Đọc truyện Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 – Chương 156: Trẻ con
Nghe thấy lời con gái nói, Lâm Tố Mỹ cứng đờ người, ánh mắt toát ra vẻ khó tin.
Còn Tạ Gia Vũ hoàn toàn mang nét mặt đương nhiên. Cô bé đói nên mới tìm mẹ đòi đồ ăn, thứ khó khăn lắm mới đòi được, tại sao Tạ Gia Kỳ cũng có? Tạ Gia Kỳ chẳng làm gì cả.
Tạ Gia Vũ cực kì bức xúc.
Lúc này Lâm Tố Mỹ cũng bực lắm rồi. “Dựa vào đâu mà con được ăn còn anh con không được ăn? Con là do mẹ sinh ra, anh con cũng do mẹ sinh ra, con ăn được thì đương nhiên anh con cũng ăn được.”
“Con đói.” Tạ Gia Vũ vỗ vỗ bụng mình, sau đó chỉ vào Tạ Gia Kỳ, nói như lẽ đương nhiên. “Anh ấy không đói.”
Lâm Tố Mỹ đã tức đến mức bật cười. “Sao con biết là anh con không đói?”
“Dù sao anh ấy cũng không đói.” Tạ Gia Vũ còn tức giận hơn Lâm Tố Mỹ.
Lâm Tố Mỹ hít sâu hai hơi, lại chống eo để làm dịu tâm trạng, sau đó hỏi Tạ Gia Kỳ: “Kỳ Kỳ, bây giờ con muốn ăn thứ này không?”
Nét mặt Tạ Gia Kỳ cực kì băn khoăn. Cậu nhóc nhíu mày. Một lúc lâu sau, trong ánh mắt khích lệ của mẹ, cậu chỉ vào món ăn ở bên khác. “Mẹ ơi, con muốn ăn cái đó.”
“Được, mẹ mua cho con.”
Vì thế Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ đều có được món ăn yêu thích của mình, vừa đi vừa ăn.
Tạ Gia Vũ nhìn bóng lưng Tạ Gia Kỳ mà căm phẫn bất bình, luôn cảm thấy nhờ mình mà anh trai mới có được món ăn đó, cô nhóc cảm thấy đã bị người ta chiếm hời. Cảm giác chiếm hời từ người khác mới tốt, còn cảm giác bị người khác chiếm hời chẳng vui chút nào.
Lâm Tố Mỹ khẽ liếc nhìn con trai. Tuy cu cậu không nói gì và ngoan ngoãn đi phía trước, nhưng cô có thể cảm nhận được cu cậu không muốn đi cùng hàng với Tạ Gia Vũ cho lắm, cũng không nói chuyện với cô nhóc.
Thấy Tạ Gia Vũ ăn xong, Lâm Tố Mỹ lấy khăn giấy ra lau miệng cho cô nhóc, cũng đưa cho Tạ Gia Kỳ một tờ khăn giấy. Sau đó cô nắm tay con gái, định nói chuyện hẳn hoi với con.
“Tạ Gia Vũ.”
Tạ Gia Vũ ngẩng đầu nhìn mẹ, đôi mắt to tròn lấp lánh viết – Gì ạ?
“Con và anh con là anh em sinh đôi, con biết cái gì là sinh đôi không?”
Tạ Gia Vũ nhíu đôi mày nhỏ. Mà lúc này, bạn nhỏ Tạ Gia Kỳ cũng bước chậm lại.
“Lúc con và anh con còn chưa ra đời, hai đứa đã ở trong bụng mẹ để hấp thụ dinh dưỡng, cùng nhau ở trong bụng mẹ mười tháng mới ra đời. Cũng tức là, hai đứa mới là người thân thiết, gần gũi nhất của nhau. Lúc ở trong bụng mẹ, hai đứa ngủ thế này này…” Lâm Tố Mỹ làm ra cử chỉ. “Sau khi ra đời, thuở ban đầu, hai đứa đều phải giữ tư thế ngủ như thế thì mới không khóc.”
