Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 194: Cướp đoạt thánh chỉ
Hai chữ “háo sắc” là có thể đủ khái quát đa số nam nhân trên đời. Thế còn nữ nhân, ai có bản lĩnh dùng hai chữ để khái quát hết?
Rất khó, mỗi người phụ nữ đều hoàn toàn khác nhau.
Có người khiến nam nhân bớt lo, lại có người khiến người ra đau trứng.
Hiện tại một nữ nhân khiến Tiêu Phàm bớt lo lại bị một người nữ nhân khác lừa đi, chuyện này thật khiến trứng người ta đau.
Tiêu Phàm ngơ ngác hồi lâu, không khôi phục được tinh thần.
Trần Oanh Nhi… Vì sao phải bắt cóc Giang Đô? Nàng cùng Giang Đô có cừu oán, hay là nàng muốn trả thù mình?
Đương nhiên, điều dễ nghĩ đến nhất, kỳ thật Trần Oanh Nhi từ khi cùng mình tình biến thì tính cách trở nên cực đoan trở nên thích nữ nhân. Nàng cũng xem trọng Giang Đô, vì thế thành tình địch với Tiêu Phàm, liền tìm cơ hội lừa Giang Đô bỏ trốn, cùng Giang Đô song túc song phi…
Nếu như vậy thì quả thực quá đáng tiếc, Tiêu Phàm không phản đối bách hợp, thích lão bà của thì cứ gả cho ta là được mà, từ nay về sau chúng ta ba người ngủ cùng người, thích làm gì cứ làm, không cần cố kỵ a…
Đây thuần túy chỉ là phán đoán, Tiêu Phàm cũng cảm thấy rất vớ vẩn.
Nam nhân vĩnh viễn không thể hiểu rõ cách nghĩ của nữ nhân, Tiêu Phàm căn bản không biết động cơ Trần Oanh Nhi làm như vậy.
Bất quá Tiêu Phàm rất rõ ràng, hậu quả Trần Oanh Nhi làm như vậy.
Hai nữ tử xinh đẹp đến Bắc Bình phủ, địa bàn của Yến vương, người kết cừu cực sâu với mình, nếu bị Yến vương điều tra ra quan hệ với mình, hắn sẽ làm gì? Không cần đoán cũng biết, Tiêu Phàm làm gì với ba vương tử của Chu Lệ, hắn cũng sẽ làm thế với hai nữ nhân của hắn.
Trần Oanh Nhi, nữ nhân không đầu óc này muốn làm gì?
Tiêu Phàm vẻ mặt dần dần âm trầm, ánh mắt hàm chứa mấy phần nộ khí.
Nam nhân sinh ra làm gì? Để giải quyết hậu quả của lão bà gây ra.
– Ta muốn đi Bắc Bình
Tiêu Phàm ánh mắt trầm tĩnh, ngữ khí rất kiên quyết.
Tào Nghị ngây ra một lúc, cả kinh nói:
– Ngươi điên rồi? Ngươi có biết người kết bao nhiêu thù với Yến vương? Ngươi đi Bắc Bình còn toàn mạng sao?
– Ta cảm thấy Yến Vương điện hạ là người khoan hồng độ lượng, chắc chắn sẽ không so đo với ta, với lại ta còn là con rể hắn…
Tiêu Phàm cười rất hồn nhiên.
Tào Nghị thật lâu không nói gì, nhìn hắn ánh mắt tựa như thấy một kẻ điên.
Tiêu Phàm chỉ duy trì nụ cười được chốc lát, vẻ mặt vặn vẹo như ăn mướp đắng, buồn bực nói:
– Vậy ngươi nói xem ta làm sao giờ? Bắc Bình nguy hiểm vậy ta dám để vợ ta đi sao? Ngươi cũng biết nhân phẩm Yến vương có vấn đề, nếu hắn bắt Giang Đô làm con tin, những bố trí gần đây của ta đều loạn.
Tào Nghị vội la lên:
– Thừa dịp các nàng còn chưa đi xa, chúng ta nhanh phái Cẩm y vệ đuổi theo.
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
– Đó là dĩ nhiên, bất quá khả năng không kịp. Giang Đô bảo ta nàng muốn du ngoạn một chuyến, nên tuyến đường chắc chắn không cố định, Cẩm y vệ dù lợi hại cũng có thể tra từng tấc đất Đại Minh sao… Cho nên ta phải đi Bắc Bình một chuyến, ở đó chờ các nàng, như vậy mới đảm bảo an toàn cho các nàng.
