Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 199: Cuối cùng cũng xuất hiện tung tích
Tiêu Phàm đi Bắc Bình dĩ nhiên không phải du sơn ngoạn thủy, mà là đi công tác rất nguy hiểm liều mạng. Hiện tại đã nhận ra, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không đưa Phương Hiếu Nhụ theo đi Bắc Bình.
Đối với Tiêu Phàm mà nói, Phương Hiếu Nhụ cùng Hoàng Trừng tuy rằng đều là đại nho đương thời nhưng bọn họ khác nhau rất lớn.
Hoàng Trừng ngoan cố bảo thủ, tư tưởng cũ kĩ, người như thế nếu làm triều thần tất là tai hoạ quốc gia. Tiêu Phàm hạ thủ lưu tình biếm trích hắn đi Sơn Đông, đây là hành vi hết sức vô trách nhiệm với dan chúng nơi đó.
Phương Hiếu Nhụ tuy rằng cũng hết sức trung thành với quốc gia, nhưng hắn không củ hủ, không lấy mình làm vật tham chiếu, luôn đứng ở lập trường khách quan xử lí mọi chuyện. Ví du như quan điểm “Ngươi thuận ta là trung, nghịch ta là gian” của Hoàng Trừng, khi mọi người đều nói hắn là gian thần tội ác tày trời, Phương Hiếu Nhụ vẫn nguyện ý cho Tiêu Phàm một cơ hội biện bạch
Với triều đình trung gian bất lưỡng lập như bây giờ, tinh thần này rất đáng quý.
Theo quan điểm của Tiêu Phàm, Phương Hiếu Nhụ là một người đọc sách chân chính, học nhiều mà không kiêu, mang tinh thần trung quân đền nợ nước, với thế gian đều hi vọng vào mặt tốt đẹp mà hướng tới, hắn là người đọc sách đơn thuần mà khả ái.
Với người như vậy, dĩ nhiên Tiêu Phàm không đành lòng cùng mình đi Bắc Bình chịu nguy hiểm.
– Phương đại nhân, hiểu lầm đã giải, hạ quan phái người đưa ngài về kinh sư.
Tiêu Phàm nói.
Ai ngờ Phương Hiếu Nhụ đảo tròng mắt, thong thả nói:
– Lão phu không quay về.
Tiêu Phàm ngẩn người ra:
– Không về kinh thì ngươi đi đâu?
Phương Hiếu Nhụ trừng mắt lườm Tiêu Phàm, xem ra chuyện Cẩm y vệ bắt hắn oán niệm rất nặng, hắn hừ nói:
– Các ngươi đi đâu?
– Ta thừa mệnh vua đi Bắc Bình khao quân an dân, thăm hỏi phiên vương…
Phương Hiếu Nhụ cười nhạo nói:
– Coi ta là kẻ ngốc sao? Cái gì mà trấn an phiên vương, rõ ràng là kéo dài phiên vương. Tuy lão phu lâu nay ở đất Thục không hỏi triều chính, nhưng ánh mắt lão phu vẫn còn sắc bén…
– Phương đại nhân, ngươi đừng mang cặp mắt sắc bén ra nói được không?
Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói.
– Tính thêm ta đi.
– Cái gì?
Phương Hiếu Nhụ trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt bất hảo, kết quả lại nhìn vào Tào Nghị bên cạnh Tiêu Phàm.
– Lão phu nói, các ngươi đi Bắc Bình, tính thêm ta vào đó, coi như cùng một đội đi.
Tiêu Phàm cùng Tào Nghị há hốc mồm: “……”
Tiếp theo, hai người ngay trước mặt Phương Hiếu Nhụ bắt đầu xì xào bàn tán.
– Tiêu lão đệ,… Phương đại nhân này mắt có tật, não cũng có tật à?
“.. ” ” “.. “: “?” “
– Ân, rất có khả năng… Để ta đưa cho hắn bài thi, xem hắn thông minh thế nào…
Phương Hiếu đầu bắt đầu bốc hoả:
– … Các ngươi coi lão phu đã chết rồi sao?
Hai người ngẩn người, Tiêu Phàm vội vàng cười nói:
– Phương đại nhân, này… Ngươi cùng chúng ta đi Bắc Bình, không phải là đùa chứ?
– Dĩ nhiên không phải.
– Bắc Bình rất nguy hiểm a…
– Vô nghĩa! Lão phu đương nhiên biết!
– Lần này mặc dù là quốc khố chi, nhưng không có an bài du lịch a…
– Lão phu không cần!
– Chủ nhân tuyệt không hữu hảo, tuyệt đối không có cô nương xinh đẹp nào bồi ngươi…
– Lão phu không cần cái này!
– … Không có tiền cầm.
– Hỗn trướng! Ngươi coi lão phu là ai?
Tiêu Phàm dậm chân nói:
– Thế ngươi còn cùng chúng ta đi Bắc Bình? Đến cùng là có mưu đồ gì?
Phương Hiếu Nhụ bình tĩnh vuốt râu, thong thả nói:
– Lão phu muốn xem Yến Vương có bao nhiêu dã tâm, cũng muốn xem Tiêu Phàm ngươi có phải phường gian nịnh không?