Lâm Tố Mỹ nhắc tới chuyện quá khứ, ánh mắt dịu hiền sáng rực. Khi ấy cô cảm thấy vô cùng thần kỳ vì hai cục cưng nhỏ của cô đã ỷ lại nhau như thế.
Tạ Gia Vũ hé miệng, nghe mẹ nói vậy, nét mặt cực kì kinh ngạc.
“Cho nên đối với mẹ, con và anh con đều giống nhau, hai đứa đều là con của mẹ, không có cách nói là ai quan trọng ai không quan trọng, thứ mà con có thì anh con cũng sẽ có, thứ mà anh con có thì con cũng sẽ có.”
Tạ Gia Vũ bĩu môi, vẫn chẳng vui mấy.
“Nhưng con muốn được nhiều hơn.” Tạ Gia Vũ nói rất ư là đương nhiên.
“Tại sao con muốn được nhiều hơn?”
“Thì là muốn được nhiều hơn thôi!” Tạ Gia Vũ cực kì ảo não vì chuyện mẹ không thể hiểu được mình. “Chỉ là muốn được nhiều hơn.”
Lâm Tố Mỹ chỉ vào Tạ Gia Kỳ. “Anh con cũng nghĩ thế đấy.”
Tạ Gia Kỳ đột ngột quay phắt đầu, nhìn mẹ mình, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn – Cậu thật sự không nghĩ vậy mà.
Lâm Tố Mỹ bị nét mặt của con trai chọc cười.
“Con muốn được nhiều hơn, anh con cũng muốn được nhiều hơn, cho nên chẳng có cách nào khiến hai đứa đều hài lòng. Vậy thì bắt buộc phải đối xử công bằng, mọi người đều giống nhau, không ai nhiều mà cũng chẳng ai ít.”
Tạ Gia Kỳ gật đầu theo bản năng.
Còn Tạ Gia Vũ lại bĩu cái miệng nhỏ, bày tỏ mình không chấp nhận.
Hôm nay, Lâm Tố Mỹ không dẫn hai đứa trẻ đi con đường nhỏ vào thôn mà đi con phố phía sau. Rõ ràng Tạ Gia Vũ rất vui. Đồ ở con phố phía sau khá nhiều, cô nhóc lại có thể mua đồ ăn ngon rồi.
Chẳng đi được bao lâu, Tạ Gia Vũ đã thật sự thèm ăn. Lâm Tố Mỹ không từ chối. Chỉ là lúc mua cho Tạ Gia Vũ, cô sẽ hỏi Tạ Gia Kỳ có muốn ăn không, nếu không muốn ăn thứ này mà muốn ăn thứ khác thì cô cũng sẽ mua.
Cái chính là Lâm Tố Mỹ dẫn hai con đi mua bút màu. Nếu hôm nay đã xảy ra chuyện không hay vì bút màu thì phải chuẩn bị đầy đủ cho hai đứa.
Hai đứa trẻ mỗi đứa được một hộp bút màu, chúng đều hớn hở.
Dù rằng cũng xảy ra chút xích mích. Tạ Gia Vũ tinh mắt, sau khi Tạ Gia Kỳ chọn xong màu, cô nhóc liền chọn loại tốt hơn. Lâm Tố Mỹ cứ để cô nhóc chọn, dẫu sau dù cô nhóc chọn gì, Lâm Tố Mỹ đều sẽ mua hai bộ, một bộ của Tạ Gia Vũ, một bộ của Tạ Gia Kỳ.
Tạ Gia Vũ cực kì thắc mắc, rõ ràng Tạ Gia Kỳ chọn bộ khác, tại sao mẹ vẫn phải mua một bộ giống của mình chứ.
Lâm Tố Mỹ vỗ đầu con gái. “Mẹ đã nói rồi, đối với mẹ, con và anh con đều giống nhau, cho nên con muốn gì thì anh con cũng sẽ có thứ đó.”
