Đọc truyện Đại Mộng Chủ – Chương 38: Ẩn lang (*)
Dịch: Vong Mạng
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
“Giết, giữ vững cửa thành!”
Vu Mông thấy tình huống như vậy, lập tức vung tay hô lớn, đoạn toan dẫn mọi người chạy về phía cửa thành.
Đúng lúc này, một bóng đen bất ngờ từ trên cao, kéo theo cuồng phong nặng nề nện xuống.
“Mau tản ra!”
Vu Mông quát lớn một tiếng đồng thời nhảy sang phía bên trái.
Thẩm Lạc đổ người, vặn mình lăn sang một bên, vừa khít tránh thoát đượ, đồng thời nắm chặt tấm Tiểu Lôi phù mới chế trong tay.
Có điều bóng đen kia đến quá nhanh khiến một số người không kịp né tránh.
Một hồi những tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, nhưng người bị nện miệng phun máu tươi, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết rồi hôn mê không rõ sống chết.
Bóng đen từ trên trời giáng xuống kia chính là một con sói đen cực lớn. Nó trở mình bò dậy, một chân nó đã gãy, treo lủng lẳng trên người theo một góc độ kì dị, chỗ chân gãy da bị xé toạc để lộ ra xương đùi trắng hếu.
Nhưng nó hệt như không cảm thấy đau đớn, lập tức lại đạp mạnh chân sau xuống mặt đất, hung hăng lao vào đám người xung quanh, động tác không thấy giảm đi mấy.
Một nam tử trung niên ở gần nó không kịp né tránh, bị sói đen cắn một cái vào cổ họng.
“A…” Tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên đã liền ngưng bặt.
Máu tươi từ trong miệng sói ào ào chảy ra, thân thể người nọ giãy giụa mấy cái rồi ngừng lại, hiển nhiên là không sống nổi nữa.
Vu Mông ở ngay gần con sói đen, tận mắt thấy cảnh này, mày hổ dựng lên, miệng rống giận, dẫn đầu lao tới.
Những người khác ở cạnh đó thấy Vu Mông xông lên cũng nhất loạt lao lên theo.
Con mắt đỏ ngầu của con sói đen lóe lên vẻ hung ác. Nó hất đầu lên, ném bay nam tử trung niên trong miệng qua một bên, đồng thời vung trảo quét ngang một đường về phía những người đang lao tới khiến hai người bị đánh văng.
Vu Mông đột nhiên ngửa phần thân trên ra sau, lưng như sắp dán xuống đất, vừa vặn tránh khỏi một trảo kia. Hai đầu gối y quỳ xuống mặt đất, cả người cấp tốc trượt về trước, nhoáng cái đã vọt tới trước người con sói.
Tay phải Vu Mông vung lên, hắc đao hóa thành một dải bóng mờ hình quạt, bổ thẳng vào bụng con sói.
Hắc đao sắc bén dị thường, chỉ nghe một tiếng xoẹt liền thấy bụng sói đen có thêm một vết thương rất sâu, không chỉ có máu tươi bắn ra mà nhìn xuyên qua miệng vết thương còn có thể nội tạng màu đỏ tươi ở bên trong.
Sói đen trúng đòn đau này, bất thình lình quay đầu lại đánh về phía Vu Mông.
Vu Mông chỉ thấy trước mắt nhoáng cái, một cái miệng lớn đầy máu tươi đã đến ngay trước người, răng nanh như móc sắt như sắp dán vào mặt y đồng thời hơi thở tanh hôi xộc thẳng vào múi.
Cũng may y võ nghệ bất phàm, thân thể tức tốn lăn nhanh về sau, tránh toát miệng sói trong đường tơ kẽ tóc.
Nhưng không để y kịp thở nửa hơi, một bàn chân sói to lớn đã giáng từ trên trời xuống mang theo tiếng gió rít gào, hung hăng đập thẳng về phía người hắn.
Nếu trúng một đòn này, Vu Mông dù có mình đồng da sắc cũng phải táng mạng đương trường.
Nhưng Vu Mông lúc này y như nỏ mạnh hết đà, không kịp bò dậy tránh né, y chỉ có thể vung tay vỗ mạnh xuống đất, lòng bàn tay tỏa ra một quầng sáng màu đỏ. Vu Mông mượn lực của chưởng này đẩy người lướt ngang qua một bên.
Nhưng chỉ di chuyển như thế chung quy vẫn không đủ nhanh, chỉ thoáng chốc nữa y vẫn sẽ trọng thương dưới vuốt sói.
Đúng thời khắc này, ánh chớp bừng lên, một tia sét màu trắng từ bên cạnh phóng tới, đánh thẳng vào đầu sói đen.
Một tiếng sấm ầm vang.
