thẳng lên tầng hai, đá thuỳnh thuỵch vào cánh cửa bị Tạ Gia Vũ khóa. “Mở cửa ra…”

Tạ Gia Vũ ở bên trong im lặng, nhưng vẫn không mở cửa.

Trần Tư Tuyết thấy dáng vẻ gấp gáp của Lâm Tố Mỹ thì cũng sợ hết hồn, lập tức muốn kéo cô. “Đừng đá nữa, như thế sẽ làm con bé sợ, nó lại càng không mở cửa.”

Thấy Lâm Tố Mỹ căn bản không nghe lời mình, Trần Tư Tuyết lại nói: “Chỉ hôm nay Tiểu Vũ mới như thế, trước đó đều ngoan ngoãn cả…”

Lâm Tố Mỹ nhìn Trần Tư Tuyết với khuôn mặt không cảm xúc. Trần Tư Tuyết lập tức quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Lâm Tố Mỹ.

Vì một vài nguyên nhân, Trần Tư Tuyết quả thực không muốn hai đứa cháu bị đưa đi, cho nên cũng đã chỉ dạy Tạ Gia Vũ vài thứ, chẳng hạn như nếu đi với mẹ thì không được ăn thứ gì…

Lúc này, Trần Tư Tuyết hơi hổ thẹn.

Lâm Tố Mỹ không đá cửa nữa mà gào lên gọi: “Tạ Gia Vũ, mở cửa ra.”

“Không mở, mở cửa rồi mẹ sẽ đánh con.” Giọng Tạ Gia Vũ lanh lảnh. “Mẹ phải hứa với con là sẽ không đánh con rồi con sẽ mở cửa.”

“Không điều kiện gì hết, mở cửa ra.”

“Không mở… Con không mở đấy, cứ không mở đấy.”

Lâm Tố Mỹ nghiến răng, gào lên gọi: “Tạ Trường Du…”

Tiếng hét này của Lâm Tố Mỹ đã lạc giọng, có thể biết được tâm trạng của cô hiện giờ.

Tạ Trường Du chạy thẳng lên tầng.

Lâm Tố Mỹ chỉ vào cánh cửa đó. “Xô cửa ra… Ngay bây giờ.”

Tạ Trường Du nhìn ra sự kích động của cô lúc này, tiến lên ôm cô vào lòng. “Em bình tĩnh trước đã.”

Lâm Tố Mỹ đẩy anh, chui ra khỏi lòng anh, chỉ tay phải vào cánh cửa đó. “Anh xô ra cho em, anh có nghe thấy không? Tạ Trường Du anh điếc rồi hả?”


Tạ Trường Du biết không khuyên nổi, bèn bảo mọi người tránh ra. Anh huých người vào cánh cửa, sau hai ba cú, cửa mở ra.

Khoảnh khắc cửa mở, tiếng khóc òa của Tạ Gia Vũ vang lên.

Lâm Tố Mỹ chạy thẳng vào, cũng mặc kệ sao con lại khóc, kéo Tạ Gia Vũ rời đi thẳng.

Tạ Gia Vũ không chịu. Chút sức lực của cô nhóc đâu thể thắng nổi người lớn, cô nhóc bị Lâm Tố Mỹ lôi đi.

Tạ Gia Vũ mặt dày không chịu đi. “Bà nội ơi con không đi, con không đi đâu…”

“Bà nội ơi cứu con… ông nội ơi cứu con…”

Trần Tư Tuyết xót cháu, vội đuổi theo.

Lâm Tố Mỹ hít sâu mấy hơi. “Bố mẹ, bố mẹ đừng quản nữa.”

Tuy ngữ khí của Lâm Tố Mỹ không mấy nghiêm túc, nhưng cũng toát ra vẻ tuyệt đối không thỏa hiệp. Trần Tư Tuyết và Tạ Minh nhìn nhau, bỗng không biết nên làm sao mới tốt.

Lâm Tố Mỹ dẫn Tạ Gia Vũ rời đi thẳng, cả quãng đường đều vang vọng tiếc khóc tu tu của Tạ Gia Vũ, sau đó là gọi ông bà nội, gào lên muốn cứu mạng, gào khóc mẹ ơi đừng đánh con…

“Còn khóc nữa là mẹ đánh con ngay bây giờ.”

Dưới sức uy hiếp của câu này, Tạ Gia Vũ muốn khóc mà không khóc được, dáng vẻ như đã bị dọa sợ.

Lâm Tố Mỹ đưa Tạ Gia Vũ về thẳng Tạ trạch, khóa luôn cổng vào, sau đó kéo một thân tre, bẻ gãy một cành.

