Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 102: Hâm


Đọc truyện Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 – Chương 102: Hâm

Thái độ của Trần Đông Mai với anh trai chị dâu ít nhiều khiến Lâm Tố Mỹ hơi bất ngờ. Thông thường, khi bố mẹ nhìn thấy con trai mình bị vợ đàn áp thì sẽ hơi không vui ở một mức độ nào đó. Chỉ có điều, một vài bà mẹ chồng giữ sự không vui này trong lòng, vài người khác lại thể hiện trực tiếp ra ngoài rồi ầm ĩ thành mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

Trong tình huống bình thường, nếu thái độ của con trai khá cứng rắn thì bố mẹ sẽ không nói gì. Nhưng Lâm Bình và Lâm An rõ ràng không phải người có thái độ cứng rắn kia. Nếu Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp muốn can thiệp thì đảm bảo có thể can thiệp thành công. Có nghĩa là tình huống như trong nhà bây giờ đều được Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp ngầm ưng thuận.

Lâm Tố Mỹ tò mò nên cũng bèn hỏi.

Trần Đông Mai cười. “Lo cho chúng nó làm gì, tự chúng nó sống thoải mái là được. Mẹ và bố con đều già rồi, chẳng quản chúng nó nữa.”

Điều Trần Đông Mai không nói là khi dì làm con dâu, chuyện dì căm ghét nhất chính là việc bố mẹ chồng yêu cầu mình thế này thế nọ. Vì từng nếm trải mùi vị khó chịu ấy nên dì đâu thể đối xử với người khác như thế. Có ai không là con ruột do bố mẹ sinh ra đâu, chẳng lẽ bố mẹ của con dâu không xót con mình hay sao. Huống hồ dì còn có con gái, dì đối xử với con dâu như thế, cũng hy vọng sau khi con gái lấy chồng, người ta cũng có thể tử tế với con gái mình giống vậy.

Lâm Tố Mỹ cố hết sức ở bên Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp, Lâm Bình và Lâm An cũng muốn vậy, chỉ là hiện thực không cho phép vì họ phải trông con cho vợ, dù sao cũng không thể ném hai nhóc con cho vợ được. Lâm Thần và Lâm Dạ đều tự biết đi nhưng cũng cần người trông, nếu không lạc mất thì sẽ rắc rối hơn, thế nên chỉ có thể trông chừng, một người trông chắc chắn không ổn.

Hơn nữa đó là yêu cầu của Lâm Tố Mỹ. Lâm Tố Mỹ bảo anh trai chị dâu nhất định phải trông chừng con cẩn thận, tuyệt đối không được rời mắt. Từ sau khi Lâm Tố Mỹ lên đại học, địa vị của cô trong nhà đã trở nên rất cao. Đó là một bản năng của nhà họ Lâm, họ tin tưởng và nghe lời Lâm Tố Mỹ nói một cách không màng đến lý trí, những gì cô nói họ đều làm theo.

Trong chùa cũng bán đồ, có vài người còn rất biết bịp bợm. Lâm Tố Mỹ phát hiện bố mẹ mình chộn rộn muốn mua đồ, cô cũng không ngăn cản, vui là được rồi mà!

Vì thế mỗi người trong nhà đều có được một chiếc vòng tay hạt gỗ, nói là có thể mang lại bình an.

Cả nhà vui vẻ dạo quanh chùa, lúc về đến huyện đã rất muộn rồi, họ bèn cùng vào quán ăn cơm.

Món họ ăn là lẩu xương sườn nước trong, trong lẩu còn bỏ thêm hạt đậu đun nhuyễn, hương vị của hạt đậu hòa vào nước dùng vô cùng ngon, cho nguyên liệu vào đun trong nồi lẩu rồi ăn kèm với ớt xanh đã được pha chế vừa thanh mát lại vừa cay cay.

Người một nhà đều ăn no căng và cũng rất vui vẻ. Hôm đó, họ đến căn nhà đã mua trên huyện từ trước. Đây là lần đầu tiên Lương Anh và Ngô Hoa dẫn các con đến ở lại đó, cảm nhận khác hơn hẳn.