Tiêu Phàm tức giận vung áo, quay đầu đi ra cửa, ném lại câu nói:
– Đi, vậy ngươi đi cùng đi, mất mạng chúng ta không chịu trách nhiệm.
Khâm sai đại nhân vào nhà tri phủ Từ Châu Lưu Trị, toàn thành từ quan viên đến dân chúng đều nơm nớp lo sợ. Lời đồn đại liên tục được lan truyền. Lý lịch Tiêu Phàm cũng không phải bí mật, bách tính đều biết khâm sai trẻ tuổi này còn là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ. Cẩm y vệ là ai? Trong mắt quan viên dân chúng, Cẩm y vệ chính là máy xay thịt, cầu hồn quỷ a! Kể từ đó Tiêu Phàm trở thành hiện thân của Ma Vương.
Ma Vương tiến vào Từ Châu thành, ai mà không sợ?
Từ hôm đó Từ Châu thành trở thành thành thị văn minh, mọi người trở nên hoà nhã, không ai dám ồn ào, không có ẩu đả, không trộm cắp, đêm đến thành yên tĩnh như tử thành, chó không dám sủa, chân chính đã đạt cảnh giới “không nhặt của rơi bên đường, đêm đến không cần đóng cửa”.
Vốn tưởng rằng khâm sai đại nhân chỉ ở lại Từ Châu một đêm rồi đi, ai ngờ Tiêu khâm sai không biết tính toán gì mà không hề đề cập đến chuyện bắc hành, lấy tư thế ở lâu ở dài.
Quan trường Từ Châu tức khắc bất an, ai cũng không biết khâm sai đại thần nhận sứ mệnh gì, uy danh Cẩm y vệ tạo thành thế uy hiếp vô hình với quan trường Từ Châu. Đầu năm nay làm quan có mấy ai sách sẽ chứ? Tiêu Phàm còn ở lại, quan viên còn lo lắng.
Ngày thứ hai, các huyện nha truyền tin đến, trong địa giới các huyện xuất hiện nhiều người dân xa lạ, thường tụ tập ở các thị trấn, vẻ mặt quỷ dị không biết trao đổi điều gì. Điều này làm các quan viên thêm lo âu, người sáng suốt đều biết những người này là mật thám Cẩm y vệ trong truyền thuyết, bọn họ xuất hiện chẳng lẽ thu thập chứng cứ phạm tội của mình?
Một bầu không khí ngưng trọng phủ kín quan trường Từ Châu, mà Tiêu Phàm lại im lặng không lên tiếng mà phái Cẩm y vệ đi khắp nơi làm các quan viên thêm kinh sợ.
Vì thế, những quan viên đã làm chuyện xấu đều xuất môn đi thăm hỏi các nơi, qua các “nhân sĩ hiểu chuyện” thì lý do Tiêu Phàm đóng quân ở Từ Châu càng truyền càng mơ hồ. Có người nói thiên tử đăng cơ muốn chấn chỉnh quan trường Đại Minh, lập quân uy nên Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Tiêu Phàm làm khâm sai đại thần tra xét khắp nơi. Nếu phát hiện đầu mối, tức khắc bắt về nghiêm hình tra khảo.
Nghe thế, các quan viên thêm kinh hãi, đặc biệt là những người có tật giật mình. Thiên hạ này có chuyện gì Cẩm y vệ không tra ra được sao? Làm sao giờ? Tự thú thôi, ít ra còn toàn thây, Cẩm y vệ chỉnh người quá tàn khốc, đao chặt ngang đầu dù sao cũng dễ chịu hơn bị tra tấn đến huyết nhục mơ hồ.
Tiêu Phàm vào thành Từ Châu ngày thứ ba, hơn mười quan lại các cấp đến đầu thú, mỗi người đều chủ động giao bằng chứng phạm pháp. Qua thẩm tra, khâm sai lệnh giáo uý nhốt vào đại lao, khẩn cấp trình báo Lại bộ. Sau đó lại từng đám từng đám quan viên đến, Cẩm y giáo uý thấy thế rất kinh ngạc, bẩm báo Tiêu Phàm, Tiêu Phàm trầm mặc nửa ngày không nói gì.
Thật lâu, hắn ngửa mặt lên trời thở dài:
– Ta chỉ là ở lại Từ Châu chờ tin Giang Đô mà thôi! Rất đơn thuần mà…
Từ Châu Đại Bành trấn, trong miếu Bành tổ.
Giang Đô quận chúa không dám tin nhìn chằm chằm Trần Oanh Nhi, não nàng đã thành trống rỗng.
– Tướng công… Từng là vị hôn phu của ngươi? Ngươi chính là nữ nhi đã cùng tướng công chỉ phúc vi hôn?
Trần Oanh Nhi bi thương gật đầu, nhắm mắt lại, hai hàng lệ thống khổ lặng lẽ rơi.
– Oanh nhi, ngươi… Giấu giếm được ta thật là khổ!
Giang Đô thấy Trần Oanh Nhi khóc đến buồn bã. Mắt của nàng cũng đỏ lên.
