Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 206: Ép vương gặp mặt
Làm cho Bắc Bình gà bay chó sủa, Chu Lệ không thể không gặp khâm sai, không ai trơ mắt nhìn địa bàn mình kinh doanh bao năm bị giày xéo.
Phương Hiếu Nhụ ra chiêu rất âm hiểm.
Còn làm sao quậy cho Bắc Bình gà bay chó sủa, điểm này, Tiêu Phàm có kinh nghiệm. Hắn chính là chuyên gia.
– Sư phụ, ngươi cần có những gì?
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm kéo Thái Hư sang một bên thần bí cười hỏi.
Thái Hư ngẩn người, nói nhanh:
– Có rượu có thịt, ăn…
– Nhàm chán quá, cao thêm chút xem nào.
Tiêu Phàm rất không đồng ý sư phụ lòng không có chí lớn.
– Một tay ôm thanh lâu kỹ nữ, một tay vẫy đầu bài bạc,… Có tính là cao không?
Tiêu Phàm thở dài, lẩm bẩm nói:
– Ánh mắt không thoát khỏi ăn uống bài bạc gái gú, đúng là người xuất gia bại hoại a…
– Ngươi hỏi ta vậy là có ý gì?
Tiêu Phàm cười hắc hắc nói:
– Sư phụ, có chuyện tốt này giao cho ngươi làm, muốn làm gì cũng được, ngươi có làm không?
Thái Hư hồ nghi nói:
– Ngươi tốt như vậy? Lại nghĩ chỉnh ta?
Tiêu Phàm cười nói:
– Sư phụ lo lắng nhiều rồi, đồ đệ đây là muốn hiếu kính ngài.
Thái Hư cười nhạo nói:
– Tiểu vương bát đản, ngươi uống lộn thuốc à? Ăn chơi phải có tiền, đưa vài nghìn lượng đây cho đạo gia ra ngoài hưởng lạc…
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói:
– Không cần tiền, trong thành Bắc Bình ngươi muốn làm gì cứ làm, ăn gì cứ ăn, cô nương nào thích cứ sờ, đừng coi mình là người ngoài.
Thái Hư nghe được hai mắt trợn trừng nhìn Tiêu Phàm như thằng điên.
Trầm mặc rất lâu, Thái Hư thong thả nói:
– Bần đạo sống hơn một trăm tuổi, già rồi nhưng ta không hồ đồ, nếu thực sư làm theo ngươi nói, ngươi cho rằng thân quân Yến vương phủ với quân sĩ của hắn ăn chay sao? Ngươi muốn hại ta à? Bần đạo tuyệt không để ngươi lừa.
Tiêu Phàm cười khổ nói:
– Sư phụ, ta thật sự có lòng tốt mà, người khác làm vậy ở Bắc Bình là không được, nhưng sư phụ ngươi quên rồi sao, đồ đệ ngươi là khâm sai triều đình phái đến, chỉ cần họ không phất cờ tạo phản, ai dám bất kính với khâm sai? Ai dám trị tội khâm sai? Ngài cứ yên tâm thoái mái làm đi.
Thái Hư nghi hoặc nói:
– Ngươi vì sao bảo ta làm như vậy?
Tiêu Phàm cười híp mắt nói:
– Bởi vì ta là khâm sai nha, lầm này vất vả một chuyến, không tác oai tác quái một phen, gia rồi quay về sẽ hối hận, không phải đáng tiếc sao?
Thái Hư nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
– Ngươi giải thích rất hợp lý…
Chính ngọ, một lão đạo sĩ ăn xong một đống món ngon, vẻ mặt thoải mái, sau đó đứng dậy vỗ mông rời đi.
Tiểu nhị của quán ngẩn người, vội vàng ngăn hắn:
– Vị đạo gia này, ngươi còn chưa trả tiền đâu.