Ngày hôm sau, Lâm Tố Mỹ lại dẫn cà nhà cùng đến tham quan một tượng Phật cách huyện Định Châu không xa. Tượng Phật đó xây trên núi, vô cùng cao lớn, phần tinh túy là bên trong tượng Phật được làm rỗng, có thể đi vào trong đó từ lỗ tai của tượng Phật rồi đi ra từ nơi khác.

Hai nhóc con Lâm Thần và Lâm Dạ hưng phấn nhất, thi thoảng lại chạy nhảy, chê người lớn đi quá chậm làm giảm tiến độ của chúng. Có điều hai cu cậu không dám chạy xa, bởi vì cô út đã nói rồi, không được tách khỏi người lớn, nếu không sau này cô út không dẫn chúng ra ngoài nữa mà sẽ để chúng ở lại trông nhà.

Lâm Tố Mỹ phát hiện không chỉ hai bạn nhỏ hưng phấn mà anh trai, chị dâu và bố mẹ mình đều vô cùng vui mừng. Cô gần như có thể dự liệu được lần này sau khi về nhà, họ lại có thứ để khoe khoang với hội bạn rồi.

Nếu là trước đây, lương thực ít, chỉ có thể húp cháo, cho dù cô dẫn họ ra ngoài, có lẽ họ cũng không có tâm trạng tham quan. Nhưng bây giờ ăn no mặc ấm, cũng có chút tiền thừa, họ cũng có tâm tư thực sự thưởng thức những thứ này.

Lại về huyện lần nữa, đến Lâm Kiến Nghiệp cũng nói nhiều hơn hẳn để bày tỏ tâm trạng vui vẻ của ông.

Lâm Tô Mỹ nhìn dáng vẻ tươi vui của người nhà lần này, đột nhiên quyết định lần này cô sẽ làm hộ chiếu cho họ, sau này chắc chắn cũng sẽ để họ ra nước ngoài thăm thú, cho họ một trải nghiệm xuất ngoại khó quên.

– —————————-

Chẳng bao lâu sau là ngày Tạ Trường Bình kết hôn.

Tạ Trường Bình đương nhiên về nhà đợi đến lúc đi lấy chồng.

Trước hôm cưới một ngày, Tưởng Xuân Diệp cũng dẫn chồng và con về. Tưởng Xuân Diệp và Lâm Tố Mỹ cùng đến nhà họ Tạ tán gẫu với Tạ Trường Bình. Tưởng Xuân Diệp bây giờ đã gầy hơn không ít, cảm giác tự ti lúc trước cũng biến thành tự tin dần theo sự ra đi của những em tết bào mỡ, ít nhất khi nói chuyện hay làm việc, Tưởng Xuân Diệp không còn quá thận trọng hay e dè nữa.

Ba cô gái ngồi cùng nhau, bất giác nhắc đến bài tập aerobic mà Lâm Tố Mỹ dạy họ lúc trước. Tưởng Xuân Diệp cảm thấy vô cùng thần kỳ. Những động tác của bài tập đó rõ ràng trông nhẹ nhàng nhưng sau khi tập xong cả bài, cánh tay và chân đều mệt lử. Tưởng Xuân Diệp là người có nghị lực, cứ kiên trì như vậy thì quả nhiên gầy đi.

Tạ Trường Bình bày tỏ mình cũng kiên trì với bài tập đó để giữ dáng.

Tạ Trường Bình chuẩn bị ba bộ đồ cưới, nhưng cơ bản chỉ có thể dùng được bộ đồ cưới màu đỏ. Hai bộ còn lại chị đòi làm chỉ vì quá thích kiểu dáng của chúng, hai bộ đó cũng có thể mặc như quần áo bình thường, chỉ là có lẽ phải đến khi gặp một vài trường hợp quan trọng mới có thể mặc.

Tạ Trường Bình lấy ba bộ đồ cưới của mình ra. Kì thực chị cảm thấy bộ màu đỏ thông tục nhất, nhưng kết hôn mà, không mặc màu đỏ thì còn mặc được đồ gì, hơn nữa còn có không khí vui mừng.