Tạ Gia Vũ nhìn Tạ Gia Kỳ. “Nhưng anh ấy đâu có chọn bộ này.”
“Nhưng mẹ muốn mua cho hai đứa giống nhau.”
Tạ Gia Vũ giậm chân, rất khó chịu vì mẹ không hiểu mình. “Con không thích giống nhau.”
“Vậy con thích gì?”
“Con chỉ thích con được thứ tốt nhất, con được nhiều nhất…”
Lâm Tố Mỹ còn chưa nghe xong đã từ chối luôn. “Ồ, chuyện đó là không thể được, con và anh con đều giống nhau, bắt buộc phải đối xử công bằng.”
Tạ Gia Vũ nhìn mẹ mình. “Con không thể được nhiều hơn một chút xíu sao?”
“Không thể.”
“Chỉ một tí tẹo thôi.”
“Cũng không thể.”
Tạ Gia Vũ dùng tay phác ra một kẽ hở nhỏ tí. “Chỉ một tí tẹo thế này thôi.”
“Không thể.” Thái độ của Lâm Tố Mỹ rất kiên quyết.
Tạ Gia Vũ đã bị bà mẹ cứng rắn của mình đánh bại. “Mẹ rõ nhỏ nhen, mẹ là đồ quỷ keo kiệt.”
Lâm Tố Mỹ: …
Tạ Gia Vũ không đi cùng mẹ nữa. “Đúng là quỷ keo kiệt, quỷ bủn xỉn…”
Rốt cuộc ai nhỏ nhen hơn đây?
Lâm Tố Mỹ tức cười. Song cô cũng trở nên trẻ con rồi, nếu con gái không muốn đi chung với cô thì cũng chẳng sao, cô còn có con trai, vậy cô đi cùng Kỳ Kỳ là được.
Tạ Gia Vũ đã đi được một đoạn rất xa, quay đầu nhìn, phát hiện mẹ và anh mình đi cùng nhau. Cô nhóc trợn mắt tận mấy cái, không đi nữa mà đợi khi mẹ và anh trai đến trước mặt. Rồi cô nhóc cũng chạy tới nắm tay Lâm Tố Mỹ, ừm, mẹ cũng là của cô nhóc.
Lâm Tố Mỹ được con trai con gái nắm tay mỗi đứa một bên mà có cảm giác thỏa mãn tựa như kì tích.
Về đến thôn, sau khi chào hỏi bố mẹ và bố mẹ chồng mình, Lâm Tố Mỹ dẫn hai con về nhà.
Bữa tối ăn gì, cô đều nghe ý kiến của lũ trẻ. Chúng ăn gì cô sẽ nấu món đó, nhưng không thể không ăn.
Tạ Gia Vũ là người không muốn ăn. Nhưng mẹ nói nếu không ăn cơm tối thì sau này không được mua những thứ khác nữa. Đây là một sự uy hiếp nghiêm trọng, Tạ Gia Vũ chỉ đành ấm ức đồng ý ăn cơm.
Bát của hai cô cậu là bát được mua riêng, bát trông đẹp mà dù rơi xuống đất cũng không vỡ. Hai đứa trẻ đều biết đó là bát của chúng, bình thường đã nhận định loại bát này thì không muốn dùng bát khác nữa.
Hai đứa trẻ vừa ăn cơm vừa xem vô tuyến, xem một tí lại ăn một miếng cơm to.
Lâm Tố Mỹ đã nói trước, nếu chỉ mải xem vô tuyến mà không ăn cơm thì sẽ tắt vô tuyến.
Ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ lại dẫn con ra ngoài dạo bộ, nhân tiện giúp tiêu cơm.
Sau đó Lâm Tố Mỹ phát hiện con gái mình lại có một kĩ năng. Cô nhóc dẻo miệng, thích gọi mấy cậu nhóc Lâm Thần Lâm Dạ là anh ngọt xớt, sau đó kéo mấy cu cậu choai choai đó đi mua quà vặt.