Trần Oanh Nhi khóc nói:
– Quận chúa, tha thứ ta mãi gạt ngươi. Ta… Thực là bất đắc dĩ, ta không muốn nhắc tới đoạn chuyện cũ này, không nghĩ ngươi bởi vì chuyện này mà xa lánh ta…
Giang Đô tính cách đơn thuần, nhưng nhưng cũng không ngốc, nghe vậy trong mắt lóe lên một chút nghi hoặc, hỏi:
– Chỉ là như vậy phải không?
– Ta…
Giang Đô nhìn chằm chằm, nói:
– Ngươi vẫn không thể quên tướng công, đúng không?
Trần Oanh Nhi run lên, đối mặt Giang Đô, nàng khẽ cắn răng. Sau đó im lặng gật đầu một cái.
– Ngươi vừa đấm vừa xoa mang ta ra kinh sư, cũng không chỉ là du sơn ngoạn thủy đơn giản như vậy chứ?
Giang Đô lộ vẻ đã hiểu.
– Ngươi đừng suy nghĩ sâu xa, ta chỉ muốn Tiêu Phàm cảm nhận chút tư vị cô độc, để hắn hiểu cảm giác người yêu không bên cạnh khổ sở thế nào thôi…
Giang Đô lạnh lùng nói:
– Thực là như thế sao? Ngươi gạt ta không có mục đích gì khác?
Trần Oanh Nhi khóc ròng nói:
– Quận chúa. Ngươi không thể hoài nghi ta. Trần Oanh Nhi ta cho dù hận Tiêu Phàm, nhưng ta vẫn coi ngươi là tỉ muội, chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với ngươi, giấu chuyện ta với Tiêu Phàm chỉ là sợ ngươi biết sẽ bị tổn thưng. Quận chúa, tâm Trần Oanh Nhi ta có trời chứng giám.
– Ngươi gạt ta đi, là vì trả thù Tiêu Phàm?
Trần Oanh Nhi cười khổ:
– Quận chúa. Ngươi cảm thấy ta hiện tại giống đang trả thù hắn sao? Ta với ngươi rời kinh một đường du sơn ngoạn thủy. Trên đời này có kiểu trả thù ôn hoà vậy sao? Nói là trả thù không bằng nói là giận dỗi, muốn trêu chọc một phen…
Giang Đô thấy Trần Oanh Nhi mặt mày ảm đạm, phương tâm tức khắc mềm nhũn, tức giận bị nàng lừa gạt cũng tan đi, sau đó thở dài, chậm rãi nói:
– Oanh Nhi, ngươi làm thế làm gì. Năm đó tướng công rời nhà ngươi, cùng Hoạ Mị nương tựa nhau, cũng đã chịu nhiều đau khổ, sống như ăn mày, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ trở về Trần gia ngươi có biết vì sao không?
Trần Oanh Nhi rơi lệ lắc đầu.
– Oanh nhi, tính ngươi rất hiếu thắng, tướng công cũng quá mạnh mẻ. Hắn là nam nhân, nam nhân cần chính là tôn nghiêm, mà không phải bố thí, khi hắn cảm thấy Trần gia từ bỏ hắn chính là đã xúc phạm tôn nghiêm của hắn, dù hắn có tình với ngươi cũng không thể thành thân. Đối với nam nhân, tình yêu nam nữ không thể so với tôn nghiêm được…
Trần Oanh Nhi hai mắt đẫm lệ mông lung lẩm bẩm nói:
– Chẳng lẽ… Vẫn là ta làm sai? Năm đó lúc hắn rời Trần gia, ta không nên nói lời tổn thương như thế sao?
Giương mắt nhìn Giang Đô, Trần Oanh Nhi nắm chặt quyền, nước mắt rơi như mưa:
– Quận chúa… Ta rất không cam lòng a!
Giang Đô cùng Trần Oanh Nhi quen biết lâu ngày, tình nghĩa thâm hậu, thấy Trần Oanh Nhi buồn bã rơi lệ. Đồng cảm, nhưng một nữ nhân đơn thuần như nàng biết khuyên giải ra sao?
Giang Đô đành tiến lên, vòng tay ôm lấy Trần Oanh Nhi, hai người đau xót ôm nhau khóc.
Bên ngoài chính điện, khách dâng hương dần nhiều lên, bị thị vệ tuỳ thân của Giang Đô không khách khí chắn lại. Khách dâng hương thấy thế giận không dám làm gì, nén giận bỏ đi.
Trong số đó có hai gã trung niên như lỡ đãng nhìn vào trong điện một cái, thấy hai nữ nhân ôm nhau khóc rống, điều này làm thị vệ trừng mắt nhìn, ha gã kia ngượng ngùng cười, vuốt mũi thức thời tránh đi.
Hai người rời nhanh khỏi miếu, hai mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ vui mừng. Lập tức, một người ở lại ngoài miếu giám thị, tên còn lại vội chạy về phía thành Từ Châu.
Một hồi lâu sau, một tin truyền vào hành dinh khâm sai trong thành Từ Châu.
Cẩm y mật thám đã phát hiện tung tích Giang Đô quận chúa.