Hai bộ còn lại thì một bộ là chiếc váy dài màu xanh lam, một bộ là sườn xám màu tím, chúng đều đẹp mê hồn, chẳng trách Tạ Trường Bình lại thích đến vậy.

Tạ Trường Bình trợn mắt. “Mẹ chị còn không cho chị may, nói quần áo kiểu này trông lẳng lơ, mẹ chị thì hiểu gì chứ.”

Lâm Tố Mỹ cười xòa. “Phải phải phải, chỉ chị hiểu thôi.”

“Hừ.”

Tạ Trường Bình trải hai chiếc váy đó ra, khẽ thở dài. “Tiểu Mỹ, sau này gái kết hôn đừng mặc váy cưới màu đỏ giống chị, kiểu dáng có đặc biệt hơn nữa cũng là màu đỏ, lúc so với người khác cũng không nhìn ra có khác biệt nào quá lớn, nhất định phải mặc chiếc váy cưới thật đặc biệt mới được. Chị muốn mặc chiếc này lắm ấy, nhưng mẹ chị không cho, bố chị cũng không chịu giúp… Ầy.”


Tạ Trường Bình lại thở dài. “Gái biết không, chiếc sườn xám màu tím này được thiết kế theo chiếc sườn xám màu xanh lục của gái đấy… Gái còn nhớ không, chính là chiếc tụi mình mua trong cửa hàng trước khi gái lên đại học ấy.”

“Nhớ, em vẫn luôn giữ mà, chị yên tâm.”

Tạ Trường Bình ngẫm nghĩ rồi cười trêu Lâm Tố Mỹ. “Tiểu Mỹ, bây giờ có bạn trai chưa?”

“Sao lại hỏi chuyện này?”

Dường như Tạ Trường Bình có ý xấu nào đó. “Nào nào nào, chị là người hào phóng, gái mặc thử chiếc sườn xám này, chị bảo đảm sau khi gái mặc nhất định sẽ có niềm vui bất ngờ đấy.”

Lâm Tố Mỹ đỡ trán. “Đừng…”

“Thật mà, sau khi gái mặc, chị bảo đảm gái nhất định sẽ có suy nghĩ nào đó. Bởi vì đây là một chiếc sườn xám thần kỳ.”

Lâm Tố Mỹ không tin, nhưng Tạ Trường Bình thề thốt, ngược lại khiến cô hơi tò mò, mà Tưởng Xuân Diệp cũng vô cùng hiếu kỳ với lời Tạ Trường Bình nói.

Sau khi mặc chiếc váy này sẽ sinh ra suy nghĩ đặc biệt gì?

Lâm Tố Mỹ bị Tạ Trường Bình bắt ép đi thay chiếc sườn xám đó. Nói là sườn xám nhưng nó cũng không hoàn toàn được thiết kế kiểu sườn xám, chính xác thì nửa thân trên là sườn xám còn nửa thân dưới không phải, phía dưới thiết kế kiểu một chiếc váy.

Sau khi Lâm Tố Mỹ thay váy xong, Tạ Trường Bình còn đặc biệt cất chiếc gương đi. Tiếp đó chị ấn Lâm Tố Mỹ ngồi trên ghế, bảo thợ trang điểm chuyên làm tóc cô dâu do chị mời đến làm tóc rồi lại trang điểm thêm một lớp nhàn nhạt cho Lâm Tố Mỹ.

Sau khi thợ trang điểm rời khỏi phòng, Tạ Trường Bình mới lấy chiếc gương được giấu ra. “Nào, gái tự xem đi.”

Lâm Tố Mỹ chẳng mấy bận tâm.

Nhưng mà khi nhìn mình trong gương…

Cô đứng hơi xa, như vậy thì có thể trông thấy cả người mình. Nét mặt cô hơi bần thần, tim đập cũng nhanh hơn.

Đó là cảm giác thế nào đây? Đột nhiên, cô sinh ra suy nghĩ muốn kết hôn, hy vọng hiến dâng mặt đẹp nhất của mình cho người mình yêu. Kích động đó đến vô cùng nhanh và mãnh liệt.