Lão đạo sĩ trừng mắt, ác thanh ác khí nói:
– Trả cái gì? Đạo gia tại kinh sư chưa bao giờ trả tiền.
Tiểu nhị nóng nảy, vén tay áo nói:
– Lão gia hỏa, muốn ăn cơm bá vương?
Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn hắn, nói:
– Ta ăn cơm bá vương đấy thì sao? Khâm sai triều đình mời ta ăn cơm, ngươi có gan cáo ta đi, biết khâm sai là ai không? Là đại biểu cho thiên tử, đạo gia ta phụng chỉ ăn cơm bá vương, ngươi dám ý kiến gì?
Tiểu nhị cứng lại, giận dữ nói:
– Lão điên từ đâu tơi, ăn cơm bá vương còn dám bịa đặt linh tinh, muốn ăn đòn.
Dứt lời vung quyền muốn đánh lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ không để ý cười ha ha một tiếng, duỗi tay đẩy tiểu nhị ra, tiểu nhị giận dữ đùng đùng gọi những người khác trong quán ra.
Một phen đánh nhau, động tĩnh khá lớn, quán cơm nháo loạn một đoàn, khách nhân sợ hãi dạt ra tứ phía.
Đợi Bắc Bình Đô Chỉ huy sứ ty quân sĩ nghe thấy tin tức tới, lão đạo sĩ đã sớm đánh xong người nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một đống hỗn loạn.
Cùng lúc đó, bên trong một thanh lâu của Bắc Bình.
Một đại hán mặt đen râu quai nón vừa mặc xong quần áo chỉnh tề, ngạc nhiên mở to mắt ra nói với quy công:
– Cái gì? Chơi gái còn phải trả tiền? Đây là quy củ của nước nào vậy?
Quy công đột nhiên biến sắc: “……”
Đám tay chân của thanh lâu hung hăng lao tới…
Bang bang bàng bàng…
Lại là một hồi đánh nhau thảm thiết…
Chuyện giống vậy tại Bắc Bình thành diễn ra khắp nơi, một ngày này thành Bắc Bình như phủ mây đen, quán cơm, thanh lâu, tiệm vải, hiệu muối đều gặp họa…
Mà những nguồn họa này rõ ràng có quan hệ với khâm sai triều đình vừa vào thành.
Các thương hộ Bắc Bình đến nha môn tri phủ cáo trạng, than thở khóc lóc lên án hành vi của khâm sai.
Việc này không thể coi thường, Bắc Bình tri phủ biết được không dám tự tiện làm chủ, vội vàng báo cho Bắc Bình Đô Chỉ huy sứ ty, Bắc Bình Đô Chỉ huy sứ cũng không dám vào khâm sai hành dinh bắt người, vì thế lại báo cho Yến vương phủ, Trương Ngọc nghe thế rùng mình vội báo cho Chu Lệ.
Chu Lệ giận dữ, Bắc Bình là căn cứ địa hắn khổ tâm kinh doanh bao năm, sao có thể để cho Tiêu Phàm dung túng thuộc hạ làm ẩu? Lập tức lệnh Trương Ngọc lĩnh thị vệ vương phủ tróc nã khâm sai thân quân phạm án bỏ tù.
Trương Ngọc lĩnh mệnh mà đi.
Khi hắn mang theo thị vệ Yến vương phủ hùng hổ đến Giới Thai tự thì thân quân khâm sai ngoài thành cũng phụng lệnh Tiêu Phàm điều một nghìn người vào thành.
Cửa Giới Thai tự, Tiêu Phàm mặc quan phục khâm sai uy phong lẫm lẫm, vẻ mặt trang nghiêm đối diện Trương Ngọc và thị vệ vương phủ.
– Các ngươi dựa vào cái gì bắt người? Thuộc hạ bản quan đã phạm tội gì?
Tiêu Phàm mặt trầm như nước, ngữ khí như băng.
