Đọc truyện Đại Mộng Chủ – Chương 67: Lướt sóng
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc nhin chung quanh thêm vài lần, di động thân thể trốn trong một lùm cây rong tươi tốt phụ cận, lần nữa khoanh chân ngồi xuống.
Đây là lần đầu trải qua tiên đồ, thông pháp tính, tất nhiên là không kịp chờ đợi muốn tiếp tục tu luyện, mau chóng tu thành đệ nhất trọng công pháp, xem rốt cuộc sẽ khác gì người thường.
Hiện tại là ban ngày, dòng suối nhỏ này mặc dù cách tiểu trấn kia không xa, nhưng hắn cũng không lo lắng có người tới. Với ngũ giác linh thức nhạy bén như giờ, chỉ cần có người tiến vào trong vòng ba dặm chung quanh, hắn sẽ phát hiện sớm.
Thẩm Lạc nhắm hai mắt, nhớ lại khẩu quyết đệ nhất trọng công pháp vô danh.
Pháp quyết tu tiên đặt nền móng hoàn toàn khác với Tiểu Hoá Dương Công là hoàn toàn nội luyện, nam tử ôn dưỡng dương cương chi khí thể nội, nữ tử thì nuôi nguyên âm chi khí.
Còn Vô Danh Thiên Thư ngoại trừ nội luyện bên ngoài, càng quan trọng hơn là tiếp dẫn thiên địa linh khí nhập thể, dựa vào dương cương chi khí hoặc nguyên âm chi khí, cô đọng thành pháp lực bản thân, lại súc nhập vào trong đan điền.
Kết quả hắn bắt đầu tu luyện không bao lâu, trong miệng khẽ di một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.
Ngay vừa rồi hắn bắt đầu vận chuyển đại chu thiên thứ nhất, đưa dương cương chi khí chìm xuống dưới, sau đó thẳng xuống huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân, phát hiện một chuyện quái sự.
Một sợi pháp lực yếu ớt trong đan điền kia, đi theo dương cương chi khí, dọc theo Âm Khiêu mạch một đường thông xuống hai chân, khiến cho hai chân truyền đến cảm giác tê tê dại dại khác thường.
Toàn bộ quá trình liền mạch, không có một tơ một hào trì trệ nào.
“Kỳ quái, tại sao lại như vậy?” Thẩm Lạc hơi hoang mang lẩm bẩm.
Sau một phen suy tính, hơi suy nghĩ, một sợi pháp lực kia liền từ hai chân chảy ngược lên, hồi phục trong đan điền, cảm giác tê dại hai chân cũng biến mất theo.
Hắn tiếp tục vận chuyển chu thiên, lại dẫn dương cương chi khí đến huyệt Ngọc Đường nơi ngực, phát hiện dòng pháp lực kia cũng theo đó du tẩu lên, từ Thủ Tam Âm Kinh dọc theo hai tay hướng ra hai bàn tay, sau đó lại theo tâm niệm hắn chuyển động về lại đan điền.
“Khí quán tứ chi trở lại đan điền… Đây là khí quán tứ chi trở lại đan điền! Tẩy kinh phạt tủy ngũ giác thông, khí quán tứ chi trở lại đan điền, đây chẳng lẽ… Công pháp này được dịch tại bạch ngọc sáchh. Công pháp vô danh tầng thứ nhất đã viên mãn? Điều này sao có thể?” Thẩm Lạc đột nhiên ý thức được cái gì, hai mắt mở thật lớn.
Căn cứ trên Vô Danh Thiên Thư ghi chép, tầng thứ nhất công pháp này là toàn bộ căn cơ công pháp, mấu chốt nhất, sau khi Thông Pháp Tính, vẫn cần tích lũy tháng ngày không ngừng tu hành, từng chút từng chút một tích luỹ pháp lực, thử dẫn pháp lực từ kỳ kinh bát mạch thông đến tứ chi, cũng chính là cái gọi là khí quán tứ chi, mới xem như tu thành.
Nếu có thể làm đến điểm này, có thể thông qua pháp lực bản thân thôi động phù lục, thậm chí khu động pháp khí, không cần mượn nhờ những thứ như nguyên thạch nữa.
Bất quá một bước này cũng không dễ dàng, tuyệt không phải một sớm một chiều làm được. Chính mình bây giờ lại dễ như trở bàn tay làm được, khác với khó khăn như trong sách thuật lại.
Vừa nghĩ đến đây, hắn vẫn có chút không yên lòng thử lại một phen, kết quả phát hiện, pháp lực bản thân hoàn toàn chính xác có thể theo công pháp vận chuyển, tự nhiên qua lại giữa tứ chi và đan điền.
Thẩm Lạc hít một hơi thật sâu, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, trên mặt hiện lên một tia trầm ngâm.
“Khí quán tứ chi trở lại đan điền cũng không giả, ngũ giác xác thực giống như biến hóa thoát thai hoán cốt, về phần tẩy kinh phạt tủy này, hẳn là…”
Trong lúc bất chợt, hắn nhớ tới vừa rồi thức tỉnh có mấy thứ dơ bẩn dính đầy mặt mũi và cổ kia, đây chẳng phải trên sách gọi là tẩy kinh phạt tủy sau khi cơ thể bức ra tạp chất sao? Về phần từ trong thân thể bức ra tạp chất, hơn phân nửa bởi vì mình vốn ngâm trong nước sông, sớm đã bị rửa sạch.
“Không nghĩ tới, ta lại tu luyện công pháp vô danh đệ nhất trọng này đến viên mãn!” Thẩm Lạc nghĩ thông suốt tất cả, bất giác muốn cất tiếng cười to, nhưng lại gắng nhịn xuống.
