Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 196: Đưa tiễn ngoài thành
Hoàng Trừng bị cách chức.
Từ đế sư nhị phẩm đứng đầu triều đình trở thành tri phủ ngũ phẩm, tới Sơn Đông nhậm chức, từ nay về sau mặt nhìn biển rộng, xuân về hoa nở,…
Hoàng Trừng quỳ trên mặt đất sững sờ kinh ngạc hồi lâu không hồi phục được. Đến khi hỏi dò ra được tin thánh chỉ từ Cẩm y vệ Trấn phủ ti nha môn đi ra, Hoàng Trừng liền hiểu ra là trò quỷ của Tiêu Phàm.
Chỉ là Hoàng Trừng nghĩ mãi không ra, mình không tham ô, phạm pháp gì sao Tiêu Phàm có thể khiến hoàng đế không chút lưu tình đày mình đi xa vậy? Tiêu Phàm… Đã dùng thủ đoạn gì?
Hoàng Trừng nhận thánh chỉ, thở dài, người trẻ tuổi kia đúng là nhìn không thấu a.
Thua, thất bại thảm hại…
Vốn chuẩn bị sinh tử chiến với Tiêu Phàm trên triều đường, ai ngờ màn còn chưa kéo đã thua, Tiêu Phàm chưa chiến đã thắng.
Trên thánh chỉ viết rõ “Tức khắc khởi hành”, Hoàng Trừng dĩ nhiên không dám kháng, hậm hực đi tới nha môn Lại bộ lĩnh quan ấn, sau đó mướn một chiếc xe ngựa cũ, dẫn theo hai lão gia phó, an bài gia quyến sau lập tức lên đường tới Sơn Đông.
Thánh chỉ hạ đột ngột nên lúc Hoàng Trừng rời đi ngay cả một đại thần đưa tiễn cũng không có.
Tháng bảy năm Hồng Vũ ba mươi mốt, hè nắng nóng, trời chiều chiếu xiên qua tường thành kinh sư, tịch dương cô quạnh đổ xuống tường thành tang thương, một chiếc xe ngựa cũ im lặng lái ra ngoài cửa thành bắc. Xe ngựa dừng lại, một lão giả run rẩy bước xuống xe, ngoái đầu nhìn lại kinh sư hoa lệ, lão lệ bất giác rơi…
Sửa sang lại quần áo, lão già bi thương quỳ gối ngoài quan đạo, đầu hướng về hoàng cung, rất cung kính dập đầu ba cái, lão lệ đục ngầu rơi xuống phiến đất đen…
Hoàng Trừng ảm đạm rời đi, yên lặng chấp nhận vận mệnh, tương lai Đại Minh đã không còn nằm trong tay hắn nữa rồi.
Tiêu Phàm, hy vọng ngươi có bản lĩnh này, đảm đương tứ phía, phụ tá thiên tử dẹp yên gian sơn.
– Đăng Châu là nơi tốt a…
Tiêu Phàm thả lỏng cười. Hắn quả thực có tư cách này, vì giờ hắn đã là người thắng.
– Đăng Châu có chỗ nào tốt?
Tào Nghị cũng đang cười, thắng lợi cũng có một phần của hắn.
– Đăng Châu lên thuyền không xa chính là Bồng Lai tiên đảo trong truyền thuyết, lão Hoàng nếu nhàm chán quá có thể ra hải ngoại cầu tiên, dập đầu xin mấy viên tiên đan gì đó, ngươi nói xem có tốt không?
Tào Nghị đồng ý:
– Tốt, làm thần tiên tốt hơn làm quan phủ nhiều…
Tào Nghị xong, lại gần Tiêu Phàm thần bí nói:
– Muốn ta cho lão Hoàng một đao, cho hắn lên hàng tiên ban đứng không?
Tiêu Phàm vội vàng lắc đầu nói:
– Giết người bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất mà thôi, không thể đuổi tận giết tuyệt, ta với Hoàng Trừng chỉ là đối thủ bất đồng chính kiến thôi, không đến mức không chết không thôi.
Tào Nghị nhìn Tiêu Phàm, sau nửa ngày, tán thưởng nói:
– Tiêu lão đệ tấm lòng nhân hậu, giữa chốn triều đình âm hiểu lại sinh tâm Bồ Tát, Tào mỗ khâm phục.