Tào Nghị suy nghĩ nửa ngày, phẫn hận nói:
– Phụ nữ không thành thật ở nhà hầu hạ tướng công, tên vương bát đản nào dạy đệ muội không có việc gì chạy lung tung bên ngoài vậy?
Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ chỉ vào mũi mình, buồn bã nói:
– Vương bát đản ngươi nói kia chính là ta…
Tào Nghị trợn mắt há mồm: “……”
……
……
Tự làm bậy, không thể sống.
Tiêu Phàm hiện tại rất muốn vả mình hai cái bạt tai.
Lão bà là bị mình dạy hư a, cái gì mà đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, giờ nàng thực sự đi vạn dặm nhé…
– Ngươi cũng biết ngươi đi Bắc Bình là chịu chết, Yến vương sao có thể tha cho ngươi?
Tào Nghị gấp đến dậm chân.
Tiêu Phàm trầm tư nửa ngày, chậm rãi nói:
– Không biết, nếu ta lấy thân phận khâm sai triều đình đi Bắc Bình khao thưởng biên quân, Yến vương dù hận ta cũng không dám làm loạn. Tình bắc từ phương bắc truyền về, Yến vương đang thiếu lương thảo, tân binh chưa được thao luyện đủ, nếu hắn giết ta, liền quyết tâm tạo phản, nhưng lúc này quá vội vã, làm phản tất bại. Nói cách khác giờ ta đi Bắc bình là an toàn.
Tào Nghị lạnh lùng nói:
– Hắn không dám công khai sát hại ngươi, chẳng lẽ hắn không biết âm thầm phái thích khách giết ngươi sao? Ngươi đừng quên, chuyện hắn ở kinh thành đã làm qua.
Tiêu Phàm cười nói:
– Ta là khâm sai, thiên tử sứ thần, nếu trên địa bàn Bắc Bình phủ, dù xảy ra chuyện gì đều tính trên đầu Yến vương, nếu hắn không phải kẻ ngốc tất không dám làm vậy….
Trầm ngâm một lần, Tiêu Phàm nói tiếp:
– … Bất quá ta là người lá gan không lớn, mọi việc phải chuẩn bị vạn toàn. Giờ ở giao giới Sơn Đông và Bắc Bình có Võ Định hầu Quách An thống lĩnh hơn mười Thiên hộ sợ, đến đó ta mời hắn lĩnh quân bắc tiến chuẩn bị.
Cân nhắc rất lâu, Tiêu Phàm đi Bắc Bình thành chuyện đã định.
Hai người thương lượng trong chốc lát, Tào Nghị đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào Tiêu Phàm, chậm rãi nói:
– Chúng ta nói nhiều như vậy, có chuyện ngươi nghĩ đến chưa?
– Chuyện gì?
– Thiên tử hôm qua đã hạ chỉ mệnh Hoàng Trừng lão gia hỏa kia tuần tra phương bắc, ý chỉ đã hạ, chúng ta nói đến nói đi đều là không có thánh chỉ, chúng ta lấy danh nghĩa gì đi?
Tiêu Phàm thoải mái cười nói:
– Quá đơn giản, phái người nhận thánh chỉ kia trong tay Hoàng Trừng đi, ta đi nói với thiên tử một tiếng.
Tào Nghị do dự nói:
– Này… Chỉ sợ không dễ dàng như vậy đi? Hoàng Trừng nếu không đồng ý thì làm sao bây giờ?
– Đánh cho hắn không xuống giường được, dĩ nhiên người đi sẽ là ta
Tiêu Phàm không cần phải nghĩ ngợi nói.
– Ý kiến hay!
Buổi chiều, Tào Nghị về trước Trấn Phủ Ti nha môn, hạ lệnh phái người hoả tốc về phương bắc tìm kiếm đoàn người Giang Đô quận chúa.
Tiêu Phàm cũng lập tức mặc quan phục tiến vào hoàng cung.
Trong điện Văn Hoa, Chu Doãn Văn trịnh trọng giao chiếu chỉ cho Hoàng Trừng, Hoàng trừng kính cẩn tiếp nhận, bái lạy đúng nghi lễ.
