Đại Minh Vương Hầu

Chương 187: Ra về chẳng vui


Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 187: Ra về chẳng vui

Người với người ở chung, giao thông, à giao lưu trao đổi rất quan trọng.

Hôm nay Tiêu Phàm đã hiểu sâu sắc điều này

Tào Nghị, huynh đệ tốt a, vì bằng hữu không tiếc mạng sống. Hoàng Trừng chỉ vì tức giận ném chén trà mà mạc danh kỳ diệu ăn trận đòn đau, làm cho Tiêu Phàm mang tiếng oan. Thời kỳ đen tối nhất của Cẩm y vệ chắc cũng không phân phải trái đến mức đó chứ?

Nhìn Hoàng Trừng tức giận ngất đi, Tiêu Phàm thực hổ thẹn, lãnh đạo không tốt a.

Quay đầu nhìn Tào Nghị cùng đám giáo uý, mọi người nhất trí nhìn lên trời, giống như trên xà nhà có người ngoài hành tinh đang diễn trò vậy, rất xuất thần, rất chăm chú…

– Sau này… Ném cái chén chính là ném cái chén, rất đơn thuần như vậy, không phải ám hiệu kêu các ngươi động thủ…

Tiêu Phàm thở dài.

– Dạ!

Mọi người chột dạ ôm quyền.

Tiêu Phàm lại thở dài, nhìn Hoàng Trừng nằm dài trên sàn…

– Ai, ta cũng thấy oan thay ngươi a…

Tiêu Phàm đồng tình.

Hiện tại có một vấn đề rất phiền toái, Hoàng Trừng tự nhiên bị đánh, hắn sẽ bỏ qua sao? Có thể nghĩ tới ngày mai lên triều tất lại một phen trung thần và gian thần đại chiến, mà vị thiên tử trẻ tuổi Chu Doãn Văn kia lại dở khóc dở cười, tỏ vẻ khó xử, kèo dài cho đến khi bãi triều…

Tiêu Phàm chua xót liếm bờ môi khô khốc, quay đầu nói:

– Bình thường Cẩm y vệ chúng ta cứu người bị ngất như thế nào?

Tào Nghị thấy Tiêu Phàm không so đo chuyện vừa rồi, tâm tình cũng khôi phục, cười ha ha nói:

– Quá đơn giản, lấy nước tiểu ấm rưới vào mặt hắn, không tin hắn không tỉnh.

Nói xong Tào Nghị bước tới phía Hoàng Trừng, tay muốn nới dây lưng ra.

Tiêu Phàm cực kỳ hoảng sợ, chạy nhanh ngăn lại nói:

– Không được, lỡ lão Hoàng tỉnh lại lại không muốn sống…

Hoàng Trừng bị Tiêu Phàm ấn huyệt nhân trung bóp tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy, Hoàng Trừng mắt còn chưa mở thì miệng đã tuôn một tràng mắng chửi.

Lời nói rất thô tục khó nghe, biểu đạt hắn muốn dùng bộ phận sinh dục nam của mình phát sinh quan hệ mãnh liệt với mười tám đời nữ tính nhà Tiêu Phàm.

Nhìn vào Hoàng Trừng mắt không mở, miệng như mọc hoa sen văng tục không ngừng, ngôn ngữ ác độc hạ lưu phát ra làm Tiêu Phàm giật mình.

Đây chính là đế sư bác học uyên thâm dương danh thiên hạ sao? Đúng là thỏ con nóng lên cũng cắn người! Hoàng Trừng giờ này đúng tiêu chuẩn đứng đầu đường chửi không ai qua mặt, y như đang hô phong hoán vũ trên triều…

Tiêu Phàm vừa mới bắt đầu còn mỉm cười duy trì phong độ, không nói một lời nghe Hoàng Trừng phát tiết nộ khí, dù sao mình cũng đuối lý trước. Nhưng mà Hoàng Trừng càng mắng càng hăng, từ ngữ càng ngày càng khó nghe, thật sự là bác học uyên bác, chửi nhau cũng khó nghe hơn thường dân.

Bọn Tào Nghị đứng quanh đã sớm tức giận muốn xông lên đánh trận nữa, nhưng mà bị Tiêu Phàm ngăn lại.