Lâm Tố Mỹ lạnh lùng nhìn. Sau khi Tạ Gia Vũ được toại nguyện, cô mới lên tiếng. “Không phải đã nói là thứ con có thì anh con cũng phải có rồi sao? Chia một nửa cho anh con.”
Dưới ánh mắt của mẹ, Tạ Gia Vũ ấm ức chia cho Tạ Gia Kỳ.
Khóe miệng Lâm Tố Mỹ giật giật, cái ánh mắt bị áp bức đến cùng cực đó rốt cuộc là cố ý trưng ra cho ai xem đây?
Rõ ràng cô có thể nhìn ra được Tạ Gia Vũ không chia một nửa cho Tạ Gia Kỳ, con bé không nỡ, nếu thật sự chia một nửa thì cá chắc con bé sẽ khóc.
Lâm Tố Mỹ không muốn con khóc lóc nức nở, hơn nữa tuy quá trình rất dễ dàng nhưng cũng coi như bản thân Tạ Gia Vũ được công lao sau khi làm việc vất vả.
Buổi tối lúc ngủ, đương nhiên là ba mẹ con cùng ngủ trên một chiếc giường lớn rồi.
Lâm Tố Mỹ nhìn các con, trò chuyện với chúng: “Đối với mẹ, hai đứa đều rất quan trọng. Cho nên mẹ mong hai đứa có thể chung sống hòa thuận, tương thân tương ái, nếu không mẹ sẽ đau lòng và buồn lắm.”
Tạ Gia Kỳ lưu luyến rúc vào lòng mẹ.
Còn Tạ Gia Vũ thì trợn to mắt nhìn mẹ. “Vậy quan trọng đến mức nào ạ?”
“Quan trọng vô cùng.”
“Giữa con và anh ấy ai quan trọng hơn?” Tạ Gia Vũ chỉ vào Tạ Gia Kỳ.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy cả buổi chiều mình đã nói mấy lời bằng thừa, mọi chuyện quay lại điểm bắt đầu rồi. “Đều quan trọng như nhau.”
“Không có đều quan trọng như nhau đâu.” Tạ Gia Vũ trông rất nghiêm túc. Trong thế giới của cô bé, không có thứ gì quan trọng như nhau mà chỉ có quan trọng nhất, sau đó là quan trọng bình thường, tất cả đều có thứ tự cả.
“Đúng là quan trọng như nhau đấy.” Lâm Tố Mỹ vươn tay ra. “Hai đứa đều là miếng thịt trong lòng bàn tay trên mu bàn tay mẹ, thiếu đứa nào cũng không được.”
Tạ Gia Vũ nhìn tay mình, sau đó nhìn Lâm Tố Mỹ. “Mẹ, thịt ở lòng bàn tay dày hơn thịt ở mu bàn tay, con muốn làm thịt ở lòng bàn tay.”
Lâm Tố Mỹ: …
Lâm Tố Mỹ kiềm chế cảm xúc của mình. “Vụ so sánh vừa rồi không tính, là tay phải và tay trái.”
Bấy giờ Tạ Gia Vũ còn chẳng buồn suy nghĩ nữa. “Tay phải quan trọng hơn tay trái, con muốn làm tay phải.”
Lâm Tố Mỹ nhìn con gái, không khỏi thở dài, không biết là vì bất lực hay là cảm thấy lực bất tòng tâm. Tạ Gia Vũ vẫn còn đang cười, khua khua bàn tay nhỏ, quả nhiên tay phải tốt hơn. Còn Lâm Tố Mỹ lại rất buồn bã.
Lời cô nói, không biết là quá thâm thúy hay là sao mà con gái hoàn toàn không nghe lọt, cứ như gió thoảng bên tai vậy. Cảm giác bất lực đó khiến người phụ nữ đã kết hôn ngần này tuổi như cô rất muốn khóc.
