Đọc truyện Đại Mộng Chủ – Chương 40: Một cuộc chiến khác
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Còn tốt, đa tạ Vu đại ca cứu giúp.” Thẩm Lạc khó khăn ngồi dậy, thân thể lung lay một cái, nhưng được một tên tùy tùng bên cạnh đỡ lấy.
Trong đầu hắn vẫn từng đợt mê muội, nhưng trong lòng minh bạch, tất nhiên là Vu Mông vận dụng thủ đoạn gì, mới khiến mình tỉnh dậy.
“Thương thế ngươi quá nặng, vẫn không nên miễn cưỡng mới tốt.” Vu Mông thở dài nói.
Thẩm Lạc hít sâu một hơi, đầu óc thanh tỉnh một chút, nhìn lại chung quanh.
Cửa thành nơi đó vẫn tiếp tục kịch chiến, đao quang kiếm ảnh, tiếng la giết kịch liệt, thanh âm vật lộn không ngừng truyền đến.
Theo thanh niên trai tráng trong thành nhao nhao đuổi tới, thế công của đàn sói đen đã bị ngăn trở, tình huống bắt đầu đảo về phương thủ thành.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía Vu Mông.
“Vu đại ca, nhìn sắc mặt ngươi cũng không tốt lắm, là do tấm bùa kia gây nên sao?” Thẩm Lạc nhướng mày hỏi thăm.
“Đó là Thứ Huyết Tiễn Phù gia truyền của Vu gia ta, cần dùng Vu gia huyết mạch mới có thể kích phát, nhưng sẽ tiêu hao một nửa khí huyết chi lực.” Trên mặt Vu Mông vẫn đỏ ửng như cũ không tán đi, hơi thở dốc giải thích.
Trong mắt Thẩm Lạc lộ ra mấy phần kinh ngạc, không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chân chính có thể quyết định vận mệnh Phượng Trì thành, không phải là tình hình chiến đấu nơi cửa thành này, mà là chiến trường ở trên trời kia.
Ở trên trời cao, Vu Diễm và các tiên sư vẫn tiếp tục giao thủ với quái vật đầu sói, các loại quang mang kịch liệt va chạm, bao phủ bầu trời và thân hình mấy người, từ mặt đất nhìn lên thấy không rõ lắm.
Thanh âm va chạm dày đặc như mưa, càng nhấc lên từng đợt phong bạo, so với trước đó càng kịch liệt hơn nhiều.
“Hắc Lang Vương, thủ hạ của ngươi bất quá cũng chỉ như vậy, phí hết nhiều công sức như thế, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc à!” Một âm thanh trong trẻo vang lên, cười ha ha, cực kỳ đắc ý.
“Hừ! Chỉ cần giết các ngươi, Phượng Trì thành sẽ là vật trong túi của ta. Lúc đó bản vương sẽ bắt người trong thành này lấy tinh huyết, tế luyện nội đan ta.” Trong mây đen truyền ra một tiếng nói thô lỗ, hừ lạnh.
Lời còn chưa dứt, trong mây đen chuyển động, một đạo quang mang đỏ thẫm kỳ lạ chợt lóe lên.
Trong chốc lát mây đen điên cuồng phun trào, lập tức phồng lớn mấy lần, hình dáng kịch liệt quay cuồng, sau đó hóa thành một đầu cự lang màu đen to như ngọn núi, cơ hồ che phủ gần nửa bầu trời.
Bốn chân cự lang chống đất, ngửa mặt lên trời gào thét, âm ảnh khổng lồ của nó chiếu xuống, khiến cho cửa thành phụ cận lập tức rơi vào trong bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón.
Cửa thành phụ cận bỗng nổi lên một trận gió lớn, thổi đến cửa sổ rung động đùng đùng, bụi đất tung bay khắp nơi.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, mặt lộ vẻ khiếp sợ, trong lòng càng lo lắng không thôi.
Quái vật đầu sói kia vậy mà yêu pháp lợi hại như thế, thần thông che khuất bầu trời bực này, hắn chưa từng nhìn thấy trong sách vở, không biết bọn người Vu Diễm có thể ngăn cản được hay không?
Nhưng vào lúc này, cự lang màu đen cúi đầu hóp bụng, bốn vó đạp hư không một cái, khí thế hung hăng đánh tới phía mấy người.
Bọn người Vu Diễm vội vàng bay ngược ra sau, đồng thời từng đoàn từng đoàn hỏa cầu, như thiểm điện tuột tay bắn ra, đánh vào trên thân cự lang màu đen.
“Ầm ầm” thanh âm bạo liệt nổi lên, hai chân trước và đầu cự lang màu đen bị đánh trúng, thân hình có chút không trọn vẹn không chịu nổi. Nhưng nó không dừng lại, tiếp tục lù lù tiến đến mấy người.
Một cỗ lực lượng vô hình từ trong mây đen hình sói tàn khuyết tuôn ra, thế như bài sơn đảo hải đánh tới, làm không khí phía trước cũng nổi lên đạo đạo gợn sóng.
Bọn người Vu Diễm kinh hãi, mấy người vốn tụ lại cùng một chỗ lập tức vội vàng tứ tán.
Hình thể mây đen hình sói khổng lồ, linh hoạt kém xa bọn họ, nên mấy người đều tránh khỏi thân thể tàn phế cự lang đang phóng đến này.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng nhe răng cười đắc ý từ trong mây đen truyền ra, ba đạo hắc tuyến từ trong mây đen lóe lên một cái rồi biến mất, bắn nhanh tới hướng một người, chính là Vu Diễm.