Tiêu Phàm sắc mặt lạnh dần, chờ Hoàng Trừng thống khoái mắng thêm vài câu, Tiêu Phàm thình lình nói:

– Hoàng tiên sinh, chửi đổng mắng người ta không bằng ngươi, ta là người ăn nói vụng về, ta chỉ chuyên dùng bạo lực thôi à. Tiên sinh nếu còn mắng thêm câu nữa, ta sẽ bảo người đoạn tiểu đệ ngươi. Còn nhớ Đinh Sửu khoa án chứ, ta niệm tình mọi người đều đã trưởng thành nên không thể không biết xấu hổ mà ra tay được…

Hoàng Trừng giận tím mặt:

– Ngươi dám! Sĩ khả sát, không thể nhục…

– Có loại “sĩ” nào mồm văng tục như ngươi không? Không tin cứ việc thử xem!

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Hoàng Trừng.

“Keng “


Tào Nghị rút đao ra, không có hảo ý nhìn phía hạ thân Hoàng Trừng, ánh mắt thật tà ác…

Hoàng Trừng lập tức câm miệng, hơn nữa kẹp chặt hai chân, sắc mặt hoảng sợ.

Hắn không sợ chết, người tự xưng là trung thần tất lá gan cũng không nhỏ, địch nhân dùng đao kiếm chưa từng khiến trung thần khuất phục mà trái lại, địch nhân càng mạnh họ càng ngoan cường. Từ góc này mà nhìn thì trung thần với khủng bố rất hợp nhau.

Nhưng, trung thần cũng có nhược điểm, —— trung thần sợ thái giám, giống như tất cả chính nghĩa cùng dũng khí của bọn họ đều từ nơi ấy mà ra, thiếu nó thì bọn họ không thể cao ngạo nổi.

Chết cũng không sợ, sợ là sống không bằng chết.

Nếu Hoàng tiên sinh là người trung liệt, cũng không ngoại lệ.

Tiêu Phàm nhìn Hoàng Trừng nháy mắt mấy cái:

– Tiên sinh còn mắng không?

– Không mắng!

Hoàng Trừng vẻ mặt phẫn nộ, hắn không dám vì sướng mồm chốc lát mà thành thái giám

– Tiên sinh tiếp tục mắng chửi đi…

– Hừ, lão phu khinh thường mắng.

– Chúng ta có thể hảo hảo bàn chuyện chứ?

– Hảo!

Hoàng Trừng đáp ứng rất kiên quyết.

– Đảm bảo quá trình chúng ta nói chuyện “văn minh” mà hữu hảo, tuyệt không nói lời thô tục?

– … Hảo!

– Như vậy thì nói rõ nhé, chuyện vừa rồi thuộc hạ của ta đánh ngươi, ngươi cũng đã quên phải không?

– Hảo!

Hoàng Trừng theo quán tính gật đầu, lập tức bừng tỉnh, lập tức đổi ý:

– … A không được, tặc tử, ngươi đừng mơ!

– Tiêu Phàm ngươi tự ý xông vào phủ đệ đại thần triều đình, còn dung túng thuộc hạ đánh đại thần triều đình, lão phu ngày mai nhất định tố cáo lên thiên tử. Tiêu Phàm ngươi đừng tưởng được thiên tử tin tưởng mà vô pháp vô thiên, gian tặc ngươi tất sớm gặp báo ứng.

Hoàng Trừng hung ác nói.

Tiêu Phàm ngây ra một lúc, tiếp theo dậm chân, bi phẫn nói:

– Ta chỉ biết, ta chỉ biết ngươi cuối cùng vẫn vươn ma trảo ra với ta.

– Ma… Ma trảo?

Hoàng Trừng bị Tiêu Phàm trả đũa tức giận đến lảo đảo, chân nhũn ra, muốn ngất đi.

– Ngươi mà còn ngất nữa ta đành phải để họ dùng nước tiểu cứu ngươi…

Tiêu Phàm ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt u buồn thì thào.

Hoàng Trừng giật mình, tức khắc khôi phục bình thường, sắc mặt càng ngày càng tái mét.

– Biến! Các ngươi mau cút cho lão phu!

Hoàng Trừng rít từng chữ từ kẽ răng.

– Ta còn muốn thảo luận quốc sự…

– Thảo luận em gái ngươi ấy, biến!