Tạ Gia Vũ rất biết quan sát tình hình, vừa thấy động tác của mẹ thì biết ngay cảnh ngộ tiếp theo của mình, vội chạy ra cổng muốn mở cửa, nhưng lại không mở được.

Tạ Gia Vũ đè lưng vào cửa, sợ sệt nhìn mẹ mình. “Mẹ ơi đừng đánh con, con sẽ ngoan ngoãn mà… Mẹ đừng đánh…”

“Lời này mẹ đã nghe phát ngấy rồi, không muốn nghe thêm nữa. Không đánh thì con không biết đường ghi nhớ.”

Tạ Gia Vũ vội nhấc đôi chân ngắn nhỏ lên chạy, không muốn để mẹ bắt được. Nhưng cô bé có chạy giỏi hơn nữa cũng đâu thể chạy thắng nổi người lớn.

“Con còn biết chạy nữa hả… Còn biết chạy à…”

Tạ Gia Vũ chạy thẳng đến góc tường trong sân.

Khi thanh tre đánh vào người Tạ Gia Vũ lần đầu tiên, Tạ Gia Vũ òa khóc, lần này là vì thật sự đau.

“Con còn dám mắng ông nội con nữa không? Đó là cha của bố con, là bề trên, là người mà bố con tôn trọng, vậy mà con còn mắng ông? Bình thường ông nội đối tốt với con, con đều quên sạch rồi hả? Ông đối xử tốt với con đều uổng rồi hả?”

Lâm Tố Mỹ càng nghĩ càng tức.

Dù cách giáo dục của bậc trưởng bối như Tạ Minh có đúng hay không thì ông cũng đối xử với Tạ Gia Vũ không có gì phải bàn cãi. Ngay cả Trần Tư Tuyết có đôi khi cũng sẽ thiếu kiên nhẫn, nhưng Tạ Minh lại khác, ông còn khuyên Trần Tư Tuyết đừng so đo với trẻ con.

Nhưng Tạ Gia Vũ đối xử với ông thế nào?

Vậy mà con bé mắng Tạ Minh què, đi đường khó coi, đã què thì ở trong nhà thôi, chạy ra ngoài làm người ta mất mặt…

Làm người ta mất mặt, lời như thế mà lại thốt ra từ miệng một đứa trẻ.

“Con còn mắng ông nội con nữa không, còn mắng nữa không?”

Lúc này Tạ Gia Vũ lại không khóc nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm mẹ mình, như thể việc cầu xin và khóc lóc vừa rồi đều là “đồ trang trí”, lúc này mới lộ ra tính cách bướng bỉnh, cố chấp của cô bé. Cô nhóc nghiến răng, nhìn thẳng vào Lâm Tố Mỹ.

Ánh mắt bướng bỉnh đó, nhìn mà lại khiến người ta có mấy phần sợ hãi.

“Nói, con còn dám mắng như thế nữa không?” Gậy tre trên tay Lâm Tố Mỹ đánh lên người Tạ Gia Vũ.

Tạ Gia Vũ vẫn trừng mẹ mình.

Lâm Tố Mỹ vốn đã tức giận, nãy giờ xuống tay vẫn còn có chừng mực, vừa thấy dáng vẻ chết không hối cải của Tạ Gia Vũ thì tức điên, chẳng buồn hỏi nữa.

“Con nghe ai nói xấu ông nội con? Nghe rồi mà không chỉ không nói giúp ông nội, lại còn lôi những lời đó về mắng ông nội con. Con làm thế có đúng không, đúng không hả…”


“Con còn dám mắng cô cả con như thế. Người khác nói vậy là vì họ không hiểu tình hình, chúng ta là người một nhà, sao có thể nói như thế? Đó là lời một đứa trẻ như con nên nói sao? Rốt cuộc con học ở đâu mấy lời mất dạy đó? Con nói cho mẹ xem nào, nói xem nào…”

Gậy tre vụt thẳng lên người Tạ Gia Vũ. Có lẽ vì lực đánh mạnh hơn, Tạ Gia Vũ khẽ thổn thức, sau đó cơ thể ngọ trái nguậy phải, muốn tránh gậy.

Tạ Gia Vũ nhân lúc Lâm Tố Mỹ không chú ý, chạy thẳng đi, chạy được hai bước thì lại bị Lâm Tố Mỹ bắt lại. “Con còn muốn chạy hả, con muốn chạy đi đâu?”

