Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 178: Âm thầm bố cục
Trần Oanh Nhi rất thương tâm, lòng nàng đầy chua xót nói không nên lời.
Nàng so với Giang Đô quận chúa kém ở chỗ nào? Không phải là thân phận nàng kém, nàng biết tp không phải là người coi trọng thân thận thê tử. Lúc trước hắn liều mạng bất hòa với Trần gia, sém chút lưu lạc đầu đường kiếm cơm cũng phải chiếu cố một tiểu khất cái cả đời, khi đó hắn làm sao biết thân phận quận chúa của tiểu khất cái.
Thân phận tại hắn trong mắt chính là cái rắm
Trần Oanh Nhi mấy ngày nay vô số lần hỏi mình, đến cùng mình kém Giang Đô quận chúa ở chỗ nào? Vì sao Giang Đô quận chúa tới sau mà lại được tp sủng ái trong khi nàng lại phải tự mình hối tiếc than thở.
Cẩn thận suy nghĩ rất nhiều ngày, Trần Oanh Nhi cũng có đáp án cho mình.
Nàng kém ở tâm, trong lòng nàng có quá nhiều oán hận với tp, khoe khoang quá nhiều, về mặt tình cảm nàng là kẻ yếu đuối mười phần, không bằng Giang Đô quận chúa cuồng nhiệt bộc lộ tình cảm, nàng chỉ có thể cố gắng giả bộ làm nữ cường nhân, ngày đêm vì duy trì tôn nghiêm mà bị dày vò.
Nàng kém nhiều lắm…
Hiện tại, nàng muốn thay đổi mình, nàng đột nhiên nhớ lại lúc trước nói với Giang Đô quận chúa: “So với hạnh phúc cả đời mình thì mặt mũi quan trọng như vậy sao?”
Giang Đô tin lời của nàng, không chùn bước làm theo, nàng tạm thời bỏ mặt mũi nữ nhi mà đạt được hạnh phúc.
Trần Oanh Nhi cũng quyết định làm theo lời mình nói, hy vọng thời gian còn chiều lòng người, hy vọng trong lòng kẻ phụ tình này còn chỗ trống, còn chỗ có vị từng là hôn thê này là mình.
Người từng khiến mình oán hận, mà giờ khi đối mặt Tiêu Phàm nàng lại phát hiện mình không thể hận nổi.
Đây là bi ai của nữ nhân, có lẽ cũng là mệnh của nữ nhân…
Thầm thở dài, Trần Oanh Nhi thẳng lưng, nàng quyết định, phải làm một nữ nhân kiên cường, phải trở thành một nữ nhân mà Tiêu Phàm không thể rời xa, vô luận công hay tư cũng phải khiến Tiêu Phàm cảm thấy không thể thiếu nàng. Chỉ có như vậy nàng mới có thể chân chính đi vào lòng Tiêu Phàm.
– Tốt lắm, chuyện riêng nói xong, Tiêu đại nhân, chúng ta nói việc công đi.
Thần sắc u oán của Trần Oanh Nhi trong khoảnh khắc biến lại thành nữ cường nhân.
Tiêu Phàm mở to mắt, há to miệng nhìn nàng: “… …”
Nữ nhân đến cùng là tạo thành từ gì vậy? Nói trở mặt liền trở mặt, vừa mới còn chỉ trích hắn mất đi thân xử nam, hiện tại lại lập tức bình thản ung dung nói đến việc công…
Tiết tấu thay đổi chóng mặt khiến Tiêu Phàm không theo kịp…
Trần Oanh Nhi thấy Tiêu Phàm trợn mắt há mồm, thầm cười nhưng khuôn mặt không đổi sắc nói:
– Ý Tiêu đại nhân là muốn thương hội Trần gia chúng ta nắm việc kinh doanh lương thực Bắc Bình phủ vào tay?
– A? A…
Tiêu Phàm như lạc vào cõi thần tiên…
Trần Oanh Nhi không kiên nhẫn nhẹ nhàng gõ gõ án thư trước mặt hắn nghiêm mặt nói:
– Đại nhân, dân nữ đang bàn việc công, thỉnh ngài chú ý chút được không?
– A tốt, tốt… Hiện giờ việc ngươi phải làm là chuyển trọng tâm kinh doanh của Trần gia về phía bắc, tốt nhất có thể đóng đô ở Bắc Bình, xây dựng quan hệ với quan phủ bản địa, thân hào địa phương, thậm chí là người phủ Yến vương, tạo dựng trụ cột….