“Sao, có sinh ra suy nghĩ rất thần kỳ không?” Tạ Trường Bình hí hửng. Sau khi mặc chiếc sườn xám này, chị mới thật sự có kích động muốn lấy Tả Minh Sinh. Trước đây chị cũng có suy nghĩ muốn kết hôn, nhưng đó chỉ là suy nghĩ khi thời cơ chín muồi lúc đến tuổi chứ không phải kích động trong lòng. Song sau khi mặc chiếc váy này, tất cả đã khác.

Lâm Tố Mỹ cắn môi. “Không có, rốt cuộc chị muốn làm gì?”

Trông Tạ Trường Bình đầy thất vọng, sau đó chị gào lớn: “Sao có thể chứ, chị…”.

Kết quả là Tạ Trường Bình còn chưa nói hết thì cửa phòng đã bị người ta gõ.

“Tạ Trường Bình, rốt cuộc hôm nay chị có ngủ không?” Tạ Trường Du đứng bên ngoài gõ cửa ầm ầm. Anh bị bức ép thôi. Trần Tư Tuyết ngại lên giục Tạ Trường Bình, bởi vì như thế sẽ biến tướng thành đuổi Tưởng Xuân Diệp và Lâm Tố Mỹ về nhà, vì thế Tạ Trường Du bị cử đi lâm trận.

Không phải Trần Tư Tuyết có suy nghĩ gì, mà là ngày mai con gái đi lấy chồng, phải dậy từ sớm tinh mơ thay đồ làm tóc rồi trang điểm, tiêu tốn rất nhiều thời gian, không ngủ sớm chút sao được?

“Gõ gì mà gõ…” Tạ Trường Bình còn hung hãn hơn Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du bị dáng vẻ nổi trận lôi đình của chị gái làm cho hết hồn. “Cái bà mẫu dạ xoa này, cho chị một lời khuyên chân thành, đừng thế này trước mặt Tả Minh Sinh, nếu không anh ấy nhất định sẽ hối hận vì quen biết chị.”

“Muộn rồi, bây giờ anh ấy không cưới cũng phải cưới.”

“Có thể ly hôn.”

Tạ Trường Bình càng nổi điên. “Tao nói mày nghe, tao…”

Tạ Trường Bình đột nhiên nhớ ra điều gì, sau đó xoay người kéo Lâm Tố Mỹ. “Chắc chắn không phải vấn đề của chị, cũng không phải vấn đề của bộ đồ không đạt đến cảnh giới kì diệu kia… Nhất định là vấn đề của gương.”

Tạ Trường Du bị Tạ Trường Bình đẩy mạnh thì cũng tức giận. Nhưng mà sau khi trông thấy Lâm Tố Mỹ bị Tạ Trường Bình kéo, anh đờ đẫn nguyên tại chỗ.

Chiếc sườn xám màu tím loang dần kia gần như dán sát vào làn da cô, hoàn toàn phác ra đường nét cơ thể, tỏa ra khí chất mê người vô tận. Nhưng lớp trang điểm ấy như mang theo sức mạnh trầm ổn nào đó kìm chặt khí chất đó lại, giam cầm chúng trong người cô, bồng bềnh phiêu lãng, mãi không tiêu tan.

Anh khẽ nuốt nước bọt, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi. “Tạ Trường Bình, chị muốn làm gì?”


“Mượn phòng mày tí thôi…”

“Ê, chị…”

Phản bác cũng vô ích, bởi vì Tạ Trường Bình đẩy luôn cửa phòng Tạ Trường Du ra, ai bảo trong phòng Tạ Trường Du có chiếc gương toàn thân chứ, đáng đời nó.

Đó là một chiếc tủ hai cánh gắn một chiếc gương toàn thân. Trước đây Tạ Trường Du từng hỏi Tạ Trường Bình có muốn lấy không, Tạ Trường Bình chê đó là thứ người khác từng dùng, đương nhiên không lấy, vì thế Tạ Trường Du tự giữ lại.