Nhìn vào Hoàng Trừng tóc hoa râm, khuôn mặt già nua, Chu Doãn Văn chợt thấy chua xót, dù gì cũng là lão sư dạy dỗ hắn bao nhiêu năm, cũng là phụ tá hoàng tổ phụ để lại cho hắn, một chút bất kính bỏ qua đi.
Chu Doãn Văn hòa ái nói:
– Tiên sinh lần này đi Bắc Bình, một đường vất vả, trẫm thực tâm không đành lòng, tiên sinh bảo trọng.
Hoàng Trừng cung kính bái Chu Doãn Văn:
– Cựu thần ăn lộc quân, việc bệ hạ phó thác không dám buông lỏng, nhát định hoàn thành tốt, báo hồng ân bệ hạ.
Chu Doãn Văn vui mừng cười nói:
– Tiên sinh là ân sư thụ nghiệp trẫm, dĩ nhiên trẫm tin tưởng, lần này tiên sinh nhớ lời trẫm, đừng chọc giận phiên vương, cũng đừng báo thù họ. Chuyến này vốn là thay để mê hoặc phiên vương, tranh thủ thời gian cho việc tước phiên, trọng trách trọng đại, mong tiên sinh thu hồi lòng cảnh giác với phiên vương, thành ý giao hảo khắp nơi mới ổn.
Hoàng Trừng khẽ nhíu mày nói:
– Bệ hạ có lệnh, cựu thần không dám không theo, nhưng cựu thần trước khi đi có mấy câu như nghẹn ở họng, không nói không được.
Chu Doãn Văn trong lòng âm thầm kêu khổ, Hoàng tiên sinh mỗi lần nói câu này đều là chuyện không tốt. Nhưng mà nay hắn thân là hoàng đế Đại Minh, thân tử nói lời không dễ nghe cũng phải nghe, phải tỏ ra là minh quân độ lượng.
Vì thế Chu Doãn Văn lên tinh thần nói:
– Tiên sinh có gì cứ nói.
Hoàng Trừng thái độ mặc dù cung kính, nhưng ngữ khí cũng rất lãnh đạm nói:
– Thay thiên tử tuần thú bắc địa, khao thưởng biên quan, cựu thần cho rằng… Căn bản là không cần thiết.
Chu Doãn Văn thở dài, quả thế…
Miễn cưỡng cười, Chu Doãn Văn vẻ mặt ôn hoà nói:
– Sao tiên sinh lại nói vậy?
Hoàng Trừng xụ mặt nói:
– Bắc Địa phiên vương tuy đông, nhưng binh nhiều tướng mạnh chỉ có Tấn, Yến, Ninh vương mà thôi, còn lại binh chỉ mấy nghìn không đáng để lo. Trong ba phiên vương, Tấn vương cùng Ý Văn thái tử đều cùng một mẹ sinh ra, tháng ba năm nay chết ở Thái Nguyên, thế tử kế tục vương vị chưa đến nửa năm, không dám có dị mưu với triều đình. Ninh vương còn nhỏ, thiện chiến chứ không thiện mưu, hắn không có năng lực sinh dị tâm với triều đình. Duy chỉ có Bắc Bình Yến vương hữu dũng hữu mưu, binh lực mạnh mẽ, nói cho cùng Yến vương mới là là mối hoạ của Đại Minh ta…
Yến Vương là kiêu hùng, Bắc Bình phủ nhỏ hẹp không đủ dung, năm nay chưa được triều đình cho phép đã tự ý chiêu binh mãi mã, cho thấy hắn có dụng tâm khác. Triều đình hiện nay nhìn như bình tĩnh, thực tế nguy cơ từ phía. Nếu không nhanh chóng thực hiện chính sách tước phiên, truy cứu tội Yến vương tự tiện chiêu binh mãi mã mà còn phái khâm sai đại thần đi khao thưởng biên quân, như thế khác nào thể hiện triều đình sợ hắn, cổ vũ các phiên vương khác. Khi đó các phiên vương khác biến mạnh, triều đình muốn tước phiên khó càng thêm khó.