Tiêu Phàm khách khí nói:
– Tào đại ca khen lầm rồi, lần này thắng Hoàng Trừng nhờ công Tào đại ca suốt đêm nguỵ tạo mật hàm, không thể không tính công…
Tào Nghị tức khắc có chút cứng lại:
– … Ta cả đêm giả tạo mật hàm?
Tiêu Phàm ngẩn người:
– Đúng vậy, chính là phần mật hàm mà thiên tử “vô ý” nhìn thấy kia… Ha ha, Tào đại ca ngươi thực là âm hiểm, đỡ cho ta rất nhiều phiền toái, triều đình đỡ một phen đại loạn.
Tào Nghị sắc mặt cổ quái nhìn Tiêu Phàm, sau nửa ngày, mới nói:
– Mật hàm đúng là ta có nguỵ tạo một phần, bất quá không cần dùng, bởi vì mật thám nằm vùng ở Hoàng phủ quả thực đưa tới một phần mật hàm chân chính…
Tiêu Phàm nheo mắt, giật mình nói:
– Mật hàm hôm nay thiên tử nhìn kia, chẳng lẽ là…
Tào Nghị gật gật đầu, nói:
– Phần mật hàm thiên tử xem kia, chính là mật hàm chân chính, mỗi câu mỗi chữ đều chân thật. Ta xem xong cảm thấy thứ mình nguỵ tạo ra xa xa không so sánh được, nên đã niêm phong lại, để trên án thư của ngươi…
Tiêu Phàm nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu không nói gì…
Rất lâu sau…
– Hoàng Trừng, vương bát đản ngươi đúng là muốn hại chết ta? Ta không đội trời chung với ngươi.
Tiêu Phàm nổi giận đùng đùng, hung tợn nói:
– Tào đại ca, bây giờ ngươi mang cao thủ Cẩm y vệ đuổi theo Hoàng Trừng, cho hắn lên hàng tiên ban đứng đi.
Thấy Tiêu Phàm nổi giận, Tào Nghị trái lại khuyên nhủ:
– Tiêu lão đệ, quên đi, xin bớt giận, giết người bất quá đầu rơi xuống đất…
– Cái chó má gì mà đầu rơi xuống đất mà thôi, lời này là ai nói?
– Lời này là ngươi vừa mới nói…
“……”
Khuyên hơn nửa canh giờ, Tiêu Phàm rốt cục tan giận.
– Tào đại ca, ngươi ngụy tạo mật hàm trên đó viết gì vậy?
Tiêu Phàm rất tò mò, tội danh giả mạo hẳn là thiên mã hành không, sao lại không bằng sự thực được?
Tào Nghị ngượng ngùng lắc đầu, cười hắc hắc nói:
– Chỉ là chút việc vụn vặt…
– Cái gì gọi là vụn vặt?
– Tỷ như nói, mỗ đêm, Hoàng Trừng nửa đêm tỉnh ngủ, lặng yên xuất môn, thần thần bí bí chạy tới một toà cổ mộ ngoài thành…
Tiêu Phàm mặt có chút đen:
– … Còn gì nữa không?
– Đào mộ xong hắn lại vào thành, gõ của nhà quả phụ nào đó…
Tiêu Phàm hai mắt trợn lên:
– Đào mộ tuyệt hậu phần, gõ của nhà quả phụ, ngươi quả thực bỉ ổi a…
Tào Nghị đắc ý nói:
– Còn có bài bạc không nhận nợ, chơi gái không trả tiền, trong thư phòng cất giấu hơn ba trăm bức tranh con dâu hắn loã thể…
– Dừng! Quên đi, ngươi làm rất đúng, phần mật hàm chân thực kia hơn hẳn, may mà ngươi lựa chọn chính xác…
Hoàng Trừng bị biếm đi Sơn Đông, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tiêu Phàm thay thiên tử Bắc tuần…
Vua và dân đại chấn, một hồi tranh đấu không khói súng thần kỳ kết thúc như vậy, ngoài ý muốn của mọi người.
Tiêu Phàm, người trẻ tuổi này đã dùng thủ đoạn gì trong một ngày đánh ngã Hoàng trừng đứng đầu Thanh Lưu phái? Trước không có dấu vết, qua không ai giải thích, giống như Hoàng Trừng chưa từng xuất hiện qua.
Chúng thần khiếp sợ, là Hoàng Trừng đắc tội thiên tử chăng? Thiên tử có thâm ý gì? Tất cả đều hoang mang mờ mịt.
Thanh Lưu phái quần long vô thủ, tức thì luống cuống, ngay trong đêm, Tả đô ngự sử Bạo Chiêu, Ngự sử Hoàng Quan, Lễ bộ thị lang Trần Địch tiến cung cầu kiến, muốn biết rõ chuyện này.