– Sau đó?
– Sau đó phái thủ hạ đắc lực tín nhiệm tiếp cận Yến Vương, bàn chuyện cung ứng lương thực, Bắc Bình vốn thiếu lương, hơn nữa mấy năm nay Yến vương mưu đồ chắc chắn sẽ thu gom lượng lớn lương thực. Đối với thương nhân bán lương chắc chắn hoan nghênh nhiệt tình. Ngươi có thể nhẹ nhàng nắm lấy bút kinh doanh này, sau đó dần dần mở rộng lũng đoạn cung ứng lương thực phủ Bắc Bình. Bất quá việc lấy được tín nhiệm của Yến vương không dễ dàng, việc này ngươi phải nghĩ biện pháp, Cẩm Y vệ chỉ có thể âm thầm hiệp trợ chứ không thể ra mặt, nếu không Yến vương sẽ nghi ngờ.
Trần Oanh Nhi khóe miệng hé ra nói:
– Lũng đoạn cung ứng lương thực Bắc Bình phủ? Đại nhân thật ăn to uống lớn, bằng vào hơn mười chiếc thuyền của Trần gia ta sao nuốt trôi được?
Tiêu Phàm cười nói:
– Cho nên ta nói qua, các ngươi phải mở rộng quy mô, phát triển đội thuyền, thuê nhân công, thủy lộ không thông thì mua xe ngựa chuyển sang đường bộ. Trần gia có gia sản thì đừng ngại đầu tư, hợp tác cùng quan phủ có thể nói là an toàn nhất, không cần lo lắng thâm hụt. Có Cẩm Y vệ làm chỗ dựa, các ngươi không cần lo lắng quan phủ gây khó dễ, cũng không dám bóc lột, tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Bất quá đến phương bắc thì tất cả các ngươi phải tự lo.
Trần Oanh Nhi gật gật đầu:
– Việc này, dân nữ phải làm trong bao lâu?
– Ngươi chỉ có nửa năm thời gian thành lập quan hệ với Bắc Bình Yến Vương phủ và quan phủ, đả thông tới từng cấp quan phủ từ Bắc Bình phủ xuống phía nam, sau đó dùng thời gian nửa năm kinh doanh lương thực cho Yến vương, dùng hành động thực tế lấy được tín nhiệm của Yến vương, hình thành quan hệ tốt đẹp.
– Đại nhân muốn đạt tới hiệu quả gì?
Tiêu Phàm khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh:
– Ta quyết định chặt đứt đường lương, tướng sĩ Yến vương nhất định sẽ đói bụng, triều đình tiêu diệt không hề thương vong. Rút củi đáy nồi, đó chính là hiệu quả ta muốn.
Trần Oanh Nhi nhìn Tiêu Phàm tràn đầy tự tin, vô hình tản mát ra khí thế uy nghiêm,, giống như thần minh quyết định sinh tử hàng nghìn hàng vạn sinh linh. Trần Oanh Nhi như si như say, lẩm bẩm nói:
– Tiêu Phàm, ngươi… Quả thực thành thục hơn xưa.
Nụ cười lạnh của Tiêu Phàm tức khắc hóa thành vẻ khó xử:
– Này… Là lời thật tâm hay nói theo hoàn cảnh?
Trần Oanh Nhi cười khúc khích, trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
– Ngươi cứ cho là dân nữ nói theo hoàn cảnh đi, nghe xong rồi quên.
Tiêu Phàm rất nghe lời, lập tức quên đi, nói tiếp:
– … Yến Vương biết lai lịch của ta, cũng biết quan hệ với Trần gia, cho nên khi ngươi phái người đi phương bắc không thể lấy tên Trần gia, tốt nhất lấy tên họ hàng nào đó càng xa càng tốt đỡ Yến vương hoài nghi…
– Ngươi và Giang Đô quận chúa rất hạnh phúc sao?
Trần Oanh Nhi cắt ngang lời Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm thốt ra:
– Quá hạnh phúc, hôm qua mới phá… Cẩm Y vệ sẽ phái cao thủ bảo hộ thủ hạ ngươi an toàn, ngươi không cần lo lắng….
Nói tới đây Tiêu Phàm lập tức câm mồm, đầu đầy hắc tuyến trừng mắt Trần Oanh Nhi, trầm giọng nói:
– Hiện tại đến cùng là bàn việc công hay là việc riêng?
