Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 192: Biển tình dậy sóng
Đuổi một đại thần nổi danh sử sách khỏi triều đình… Chuyện này không giống như việc người tốt nên làm, lộ ra ngoài thể nào cũng bị vạn người thoá mạ.
Nếu Chu Doãn Văn không thể bảo vệ giang sơn, sử gia dưới thời Chu Lệ nhất định sẽ rất vui ghi rõ tỉ mỉ cuộc đời đồng chí gian thần Tiêu Phàm đã làm những chuyện gian ác gì, ví như gõ cửa nhà quả phụ, đào trộm mộ vân vân,… Sau đó bắt hắn đi cho vạn chúng phỉ nhổ. Lịch sử đã có vị Tần đại tiền bối may mắn được hưởng thụ đãi ngộ như thế.
(Tần Cối chăng?)
Tiêu Phàm cảm thấy rất rối rắm, sử sách đời sau hẳn là sẽ ghi hắn là Cẩm y vệ Chỉ huy sứ hàm tứ phẩm kiêm quận mã của hai vị quận chúa, nếu thêm vụ dùng âm mưu quỷ kế đuổi Hoàng Trừng đi thì thanh danh hắn sẽ được viết thế nào đây? “Làm hay không làm đây?” Tiêu Phàm do dự nhìn Tào Nghị.
Tào Nghị nhếch miệng cười nói:
– Theo ý ta, kệ hắn là ai, đắc tội lão tử thì cứ một đao chém phăng đầu là xong, trung thần gian thần chó má gì đó, lão tử mặc kệ, cứ chết hết là thiên hạ thái bình…
– Nhưng sau trăm tuổi, hậu nhân đứng trước quan tài mắng ta thì sao? Không lẽ đội mồ dậy chém họ?
– Khi đó ngươi đã chỉ còn đám xương trắng, sớm đã đầu thai chuyển thế, chẳng lẽ sợ họ gặm xương sao?
– Tào đại ca, trong mắt ta bây giờ ngươi chính là đại biểu cho chính tà bất phân, trong mắt chỉ có người sống và người chết, không biết tốt xấu gì
Tào Nghị xụ mặt:
– Lằng nhằng nửa ngày, rốt cục ngươi có làm không?
– Dĩ nhiên!
– Ngươi không sợ hậu nhân mắng ngươi là gian thần?
Tào Nghị khẽ chọc.
Tiêu Phàm cảm khái cười:
– Sau trăm tuổi, hậu nhân tất có công luận, trung hay gian, thiện hay ác phải nhiều đời sau mới rõ được.
Tào Nghị thổn thức nói:
– Đúng vậy, nếu vì chút hư danh này mà sống, làm người quá mệt mỏi…
Tiêu Phàm nhìn hắn, thở dài:
– Kỳ thực… Chúng ta là người tốt, đáng tiếc trên đời chỉ mình chúng ta biết sự thực này.
Tào Nghị trầm mặc trong chốc lát, mặt giãn ra cười nói:
– Càng nói càng thương cảm, năm thước hán tử, ăn to nói lớn, ăn no ngủ kĩ, nghĩ nhiều vậy làm gì? Nói đi, ngươi tính làm gì lão Hoàng Trừng kia?
Tiêu Phàm đảo tròng mắt, cười xấu xa:
– Việc này không thể nói lớn, chỉ có thể khe khẽ nói nhỏ, đến, lại gần đây…
Tiêu Phàm ghé vào tai Tào Nghị nói nhỏ… Đợi hắn nói xong, Tào Nghị há to miệng, bất khả tư nghị nhìn vào Tiêu Phàm.
– Tiêu lão đệ, biện pháp này…
– Thế nào? Cũng đủ hạ hắn xuống đài chứ?
Tiêu Phàm lộ ra vài phần tự mãn.
Tào Nghị nhìn hắn thật sâu, đột nhiên nói:
– Ngươi vừa mới nói ngươi là người tốt?
– Đúng vậy.
Tào Nghị chậm rãi nói:
– Ngươi có thể nhìn lại lương tâm mình rồi nói lại ngươi là người tốt không? Ta rất thích nhìn dáng vẻ vô sỉ của ngươi.
“……”
Tiêu Phàm ẩn nhẫn đã lâu rốt cục chủ động xuất kích.
Vài ngày sau, đường phố kinh thành lưu truyền một tin đôn.