Tạ Trường Bình đẩy Lâm Tố Mỹ đến đứng trước chiếc gương toàn thân. “Bây giờ gái ngắm lại mình, rồi nói xem gái có suy nghĩ gì.”

Lâm Tố Mỹ đỏ bừng mặt, may là thợ trang điểm đã dặm phấn nên không đến nỗi khiến mặt cô trông quá tệ. Vừa rồi lúc đi ngang qua bên cạnh Tạ Trường Du, cô lập tức chắn mắt mình, hơi có dáng vẻ bịt tai trộm chuông.

Cảnh tượng này khiến cô cảm thấy bối rối và ngại ngùng, tuy cô cũng không rõ vì sao mình lại cảm thấy như thế, nhưng trong lòng cô có cảm nhận kì lạ ấy.

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi rồi mới nhìn mình trong gương.

Cô đương nhiên biết khuôn mặt này đẹp nhường nào, nhất là mấy năm nay cô đến rất nhiều nơi, có thể thực sự có tác dụng hun đúc khiến khuôn mặt này càng nổi bật hơn, nói là đứng giữa đám người vẫn tỏa sáng rạng rỡ cũng không ngoa.

Cô cố kiềm lại sự kích động trong lòng. “Chị có cảm thấy chiếc váy này mà dài hơn một chút thì sẽ đẹp hơn không?”

Tạ Trường Bình ngắm nghía. “Dài thêm thì quệt đất rồi. Thế thì còn mặc thế nào?”

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, không nói gì. Nhưng nếu thật sự dài hơn thì mới càng đẹp.

Cô hơi đổi góc độ đứng, như thế có thể nhìn thấy vị trí cửa từ trong gương. Tạ Trường Du đứng ở cửa, người dựa vào cạnh cửa, một chân đứng thẳng, một chân khuỵu xuống, một tay đút túi quần, một tay khẽ chống cằm, không biết đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt tuyệt đối không nhìn về phía này.

Chẳng hiểu sao trong lòng cô trào lên một nỗi thất vọng. Nỗi thất vọng đó đến mãnh liệt như thế khiến bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc.

Đợi khi cô hồi hồn thì đã bị Tạ Trường Bình đẩy nhẹ. “Nghĩ gì đấy? Chị nói chuyện với gái, gái có nghe thấy không?”

“Hả? Chị nói gì?”

“Chị hỏi gái, gái mặc chiếc váy này, có lập tức có kích động muốn kết hôn không?”

Vào lúc này, Tạ Trường Du cũng nhìn qua đây.

Lâm Tố Mỹ hơi ngạc nhiên, mặt cô đỏ ửng. Khi cảm xúc vừa rồi dần thối lui, cô khẽ lắc đầu, đang định nói gì thì Tạ Trường Bình đã lại lên tiếng.

“Chị nói gái nghe, nếu gái sinh ra kích động muốn kết hôn, vậy thì người đầu tiên xuất hiện trong đầu gái chính là người gái muốn lấy, cũng chính là người mà gái thích.”

Tim Lâm Tố Mỹ bỗng như ngừng đập. Hình như qua rất lâu sau, mà tựa như chỉ trong khoảnh khắc. “Không.”

“Không gì? Không có kích động muốn kết hôn hay không có người mà mình thích?” Tạ Trường Bình không tin.

“Là không nghĩ đến chuyện linh tinh mà chị nói. Vừa rồi em chỉ nghĩ váy mà dài thêm thì thật sự sẽ cực kì đẹp thôi. Có điều chị nói cũng đúng, sẽ quệt đất, bình thường quả thực không thể nào mặc được.”

Tạ Trường Bình thất vọng tràn trề. “Sao lại vậy chứ? Lúc chị mặc, rõ ràng liền…”

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới che miệng cười. “Ối chà chà, hóa ra là tự chị có kích động muốn lấy Tả Minh Sinh, cho nên mới chụp lên người em như thế…”

“Hừ, không có là không có.”