Đáng tiếc bọn họ ngay cả Ngọ môn còn chưa vào được Chu Doãn Văn đã phái hoạn quan ra truyền lời răn dạy Hoàng Quan, Bạo Chiêu không tuân thủ đạo quân thần, lén lút kết đảng, gây loạn triều cương, nếu có lần sau tất nghiêm trị, vân vân…
Mọi người nghe ngữ khí Chu Doãn Văn nghiêm khắc như thế, vạn phần sợ hãi, quỳ gối ngoài Ngọ môn dập đầu thỉnh tội, sau đó vội vàng hồi phủ bế quan, Thanh Lưu phái chịu đả kích lớn.
Còn Gian đảng thì tương phản, có thể dùng bốn chữ “mừng rỡ như điên” để hình dung.
Vốn tưởng rằng Tiêu Phàm rời kinh bọn họ sẽ phải bị đám Hoàng Trừng trắng trợn chèn ép, tuyệt không nghĩ tới Tiêu Phàm ra tay, dọn sạch hậu viện, từ nay về sau Thanh Lưu phái yếu thế, Gian đảng hoành hành…
Nhóm Gian đảng lần đầu tiên thấy họ đã đứng đúng đội, gian thần quả nhiên có tiền đồ hơn trung thần.
Tất cả chuẩn bị đã ổn thoả, Tiêu Phàm lên đường rời kinh.
Lúc này, hắn thống lĩnh ba nghìn thân binh, tới Bắc Bình đối đầu với Yến vương Chu Lệ tay nắm mười vạn binh mã, tiền đồ chưa biết, hung hiểm vạn phần.
Tiêu Phàm vừa nghĩ cảnh mình sắp gặp, lửa giận bốc lên, chờ hắn gặp lại Giang Đô, nhất định lột đồ vỗ mông nàng cho tiêu cơn giận trong lòng.
Con Trần Oanh Nhi, con mịa nó bất kể, dù không phải lão bà mình cũng phải lột đồ tét mông.
Mười chín tháng bay năm Hồng Vũ ba mươi mốt, ngoài cửa bắc Ứng Thiên phủ kinh thành.
Hơn mười vị đại thần đến đưa tiễn Tiêu Phàm, dù có thành tâm thật ý không thì bọn họ đều tỏ ra lưu luyến không rời.
Thế cục triều đình thay đổi, chỉ trong một đêm Thanh Lưu phái thất thế, Hoàng trừng bị điều đi, Hoàng Quan Bạo Chiêu bị răn dạy, ai cũng biết tương lai triều đình nằm trong tay người trẻ tuổi mới nhập quan trường không tới hai năm nay.
Quyền thần không thiếu người kết giao.
Đại thần trong triều đã biết thế, thì quan chức phụ thuộc Tiêu Phàm há không nịnh bợ? Dám không nịnh bợ?
Tiêu Phàm mặt mỉm cười, nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh như năm đó vào kinh, hai năm qua đi, hoa nở hoa tàn, ai biết ngày sau thế nào, người đắc ý thường có kết cục thê thảm, đó vẫn là quan niệm của Tiêu Phàm.
Đám binh bộ thượng thư Như Tống thấy Tiêu Phàm quyền lớn mà không tự cao, vẫn khiêm tốn như ngày thường, Gian đảng đều cười, đây là phong phạm của thủ lĩnh đại phái nên có, bọn họ đều yên tâm.
Sau khi nói lời tạm biệt với mọi người, Tiêu Phàm kéo người trấn thủ Cẩm y vệ kinh thành Viên Trung qua, âm thầm dặn dò, đặc biệt ba vương tử của Chu Lệ phải nghiêm mật giám thị, dù giết chết cũng không được thả vể Bắc Bình.
Viên Trung xuất thân từ đông cung, từng là thị vệ bên người Chu Doãn Văn, hết sức trung thành tận tâm, hắn hiểu tầm quan trọng của ba người kia, nên trịnh trọng gật đầu đồng ý.
Tiêu Phàm dài dòng hơn hẳn, lặp đi lặp lại căn dặn nhiều lần.
Hắn không thể không làm vậy, giờ hắn đi Bắc Bình, nếu không có lá bài tẩy này thì đối mặt Chu Lệ hận hắn thấu xương tất thập tử vô sinh.