Cũng không phải là quá thâm thúy, mà là hai người như ở hai thế giới, thứ cô nói và thứ Tạ Gia Vũ muốn hiểu căn bản không ở cùng một thế giới với nhau.
Tạ Gia Kỳ thấy mẹ như vậy, có vẻ hiểu ra điều gì. Cậu dùng đôi bàn tay nhỏ của mình khẽ vỗ lưng mẹ, như đang an ủi trong im lặng: “Mẹ ơi.”
Lâm Tố Mỹ bèn nặn ra một nụ cười với con trai.
Tạ Gia Kỳ cũng không biết mẹ làm sao, cậu chỉ cảm thấy hình như mẹ đã trở nên rất buồn.
– ——————————-
Tần suất Lâm Tố Mỹ trở về thôn Cửu Sơn càng ngày càng cao. Cho dù ngày hôm sau phải dậy từ sớm tinh mơ để quay lại thành phố Vân thì cô vẫn sẽ về thôn Cửu Sơn.
Cô phát hiện Tạ Gia Vũ có một vấn đề rất nghiêm trọng. Đó chính là cô nhóc sẽ chiếm đồ từ chỗ người khác, cũng lấy luôn phần của Tạ Gia Kỳ. Cô nhóc không ích kỷ chiếm lấy đồ của Tạ Gia Kỳ, mà là lúc phân chia, tự cô nhóc nhất định phải được nhiều hơn Tạ Gia Kỳ.
Tạ Gia Vũ lấy đồ, nếu thứ đồ đó có từng cái, cô bé nhất định đòi lấy số lẻ, như vậy thì cô bé sẽ chia cho mình thêm một cái.
Mà nếu là đồ phải chia ra, cô bé sẽ chia thành hai phần một lớn một nhỏ, phần lớn thì cho mình, còn phần nhỏ cho Tạ Gia Kỳ.
Đây thực sự đã trở thành một thói quen hành sự của Tạ Gia Vũ rồi.
……
Lâm Tố Mỹ quyết định phải chấn chỉnh thói quen này của Tạ Gia Vũ.
Nếu Tạ Gia Vũ đã thích số lẻ như thế, vậy thì cho số lẻ.
Thế là chín cái kẹo, Tạ Gia Vũ bốn cái, Tạ Gia Kỳ bốn cái, cái còn lại chia đôi.
Tạ Gia Vũ nhìn mẹ mình chia thành hai nửa, một cái kẹo chỉ bé tẹo như thế, sau khi chia làm đôi lại càng nhỏ. Nhưng Tạ Gia Vũ vẫn nghiên cứu hồi lâu, cho đến khi cô nhóc tìm ra nửa to hơn một tí xíu trong hai nửa đó rồi chọn luôn, sau đó chia phần mà cô nhóc cho là nhỏ hơn cho Tạ Gia Kỳ.
Lâm Tố Mỹ thực sự bị con gái mình chọc giận đến mức không biết thế nào mới tốt. Sau đó vào lần chia tiếp theo, Lâm Tố Mỹ không cho Tạ Gia Vũ chọn nữa.
Cô cũng phát hiện ra, nếu con gái đã nhận định cô nhóc lấy được nửa nhiều hơn thì cô nhóc sẽ rất hí hửng, còn nếu cô nhóc cảm thấy mình lấy được nửa ít thì sẽ hậm hực không vui.
Lâm Tố Mỹ chẳng tài nào hiểu nổi, thứ bé tẹo như con kiến hạt vừng, rốt cuộc Tạ Gia Vũ nhìn ra được kiểu gì.
……
Khi Tạ Trường Du đi công tác về, anh vừa về đến nhà đã bị bố mẹ và bố mẹ vợ mình kéo lấy nói chuyện. Vì thế anh cũng biết được chuyện “kì quái” Lâm Tố Mỹ làm trong khoảng thời gian này.
Cả Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết đều cực kì thắc mắc sao Lâm Tố Mỹ cứ phải so đo với một đứa trẻ làm gì.