Tiêu Phàm bị Hoàng Trừng đuổi ra phủ, cùng đám Tào Nghị mặt mày xám xịt, đứng ở cửa Hoàng phủ nhìn nhau, đãi ngộ đuổi ra khỏi cửa này đúng là từ ngày nhậm chức Cẩm y vệ đến giờ mới được hưởng đấy.

Chạy vào nhà người ra, vô duyên vô cơ đánh người ta một trận, đã là chiếm tiện nghi rồi, giờ bị đuổi đi là rất bình thường, chẳng lẽ còn muốn Hoàng Trừng nhiệt tình mời cơm nữa sao?

Người có văn hoá tuy rằng rất tiện, nhưng nói có lương tâm, ít nhất còn chưa có tiện đến mức đó.

Tiêu Phàm vô tội nhìn vào mọi người, sau đó buông tay, ủy khuất nói:

– … Ta thật sự muốn thảo luận quốc sự với hắn. Không ngờ mới mở miệng đã kết thúc, không hữu hảo gì cả.

Chúng Cẩm v vệ chột dạ nhìn Tiêu Phàm, vội cười gượng không thôi.

Nhìn chúng thuộc hạ mang vẻ áy náy, Tiêu Phàm thở dài, nhất thời cũng không đành lòng trách họ.

Chuyện hôm nay xem như đoạn tuyệt hoàn toàn khả năng cải thiện quan hệ với Hoàng Trừng rồi, từ nay về sau xem như thành đối thủ không chết không thôi a.

Thôi, một khi đã không có khả năng hoà giải, vậy thì làm cho tuyệt luôn, để hắn biến mất khỏi triều Kiến Văn đi.

Tiêu Phàm ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Đuổi thuộc hạ đi, Tiêu Phàm trở về nhà.

Tiêu phủ vẫn đơn sơ như trước, đối với Chỉ huy sứ chấp chưởng Đại Minh Cẩm y vệ thì toà nhà ba gian này quả thực có chút keo kiệt.

Chu Doãn Văn cũng không chỉ một lần nói qua với hắn, đổi cho hắn phủ đệ to lớn hào hoa xa xỉ hơn, thậm chí nhìn bản đồ kinh đô tuỳ ý chọn vài chỗ

Tiêu Phàm nhìn thoáng qua, thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh, mấy chỗ kia toàn là đại trạch của phiên vương tại kinh, Chu Doãn Văn hào phóng quá rồi, vỗ ngực bảo hắn tuỳ tiện chọn, mà một khi chọn khác gì chiếm ổ của phiên vương, không cần giải thích ai cũng hiểu…

Tiêu Phàm dĩ nhiên từ chối ý tốt của đồ ngốc Chu Doãn Văn, hiện nay quan hệ giữa triều đình và phiên vương rất mẫn cảm, loại hành vi thổ phỉ của Chu Doãn Văn tất sẽ khiến hoạ vô đơn chí.

Phiền toái đã quá nhiều, Tiêu Phàm không muốn tìm thêm nữa. Cho nên hắn vẫn ở lại nhà cũ, cuộc sống ngoại trừ có thêm một nữ chủ nhân là Giang Đô quận chúa ra thì không có gì thay đổi.

Đại môn Tiêu phủ sớm đã được thay biển vàng sáu chữ Khải to do đích thân Hàn Lâm học sĩ Giải Tấn viết: “Khâm Khong Thành Nghị Bá Phủ”, giữa kinh sư phố phường, quan viên dân chúng nhân đều kính sợ.

Vào phủ, bọn hạ nhân đều khom người hành lễ, Tiêu Phàm gật đầu, vội đi vào nội viện.

Hoạ Mi không biết đi đâu, dạo này không biết có gì phiền lòng mà buồn bực không vui, có chút trầm mặc.

Sau cửa, Giang Đô vẻ mặt vui sướng tiến đến đón, cười nói:

– Tướng công hôm nay sao về sớm như vậy?

Thấy Tiêu Phàm vẻ mặt trầm trọng, Giang Đô thu lại nụ cười, thân thiết nói:

– Tướng công làm sao vậy? Có tâm sự gì à?

Tiêu Phàm thở dài nói:

– Đừng nói nữa, hôm nay đến phủ Hoàng Trừng thương nghị quốc sự, ai ngờ quậy tới rối tinh rối mù…

Giang Đô quận chúa nhíu mày, nói:

– Sau lại vậy?