Thiên tử đăng cơ, đế sư chiếm quyền, từng ở trong phủ rượu vào lỡ lời, tự xưng Tào Tháo thời Hán mạt, Thái Kinh thời Tống, thừa dịp thiên tử tuổi nhỏ thế yếu, lấy thân đế sư độc bá triều đình, nắm giữ triều chính. Thiên tử nói gì làm gì đều bị đế sư răn dạy, từ việc nhỏ đến lớn đều không thể tự chủ. Thiên hạ họ Chu vài phần đã đổi sang họ Hoàng.
Đồn đại không đầu không đuôi, đó là chuyện bình thường, xưa này đồn một thành mười, một người nói là nói dối, nhưng mà qua vạn miệng người lại thành lời nói thật.
Lời nói đích thực đáng chết.
Xưa này có Hoàng đế nào chịu để giang sơn nhà mình đổi họ? Mặc kệ lời đồn đúng hay sai, trong lòng Hoàng đế đã có đề phòng.
Lời đồn lan truyền từ phố phường chẳng mấy chốc đã tới triều đình, các đại thần ồn ào nghị luận. Hoàng Trừng nghe tin như bị hàng loạt cái bạt tai, điếng người, lo sợ không yên. Sau đó là một màn nước mắt ngắn dài, đập đầu nhận tội, thề thốt các kiểu, còn nguyện cáo lão từ quan không hỏi chính sự để thể hiện lòng trung thành.
Chu Doãn Văn dĩ nhiên đã nghe qua lời đồn, nghe xong hắn không nói gì, nhưng sắc mặt có chút âm trầm.
Đối mặt Hoàng Trừng tỏ vẻ trung thành, Chu Doãn Văn lại không đành lòng, liền trấn an vài câu. Hai người đánh thái cực một vòng, người kiên quyết giữ, người kiên quyết đi, làm văn võ bá quan chứng kiến cảm động không thôi, đều khen quân thánh thần hiền, biểu hiện khai sáng thịnh thế… Cuối cùng Hoàng Trừng thật sự không lay chuyển được Chu Doãn Văn nặng tình đành ở lại.
Nhưng Hoàng Trừng lại lập tức đứng ra chủ động xin đi giết giặc, hi vọng có thể vì quân phân ưu, ly khai kinh sư bắc thượng, trấn an phiên Vương, nhắn gửi thiện ý của thiên tử với phiên vương.
Chu Doãn Văn giả mù sa mưa khách khí hai câu liền thuận thế đáp ứng lệnh Hoàng Trừng ba ngày sau khởi hành.
Hoàng Trừng dập đầu tạ ơn, lui về, sau khi biết rõ miệng đời đáng sợ, không dám cuồng ngôn nữa.
Chu Doãn Văn ngồi ở long ỷ trên, mỉm cười nhìn Hoàng Trừng lui về, nghĩ đến mấy ngày gần đây Hoàng Trừng nhiều lần bất kính trước mặt hắn, trong lòng Chu Doãn Văn dần xuất hiện bóng ma không thể xoá nhoà.
Hoàng tiên sinh… Thực tự xưng Tào Tháo sao? Vậy mình là ai? Hán Hiến đế? Giữa quân thần lặng yên xuất hiện khe nứt ngày càng lớn.
Bãi triều lúc, Chu Doãn Văn mặt không đổi sắc rời long ỷ.
Tiêu Phàm rời cung, cùng các đại thần chào hỏi, hàn huyên rồi cũng lên xa ngựa về nhà.
Rèm xe vừa buông, Tiêu Phàm không nhịn được đắc ý cười.
Hôm nay gieo trong lòng Chu Doãn Văn một hạt mầm, đợi cho hạt giống này dần mọc rễ nảy mầm là Hoàng Trừng sẽ rời triều. Hoàng Trừng nếu có thể sống sóng từ Bắc Bình trở về thì điều chờ hắn dĩ nhiên là bãi quan hoặc giáng chức điều nhiệm, kinh sư không còn đất sống cho hắn. Thanh Lưu phái thiếu hắn tất sẽ chia năm sẻ bảy, không đáng lo.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm hưng phấn nắm chặt nắm tay, còn kém một bước, chỉ cần đốt thêm một mồi lửa, Hoàng Trừng sẽ hoàn toàn rời kinh, Tiêu Phàm không còn người cản tay, lý tưởng khát vọng đã lâu có thể thực hiện.
Lịch sử sẽ không tái diễn, Chu Doãn Văn sẽ không phải trốn chết nửa đời, triều Kiến Văn sẽ không đoản mệnh, tất cả đều muốn thay đổi.