Hơn một cái kẹo, hơn một hạt lạc quan trọng đến vậy ư? Nếu cảm thấy không công bằng thì cứ bù riêng cho Tạ Gia Kỳ là được, việc gì phải làm như thế khiến Tạ Gia Vũ không vui.
Các ông bà vừa thấy khuôn mặt nhỏ ỉu xìu của Tạ Gia Vũ thì đã không kìm được muốn dỗ dành.
Đương nhiên, chủ yếu là mấy người Trần Đông Mai cảm thấy đó là chuyện vặt vãnh, Tạ Gia Kỳ còn không để bụng thì Lâm Tố Mỹ hà tất phải chuyện bé xé ra to.
Hơn nữa Lâm Tố Mỹ còn không cho họ xen vào chuyện này, cứ làm như họ không biết trông trẻ con vậy, khiến Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết đều không thoải mái cho lắm.
Tạ Trường Du đi về nhà mình.
Hai đứa trẻ đang làm bài tập trong đình, trông rất ngoan ngoãn. Dáng vẻ đó khiến trái tim người làm cha như anh mềm lại, có vất vả có mệt mỏi ở bên ngoài hơn nữa thì khi về nhà thấy cảnh tượng này, anh sẽ chỉ cảm thấy đáng giá vô cùng.
“Bố.” Tạ Gia Kỳ trông thấy Tạ Trường Du trước, liền vui vẻ gọi.
Mắt Tạ Gia Vũ lóe lên, cô nhóc chạy như bay qua. “Bố ơi bố, con nhớ bố lắm.”
Tạ Gia Vũ vươn hai tay ra muốn ôm. Tạ Trường Du đương nhiên ôm con gái vào lòng.
Tạ Gia Kỳ ngồi nguyên tại chỗ, nhìn động tác của em gái mà hơi thất thần và ảo não, không biết tại sao em gái có thể nói những lời như thế, còn mình thì lại không làm được.
Tạ Trường Du bế con gái qua. “Bài tập còn chưa làm xong, vậy thì phải làm tiếp.”
Tạ Trường Du đặt con gái lên ghế, sau đó cong người xuống bế Tạ Gia Kỳ lên. “Nào, con trai cũng cho bố bế cái nào.”
Mắt Tạ Gia Kỳ lóe sáng. “Bố ơi.”
“Ơi con.”
“Con cũng nhớ bố lắm.”
“Được, bố biết rồi.” Tạ Trường Du hôn lên khuôn mặt con trai.
“Mẹ đâu con?”
“Ở trong bếp… chia kẹo ạ.”
……
Lâm Tố Mỹ đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài từ lâu, có điều cô không đi ra. Cô đang chia một cái kẹo ra, kết quả kẹo cứng không dễ chia, bị xẻ vụn, cô dứt khoát làm vụn kẹo, sau đó chia thành hai nửa để lũ trẻ tự chọn.
Tạ Trường Du vừa vào nhìn thấy chỗ kẹo thì bật cười. “Anh thấy em đang bị ma ám rồi đấy.”
Lâm Tố Mỹ trừng anh. “Bố mẹ không biết mức độ nghiêm trọng, ngay cả anh cũng không biết hả?”
Tạ Trường Du lắc đầu, đi thẳng qua, sau đó ăn hết sạch chỗ kẹo khó khăn lắm Lâm Tố Mỹ mới chia xong.
“Anh làm gì đấy!” Kẹo mình khổ sở chia xong bị ai kia ăn loáng cái hết sạch, Lâm Tố Mỹ bày tỏ mình không vui một chút nào.
“Trước đó hai đứa đã được kẹo rồi, không có cái kẹo này nữa chẳng phải cũng rất công bằng hay sao?”
Lâm Tố Mỹ ngẩn người, sau đó ủ rũ che mặt mình. Phải ha, cô đã bị ma ám rồi, nếu đã có nhiều rồi thì cứ bỏ bớt là xong, việc gì phải lao tâm khổ tứ đòi chia ra chứ.