Lúc mọi người đưa tiễn thì trên quan đạo, một chiếc xe ngựa cũ kĩ đang cót két đi đến kinh thành.
Khâm sai xuất hành, quan đạo thành bắc cấm đường, nên chiếc xe ngựa kia cũng không thể không dừng lại.
Xa phu nhìn tình huống rồi nghiêng đầu nói vào trong xe:
– Lão gia, phía trước rất đông người, còn có quan binh chắn đường, nhiều đại thần triều đình tập trung nữa, hình như đang chờ người nào đó, không vào thành được…
Màn xe nhấc lên, lộ ra gương mặt gầy đen của một nam nhân trung niên nho nhã thong dong. Người này có một đôi mắt không lớn không nhỏ, lúc nhìn cái gì thì trợn to lên, sau đó từ từ nheo lại, đồng tử như không có tiêu cự, khiến người ta thấy mờ mịt vô thần.
Người này cứ mờ mịt ngồi yên trong xe, xa phu nói xong nửa ngày dường như hắn mới nghe được, từ từ chui ra khỏi thùng xe, nhìn xung quanh
– Thật là nhiều người nha…
Người trung niên xúc động thở dài:
– Từ Thục Trung qua sơn đạo gập ghềnh hơn một tháng, cuối cùng cũng đã thấy nơi phồn hoa, có chút không quen, ha ha… A? Sao dân chúng và quan binh kinh sư đều mặc quần áo màu xanh lá vậy? Thật là kỳ quái a….
Xa phu lúng ta lúng túng nói:
– Lão gia… Ngài nhìn là rừng cây cạnh quan đạo, không phải là người.
– A, đúng không? Tại sao là rừng cây? Người ở đâu vậy?
Trung niên thấy ngạc nhiên, mờ mịt nhìn xung quanh.
Xa phu vạn phần bất đắc dĩ xoay người trung niên, chỉ vào phía quân sĩ đứng phía xa:
– Lão gia, mọi người ở kia…
– A? Không sai, đúng là thật nhiều người nha…
Trung niên lại xúc động cảm thán.
Xa phu không nói gì: “……”
Trung niên nhân mắt hơi híp, nhè nhẹ vuốt râu dưới cằm, nhìn bóng người xa xa mơ mơ hồ hồ, vui mừng cười nói:
– Lão phu rời kinh đã sáu năm, những đồng liêu này còn nhớ rõ lão phu, ha ha, ngày lão phu về kinh sao họ biết được? Lại ra ngoài thành đón ta, quá khách khí, lão phu không dám nhận, xuống xe, không thể để các đồng liêu đợi lâu…
Trong trường đình, lời tiễn biệt đã nói xong, Tiêu Phàm mỉm cười chắp tay khách sáo chia tay mọi người.
Lời khách sao nên nói đều đã nói xong, Tiêu Phàm xoay người, chuẩn bị leo lên xa giá xa hoa.
Đột nhiên, một người trung niên vượt qua đám người, nhẹ nhàng tiêu sái vuốt râu cằm, đi tới trước mặt chúng đại thần, sau đó híp mặt nhìn mọi người, lao lực phân biệt ai với ai.
Thật lâu, người trung niên rốt cục phát hiện người quen, vẻ mặt ngạc nhiên đi nhanh tới phía binh bộ thượng thư Như Tống, ha ha cười to nói:
– Lương Ngọc huynh, xa cách đã lâu, phong thái vẫn như trước a, ha ha, hôm nay lão phu phụng chiếu về kinh, lại làm phiền mọi người tự mình ra khỏi thành đón, thực sự ngại quá, đa tạ, đa tạ…
Như Tống vừa sợ vừa nghi nhìn hắn thật lâu, rồi mất tự nhiên cười nói:
– Có sao, có sao, nghênh đón huynh đài là nhất định, từ biệt đã lâu, huynh đài vẫn phong thái như trước a…
Tiêu Phàm nhíu nhíu mày, ghé vào bên tai Như Tống hỏi:
– Ngươi rốt cuộc là đến tiễn ta, hay là tới đón hắn?
Như Tống vội la lên:
– Đương nhiên là đến tiễn ngài rồi.
– Gia hoả kia là ai?
Như Tống cười khổ nói:
– Nói thật, ta đến bây giờ vẫn không nhận ra…
Tiêu Phàm cả giận:
– Không nhận ra được ngươi còn cùng hắn nào là “Phong thái vẫn như trước” a?