Sau đó Tạ Trường Bình nhìn sang em trai mình, phát hiện vậy mà thằng oắt con đang nhìn mặt đất chứ không nhìn Lâm Tố Mỹ, chị lập ngước nhìn trần nhà. Cái con người gì vậy, không đúng, cái đôi mắt kiểu gì vậy, mặt đất đó còn đẹp hơn người hả?

Hừ, bây giờ vẫn ế đúng là đáng đời.

……

Mấy người hùng hổ đến rồi cũng hùng hổ rời đi.


Tạ Trường Du vẫn đứng ở cửa. Dường như trời sinh anh đã hợp với dáng đứng nghiêng nghiêng như vậy, tỏa ra khí chất mê hoặc kì lạ. Đến cả người phụ nữ đã kết hôn như Tưởng Xuân Diệp cũng cảm thấy sức hút của người đàn ông này hơi lớn.

“Ngủ sớm chút.” Tạ Trường Du đột ngột nói.

“Cần mày nói chắc, tự tao không biết à.” Tạ Trường Bình cáu kỉnh trợn mắt.

Tạ Trường Du khẽ cong môi, nói vu vơ: “Đây nói với Lâm Tố Mỹ và Tưởng Xuân Diệp là ngủ sớm chút để ngày mai qua sớm mà đoạt lì xì.”

Tạ Trường Bình cứ thế nghẹn họng, không thốt được nên lời.

Tưởng Xuân Diệp cũng yên lặng.

Còn Lâm Tố Mỹ, cô có thể nói gì được?

……

Sau khi thay đồ, Lâm Tố Mỹ mới rời khỏi nhà họ Tạ.

Khi đi đến sân nhà họ, cô đột ngột quay đầu nhìn lên tầng hai.

Tạ Trường Du đứng bên cửa sổ, thấy cô quay đầu cũng chẳng hề trốn tránh, cứ đứng ở đó nhìn thẳng vào cô.

Ánh đèn tối mờ, chỉ có người ấy đứng thẳng trước cửa sổ, nửa người màu ánh đèn nửa người màu bóng đêm, đôi mắt chìm trong sắc đêm u tối, suy nghĩ ngổn ngang.

“Tiểu Mỹ?” Tưởng Xuân Diệp phát hiện Lâm Tố Mỹ không đi theo.

“Ơi, sao thế?”

“À, không có gì.”

– ————————-

Lâm Tố Mỹ về đến nhà, trước tiên là rửa sạch mặt, sau đó chỉnh lại tóc rồi mới đi ngủ.

Cô ngủ không ngon lắm, cả đêm dường như đều đắm chìm trong câu nói của Tạ Trường Bình.

– – Nếu gái sinh ra kích động muốn kết hôn, vậy thì người đầu tiên xuất hiện trong đầu gái chính là người gái muốn lấy, cũng chính là người mà gái thích.

……

Hôm sau là ngày trọng đại của Tạ Trường Bình. Lâm Tố Mỹ và Tưởng Xuân Diệp đến với Tạ Trường Bình từ sáng sớm. Họ đến rất đúng lúc, bởi vì hai chị em Tạ Trường Bình và Tạ Trường Linh đang lâm vào cảnh lúng túng không nói được gì với nhau, hai người đã giải cứu bầu không khí kì lạ đó.

Sau những phút giây lúng túng, Tạ Trường Bình lại đối đầu với Trần Tư Tuyết.

Tạ Trường Bình nói nhà khác gả con gái đều là sau Tết, còn nhà họ gả trước Tết, liệu có phải vì sợ chị ăn thêm mấy bát cơm ở nhà không.

Trần Tư Tuyết tức điên, lập tức trả lời đúng là như thế, Tạ Trường Bình đã đoán đúng rồi, mau đến nhà trai giày vò nhà họ đi.

……

Mãi đến khi Tạ Trường Bình thay đồ xong rồi được thợ trang điểm cho, bầu không khí trong phòng mới phục hồi như bình thường.

Khi chú rể tới, cả nhà họ Tạ thiếu chút nữa sôi sùng sục. Bởi vì chú rể là người hào phóng, rắc lì xì không ngừng. Tuy mọi người đều biết chắc chắn đều là một vài chiếc lì xì nhỏ nhưng họ vẫn cảm thấy vô cùng vui vì đoạt được lì xì.

