Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 50: Nước chảy vô tình
Đối với việc Trần Oanh Nhi đến đây thì quả thật Tiêu Phàm cảm thấy có hơi bất ngờ.
Cô nương này đã xảy ra chuyện gì? Cách khá xa Túy Tiên Lâu mà lại chạy tới đây, nàng đói bụng hay là sợ ta tham bạc của tửu lâu?
Chung quy không thể trách Tiêu Phàm có ý nghĩ xấu xa đối với thiên kim Trần gia. Lúc mới quen hai người thật sự không thoải mái, mà càng về sau lại là vẻ lạnh lùng của thủ trưởng đối với cấp dưới; nhưng bây giờ lại đột nhiên chuyển biến một trăm tám mươi độ, lúc thì hỏi thăm sức khỏe, lúc lại hầm canh cho. Thái độ biến đổi có phần hơi không được tự nhiên như vậy nên Tiêu Phàm hoài nghi cha con Trần gia có mưu đồ.
Tiêu Phàm không biết đây rõ ràng là hắn lấy bụng tiểu nhân đo dạ quân tử. Cha con Trần gia có mưu đồ nhưng nhiều nhất là chỉ muốn nghĩ làm sao để cùng hắn cột chung một chiếc thuyền mà thôi, đây thật sự là một mưu đồ có thiện ý. Lão Trần ngay cả nữ nhi cũng lôi ra nhưng làm cho Tiêu Phàm hoài nghi. Thật đúng là đáng thất vọng.
Thiên kim của lão bản tới, thân là chưởng quầy, đương nhiên phải nghênh đón, Tiêu Phàm trong lòng đối với Trần Oanh Nhi cảm thấy rất bình thường, không có chút cảm giác e lệ như lúc vợ chồng chưa cưới gặp mặt. Ở trong lòng hắn, Trần Oanh Nhi là chủ nhân, là thủ trưởng, là nữ nhi của Trần Tứ Lục… Nàng có rất nhiều thân phận, duy nhất làm cho hắn có chút bài xích đó là thân phận vị hôn thê của mình. Hôn nhân mà không có trụ cột tình cảm thì hắn không thể chấp nhận đươc. Có lẽ người cổ đại cảm thấy không sao cả nhưng Tiêu Phàm thì không.
Ánh sáng chỗ cửa ra tối sầm lại, một thân ảnh lã lướt xuất hiện trước mắt Tiêu Phàm
Hôm này, Trần Oanh Nhi tự hồ không quá chăm chút ăn diện, nàng mặc một vộ váy xanh nhạt, tóc vén cao, đôi lông mi của nàng cũng được trang điểm lại, thoạt nhìn thanh mảnh đáng yêu hơn nhiều, thêm vào đôi má ửng hồng, xấu hổ, khi ngoái đầu nhìn lại thì làm cho người ta tim và tr..m đập mãi không thôi.
Từ tận đầy lòng Tiêu Phàm thầm khen vẻ đẹp của nàng đồng thời cũng tỉnh lại, nữ nhân xinh đẹp như vậy lẽ nào mình đối với nàng không có chút động tâm sao? Hay bản thân mình mù mắt chó ?
Nỗ lực suy tư về tình cảm một hồi lâu, đổi lại là cái hạ bả vai đầy suy sụp, không thể, không thích là không thích, dù có miễn cưỡng cố gắng cũng không được.
– Tiêu Phàm ra mắt tiểu thư.
Tiêu Phàm chắp tay thi lễ.
Khuôn mặt Trần Oanh Nhi đỏ lên, nghiêng người để cho qua cái thi lễ này, nhỏ giọng nói:
– Tiêu công tử không nên làm như thế, thiếp thân không gánh nổi đâu.
Thiếp thân?
Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn Trần Oanh Nhi, cái này tự xưng .. cũng có chút hơi quá.. Cái kia, chúng ta còn chưa có quen thuộc như thế này?
Vuốt mũi cười cười, ánh mắt Tiêu Phàm không nhịn được liền nhìn về phía sau Trần Oanh Nhi
Giống như biết trong lòng Tiêu Phàm đang đăm chiêu, Trần Oanh Nhu cùi đầu xuống thấp giọng nói:
– … Thiếp Thân hôm nay là tới một mình, không mang theo Bão Cầm tới.
– Hả? À ….
Tiêu Phàm ngượng ngùng thu hồi ánh mặt lại, giấu đầu hở đuôi nói:
– Ta chỉ là muốn cùng nàng tham khảo về phương diện võ học…
Trần Oanh Nhu cũng không nói gì, chỉ là ném cho hắn một cái nhìn thanh tú động lòng người.
– Không biết hôm nay tiểu thư đến Túy Tiên Lâu có việc gì không?
Trần Oanh Nhi thở dài nói:
– Huynh không thể gọi tên của ta sao? Giữa chúng ta vì sao phải xa lạ như vậy?