Tiêu Phàm nổi giận đùng đùng nói:

– Lão thất phu ấy không ngờ đuổi ta ra khỏi cửa, cùng là đại thần trong triều không ngờ lão lại vô lễ với đồng nghiệp như thế.

Giang Đô quận chúa nghe thấy trượng phu của mình chịu uỷ khuất lớn thế, tức thì tức giận.

– Hoàng đại nhân này không phân công tư, đến lễ phép cơ bản cũng không có, sao đảm đương nổi trọng trách.


Tiêu Phàm tức khắc cảm giác như gặp tri kỉ, vỗ đùi bi phẫn nói:

– Lão thất phu ỷ vào thân phận đế sư, không coi ai ra gì, ta thực muốn vác đuốc đốt nhà hắn.

Giang Đô quận chúa nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nói:

– Tướng công vì sao bị Hoàng đại nhân đuổi ra ngoài cửa?

– Kia… Ta bất quá chỉ đánh hắn một trận thôi mà, sao hắn lại đuổi ta đi chứ? Lão già hẹp hòi, quá không lễ phép.

Tiêu Phàm tiếp tục bi phẫn chụp đùi.

Giang Đô tức khắc mơ hồ: “……”

Trăng mờ chiếu bên khe cửa, sau trận phong ba, Giang Đô gắt gao quấn lấy Tiêu Phàm.

– Tướng công… Hoạ Mi muội muội gần đây không vui vẻ tí nào à.

Tiêu Phàm dựa vào đầu giường, tay phải ôm eo Giang Đô, ngây người ra một lát, hỏi lại:

– Hoạ mi không vui? Vì sao?

Giang Đô do dự một chút, ngập ngừng nói:

– Hôm qua Tào Thiên hộ đến, Hoạ Mi nghe hắn nói ba con trai của Yến Vương sắp vào kinh…

Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:

– Con trai Yến Vương vào kinh có quan hệ gì với Hoạ Mi?

Giang Đô quận chúa trừng mắt lườm hắn nói:

– Sao lại không quan hệ, năm đó nàng là Thường Ninh quận chúa Bắc Bình Yến vương phủ, đại thái tử vương phủ Chu Cao Sí từng quan tâm yêu thương, tình cảm huynh muội rất sâu đậm…

Tiêu Phàm không hiểu gãi gãi đầu:

– Vậy thì chờ bọn họ vào kinh, bảo Hoạ Mi đi gặp họ lát, huynh muội đoàn tụ, đây là chuyện vui mà, sao Hoạ Mi lại không vui?

Giang Đô quận chúa nhìn vào Tiêu Phàm, mang theo mấy phần do dự nói:

– Tướng công… Hoạ Mi không vui, có quan hệ với tướng công a…

– Có ý gì?

Giang Đô thở dài:

– Tướng công chớ trách ta phận nữ tử lại đàm luận chuyện chính sự. Hôm nay ai cũng biết Yến Vương lúc ở kinh kết cừu với tướng công. Ai cũng nói lúc này ba vương tử vào kinh là dê vào miệng cọp, mọi người nghị luận, Tiêu chỉ huy sứ địa nhân tất sẽ không bỏ qua, ba người này chỉ sợ một người cũng không sống nổi.

Giang Đô lắp bắp nói xong, liền cẩn thận nhìn Tiêu Phàm, thấy hắn bình tĩnh, không có gì tức giận mới yên lòng

Tiêu Phàm có chút suy nghĩ:

– Cho nên… Hoạ Mi chính là nghe mấy lời đồn đại này, không đành lòng nhìn ta giết huynh trưởng, lại không muốn phá hỏng đại sự của ta, mới không vui sao?

Giang Đô im lặng gật gật đầu, lập tức lại ngẩng đầu khẩn cầu nói:

– Tướng công, Hoạ Mi nếm đủ khổ ải nhân gian, trong tất cả thân nhân cũng chỉ có vị ca ca đó đối xử tốt với nàng, tướng công,… Có thể tha mạng cho vương tử không…

Giang Đô càng nói càng chột dạ, càng nói thanh âm càng nhỏ, đến cuối cùng cơ hồ không thể nghe thấy.

Tiêu Phàm cười khổ không thôi, hai vị thê tử chẳng lẽ cũng nghĩ mình là hạng ma vương giết người không chớp mắt sao? Vì đạt được mục đích mà chuyện gì cũng là, ta kém vậy sao? Khong lẽ lại đưa giấy khen ba tốt thời bé được nhận ra khoe?