Chu Doãn Văn lắc đầu cười nói:
– Tiên sinh nghĩ nhầm rồi, trấn an Yến vương, không phải cổ vũ hắn mở rộng binh mã mà tranh thủ thời gian để triều đình điều động lương thảo, tập trung đại quân. Khi triều đình chuẩn bị đầy đủ, bắc thượng nhất cử bắt Yến vương. Tiên sinh nghĩ xem, mạnh như Yến vương còn thua, phiên vương khác còn dám phản sao? Một năm này, cho dù các phiên vương khác muốn rục rịch cũng không làm ra được gì, mà triều đình lại rất cần thiết, phải nói là trọng yếu phi thường. Chủ ý phái người đi Bắc Bình giao hảo với Yến vương, ha ha.. Là trẫm cùng Tiêu ái khanh cùng nhau nghĩ ra, trẫm cảm thấy rất ổn thoả.
Hoàng Trừng vừa nghe là chủ ý của Tiêu Phàm, hặn giận dữ giậm chân:
– Tiêu Phàm tiểu tặc khi quốc khi quân, quả thực là tội nhân thiên cổ Đại Minh ta, bệ hạ nếu tin lời hắn nói hậu quả không thể tưởng tượng được, bệ hạ, nghĩ lại…
Chu Doãn Văn không nhịn nổi nói:
– Tiên sinh, giang sơn Đại Minh này đều là của trẫm, trẫm làm bất kỳ chuyện gì đều nghĩ đi nghĩ lại rồi mới quyết định làm…
Hoàng Trừng nổi cơn, vô lễ cắt ngang lời Chu Doãn Văn, lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói:
– Bệ hạ nói là như vậy, nhưng cựu thần lại thấy bệ hạ xử trí chuyện quốc gia đại sự giống như trò chơi vậy? Ngài cùng Tiêu Phàm thương nghị vài câu liền quyết định đại sự tước phiên liên quan đến giang sơn xã tắc, lúc ấy sao bệ hạ không hỏi ý kiến cựu thần một tiếng? Nếu người dễ tin lời gièm pha của gian thần, trở thành vua mất nước, cựu thần nào còn mặt mũi gặp tiên đế chốn cửu tuyền? Bệ hạ, là người đang hãm hại văn võ toàn triều vào chỗ bất trung bất nghĩa a…
Chu Doãn Văn vừa nghe mấy chữ “vua mất nước” liền tức giận, lời Hoàng Trừng nói ngày càng phản cảm, lửa giận càng bùng lên:
– Hoàng tiên sinh, trẫm là hoàng đế Đại Minh, chuyện trẫm đã quyết ngươi phải nghe, nếu trẫm thấy cần thương nghị với các đại thần thì sẽ triệu tập các ngươi. Điều khâm sai đại thần tuần thú phương bắc, việc này trẫm đã quyết, tiên sinh không cần nhiều lời. Giờ không còn sớm, ngươi chuẩn bị khởi hành đi.
Chu Doãn Văn lạnh lùng nói làm Hoàng Trừng ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn rất không quen thái độ này của Chu Doãn Văn, quá lạ lẫm. Nhìn vẻ lạnh lùng của Chu Doãn Văn, Hoàng Trừng bi ai phát hiện hắn và thiên tử đã có vực ngăn không thể hoà hợp.
– Cựu thần… Tuân chỉ.
Hoàng Trừng phục thủ dập đầu, vẻ mặt ảm đạm rời khỏi Văn Hoa điện.
Chu Doãn Văn nhìn chăm chú vào bóng dáng Hoàng Trừng chán nản thất thần, tâm địa thiện lương nhân hậu nổi lên vài phần không đành lòng. Hắn há mồm định gọi lại an ủi vài câu, nhưng nghĩ lại từ khi mình đăng cơ tới nay đủ loại biểu hiện ương ngạnh của Hoàng Trừng làm tâm hắn cứng rắn lại, lặng lặng nhìn Hoàng Trừng xa dần.
Hoàng Trừng thất hồn lạc phách rời Ngọ môn, đi qua cầu Kim Thuỷ, nhìn Thừa Thiên môn cao lớn uy nghiêm. Ngoảnh đầu nhìn hoàng cung nguy nga hùng vĩ đằng sau, Hoàng Trừng ảm đạm thở dài, trong lòng rất bất đắc dĩ và nghi hoặc.
Hắn nghĩ không thông, thiên tử là người nhân hậu thiện lương, hắn lại là trung thần không thẹn với lòng. Quan hệ giữa hai người phải hoà hợp như cá nước mới phải, sao khoảng cách ngày càng xa? Là thiên tử thay đổi hay mình quá mong cầu thành?