Nên đặt tên cho lần hành động này sao đây nhỉ? Hành động đuổi Hoàng đi.
Về đến nhà đã là gần trưa, vừa tới tiền viện, Trương quản gia đã cung kinh tiến đến đón:
– Lão gia, hôm nay thế tử Yến vương đến bái phỏng, ngài vào triều rồi, thế tử được phu nhân mời vào nội đường, ôi huynh đệ vừa gặp nhau đã ôm đầu khóc lớn, lão hủ ở bên thấy cũng chua xót trong lòng…
Tiêu Phàm thở dài:
– Mấy năm nay nàng thật khổ, thế tử còn trong phủ không?
– Thế tử thấy lão gia không ở nhà, để lại chút quà liền rời đi, quà vẫn còn ở tiền đường chưa đưa vào nhà kho…
Tiêu Phàm nhíu mày:
– Cả nhà Yến vương đều rất khách khí a… Nhưng ta là quan thanh liêm sao có thể thu hối lộ?
Hắn thống khổ phất tay:
– Quản gia, trả lại quà cho người ta đi.
Trương quản gia ngây người một lần, vội vàng gật đầu nói:
– Dạ, lão hủ liền phái người trả lại.
Nói xong Trương quản gia quay đầu liền đi.
Tiêu Phàm nóng nảy:
– Chậm đã, ngươi làm thật à?
Trương quản gia quay đầu mờ mịt:
– Lão gia, ngươi bảo trả về mà…
Tiêu Phàm giận chân nói:
– Ta nói vậy ngươi cũng coi là thật à, để lại, để lại hết… Nhà Chỉ huy sứ cũng không dư giả a…
Trương quản gia: “……”
Vừa nói vừa đi đã tới tiền đường, thấy nội đường đầy hòm lớn hòm nhỏ, người chưa tới hơi tiền đã phả vào mặt, xem ra Chu Cao Sí hạ vốn gốc, đưa quà đến thật xa xỉ.
Tiêu Phàm cao hứng nhếch nhếch miệng, trong lòng có chút hưng phấn, tiền mà, ai ngại tiền nhiều? Tự nhiên là càng nhiều càng tốt, gian thần phải ra dáng gian thần, tham ô là tiểu thừa, nhưng người khác chủ động đưa tới cửa, không thu không được, gian thần không thu hối lộ không phải hảo gian thần.
Tiêu Phàm nhìn hòm lớn hòm nhỏ, trong lòng nở hoa, nhìn quyển tranh đặt trên bàn, hắn nhíu mày hỏi:
– Cái này là gì vậy?
Trương quản gia lấy danh mục quà tặng ra cẩn thận đối chiếu nói:
– Đây là “Vương Đường phú quý đồ” của Từ Hi thời Nam Đường, lão gia đây là bút tích thật, giá trị không ít bạc đâu…
Lúc này mắt Tiêu Phàm chỉ có đống vàng bạc kia, hắn cũng không phải người văn nhã, không biết giá trị của bút tích thật, nên lạnh nhạt nói:
– Ngươi đến thành nam đưa cho Trần chưởng quầy Thái Phong, bảo là ta vì nàng bỏ nghìn vàng mua về, nhớ đừng nói là hàng qua tay ta, hiểu chưa?
– Tiện thể bảo nàng kết toán tiền nửa năm nay đi, các đại thần đang mỏi mắt chờ tiền hoa hồng đấy…
Thành nam, tiệm gạo Thái Phong.
Trần Oanh Nhi đang mông lung nhìn ra, hai hàng lệ lặng yên chảy xuống.
Lại một năm qua đi, bất giác đã thêm một tuổi.
Nữ nhân, có bao nhiêu mùa xuân để phung phí? Năm nay nàng đã hai mươi rồi.
Con người tàn nhẫn kia, nay đã là quyền thần cao cao tại thượng, hắn có còn nhớ đến nữ nhân khốn khổ đợi chờ hắn đây không? Tiêu Phàm, sao ngươi tàn nhẫn thế, không thèm nhìn ta chút sao? Một năm qua, Trần gia đã thành hiệu buôn thực lực hàng đầu Đại Minh, có Cẩm y vệ chống lưng, có các đại thần hỗ trợ, Trần gia như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nay đã trải dài nam bắc, trải rộng đủ ngành, sinh ý ngày càng lớn.