Tiêu Phàm xoa tay cười gượng :
– Không quen nên xấu hổ không dám gọi tên…
Trong lòng Trần Oanh Nhi bỗng dâng lên cảm giác đau khổ. Ngay cả việc xưng hô cũng không dám thì còn nói gì tới chuyện chung thân đại sự chứ? Nghĩ đến đây nàng không khỏi có chút thất vọng nản lòng.
Nhưng mà những lời nói của phụ thân còn vang vọng trong đầu, chàng lang quân này dáng vẻ thì tuấn tú, lại có bản lĩnh, nếu không bỏ chút tâm tư để giữ lại thì chỉ sợ qua một thời gia hắn sẽ bỏ Trần gia mà đi mất. Lúc đó thì vị hôn thê như mình phải làm sao cho phải đây?
Vì thế Trần Oanh Nhi liền lấy lại tinh thần, khuôn mặt miễn cưỡng tươi cười nói:
– Thiếp tới nơi này để nhìn xem, nghe phụ thân nói huynh quản lý Túy Tiên lâu rất khác vì thế thiếp có hơi tò mò.
Thì ra là lãnh đạo tới thị sát công tác, Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói:
– Vậy tiểu thư cứ tùy tiện xem đi.
Trần Oanh Nhi gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, thấy bên trong đại đường được bố trí như quán Cafe kiếp trước, bàn ghế được đặt không tuân theo quy tắc nào cả, ngạc nhiên hỏi:
– Những cái bàn này vì sao lại đặt một cách lộn xộn vậy?
Tiêu Phàm cười nói:
– Loạn cũng có cái hay của loạn, khách nhân tới đây dùng cơm nhìn thấy loạn thế này mà có thể thả lỏng tâm tình. Tâm tình cũng như cái bàn này tùy tiện mà thích ý, làm cho họ thèm ăn.
Ánh mắt Trần Oanh Nhi lóe lên, khẽ cười nói:
– Phụ thân gần đây thường nói huynh là người có bản lĩnh, quả thật không sai, có thể suy nghĩ thấu hiểu tâm tư của khách nhân một cách tinh tế như vậy, huynh quả thực có chỗ bất phàm.”
Được mỹ nữ khen đương nhiên là một chuyện rất đáng để thỏa mãn, Tiêu Phàm cười đến mức miệng mở thật to, to tới mức có thể nhét vào đó một quả dừa, đã vậy khuôn mặt lại còn giả vờ khiêm tốn, nói:
– Đâu có đâu có , người khen lầm rồi kỳ thật ta là một người rất bình thường…
Trần Oanh Nhi lại chú ý đến cái đài nằm ở hướng đông của đại đường, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Cái đài này có tác dụng gì?
– Nơi đây dùng để biểu diễn các tiết mục tỷ như là hát hí khúc, xiếc ảo thật, dance, múa cột… để hấp dẫn chú ý của khách nhân, để thu hút các khách hàng quen nữa..
– Dụng tâm lương khổ, thông minh cơ trí, tương lai huynh tất có thành tựu lớn…
– Ha ha, tiểu thư quá khen, ta chỉ là đứng ở trên vai người không lồ mà thôi…
– Có tài mà không kiêu ngạo, rất khiêm tốn, huynh mới là người khiêm tốn…
“… …”
“… …”
Tiêu Phàm cùng Trần Oanh Nhi đi vào bên trong Túy Tiên Lâu, miệng Trần Oanh Nhi như được phết mật, đi một đường khen một đường hơn nữa càng khen càng ác. Vừa mới bắt đầu thì Tiêu Phàm giả vờ khiêm tốn vài câu đến sau khi không còn câu nào để khiêm tốn nữa mà Trần Oanh Nhi vẫn còn thao thao bất tuyệt, Tiêu Phàm chỉ biết giương miệng thật sự không biết đáp lại thế nào.
Được người khác khen Tiêu Phàm đương nhiên không phản đối nhưng làm hắn có hơi không chịu nổi. Hôm nay, Trần Oanh Nhi rốt cuộc bị làm sao vậy? Thế nào mà cứ ra sức ca ngợi mình, hay là nàng cũng từng đọc quá sách của Carnegie (*)?
(*)Carnegie (tên đầy đủ: Dale Breckenridge Carnegie): tác giả của rất nhiều cuốn sách nổi tiếng như Đắc Nhân Tâm, Lincoln người chưa biết….
Trong tiệm, lão Thái, Cẩu tử… tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Trần Oanh Nhi, không nói thì không biết, hóa ra vị thiên kim tiểu thư này lại đánh giá tửu lâu cao như thế. Điều này làm bọn họ vô cùng sung sướng.