“Con không cần mẹ, mẹ là bà mẹ xấu xa, mẹ xấu xa…”

“Hôm nay mẹ cứ xấu xa đấy. Con không nhận sai thì mẹ sẽ đánh…”

Tạ Gia Vũ lại bị đánh tận mấy cái, đau chết mất. “Người khác đều nói như thế, tại sao con không được nói? Mẹ là người xấu, con không thèm để ý đến mẹ…”

“Mẹ cũng chẳng thèm con để ý. Trẻ con nhà khác cũng sẽ bị đánh, vậy tại sao mẹ không thể đánh con?”

Tạ Gia Vũ còn muốn cắn tay Lâm Tố Mỹ, nhưng đương nhiên không thành công.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ càng tức, túm lấy con rồi đánh.

“Con có nhận sai không? Có nhận không…”

“Hu hu hu…”

“Đó là ông nội con, là cô của con, là người thân của con. Vậy mà con làm tổn thương người thân của con…”

“Hu hu hu…”

“Chân của ông nội con bị thương là vì cứu cụ ngoại con. Ông nội dùng cái chân bị thương cứu lấy một sinh mạng, đó không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, mà là làm chuyện tốt…”

“Cô con vốn gặp bất hạnh, nhưng cô con lại có thể thoát ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại của bản thân, cô rất kiên cường. Cô con có quyền lựa chọn của bản thân cô, từ chối người khác là yêu cầu cao hả? Vậy mà con còn nói cô con như thế…”

Lâm Tố Mỹ nói mãi nói mãi, rồi bản thân cô cũng không nhịn được mà bật khóc.

Con của cô, tại sao lại biến thành thế này, tại sao?

Vì tức giận và tâm tư nào đó khác, cô không nghe thấy hai bố con kia đang gọi cô ngoài cánh cửa. Cô chỉ đánh con gái thật mạnh, như thể cây gậy tre này có thể đánh con gái thành một cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện vậy.

Tay Tạ Gia Vũ đầy những dấu vết bị gậy tre đánh, những dấu vết đó đều là các đường sưng đỏ.

Tạ Gia Vũ bị đánh quá dữ, cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng: “Mẹ đừng đánh… mẹ đừng đánh nữa, đau lắm…”

“Mẹ ơi đừng đánh nữa…”

Nhưng Lâm Tố Mỹ vẫn không dừng tay.

“Mẹ ơi đừng đánh…”

“Mẹ ơi con đau…”

“Con sai rồi, con không nên nói ông và cô.”

“Mẹ ơi con sai rồi, mẹ ơi đừng đánh con nữa…”

……

Tiếng khoc tu tu của trẻ con càng lớn.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới hồi hồn, nhìn thấy dấu vết trên tay con gái thì đau thắt lòng, cô ném gậy tre đi, lập tức ôm lấy Tạ Gia Vũ.

“Mẹ xin lỗi, xin lỗi con, mẹ không nên đánh con, mẹ không nên đánh con…”

Nhưng một người trưởng thành, thậm chí một người sống hai kiếp như cô, vào khoảnh khắc này, lại tuyệt vọng như thế. Cô hoàn toàn không hiểu sao con gái mình lại biến thành như vậy. Sự tuyệt vọng vào khoảnh khắc đó gần như hủy hoại cô, cô thất bại biết bao khi để con gái biến thành dáng vẻ này.

Cô không muốn đánh con, thật sự không muốn.

Trước đây cô đều nghĩ, đánh con không tốt, phải nghiêm túc giảng đạo lý từng chút một cho con, phải dạy dỗ cho tốt, sao có thể đánh trẻ ngay được chứ.

Nhưng bây giờ, việc cô làm lại là đánh con.

Con gái biến thành thế này, chẳng lẽ bản thân cô không có trách nhiệm hay sao? Lúc nói chuyện, Trần Tư Tuyết, Trần Đông Mai thậm chí những người khác trong nhà đều dễ nói mấy lời bậy bạ, con trẻ sống trong hoàn cảnh đó, lại đang độ tuổi đi học, rất dễ dàng học theo những thói quen xấu đó.

“Đều là lỗi của mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ.”

Tại sao lần trước cô không dẫn con đi luôn? Nếu đã sinh con ra thì tại sao không biết đường dẫn con theo bên mình? Sự nghiệp, theo đuổi thành công, những thứ đó theo đuổi xong được ư?

Lâm Tố Mỹ siết chặt Tạ Gia Vũ, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con…

Tạ Gia Vũ muốn đẩy Lâm Tố Mỹ ra, mẹ ôm đau, đau lắm…

Nước mắt của Lâm Tố Mỹ rơi lên tay Tạ Gia Vũ.


Tạ Gia Vũ vẫn luôn thút thít tò mò nhìn nước mắt trên tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ. Mẹ đang khóc, mẹ đâu có bị đánh, sao mẹ lại phải khóc?