“Đã như vậy, cũng có thể bắt đầu thử cái này…”
Thẩm Lạc thì thào một tiếng, từ trong nước suối đứng lên, hai tay giao trước người, tự mình bóp một cái pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm.
Sợi pháp lực trong đan điền kia lần nữa chạy xuống hai chân, nối thẳng đến hai bàn chân.
Không bao lâu, mặt ngoài hai bàn chân hắn nổi lên một vầng sáng xanh lam nhàn nhạt, mà nước suối phụ cận không sóng tự động, lấy hai chân của hắn làm trung tâm, hiện ra hai xoáy nước lớn chừng bàn tay.
Cảnh tượng khó tin xuất hiện!
Hai xoáy nước này xoay chầm chậm, sinh ra hai cỗ lực hướng lên, lại thông qua hai chân nâng thân thể hắn từ trong nước lên, nổi trên mặt nước.
Thẩm Lạc hiển nhiên không ngờ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, thân thể nhất thời không đứng vững, suýt chút nữa thì té ngửa về phía sau. Hai tay hắn quơ về phía trước một hồi, mới khó khăn lắm giữ được cân bằng.
Sau lưng của hắn mặc dù xuất mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ.
Thẩm Lạc chậm rãi nâng lên một cái đùi phải, bàn chân rời mặt nước, trong nháy mắt
xoáy nước dưới chân cũng biến mất theo không thấy, nhưng vầng sáng màu lam nhạt ngoài bàn chân vẫn còn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cẩn thận từng li từng tí bước đùi phải ra nửa thước, lại chậm rãi đặt xuống.
Kết quả bàn chân vừa rơi vào mặt nước, đoàn xoáy nước lớn chừng bàn tay kia cũng theo đó hiển hiện, nâng bàn chân lên.
Thẩm Lạc thấy tình hình này, trên mặt vui mừng càng đậm, cứ vậy cất bước đi về phía trước, ổn ổn đi vài bước trên mặt nước suối, lại như đạp trên đất bằng.
“Vậy mà thành công!”
Thẩm Lạc mừng rỡ, bước chân bất giác tăng tốc, kết quả bởi vì pháp lực thể nội xuất hiện một chút trì trệ, xoáy nước bàn chân đột nhiên biến mất, cả người “Ùm” một tiếng, rơi vào trong nước.
Trong miệng hắn uống mấy ngụm nước, mới một lần nữa ổn định thân hình, mặc dù trong miệng ho khan không nổi, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ hưng phấn.
Trong công pháp tu luyện do bộ Vô Danh Thiên Thư ghi lại này kèm theo một ít pháp thuật, vừa rồi hắn thử, chính là pháp quyết đệ nhất trọng kèm theo pháp thuật “Đạp Thủy Quyết”.
Đạp Thủy Quyết này, tên như ý nghĩa là pháp thuật có thể đạp nước mà đi, có thể khiến người ta xem nước giang hà như đại lộ, là thần thông không quá phi thường lợi hại, nhưng lại phi thường thực dụng.
Ngoài ra, chờ tu luyện tới đệ tứ trọng, tiến vào Tích Cốc kỳ, liền có thể tu luyện “Tị Thủy Quyết”, có thể giúp người ở trong nước hô hấp tự nhiên, không bị ngộp nước.
Tới đệ thất trọng, tiến vào Ngưng Hồn kỳ, thì có thể tu thành “Phân Thủy Quyết”, khác với Đạp Thủy Quyết và Tị Thủy Quyết chính là, Phân Thủy Quyết là thần thông chân chính, tu thành pháp này, chỉ cần pháp lực đầy đủ, trong lúc giơ tay nhấc chân liền có thể ngăn được nước giang hà.
Ngoại trừ những pháp thuật này, trong sách còn kèm theo một môn Thông Linh Dịch Yêu chi thuật, có thể thúc đẩy đủ loại yêu vật Thủy tộc.
Theo Vô Danh Thiên Thư thuật lại, môn Thông Linh Dịch Yêu chi thuật này mới là lợi hại nhất của bộ pháp quyết này, mà thuật này không nghiêm khắc như Tị Thủy Quyết và Phân Thủy Quyết là yêu cầu cảnh giới, pháp lực khá thấp cũng có thể tu luyện.
Đương nhiên, pháp lực bản thân yếu ớt, chỉ có thể thúc đẩy Thủy tộc thực lực nhỏ yếu, theo công pháp tinh tiến, mới có thể không ngừng thúc đẩy yêu vật Thuỷ tộc cường đại hơn.
Chỉ là cụ thể có thể thúc đẩy những Thủy tộc yêu vật nào, trong sách cũng không ghi chép rõ, có lẽ nằm ở nửa cuốn sau.
Thông Linh Dịch Yêu chi thuật này phi thường phức tạp, vượt xa Đạp Thủy Quyết, Thẩm Lạc lúc trước chỉ vội vàng nhìn khẩu quyết một phen, tự thấy thập phần thâm ảo, còn chưa kịp lĩnh hội, chớ nói chi là thi triển.
Kỳ thật không chỉ Thông Linh Dịch Yêu chi thuật, cho dù là Đạp Thủy Quyết này, cũng là thuật pháp có chút cao thâm. Căn cứ Thiên Thư thuật lại, cho dù là người tư chất tốt ngộ tính cao, cũng phải tốn rất nhiều thời gian diễn luyện lặp đi lặp lại, mới có thể thành công.
Lần này hắn không chuẩn bị chút nào thử một lần, vậy mà tuỳ tiện tu thành, quả thực có chút ngoài ý muốn.