Từ đại đường đi đến tầng ba, từ tầng ba lại zọt xuống đại đường, Trần Oanh cũng đã khen xong rồi, trong lúc nhất thời lại trầm mặc xuống xem ra thật sự này không tìm thấy được thứ gì nào để khen nữa
Tiêu Phàm nhìn nàng, thản nhiên nói:
– Khen xong rồi chứ? Cẩn thận xem lại xem có bỏ sót chỗ không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Oanh Nhi mắc cỡ đến đỏ bừng, đầu cúi xuống nhẹ nhàng lắc lắc hai cái.
Tiêu Phàm hảo tâm nhắc nhở:
– Thứ cần khen cũng đã khen rồi, nàng có thể khen ta mà.. tỷ như nàng có thể khen ta có bộ dạng anh tuấn…
Trần Oanh Nhi hì hì cười lên tiếng khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ bừng, xem ra mình cũng khoa trương quá mức. Trần Oanh Nhi tuy rằng năm nay mới 18 tuổi nhưng từ trước đến nay quả thật là nàng chưa từng nảy sinh tình cảm với ai, thế nên phải biểu đạt như thế nào nàng cũng không rõ nữa, ngoại trừ mở miệng khen ngợi, thật lòng nàng cũng không biết phải nói gì và làm gì để lấy lòng nam nhân nữa.
Tiêu Phàm vẫn thong dong nói:
– Được rồi, hiện tại nàng có thể nói cho ta biết, rốt cục nàng đến đây để làm gì?
Trần Oanh Nhi đã không còn bộ dáng vênh váo hung hăng lúc trước nữa, nghe vậy đỏ mặt thấp giọng nói:
– Ta… ta thật sự là muốn đến để thăm huynh mà, thật đó!
– Đến thăm ta?
Trần Oanh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại tranh thủ thời gian cúi đầu xuống lộ ra có chút sợ hãi mà nói:
– Huynh … huynh suốt ngày vội vàng quản lý Túy Tiên lâu, gần như là không về phủ… Phụ thân nói có chuyện muốn … thương nghị với huynh.
Có chuyện? Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, trầm giọng nói”
– Phụ thân nàng có chuyện gì?
Mặt Trần Oanh Nhu đỏ bằng:
– Huynh đoán..
Tiêu Phàm nghĩ nghĩ vui mừng hỏi:
– Hay là phụ thân nàng tặng Túy Tiên lâu này cho ta?
Vẻ mặt Trần Oanh Nhi cứng lại xấu hổ nói:
– Cho …cho huynh đoán lại..
– Hay là phụ thân nàng đồng ý đem Bão Cầm làm nha đầu thông phòng cho ta?
Trần Oanh Nhi cắn chặt răng:
– Cho huynh đoán lại một lần nữa :@”
Tiêu Phàm nhụt chí nói:
– Ngoại trừ hai chuyện này, ta thật sự không nghĩ ra còn có chuyện gì có thể nói với phụ thân của nàng, nàng cũng biết ta và phụ thân nàng có sự khác nhau..
Trong lòng Trần Oanh Nhi bực bội, vẫn là hôn sự của ta và huynh, huynh thực sự không để ý một chút nào sao? Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, nữ nhi đợi lấy chồng, cớ sao chàng không hiểu. Trần Oanh Nhi tức giận, rồi không khỏi sinh ra cảm khái, “Cớ gì minh nguyệt chiếu mương máng!”
Vốn tràng cảnh vốn rất hài hoài nhưng hiện tại lại rơi vào trầm mặc
Trần Oanh Nhi tuy tức giận không chịu nổi, Tiêu Phàm cũng có chút không biết phải làm sao, hắn không phải người ngu, Trần Oanh Nhi đã minh bạch đem lời nói nói được như vậy, hắn có thể nào lại không biết ý của nàng? Chỉ là bất quá vẫn là câu nói kia, không thích vẫn là không thích, hắn không muốn miễn cưỡng chính mình nhưng lại không đành lòng tổn thương vị hôn thê trên danh nghĩa này, vì thế hắn đành giả ngu, trốn được lúc nào thì hay lúc ý vậy.
Cũng không lâu lắm, không khí trầm mặc liền bị phá vỡ
Một loạt tiếng chân hỗn loạn truyền đến. Tiêu Phàm ngẩng đầu lên liền thấy Tào Nghị đang mặc quan phục thần sắc lo lắng dẫn đám người trong nha môn vội vã tiến vào cửa.
– Tào đại nhân, ngài đây là… ?
Tào Nghị nghiêm túc nhìn vào hắn trầm giọng nói:
– Vừa rồi nhận được phi mã truyền tin đến nói, Hoàng thái tôn điện hạ đang trên đường đến huyện Giang Phổ chúng ta, quân cẩm y vệ muốn nha môn chúng ta chuẩn bị mọi thứ để tiếp giá…
Tiêu Phàm đần ra tại chỗ!
Tào Nghị nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, sắc mặt cổ quái nói:
– Hoàng thái tôn điện hạ xuất hành, thanh thế to lớn như thế, sẽ không phải. .. là vì ngươi mà đến chứ?