Trương Ngọc đuôi lông mày nhướng lên, nén giận nói:
– Khâm sai đại nhân, bọn họ hoành hành ngang ngược, ăn cơm không trả tiền…
Tiêu Phàm lỗ mũi hướng lên trời, lạnh lùng hừ nói:
– Tại kinh sư ăn cơm chưa bao giờ trả tiền, thuộc hạ của bản quan đã thành thói quen.
Trương Ngọc cứng lại, cắn răng nói:
– Bọn họ mua đồ cũng không trả tiền…
– Tại kinh sư mua đồ, chưa bao giờ trả tiền.
– Bọn họ chơi gái cũng không trả tiền.
Tiêu Phàm chấn động, ngạc nhiên hỏi:
– Ở chỗ các ngươi chơi gái phải trả tiền?
Trương Ngọc há to miệng, trợn mắt há mồm: “……”
Tiêu Phàm vẻ mặt mê mang quay đầu lại, hỏi Tào Nghị cùng Thái Hư phía sau hắn:
– Thanh lâu nữ yêu, tốt đẹp chỗ nào mà phải trả tiền?
Tào Nghị cùng Thái Hư đồng loạt lắc đầu:
– Chưa nghe nói qua, mới nghe lần đầu…
– Hiếm lạ cổ quái, nam nữ tình cảm trao đổi, vì sao phải trả thù lao? Coi chúng ta là ai?
“……”
Trương Ngọc giận dữ, quát to:
– Khâm sai đại nhân, vương phạm pháp cùng thứ dân cùng tội, thuộc hạ đại nhân xúc phạm Minh luật, mạt tướng không thể không bắt người, mong rằng khâm sai đại nhân chớ ngăn cản.
– Ai dám, Trương Ngọc, ngươi muốn tạo phản sao?
Tiêu Phàm đứng lên trợn mắt nhìn, thị vệ vương phủ do dự không dám tiến lên.
Tiêu Phàm vừa dứt lời, bên trong chùa đột nhiên là ra rất nhiều thân quan mang trường đao tay cầm cung nỏ, hung ác nhìn chằm chằm vào Trương Ngọc và thị vệ vương phủ.
Thị vệ vương phủ cũng rút đao khỏi vỏ, bước lên trước, tình thế tức khắc căn thẳng.
Tiêu Phàm âm trầm cười, mắt nhìn Trương Ngọc nói:
– Trương tướng quân, dám can đảm mạo phạm khâm sai, đây là ý của ngươi, hay là ý của Yến vương? Ngươi tính cho Yến vương gánh danh mưu phản à?
Trương Ngọc nghe thấy vội giơ cao tay quát lạnh:
– Thu đao, lui!
Bên trong Yến vương phủ.
Chu Lệ giận tím mặt, hét lớn:
– Tiêu Phàm hỗn trướng này khinh người quá đáng, dám làm bừa như thế ở đất phong của bổn vương? Trương Ngọc, ngươi lập tức điều binh, vây Giới Thai tự lại cho bổn vương…
Một bên Đạo Diễn hòa thượng vội vàng nói:
– Vương gia, tuyệt đối đừng quên thân phận khâm sai của Tiêu Phàm, động hắn coi như là công nhiên mưu phản a, trước mắt thời cơ chưa tới, mọi việc chưa thỏa, không thể bởi vì nhỏ mất lớn.
Chu Lệ cả giận nói:
– Bổn vương tại kinh sư lúc chịu hắn khi dễ đủ đường, nay hắn tới địa bản của bổn vương, ta còn phải chịu hắn khi dễ sao? Đây là đạo lý gì?
Đạo Diễn trầm giọng nói:
– Vương gia thực muốn giết hắn sao? Ngài đừng quên Tiêu Phàm trước khi nhập Bắc Bình lệnh Võ Định hầu Quách Anh điều bốn vạn binh mã tới trước Đại Danh phủ, đấy là có ý gì? Một khi khâm sai có bất kỳ chuyện gì, Quách Anh tất luận Yến vương mưu phản mà xuất binh vào Bắc Bình phủ…
– Bổn vương dưới trướng hơn mười vạn bách chiến tướng sĩ, còn sợ bốn vạn người này?