Trần Oanh Nhi cười khúc khích, che miệng nói:
– Ngươi ngày càng thú vị…
Tiêu Phàm đen mặt không nói lời nào: “… …”
Hắn hiện tại cực kỳ hoài nghi nữ nhân này hôm nay cố ý đến đây đùa giỡn hắn.
– Dân nữ nếu đình chỉ cung ứng lương thực cho Bắc Bình, chẳng lẽ thương hội ba tỉnh Hà Nam, Sơn Đông, Sơn Tây không cung ứng sao? Nói vậy những việc dân nữ làm rốt cục có ích gì?
– A?
Tiêu Phàm lại há to miệng, ngơ ngác.
Trần Oanh Nhi gõ gõ án thư, khuôn mặt xinh đẹp nói:
– Đại nhân chuyên tâm chút nào. Hiện tại đang nói chuyện công.
Tiêu Phàm cảm thấy đầu óc có chút sung huyết…
– Ta… Sẽ khống chế quan phủ cùng lương thương ba tỉnh.
Tiêu Phàm nghiêm mặt, gằn từng chữ.
Trần Oanh Nhi gật đầu thản nhiên nói:
– Như thế, dân nữ yên tâm, có thể buông tay đi làm…
Tốn một cả buổi sáng, Tiêu Phàm rốt cục nói chuyện xong việc công, Trần Oanh Nhi cũng đứng dậy cáo từ.
Tiêu Phàm thở phào nhẹ nhõm, cùng nữ nhân nói chuyện chính sự quả thực là một loại tra tấn a.
Nhìn vào thân hình Trần Oanh Nhi lả lướt đi ra cửa, tp trừng mắt nhìn, tâm đùa dai sinh ra.
– Trần tiểu thư…
Tiêu Phàm gọi nàng lại.
Trần Oanh Nhi quay đầu lại, lông mày tinh tế khẽ nhướng lên.
Tiêu Phàm trầm ổn ngồi sau án thư, nghiêm trang nói:
– … Lông mi sơ mà không ngưng, hai chân tách ra, ánh mắt không tinh khiết, mặt phiếm xuân tình, mấy cái đặc thù này… Là dùng để phân biệt xử nữ, cùng xử nam không quan hệ, sau đừng phạm sai lầm mang tính thường thức như thế.
Trần Oanh Nhi mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nói:
– Vậy làm sao phân biệt được xử nam?
– Rất dễ dàng phân biệt, xử nam có màng …
Tiêu Phàm nghiêm trang nói.
Trần Oanh Nhi không dám tin mở to mắt:
– Nam nhân cũng có… Màng?
– Có màng!
Tiêu Phàm giống như chuyên gia, rất quyền uy gật đầu.
– Kia… Ngươi còn có màng sao?
Tiêu Phàm tức khắc trở nên phiền muộn:
– Không có… Bắt đầu từ hôm qua.
Trần Oanh Nhi nghi hoặc suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nghiêm mặt, mang theo vài phần giận dữ nói:
– Tiêu đại nhân, ngươi cho rằng ta là loại người nào? Ngươi có màng hay không ảnh hưởng gì đến ta? Ngươi cho rằng ta là nữ nhân lỗ mãng tùy tiện sao? Đăng đồ tử?
Nói xong Trần Oanh Nhi hung hăng vung tay áo, bước nhanh rời đi.
Tiêu Phàm hơi giật mình nhìn chằm chằm cửa phòng trống rỗng nửa ngày, vẻ mặt rất vô tội lẩm bẩm nói:
– … Ta không phải xoá nạn mù chữ cho ngươi mà, ngươi thoải mái nói chuyện xử nam của ta, sao ta nói thì lại thành đăng đồ tử? Thật là nữ nhân điên không nói lý mà?
Trần Oanh Nhi nổi giận đùng đùng bước ra khỏi đại môn Trấn phủ ty Cẩm Y vệ, khuôn mặt xinh đẹp phủ sương, đỏ bừng ngồi trong kiệu, mành che hạ xuống, kiệu phu nâng kiệu bước đi.
Trong kiệu, Trần Oanh Nhi tức giận đến run rẩy đột nhiên đổi sắc, chợt cười hì hì, mặt ửng đỏ, hàm răng trắng muốt khẽ cắn môi dưới lẩm bẩm:
– Nam nhân… Cũng có màng kia? Gia hỏa này phải chăng lại gạt ta?