Như Tống cười gượng:
– Giơ tay không đánh người đang cười mà, người ta khách khí như vậy, không trả lễ thì không lễ phép…
Tiêu Phàm tức giận, gọi bọn họ là Gian đảng quả không oan mà. Hắn liền nháy máy với Tào Nghị.
Tào Nghị hiểu ý gật đầu, tiến tới, chỉ vào trung niên nhân dữ dằn quát to:
– Lớn mật! Khâm sai đại thần ở đây, ai dám làm loạn?Người đâu, bắt hắn lại cho ta!
Người trung niên cả kinh, quay đầu lại mờ mịt nhìn Tào Nghị, ngạc nhiên nói:
– Khâm sai? Ai là khâm sai?
Vừa dứt lời, hai gã cẩm y giáo úy như lang như hổ công tới, một trái một phải lưu loát tóm gón người trung niên.
Người trung niên nhân cực kỳ hoảng sợ:
– Đây là chuyện gì? Không phải các ngươi tới đón ta sao?
Chúng thần im lặng nhìn hắn: “……”
Người trung niên vội la lên:
– Các ngươi… Không được vô lễ, lão phu cũng là đại thần triều đình, lão phu là Phương Hiếu Nhụ…. Ô——–
Lời còn chưa dứt, một giáo uý đã lấy khăn bịt chặn miệng hắn.
Tào Nghị cười lạnh mấy tiếng, quát to:
– Trói chặt hắn vào, ném vào xe ngựa của hắn, loại nghèo mạt này cũng đòi làm đại thần triều đình, muốn làm quan đến điên rồi?
Từ biệt chúng thần, nghi trượng khâm sai khởi hành, còn có người trung niên bị bắt chưa kịp vào thành giải đi cùng, đoàn người chậm rãi tiến về phía bắc.
Tiêu Phàm ngồi trong xa giá nhắm mắt dưỡng thần…
Thật lâu sau, hắn nhìu mày, dường như chợt nhớ tới điều gì, vén rèm che lên, gọi Tào Nghị nói:
– Tào đại ca, người vừa bị bắt kia, hắn nói hắn tên là Phương gì gì ấy nhỉ?
Tào Nghị mê man gãi gãi đầu:
– Ta nghe không rõ lắm, hình như là Phương gì gì đó Nhụ…
– Phương cái gì Nhụ… Tê —— Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?
Tiêu Phàm đau khổ suy nghĩ nửa ngày mà không có kết quả, vì thế bỏ qua.
– Kệ đi, cứ giải hắn đến Bắc Bình, nếu Yếu vương muốn bắn tên chúng ta, đẩy quỷ xui xẻo này ra làm bia đỡ vậy…
– Ô —— ô —— ô ——
Người trung niên nghe thế khẩn trương, cố gắng gào thét, hai mắt đầy tơ máu, thực sự đáng sợ.
Tiêu Phàm vui vẻ:
– Xem kia, hắn oán giận Yến vương cỡ nào a, đấy là tiếng lòng nhân dân ở cơ sở à…
Tào Nghị cảm khái nói:
– Yến Vương quả nhiên không được lòng dân a…
– Ô —— ô —— ô…
(Khuyến mãi thêm chút chữ từ wiki: Chu Nguyên Chương mất, con là Chu Lệ (được phong làm Yên Vương) kéo quân về tranh ngôi với cháu là Chu Doãn Văn. Tranh đoạt được, Chu Lệ xưng là Minh Thành Tổ, rồi ra lệnh giết hàng loạt quan lại trung thành với Chu Doãn Văn. Tình hình chính trường rất căng thẳng, lưới văn tự lại càng nghiêm ngặt.
Bấy giờ, có một danh sĩ rất mọi người được trọng vọng, đó là Phương Hiếu Nhụ (hay Hiếu Nho), người Chiết Giang. Chu Lệ cho mời vào buộc phải viết “chiếu lên ngôi”. Vị Văn học bác sĩ này không chịu làm, vua dọa giết hết cửu tộc. Hiếu Nhụ đáp: Dẫu giết hết mười tộc cũng không viết. Vua đưa bút ép, Hiếu Nhụ viết lớn bốn chữ: Yên tặc thoán vị (Giặc Yên cướp ngôi). Nhà vua nổi giận, sai phanh thây Phương Hiếu Nhụ ở chợ, giết hết chín tộc rồi còn cho giết cả con em của những bộ hạ cho đủ mười tộc, đúng như lời Hiếu Nhụ thách thức! Số người chết trong vụ án này, già trẻ trước sau bị giết tới 873 người.)