Chu Lệ tức giận hô to.
Đạo Diễn chậm rãi nói:
– Vương gia, ý của ngài là, vì mấy quan cơm, mấy thanh lâu này mà ngài không tiếc mang danh mưu phản, huy động toàn bộ tướng sĩ, đánh với đại quan triều đình sao?
Chu Lệ cứng lại, hít sâu vài lần, nhịn ngụm ác khí này xuống.
Vì mấy quán cơm và thanh lâu mà mưu phản, chỉ sợ là sử thượng đệ nhất trò cười, Chu Lệ hắn đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Đạo Diễn thấy Chu Lệ dần dần bình tĩnh, mỉm cười nói:
– Vương gia, ngài cũng nên gặp Tiêu Phàm, ngài giả điên nhiều ngày, không phải là diễn cho khâm sai nhìn sao?
Chu Lệ hừ lạnh nói:
– Bổn vương không gặp hắn mấy ngày, hắn mà đốt thành Bắc Bình bổn vương sẽ coi như hắn có bản lĩnh…
Vừa dứt lời, một gã thị vệ vội vã chạy vào, quỳ một chân trên đất hành lễ nói:
– Bẩm Vương gia, thân quân khâm sai Tiêu đại nhân vừa gây hấn tại nha môn tri phủ, toàn bộ tạp dịch nha môn đều bị đánh thương…
Tê ——
Chu Lệ mắt muốn nứt ra, hít một hơi khí lạnh.
Đạo Diễn cười khổ nói:
– Vương gia, nếu không gặp hắn, chỉ sợ cách ngày hắn hỏa thiêu Bắc Bình thành, thủ đoạn của người này chúng ta đã lĩnh giáo, trên đời này không có chuyện hắn không dám làm…
Trương Ngọc vội vàng gật đầu, thở dài nói:
– Mạt tướng nguyên tưởng rằng Tiêu Phàm là một người đọc sách nhã nhắn, không nghĩ tới ta sai rồi, người này từ trong đến ngoài mười phần lưu manh…
Đạo Diễn nhìn Trương Ngọc, lộ rõ vẻ gặp tri kỉ…
– Gặp, bổn vương ngay lập tức gặp hắn.
Chu Lệ trong giọng nói dẫn theo vài phần run rẩy, không biết là tức hay là sợ.
Yến vương rốt cục gặp khâm sai Tiêu Phàm.
Trong Giới Thai tự, Tiêu Phàm quái dị cười nhìn Trương Ngọc, thong thả nói:
– Yến vương không phải điên rồi sao? Sao lại tốt rồi?
Trương Ngọc cười khan nói:
– Bệnh tình Vương gia phức tạp, lúc phát lúc không, người nói lúc gặp khâm sai đại nhân, thần trí sẽ có chút thanh tỉnh…
Tiêu Phàm chợt nói:
– A, thì ra đã tốt rồi, Vương gia quả nhiên là cát nhân tiên tướng, bất quá, bệnh nặng mới khỏi phải tĩnh tâm điều dưỡng, bản quan hiện tại không tiện quấy rầy đi? Không sao, ta có thể chờ lâu vài ngày, không vội, Bắc Bình cảnh sắc không tệ, ta dự định mang tùy tùng đi chung quanh một chút nhìn xem…
Trương Ngọc mồ hôi lạnh lã chã, ngươi này nào là cái gì “đi một chút nhìn xem” nha, rõ ràng là hoành hành ngang ngược, hiếp đáp hương dân…
– Đại nhân hay là nắm chặt thời gian đi đi, vương gia lúc này thanh tỉnh, ngay sau đó không biết có thể lại điên nữa không…
Trương Ngọc nói như cầu xin.