Chỉ là cô cảm thấy cực kì buồn lòng và bất lực.
Hình như làm vậy chỉ là một thứ rất hình thức thôi, chứ trên thực tế thì chẳng có gì thay đổi cả.
Tạ Trường Du đi đến trước mặt cô, khẽ ôm cô vào lòng. “Đừng tự tạo áp lực lớn như thế cho bản thân.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Lúc này, Tạ Gia Vũ lén lút đi vào phòng bếp, sau đó phát ra tiếng cười rất khoa trương. “Ha ha ha, lêu lêu lêu bố mẹ…”
Tạ Trường Du nhìn qua. “Con vào làm gì?”
“Con vào xem bố mẹ đang làm gì.”
Trông Tạ Trường Du đầy vẻ bất đắc dĩ. “Bố vừa mới ăn kẹo mẹ đã chia, con có bực không?”
“Dạ?” Tạ Gia Vũ lắc đầu, sau đó lấy một cái kẹo từ chiếc túi nhỏ trong lòng ra. “Bố ơi bố còn ăn nữa không? Chỗ con vẫn còn này.”
Lâm Tố Mỹ sững sờ.
Tạ Gia Vũ nhíu mày băn khoăn. “Cái kẹo này chẳng ngon tẹo nào, lần sau đừng mua nữa.”
Tạ Trường Du đỡ trán. “Ồ, là vì cảm thấy kẹo không ngon nên mới chịu cho bố đúng không.”
“Không phải đâu bố, cho dù ngon hết sảy thì con cũng sẽ cho bố mà.”
Tạ Gia Vũ tiến lên, nhét kẹo cho bố, sau đó lại lục lọi túi, lấy ra một chiếc kẹo để vào tay Lâm Tố Mỹ.
Lâm Tố Mỹ nhìn cái kẹo trong lòng bàn tay mình, tâm trạng phức tạp.
……
Một nhà bốn người ăn cơm tối xong, Tạ Trường Du cùng hai con đi chơi. Bây giờ trò mà trẻ con trong thôn thích chơi có hai loại. Một là vòng sắt, một chiếc vòng sắt tròn, dùng một cái móc sắt móc vào phía dưới vòng rồi chạy theo vòng sắt, không được để vòng sắt đổ. Một trò khác là con quay, cầm roi quất vào nó, không để nó dừng quay.
Trẻ con trong thôn nhiều, lúc này những đứa trẻ đi chơi cũng chẳng ít.
Tạ Gia Kỳ vẫn luôn trầm lặng, hướng nội cũng chủ động chạy đi chơi. Cu cậu chơi khá tốt, có thể chạy theo vòng sắt một đoạn rất xa, còn con quay cũng xoay được rất lâu.
Tạ Trường Du ở một bên cổ vũ con.
Tạ Gia Vũ cứ đòi tự thử. Nhưng cô nhóc chơi không tốt lắm, thử tận mấy lần vẫn như vậy. Chuyện này khiến cô nhóc ảo não vô cùng.
Thấy điệu bộ không quá vui của em gái, Tạ Gia Kỳ bèn đi dạy em chơi thế nào. Hai anh em cùng thầm thầm thì thì, đôi cha mẹ là Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ nhìn mà thấy lòng ngọt lịm.
Sau khi chơi đủ, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ mới dẫn hai con về nhà, tắm rửa cho chúng rồi bảo chúng đi ngủ sớm.
Sau khi dỗ hai con xong, hai vợ chồng mới nằm trên giường nói chuyện thầm kín.
Tạ Trường Du gối hai tay dưới đầu, không biết đang nghĩ gì.