Xoa xoa cằm, Tiêu Phàm ra vẻ khó xử nhăn nhó, trầm ngâm nói:

– Chuyện này… Quả thực lúc trước ta không biết có tầng quan hệ này, không gạt nàng, ta đã lệnh Cẩm y vệ mai phục, phát hiện thế tử Yến vương, giết chết bất luận…

Giang Đô hoảng sợ không yên, vội la lên:

– Tướng công, chẳng lẻ phải giết người sao? Không thể đối cách khác sao?

Tiêu Phàm vòng vòng con mắt, ho khan nói:

– Giải pháp à… Cũng không phải không có…

– Có cách gì? Mau nói.

Giang Đô gấp gáp nắm lấy tay Tiêu Phàm, không để ý áo ngực xộc xệch lộ ra một cặp thỏ ngọc trắng nõn.


Tiêu Phàm hai mắt sáng ngời, cố gắng duy trì vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc

– Thật ra cần nàng hy sinh một lần…

Giang Đô nghi hoặc nói:

– Ta? Muốn ta hy sinh cái gì?

Tiêu Phàm ho khan mấy tiếng, ghé vào bên tai Giang Đô nói nhỏ vài câu…

Giang Đô nghe vậy tức liền xấu hổ, đỏ mặt, thèn thùng đấm yêu vào ngực Tiêu Phàm:

– Hạ lưu!

Tiêu Phàm cười nói:

– Nương tử nàng có nguyện ý hay không?

Giang Đô trừng mắt, rồi xấu hổ cúi đầu, đôi môi đỏ mọng dần hôn xuống, qua ngực, qua bụng, xuống dưới, dưới nữa…

– Úc —— đừng a, đừng mà…

Tiêu Phàm rên rỉ

Giang Đô ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn

Tiêu Phàm nhấn đầu nàng xuống, dâm đãng rên tiếp:

– Đừng a, đừng có ngừng mà…

“……”

Kích tình qua đi, Giang Đô nằm trên người Tiêu Phàm, thở phì phò. Thỉnh thoảng lại xấu hổ véo hắn cái.

Tiêu Phàm đau đến trợn mắt, vẻ mặt lại tràn ngập thỏa mãn.

Thật lâu, gian phòng trở lại yên tĩnh.

– Tướng công… Ta muốn sinh một đứa con, con chúng ta nhất định sẽ rất đáng yêu.

Giang Đô sóng mắt mê ly.

Tiêu Phàm khẽ ngẩn người, con à, ở cái thời đại lạ lẫm này, có một đám nhóc thuộc về mình…

Ta sẽ vì đám nhóc này mà hoàn toàn dung hợp vào thời đại này sao?

Nhìn vào ánh mắt mê man, Tiêu Phàm khẽ vuốt lọn tóc mai của Giang Đô, cười nói:

– Được, nhờ nương tử vất vả sinh cho tướng công một đứa con… À, chúng ta nghĩ cho con một cái tên thật dễ nghe trước đi…

Nhắc tới tên, mẫu tính trời sinh của nữ nhân trỗi dậy, Giang Đô ngồi dậy, hưng phấn đầy mặt.

– Tướng công, Phượng Ngô, con chúng ta, dù là gái hay trai cũng gọi là Phượng Ngô nhé!

Tiêu Phàm nghi hoặc nói:

– Vì sao nhất định phải là Phượng Ngô? Tên này có ý nghĩa đặc thù gì sao?

Giang Đô ngượng ngùng cười cười, nói:

– Mấy ngày trước đây ta nằm mơ, mộng thấy một con phượng hoàng bay tới, sống ở trên một cây ngô đồng, ta cảm thấy… Có lẽ là ông trời ban tên, có lẽ là một điềm lành…

– Được, được.

Tiêu Phàm không chút do dự đồng ý:

– Phượng hoàng sống ở cây ngô đồng, Phượng Ngô… Ừ, tốt!

Giang Đô ngượng ngùng cười, lại hạnh phúc nép vào lòng Tiêu Phàm.

Thật lâu…

– Nương tử a…

– Dạ?

– Nếu… Mơ thấy một con gà trống đậu trên cây chuối, thì lấy tên thế nào vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.