Lâm Tố Mỹ, Tưởng Xuân Diệp và mấy thợ trang điểm chặn cửa, bảo chú rể nhét lì xì vào không ngừng qua kẽ cửa.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy đã được kha khá. “Có thể mở cửa rồi chứ?”

“Không được không được.” Tạ Trường Bình ngăn cản. “Phải bảo anh ấy nhét tiếp, không được là lì xì nhỏ, bảo anh ấy nhét cái lớn cho mấy đứa.”

Nội tâm Lâm Tố Mỹ điên cuồng, có ai hãm hại chồng mình như vậy không?

Đúng là có thật.

Lâm Tố Mỹ bảo người ngoài cửa nhét lì xì lớn. Kết quả là bên ngoài quá đông người nên căn bản không nghe rõ, chú rể thấy cửa chưa được mở nên chỉ có thể nhét lì xì không ngừng, toàn là những chiếc lì xì bé nên nhét rất lâu.

Tạ Trường Bình nhìn mà sốt ruột gần chết. Chị tự chạy qua, đá cửa cái ầm, đến nỗi người bên ngoài đều im bặt. “Nhét lì xì lớn…”

Lần này chú rể nghe thấy, nhét hai chiếc lì xì to đùng, mỗi người Lâm Tố Mỹ và Tưởng Xuân Diệp được một chiếc, bấy giờ chú rể mới có thể vào.


Sau đó là chú rể bị làm khó đủ kiểu vớ vẩn, có điều đều là một vài vấn đề vặt vãnh nên cũng không hề gì.

Tạ Trường Bình ho một tiếng. “Tả Minh Sinh, anh nói xem giữa em và Tiểu Mỹ ai xinh đẹp hơn, không được nói dối, mẹ em đã nói rồi, đàn ông nói dối thì khỏi cần, anh phải thành thực trả lời đấy.”

Quả thực là câu hỏi đòi mạng.

Tả Minh Sinh sợ đến nỗi run rẩy. “Đều… đều xinh đẹp, nhưng em là duy nhất trong lòng anh.”

Tạ Trường Bình gật đầu, coi như đã hài lòng, rồi chị mới được Tả Minh Sinh cõng ra khỏi nhà.

Lâm Tố Mỹ đương nhiên đi cùng, còn Tưởng Xuân Diệp không đến nhà trai vì còn có chồng và con.

Khoảnh khắc rời khỏi cửa nhà, Tạ Trường Bình mới đỏ hoe mắt. Bởi vì điều này đại biểu cho việc chị thật sự đi lấy chồng rồi, thật sự tách thành hai nhà với bố mẹ rồi, chị sẽ có mái nhà thuộc về mình rồi cùng Tả Minh Sinh sinh con đẻ cái.

Chú rể cõng Tạ Trường Bình một mạch đến trên xe rồi mới ngồi vào vị trí ghế lái. Đây là chiếc xe nhà Tả Minh Sinh mua vì chuyện kết hôn của anh. Vì chiếc xe này mà hôn lễ của Tạ Trường Bình có thể nói là độc nhất vô nhị trong thôn, không ai nổi bật được như chị.

Chiếc xe của cô dâu chú rể chỉ đủ cho bốn người ngồi, dù gì cũng không thể chen chúc trên chiếc xe này được, nếu không còn ra thể thống gì?

Cho nên Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ngồi ở ghế sau. Còn những người khác thì đi xe hàng của Tạ Trường Du.

Sau khi xe khởi động, Tạ Trường Bình cáu kỉnh: “Sao mày không đi ngồi trên con xe hàng của mày?”.

“Có xe ô tô con không ngồi lại đi ngồi xe hàng, đây sợ người khác sẽ cảm thấy chị ngược đãi em trai, thế này là vì tốt cho chị thôi.”

Thấy hai người sắp hoạnh họe, Tả Minh Sinh vội nói: “Là anh bảo Trường Du ngồi xe này để thằng bé cũng xem kĩ thuật lái xe của anh luôn”.