Tạ Gia Vũ giơ tay lên, liếm nước mắt của mẹ. Mằn mặn, đăng đắng, chan chát, không ngon một chút nào.

– —————————–

Trần Tư Tuyết sợ Lâm Tố Mỹ sẽ đánh con thê thảm nên gõ sau cánh cửa, nhưng phát hiện không ai đáp lại thì không thể không lo lắng hơn.

Tạ Trường Du khuyên mẹ mình quay về, còn anh và Tạ Gia Kỳ ở lại phía ngoài cổng.

Động tĩnh bên trong, hai bố con đều nghe thấy.

Tạ Gia Kỳ kéo tay bố, nghe thấy tiếng hét của em gái thì lập tức cảm thấy em gái thật đáng thương.

“Bố ơi…” Tạ Gia Kỳ khẽ gọi.

Tạ Trường Du thở dài. “Nói chuyện với bố một lúc nhé.”

Tạ Gia Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

“Con có thích em không?”

Tạ Gia Kỳ nhìn bố mình, lặng thinh.

Tạ Trường Du xoa đầu con trai. “Bố biết rồi.”

Tạ Gia Kỳ kinh ngạc nhìn bố mình, có vẻ khó hiểu. Bà nội và bà ngoại đều bảo mình chăm sóc em gái, trông chừng em gái. Bởi vì cậu và em gái là anh em sinh đôi, là anh em ruột. Nhưng hình như bố không có ý này.

Tạ Gia Kỳ nhìn vào trong nhà. “Bố ơi… bố có thể…”

Tạ Gia Kỳ chỉ vào cửa.

Tạ Trường Du hiểu ý con trai. Ý là anh có thể xô cửa mà vào.

Tạ Trường Du lắc đầu. “Bố con mình đợi mẹ chủ động mở cửa.”

Tuy không hiểu tại sao, nhưng Tạ Gia Kỳ vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

……

Qua rất lâu, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.

Tạ Gia Kỳ vội chạy qua, kéo tay mẹ. “Mẹ ơi, mẹ đừng không vui.”

Lâm Tố Mỹ hơi đờ người. Cô cười nhẹ, xoa đầu Tạ Gia Kỳ.

Tạ Trường Du và Tạ Gia Kỳ đi vào, liền trông thấy Tạ Gia Vũ đang đứng ở cổng với vẻ mếu máo muốn khóc mà không được.

Nước mắt đều vòng quanh hốc mắt.

Tạ Trường Du đi qua, thấy dáng vẻ đáng thương của con gái thì thở dài. Nếu con gái bị đánh thê thảm như thế ở bên ngoài, chỉ e là Tạ Trường Du anh sẽ đi liều mạng với người ta.

“Sao lại đứng thế, ngồi đi con…”

Anh không nói còn tốt, vừa nói vậy nước mắt của Tạ Gia Vũ đã rơi xuống. “Không ngồi được… mông đau lắm…”

Ặc…

Bấy giờ Tạ Trường Du mới kiểm tra con gái, trên chân không có dấu vết. Vì thế, anh bất giác nhìn sang Lâm Tố Mỹ.

Cũng không phải anh trách cứ gì, nhưng Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ chưa từng bị đánh là sự thật. Song ở thời của bọn anh, bị bố mẹ đánh đã là chuyện như cơm bữa, nên ngược lại không có cảm giác gì.

Chủ yếu là Tạ Trường Du vô cùng bất ngờ khi vợ mình thật sự nhẫn tâm đánh con gái thành như vậy.

Tạ Gia Vũ cực kì ấm ức, vừa lau nước mắt vừa khẽ cằn nhằn: “Tay cũng đau, lưng cũng đau, bụng cũng đau…”

Tạ Trường Du thở dài. “Ai bảo con mắng ông nội và cô con? Sau này còn mắng nữa không?”

“Không… không mắng nữa, con sai rồi, con không bao giờ mắng nữa.” Tạ Gia Vũ len lén nhìn mẹ. “Sau này con nhất định sẽ nghe lời và ngoan ngoãn, mẹ sẽ không đánh con.”

“Con nghe lời thì mẹ sẽ không đánh.” Tạ Trường Du nói.

Song Tạ Gia Vũ vẫn nhìn mẹ. “Con nghe lời, mẹ sẽ không đánh con.”

Lần này bị mẹ đánh một trận nhừ tử, Tạ Gia Vũ ghi nhớ sâu sắc bài học này, cho nên muốn nghe được lời hứa hẹn từ mẹ.

Lòng Lâm Tố Mỹ mềm lại. “Ừ, con nghe lời thì mẹ sẽ không đánh.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.