Không thể không thừa nhận, ngoại trừ làm quan, Tiêu Phàm còn rất giỏi kinh thương.
Lúc hiệu buôn Trần gia lớn mạnh, Tiêu Phàm lại hợp nhất chia cổ phần ra hai mươi phần, ngoại trừ phần chính thuộc về nàng và Tiêu Phàm thì đều tặng cho các trọng thần trong triều, những thượng thư thị lang cầm cổ phần, lợi ích cột chặt lại với Tiêu Phàm và Trần gia, có hậu thuẫn như thế không phát triển đến phú khả địch quốc thì không được.
Nhưng mà… Đây không phải thứ mà Trần Oanh Nhi muốn.
Nàng muốn rất đơn giản, chỉ cần có một vị trí trong lòng Tiêu Phàm, thế là đủ rồi.
Nguyện vọng này, năm qua xuân đến không thể thực hiện.
Tiêu Phàm bề bộn nhiều việc, hắn bận quá, bận đến căn bản không có thời gian nhìn nàng, dù nàng mặt dày đi tới nha môn tìm hắn, thì hoặc là không gặp hoặc vội vàng nói hai câu liền đuổi nàng đi.
Vì sao người khác được mỹ mãn hạnh phúc, mà Trần Oanh Nhi ta nhất định phải cả đời cơ khổ? Tiêu Phàm, ta rất muốn ở lúc chúng ta trẻ đẹp nhất gả cho ngươi, vì sao ngươi không quay đầu nhìn ta? Nữ nhân như hoa quỳnh, chờ hoa già héo, ta sao có thể gả cho ngươi được nữa? Trong gương đầu, vai gầy khẽ run, gương mặt xinh đẹp lê hoa đái vũ, không còn nà nữ cường nhân thương giới nữa mà chỉ nà nữ nhân khiến người ta tiếc thương.
Dưới lầu, vang lên tiếng bước chân
Trần Oanh Nhi cả kinh, vội vàng sửa sang lại.
Bức rèm bị vén lên, nha hoàn cầm bức hoạ chạy vào.
– Tiểu thư, cô gia… A, khôn đúng, Cẩm y vệ Chỉ huy sứ Tiêu đại nhân phái quản gia với tặng tranh.
Trần Oanh Nhi mắt sáng ngời, vội vàng chạy tới.
– Hắn… Tặng tranh cho ta? Tranh gì? Mau mau đưa xem, gia hoả tàn nhẫn này…
Trần Oanh Nhi lau nước mắt vừa vui vừa tức.
Bão Cầm hì hì cười, cùng tiểu thư vui sướng mở bức tranh ra.
Trên bức tranh hơn mười đóa mẫu đơn trắng như tuyết ngạo nghễ nở rộ.
Bão Cầm nhìn vài lần, cười duyên nói:
– Tiểu thư, hoa đẹp quá. Lão quản gia Tiêu phủ nói, đây là Tiêu đại nhân bỏ ra thiên kim mua về, cố ý tặng tiểu thư đấy, tiểu thư, Tiêu đại nhân… Vẫn để người trong lòng.
Trần Oanh Nhi cũng mỉm cười, cẩn thận thưởng thức bức tranh, càng nhìn nụ cười càng đọng lại, đôi mắt khẽ chớp, nước mắt lại lăn dài, vẻ mặt không còn là u oán mà là tuyệt vọng.
Bão Cầm kinh hoảng:
– Tiểu thư, người làm sao vậy? Tiêu đại nhân tặng tranh người nên vui mới đúng chứ, sao lại khóc? Có gì không đúng sao?
Trần Oanh Nhi run rẩy chỉ vào tranh, buồn bã nói:
– Bão Cầm, ngươi nhìn kĩ bức tranh đi!
– Tranh này sao vậy?
– Hoa không hương, không có bướm đậu, Tiêu Phàm tặng ta bức này ám chỉ Trần Oanh Nhi ta cả đời vô ngẫu, cô độc đến cuối đời… Tiêu Phàm, Tiêu Phàm ngươi thật nhẫn tâm.
“Hắt xì”
Trong Tiêu phủ, Tiêu Phàm đột nhiên hắt xì thật to.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn trời, sau đó xoa nhẹ mũi, mạc danh kỳ diệu vò đầu nói:
– Người nào mắng ta? Ta hôm nay rõ ràng tặng một kiện đại lễ, giá trị không ít bạc mà. Ngày làm một việc thiên, người ta phải khen ta mới phải chứ?