Tiêu Phàm rốt cục đứng lên cười nói:
– Được rồi, một khi Trương tướng quân đã mời nhiệt tình như thế, bản quan sẽ cho ngươi mặt mũi, đi Yến vương phủ gặp Vương gia…
Mặc quan phục chính thức, mấy trăm thân quân mở đường đi, trên đường mọi người thấy đội ngũ liền sợ hãi dạt sang một bên.
Yến vương phủ mở rộng đại môn, thị vệ đứng hai bên chờ đợi.
Thấy Tiêu Phàm xuống kiệu, thị vệ vội theo lễ quỳ lạy tham kiến khâm sai.
Đạo Diễn hòa thượng lẳng lặng đứng trước cửa vương phủ, mỉm cười nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm đến gần, tay chắp hình chữ thập nói:
– Bần tăng Đạo Diễn, gặp qua khâm sai Tiêu đại nhân.
Tiêu Phàm ha ha cười nói:
– Đạo Diễn đại sư, đã lâu, kinh sư vội vàng từ biệt, bất giác không ngờ hơn một năm, đại sư mặt mày hồng hào, tinh thần thật tốt.
Đạo Diễn trong mắt bỗng hiện sắc mặt giận dữ, vừa nhắc tới kinh sư, hắn vĩnh viễn cũng không quên được tình cảnh Tiêu Phàm hạ lệnh Cẩm y vệ bắn mình, nếu không phải khinh công có chút hỏa hậu, chỉ sợ đã không còn mạng. Thù này bất cộng đái thiên, gia hỏa này còn không biết xấu hổ nói cái gì mà “vội vàng từ biệt”, nói móc mình chạy trối chết sao?
– A Di Đà Phật, Tiêu đại nhân có lòng, cố nhân gặp nhau, bần tăng cảm khái a, bần tăng tại kinh sư còn mông muội, mong Tiêu đại nhân chiếu cố.
Đạo Diễn giọng mang thâm ý.
Tiêu Phàm giống như nghe không hiểu, khiêm tốn cười nói:
– Không có gì, thật sự không có gì, ta chiếu cố còn rất không đủ a… Đúng rồi, ngươi và Yến vương tình cảm có tốt không? Vẫn thâm tình như trước chứ?
Đạo Diễn sắc mặt đen kịt: “……”
– Tiêu đại nhân, Yến vương đang tĩnh dưỡng trong phòng khách, vương gia mới mắc bệnh, nếu có chỗ nào đắc tội, mong Tiêu đại nhân thông cảm…
Đạo Diễn nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Tiêu Phàm vui vẻ:
– Vương gia lại điên rồi? Điên thật là đúng lúc nha…
Đạo Diễn lạnh lùng nhìn hắn một cái, không một lời liền dẫn Tiêu Phàm đi đến phòng khách.
Hai người một trước một sau, xuyên qua tiền điện, qua hành lang gấp khúc cùng giả sơn hồ nước, một đường trầm mặc không nói gì.
Rất lâu…
– Đại sư…
– Chuyện gì?
– Ngươi ở kinh sư lúc phi thân chạy trốn, có rơi một cái quần lót…
Tiêu Phàm giọng rất vô tội.
Đạo Diễn im lặng đi ở phía trước, da mặt không nhịn được co rút lại: “……”
– Đại sư…
– Cái gì?
Đạo Diễn giọng đã đầy tức giận.
– Cái quần lót kia có màu đỏ, rất có nội hàm a…
Đạo Diễn: “……”
– Đại sư… Ngươi chẳng lẽ bây giờ còn mặc quần lót đỏ à? Năm nay là năm mạng của ngươi/
“……”
– Đại sư, ngươi nói gì đi, ta chỉ là muốn trước khi rời Bắc Bình kết giao thêm một người bạn mà thôi…
“……”