Ba đạo hắc tuyến lại là ba đầu Hắc Bối Ngô Công đang giương nanh múa vuốt, toàn thân đen kịt, giống như một khối hắc thiết, dài tới ba thước. Mà chúng lại có thể lăng không phi hành, hiển nhiên là dùng yêu pháp tế luyện dị chủng ra, ở giữa miệng trảo còn có rất nhỏ lục quang chớp động, nhìn đã biết ẩn chứa kịch độc.
Tốc độ những con rết màu đen này vô cùng nhanh chóng, cơ hồ trong chớp mắt đã đến trước người Vu Diễm, chia ra cắn xuống ngay cổ họng cùng một tay một chân lão.
Lúc này Vu Diễm tựa hồ đã không kịp phản ứng, mắt thấy là sẽ bị thương dưới hung trùng này.
Thẩm Lạc phía dưới thấy cảnh này, mặt biến sắc. Thân thể Vu Mông bên cạnh cũng lắc một cái, muốn lên tiếng kinh hô.
Nhưng lại nghe một tiếng vang trầm từ không trung truyền ra, ba đầu Hắc Bối Ngô Công bị đánh dạt ra, Thẩm Lạc và Vu Mông cũng theo đó khẽ giật mình.
Chỉ thấy quanh người Vu Diễm xuất hiện một tầng hào quang màu đỏ, ngưng tụ thành một lồng ánh sáng hình vỏ trứng, che lại toàn thân.
Trong tay lão chẳng biết lúc nào nhiều ra một cây tiểu kỳ xích hồng, lồng ánh sáng hồng quang được hình thành cũng bắt đầu từ trên lá cờ nở rộ ra.
“Tiểu kỳ này là bảo vật gì, chẳng lẽ là pháp khí trong truyền thuyết!” Ánh mắt Thẩm Lạc sáng lên.
Hắn ở trong Xuân Thu quan chờ đợi hai năm, cũng thông qua các loại đường tắt mơ hồ biết được một chút chuyện tu luyện. Pháp khí là bảo vật mà một ít người có tu vi cao thâm luyện chế ra, ẩn chứa uy năng to lớn, có thể kích phát ra gấp đôi lực lượng người tu luyện.
Ngay lúc Thẩm Lạc còn đắm chìm trong việc Vu Diễm thôi động pháp khí hư hư thực thực, chống đỡ Hắc Lang Vương đánh lén, thế cục giữa không trung cũng nhanh chóng phát sinh biến hóa.
Vừa rồi các tiên sư chật vật chạy trốn kia, giờ phút này đột nhiên dừng lại, bao thành một vòng tròn, vây đám mây đen kia vào giữa.
Ngoại trừ Vu Diễm, còn lại năm người trong tay cũng không biết khi nào nhiều ra một cây tiểu kỳ màu đỏ, toả ra hồng quang chập chờn sáng tối.
Sáu cây tiểu kỳ hình như có liên hệ gì đó với nhau, đồng thời nhoáng lên, tản ra hồng quang ở giữa không trung xen lẫn nối liền với nhau, hình thành một cái lồng ánh sáng màu đỏ, ngược lại bao phủ mây đen hình sói vào trong đó.
“Pháp trận!”
Mây đen hình sói bị hồng quang bao phủ, phảng phất rơi vào vũng bùn không thể động đậy, bên trong truyền ra thanh âm kinh sợ của Hắc Lang Vương.
Mặt ngoài mây đen lưu chuyển hắc quang, điên cuồng phun trào, giống như đang nỗ lực xông phá hồng quang trói buộc chung quanh, làm nó không ngừng lắc lư.
“Nhanh thôi động Lục Hợp Hỏa Trận, chớ để nó trốn thoát!” Trong sáu tiên sư, một lão đạo mặc thanh bào hét lớn một tiếng, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Năm người khác nắm tiểu kỳ cũng bấm niệm pháp quyết không thôi. Bản dịch tại bạch ngọcc sách đó nha. Sáu cây cờ xí tản ra hồng quang lần nữa sáng lên, trong lồng sáng hiện ra một chùm sáng màu đỏ, chuyển động quay tròn không thôi.
“Tới!”
Lão đạo mặc thanh bào huy động tiểu kỳ trong tay, lăng không chỉ một cái về phía chùm sáng màu đỏ kia.
Một đạo xích quang từ trong tiểu kỳ bắn ra, xuyên qua lồng sáng màu đỏ, dung nhập vào trong chùm sáng.
Năm người khác cũng hành động y vậy, năm đạo xích quang từ bốn phía bay tới, đồng thời dung nhập vào trong chùm sáng.
Chùm sáng màu đỏ như được ăn một viên Đại Bổ Hoàn, lớn lên gấp bội, truyền ra một trận tiếng vang ù ù tựa như như sấm rền.
“Ầm” một tiếng, chùm sáng màu đỏ bạo liệt ra, hóa thành một đạo hỏa diễm xích hồng phun ra, hung hăng đánh vào vị trí đầu lâu mây đen hình sói, lóe lên một cái rồi chui vào thể nội nó biến mất.
Một tiếng vang bạo liệt từ trong mây đen truyền ra, đồng thời còn có một tiếng kêu thê lương thảm thiết.