Đầu sói đen nổ tung, máu tươi bắn tung tóe khắp không trung đồng thời thân thể khổng lồ của nó bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, cũng may nơi nó rơi xuống là chỗ đất trống nên không ai bị nện phải.
Ở cách đó mấy trượng, Thẩm Lạc chậm rãi hạ cánh tay đang nắm chặt một tấm phù lục đã vỡ vụn.
Những người xung quanh đó thấy sói đen chết nhanh, chết thảm như vậy đều không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Thẩm Lạc, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Tình hình vốn đang hỗn loạn, nhất thời trở nên tĩnh lặng.
Vu Mông bò dậy từ mặt đất, mặt cũng lộ nét kinh ngạc.
Chỉ là lúc này tình hình nguy cấp, y cũng không nói thêm cái gì cảm ơn, chỉ nhìn Thẩm Lạc gật đầu một cái rồi lập tức xách đao lên, lao về phía đội ngũ thủ thành.
Những người khác lúc này cũng kịp phản ứng, nhao nhao gia nhập đại chiến thủ thành.
Thẩm Lạc ném tấm phù đã rách nát trong tay đi, thần tình bình tĩnh nhưng trong lòng cực kỳ hưng phấn, lần kích phát Tiểu Lôi phù vừa rồi mới đúng với ý nghĩa thực sự trên phù lục, không phải như trước kia dùng tinh huyết vẽ lên bản thân, chỉ có thể dựa vào may rủi như kích phát đồ bán thành phẩm vậy.
Thẩm Lạc một lần nữa đưa mắt nhìn qua chiến trường chém giết vô cùng thảm liệt phía trước, nắm chặt thanh đao bên hông, định lập tức gia nhập chiến đoàn, nhưng khi mới bước thêm được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, đưa mắt quan sát thi thể sói đen.
Thẩm Lạc cẩn thận quan sát thi thể sói đen rồi lại đưa mắt nhìn sang bên cạnh cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Hoa mắt sao…” Trong mắt Thẩm Lạc hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nhưng đúng lúc này, dị biến xảy ra!
Một cái bóng màu xanh lóe lên trong không gian ngay cạnh đó, ngay sau đó, một con sói xanh có kích cỡ tương tự đám sói xám lẳng lặng xuất hiện, đôi mắt nó lóe lên nét xảo trá đầy nhân cách hóa.
Thẩm Lạc nhíu mày xong mới cảm giác bên hông đau dữ dội, thân thể vô lực từ từ đổ xuống.
Cùng lúc đó, mọi người vốn đang đứng trấn thủ sau cửa thành, theo bóng phong nhận(**) màu xanh lập lòe, nhao nhao ngã xuống.
Tầm mắt của Thẩm Lạc nhanh chóng trở nên đen kịt, cảnh tượng cuối cùng mà hắn thấy là rất nhiều sói gào rú vọt vào trong thành, kế đó là cả một khoảng tối tăm.
….
Không biết sau bao lâu, Thẩm Lạc chỉ cảm thấy một tràng những tiếng chém giết đột nhiên vang lên bên tai.
Hắn tựa như nửa tỉnh nửa mở, nhất thời còn chưa hiểu rõ tình hình, thiếu chút nữa còn cho rằng những âm thành kia chỉ là ảo giác của mình.
Ngay sau đó, một tiếng “Á” vô cùng thảm thiết đâm thẳng vào màng nhĩ khiến hắn lập tức tỉnh táo lại bởi tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên rồi liền im bặt này có hơi quen quen.
“Ta lại sống lại?”
Ý nghĩ này chỉ thoáng xẹt qua trong đầu hắn, kế đó hắn phát hiện trong tay mình vẫn đang cầm tấm phù Tiểu Lôi và còn chưa kích phát.
Mà ở phía trước cách hắn không xa, một con sói đen què một chân mới vung lắc đầu, ném thi thể người đàn ông trung niên bay ra ngoài.
Thẩm Lạc sau khi nhìn rõ hết thảy, trong lòng bất giác khẽ giật mình.
Mấy lần ‘Chết rồi sống lại’ trước đều là trở lại thời điểm mới đi vào giấc mộng, tình huống lần này hiển nhiên không như vậy.
Chỉ là hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều về chuyện đó, hắn nhanh chóng cởi y phục ra, bốc mấy nắm đất cát khô ráo trên mặt đất quanh đó rồi dùng y phục gói lại.
Mấy người ít ỏi quanh đó thấy hành động của Thẩm Lạc, trên mặt nhất loại lộ vẻ kinh ngạc.
*. Ẩn lang: Sói ẩn mình, ở đây là đám sói xanh biết ẩn mình trong bóng tối.
**: Phong nhận: Lưỡi đao gió, có thể hình dung ở đây là móng vuốt của sói xanh trảo theo hình vòng cung, trông như lưỡi đao cong cắt qua người.