Bất luận vì sao, hắn đã không được thiên tử ân sủng nữa, Hoàng Trừng có dự cảm, đời mình sợ rằng đây là lần cuối rời hoàng cung, có lẽ vị trí trong ban đại thần ở kim điện cũng không còn chỗ của mình.
Thờ một hơi thật dài, Hoàng Trừng cúi đầu, đầy mất mát đi ra khỏi Thừa Thiên môn.
Đột nhiên, nhất trận kình phong lướt nhẹ qua, phanh một tiếng, Hoàng trừng cảm giác bị đụng mạnh mẽ, sau đó hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Hắn còn chưa kịp kêu lên đau đớn, lại nghe thấy tiếng thét quen thuộc:
– Ai, đau quá, ai đi đường không có mắt vậy? Cha ngươi là Lý Cương à?
Hoàng Trừng ngẩng đầu nhìn lên, thấy gian tặc hắn căm thù đang xoa ngực rên la, cạnh hắn là mấy thân binh đang đỡ dậy.
– Tiêu Phàm ngươi… Gian tặc ngươi đụng ta còn la làng, thực là vô sỉ.
Hoàng Trừng giận tím mặt nói.
Tiêu Phàm xoa lồng ngực, thấy người bị hắn đụng không ngờ lại là Hoàng Trừng, vui mừng nói:
– Hoàng tiên sinh, ta đang tìm ngươi đấy.
Hoàng Trừng nghe vậy lập tức cảnh giác:
– Ngươi tìm ta làm gì?
Tiêu Phàm vẻ mặt có chút lo lắng, chất phác cười nói:
– Hoàng tiên sinh lúc nào khởi hành đi Bắc Bình?
Hoàng Trừng vừa nghe liền giận dữ
– Hừ, tiểu nhân đê tiện ngươi gièm pha trước mặt thiên tử, làm lão phu phải nghìn dặm đi Bắc Bình, để ngươi nhân cơ hội ở triều đình lấy thúng úp voi hử? Lão phu vừa lĩnh chỉ, chuẩn bị xuất phát, ngươi đã vừa lòng?
Tiêu Phàm bất chấp biện giải, nghe vậy vội la lên:
– Ngươi đã lĩnh thánh chỉ? Hôm nay triều đình làm việc hiệu suất cũng quá nhanh đi…
Nói xong Tiêu Phàm gấp gáp duỗi tay ra, nó
– Thánh chỉ đâu? Ngươi đưa thánh chỉ cho ta, có đệ tử ở đây, sao dám để tiên sinh đường dài bôn ba chứ? Đệ tử giúp ngươi đi Bắc Bình chuyến này đi.
Hoàng Trừng không dám tin bật thốt lên:
– Ngươi đi Bắc Bình?… Ngươi điên ư?
Tiêu Phàm thở dài nói:
– Sao ai nghe thấy ta muốn đi Bắc Bình đều nói vậy chứ? Rõ ràng là ta trung quân ái quốc mà?
Hoàng Trừng lấy lại tinh thần, ánh mắt càng thêm cảnh giác đánh giá hắn, hừ nói:
– Ngươi cùng Yến Vương kết oán sâu, việc này thiên hạ đều biết, ngươi có gan đến đất phong của Yến Vương? Hừ ngươi đến cùng có ý gì?
Tiêu Phàm do dự một chút, quyết định nói thật, hòa bình giải quyết chuyện này.
– Hoàng tiên sinh, không sợ ngài chê cười, sự thật là như vậy… Phu nhân của ta, chính là Giang Đô quận chúa, vài canh giờ trước bị người ta lừa chạy mất, mà người đó lại là nữ nhân. Ngài nói xem thế đạo gì vậy, ta không còn cách nào đành phải đuổi theo…
Hoàng Trừng há to miệng, hơi giật mình nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, ánh mắt kia như đang nhìn heo bay trên trời…
Tiêu Phàm thật cẩn thận nói:
– … Tiên sinh cảm thấy ta giải thích hợp logic chứ?
“……”
“Tiên sinh, tốt xấu cũng nói câu gì chứ, không được thì để ta nói dối kiểu khác…
“……”
Thật lâu…
Hoàng Trừng lấy lại tinh thần, dùng sức vỗ vỗ đầu, tựa hồ muốn tống Tiêu Phàm đáng hận ra khỏi đầu óc mình.
– Ta tin cái rắm, quả thực hồ ngôn loạn ngữ!
Hoàng Trừng chính thức hạ kết luận, kết luận rất đúng trọng tâm.