Còn Lâm Tố Mỹ cũng đang xem xét lại mình. Rốt cuộc là mình chuyện bé xé ra to, biến một việc vặt vãnh thành ra phức tạp, hay là suy nghĩ và cách làm của Tiểu Vũ thật sự rất bất thường? Thú thực, bản thân cô cũng hồ đồ rồi, hoàn toàn không biết con trẻ nghĩ thế nào nữa.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Lâm Tố Mỹ chủ động lên tiếng.
“Đang nhớ đến hồi anh còn nhỏ.”
“Hử?”
“Lúc đó có người chết đuối trong ao, người lớn dặn dò đi dặn dò lại là không được đi tắm, không được đến gần ao nước đó. Nhưng anh vẫn lén lút đi. Nếu bị bố mẹ anh biết được thì đảm bảo sẽ đánh anh một trận, sau đó bực mình vì sao anh lại không nghe lời như thế. Nhưng anh cũng không biết khi ấy mình nghĩ thế nào nữa, cứ chỉ muốn đi, nhất định phải đi, sau đó cảm thấy sao bố mẹ anh lại phiền như thế chứ, người khác chết đuối, chẳng lẽ anh cũng vậy sao? Năm nào cũng có nhiều người đến ao đó như thế, cũng chẳng thấy người ta đều chết đuối hết.”
Lâm tố Mỹ chăm chú nghe Tạ Trường Du nói, song lại yên lặng thở dài.
“Còn cả trèo cây nữa. Người lớn cứ không cho phép, cảm thấy nguy hiểm, sợ nhỡ chẳng may ngã xuống thì sao. Anh thì cứ nằng nặc đòi đi, còn lôi Quách Chí Cường đi cùng, sau đó kiếm được rất nhiều trứng chim…”
Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Anh cũng cảm thấy em chuyện bé xé ra to à?”
“Không phải anh đang nói em chuyện bé xé ra to. Anh chỉ đột ngột nhớ tới hồi anh còn nhỏ thôi. Em cũng nhớ về hồi em còn nhỏ xem… Sau đó chúng mình tính toán cẩn thận, coi chuyện chúng mình làm hồi bé là trò trẻ con, rồi dùng thái độ của người làm cha mẹ nhận xét về chúng mình là trẻ con của khi ấy.” Tạ Trường Du thoáng cười. “Liệu có cảm thấy cực kì khó bảo, sao lại không hiểu chuyện như thế, sao lại không biết bố mẹ vì muốn tốt cho con không?”
Lâm Tố Mỹ đột nhiên không nói được nên lời.
Tạ Trường Du nói tiếp: “Nhưng chúng mình là trẻ con của khi ấy thật sự không cảm thấy có gì to tát cả, hơn nữa chúng mình vẫn mạnh khỏe, vui vẻ mà trưởng thành.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Anh muốn nói, dù là em hay là anh, chúng ta đều từng là trẻ con. Chúng ta không từng nghe lời người lớn một trăm phần trăm, thậm chí còn lén làm mấy chuyện họ không cho phép sau lưng. Thực ra tâm lý đó rất bình thường, chúng ta cũng đã từng làm, thậm chí có vài thứ không thể chia sẻ với bố mẹ. Chúng ta phải hiểu trạng thái đó, cũng phải thừa nhận rằng chúng ta cũng không thể trở thành người để các con chia sẻ bí mật.” Tạ Trường Du cũng thở dài. “Cho nên lúc dạy con, mình chỉ cần đặt con trong tầm mắt, chứ đừng cưỡng cầu quá nhiều, nếu không sẽ trồng nứa ra lau. Bởi vì trẻ con cũng là người, chúng là người có tư tưởng, mình không thể coi chúng thành bùn đất, sau đó nặn chúng thành hình dạng mà mình muốn được. Bây giờ em đang có áp lực quá lớn, phải thả lỏng ra.”
Lâm Tố Mỹ gật đầu. Cô cũng cảm thấy trong khoảng thời gian này mình có vẻ không bình thường cho lắm.
Tạ Trường Du ôm cô vào lòng. “Đương nhiên, nên dạy dỗ thì vẫn phải dạy dỗ cho thật tốt.”