Tạ Trường Bình vẫn khá nể mặt chồng nên không nói gì nữa.

Tuy tính cách Tả Minh Sinh ôn hòa nhưng lại bù trừ cho tính cách của Tạ Trường Bình. Thỉnh thoảng Tạ Trường Bình cũng sẽ căm phẫn oán than, nhưng có cãi nhau cũng chẳng cãi nhau nổi, cứ như đấm vào bông vậy.

Có điều Tả Minh Sinh cũng là người có nguyên tắc. Chính vì điều này, Tạ Trường Bình mới đến với anh. Nếu Tả Minh Sinh chỉ có tính cách đối tốt với bất kì ai thì Tạ Trường Bình sẽ chẳng ở bên anh làm gì.

“Tiểu Mỹ, bao giờ gái kết hôn nhỉ?” Tạ Trường Bình vẫn đang nghĩ đến dáng vẻ của Lâm Tố Mỹ khi kết hôn.

“Em đã tốt nghiệp đâu.”

“Cũng phải…” Tạ Trường Bình ngẫm nghĩ. “Chị nói gái nghe, gái nhất định phải tìm một người đàn ông đẹp trai ngời ngời, đừng có tìm đàn ông kéo thấp trí thông minh và dung mạo của con cái gái sau này. Còn phải tìm một người giàu có nữa, đàn ông không tiền hoặc là không có bản lĩnh hoặc là tính cách nhạy cảm…”

Tạ Trường Bình nói về kinh nghiệm của chị một hồi, Tả Minh Sinh cũng chăm chú lắng nghe, sau đó thoáng suy tư. “Không phải là tìm kiểu người như Trường Du đấy sao?”

Thiếu chút nữa Tạ Trường Bình bị nước bọt của mình làm nghẹn.

Lâm Tố Mỹ cũng ngây ngẩn. Mà Tạ Trường Du thì yên lặng sau khi nghe thấy lời đó. Nhất thời trong xe vô cùng lúng túng. Nhưng Tả Minh Sinh nhìn vợ thì hoàn toàn không biết mình đã nói gì sai.

Bấy giờ Tạ Trường Bình mới ho mấy tiếng. “Tạ Trường Du xứng với Tiểu Mỹ ở chỗ nào chứ? Mắt rõ là đui…”

Tạ Trường Du đá chiếc ghế trước mặt. “Nói gì đấy hả?”

Không đui mà chỉ nhìn mặt đất không nhìn người chắc? Tạ Trường Bình cảm thấy mình nhìn mà lòng cũng rung rinh, cảm thấy Lâm Tố Mỹ mặc chiếc sườn xám màu tím ấy đẹp mê hồn. Kết quả Tạ Trường Du thì sao, ha ha, nhìn mặt đất đấy. Ôi trời ơi, rốt cuộc là cái thứ người gì không biết…

Tạ Trường Bình nghĩ, rồi đột nhiên sững ra.

Một người đàn ông không có hứng thú với một mỹ nữ là vì nguyên nhân gì? Hoặc là không có hứng thú với phụ nữ, hoặc là anh ta đã có chốn về rồi.

Tạ Trường Bình cảm thấy mình đã sờ được đến chân tướng. Chị quay đầu nhìn Tạ Trường Du. “Có phải thằng oắt mày đã có bạn gái ở trường rồi không?”

Tạ Trường Du liếc Tạ Trường Bình. “Không.”

“Thế thì có người mình thích rồi.”

Tạ Trường Du hé miệng, nhưng không nói gì, dời tầm mắt khỏi chị rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Việc gì đây phải nói cho chị biết?”

“Thật sự thích ai rồi hả? Là ai? Chuyên ngành của mày à? Chắc chắn là chuyên ngành của mày rồi, ngoài đó ra mày còn quen được ai nữa!”

Khóe miệng Tạ Trường Du giật giật. “Tạ Trường Bình.”

“Gì!”

“Chị mới đui.”

Tạ Trường Bình “xí” một tiếng, chị đã mắng được một lúc rồi mà bây giờ thằng này mới phản kích, thằng hâm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.