Tiêu Phàm nóng nảy:
– Mặc kệ ngươi tin hay không, ngươi đưa thánh chỉ cho ta, ta tiến cung xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đến lượt ta đi Bắc Bình, ngài khỏi một phen bôn ba, cũng không chịu thiệt nha.
Hoàng Trừng cười lạnh nói:
– Gian tặc ngươi mở miệng không được câu nào nói thật, dù ngươi nói gì lão phu kiên quyết không tin, thánh chỉ là thiên tử đưa cho lão phu, ngươi muốn? Nằm mơ đi!
Tiêu Phàm hạ mình khẩn cầu nói:
– Hoàng tiên sinh, việc này trọng đại, mạng người quan trọng, ngài không thể thấy chết không cứu được, vợ người ta cũng là vợ…
– Nói lảm nhàm gì vậy, Tiêu Phàm, lão phu không biết ngươi đi Bắc Bình làm gì, nhưng gian tặc ngươi không làm được chuyện gì tốt, mặc kệ ngươi muốn làm gì lão phu tuyệt đối không để ngươi thực hiện được.
Tiêu Phàm mềm mỏng đau khổ cầu xin nửa ngày, Hoàng Trừng vẫn không đồng ý, giọng nói mười phần kiên quyết.
Tào Nghị đi tới, thấp giọng nói:
– Tiêu lão đệ, tiếp tục như vậy không phải cách hay, nhìn lão gia hỏa này phỏng chừng hắn thà chết cũng không chịu giao thánh chỉ ra, thánh chỉ không cầm về, thiên tử cho dù muốn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra cũng không được…
Tiêu Phàm cắn răng một cái, vẻ mặt cầu xin hiện lên vài phần thô bạo.
– Hoàng tiên sinh, đệ tử hỏi ngài một câu, thánh chỉ… Hiện tại có phải ở trên người ngươi?
– Trên người lão phu thì sao nào?
Hoàng Trừng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm lộ ra tà ác nụ cười, gật đầu nói:
– Trên người ngươi là tốt rồi…
Nói xong Tiêu Phàm ra thủ thế với mấy tên cẩm y giáo uý phía sau, quát:
– Đánh hắn!
Oanh
Giáo úy như cung rời tiễn như đám khách làng chơi lâu năm mới thấy kỹ nữ lao lên.
Thấy cảnh tượng quen thuộc, Hoàng Trừng cực kỳ hoảng sợ, hắn lùi về sau, run rẩy nói:
– Các ngươi đừng qua đây! Thiên hạ này không vương pháp… A… Tiêu Phàm ngươi… Ai nha….
Một trận quyền cước vang lên cùng tiếng mắng tức giận của Hoàng Trừng, và rồi là tiếng kêu thảm thiết của hắn.
……
……
Thật lâu, mọi người ngừng tay sau tiếng quát của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tiến lên thấy Hoàng Trừng bầm dập, rên rỉ không thôi, không khỏi oán trách lườm mọi người:
– Ý bảo các ngươi tuỳ tiện đánh vài cái, sao hạ thủ nặng vậy?
Mọi người xấu hổ cúi đầu.
Tiêu Phàm ngồi xổm xuống, rút thánh chỉ trong người Hoàng Trừng ra, nhìn qua một chút, lập tức kinh hỉ nói:
– Không sai, là nó! Các ngươi đưa Hoàng tiên sinh trở về chữa thương trước, bảo Hoàng tiên sinh cưỡi ngựa vô tình bị thương, ân, ta tiến cung xin thiên tử cho hắn nghỉ bệnh…
Tào Nghị kéo tay áo Tiêu Phàm, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc:
– Tiêu lão đệ, có chuyện này ta thực không hiểu. Ngươi muốn thánh chỉ chỉ cần bảo cướp của hắn là được, sao phải đánh hắn làm gì?
Tiêu Phàm thất thần, suy tư rất lâu, sau đó cúi đầu nhìn Hoàng Trừng, thấy Hoàng Trừng cố gắng mở to cặp mắt bầm tím nhìn hắn, giống như cũng rất muốn biết đáp án.
Tiêu Phàm áy náy cười với hắn, xoay người buông tay Tào Nghị, vạn phần tiếc hận nói:
– … Sao ngươi lại không nói sớm chứ?
Hoàng Trừng môi run run vài cái: “……”