Bàn tay mềm gõ gõ vách kiệu, Trần Oanh Nhi lạnh lùng nói:
– Dừng kiệu!
Cỗ kiệu dừng lại ven đường, Vương Quý quản sự hiệu buôn Thái Phong tiến lên, cung kính hỏi:
– Chưởng quầy có gì phân phó?
Trần Oanh Nhi lạnh lùng nói:
– Vương Quý, ngày mai phát một ngàn thạch gạo đến Bắc Bình phủ, chính ngươi cũng đi theo lương đội, ta muốn ngươi làm một đại sự.
– Dạ, chưởng quầy. Không biết một ngàn thạch gạo này bán cho hiệu buôn nhà ai ở Bắc Bình phủ?
Trần Oanh Nhi lạnh lùng mang theo vài phần thần bí nói:
– Một ngàn thạch gạo này không bán, sau khi ngươi tới Bắc Bình giao nó cho Yến vương…
Vương Quý tức khắc kinh ngạc nói:
– Chưởng quầy , đây chính là một ngàn thạch gạo tặng không a?
– Tặng không!
Trần Oanh Nhi ngữ khí vô cùng kiên định.
Vương Quý nghe được ngữ khí kiên quyết của Trần Oanh Nhi, lập tức không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp:
– Dạ!
– Không cần dùng danh nghĩa hiệu buôn Trần gia, ngươi từng tham gia bắt Đạo Diễn hòa thượng, có khả năng hắn sẽ nhận ra ngươi. Ngươi hãy ăn bài một người lạ mặt đưa lương, sau đó mở một cửa hàng mới ở Bắc Bình. Nhớ kĩ, cửa hiệu mới không có bất kỳ quan hệ nào với Trần gia, hiểu ý ta chứ?
Vương Quý hiểu ra, không dám chần chừ, vội vàng nói:
– Đã ra thưa chưởng quầy!
Trong kiệu, Trần Oanh Nhi do dự một chút, vài phần xấu hổ hỏi:
– Còn có chuyện, Vương Quý năm nay đã ba mươi rồi nhỉ? Chưa lấy vợ phải không
Vương Quý ngẩn người, khom người nói:
– Đúng vậy.
– Ách… Ngươi còn màng chứ?
Vương Quý ngạc nhiên:
– Màng gì? Ta không có màng a…
Trong kiệu trầm mặc một lát, đột nhiên vang lên tiếng Trần Oanh Nhi nổi giận quát:
– Thật không biết xấu hổ, cái gì mà màng này màng nọ chứ? Nam nhân đều là đồ đê tiện! Khởi kiệu!
Cỗ kiệu run run rẩy rẩy tiếp tục đi trước, Vương Quý ngây ngốc há to miệng, đứng ở giữa đường, khóc không ra nước mắt…
Ngày mười tám tháng sau năm Hồng Vũ ba mươi.
Yến Vương Chu Lệ phụng chỉ lĩnh binh ba tỉnh Hà Nam, Sơn Đông, Sơn Tây hơn mười Thiên Hộ Sở, trên tám vạn quan binh, hoả tốc hành quân hướng bắc, giải vây Bắc Bình.
Chỉ huy sứ, tả hộ vệ Yến vương phủ Trương Ngọc bị vây ở Bắc Bình dẫn dắt thủ hạ cùng Yến vương nội ứng ngoại hợp, nam bắc giáp công đánh bại Bắc Nguyên Khất Nhi Cát Tư bộ. Trận chiến này Khất Nhi Cát Tư bộ chết trận vạn hơn người, dư người tất cả đều tan tác tới phương bắc thái ninh, này bộ lạc thủ lĩnh Quỷ Lực Xích người bị số tiễn, thương thế không nhẹ, bị bộ hạ cứu trở về, trốn vào thảo nguyên đại mạc, tháo chạy không biết tung tích.
Ngày đầu tiên Chu Lệ lĩnh binh tới Bắc Bình đã hoàn toàn giải quyết vấn đề.
Không ngoài Chu Lệ dự kiến, tin đại thắng vừa tới kinh sư, Chu Nguyên Chương đã hạ chỉ khao thưởng tam quân.
Nửa tháng sau, Võ Định hầu Quách Anh phụng chỉ tới Bắc Bình, tập hợp tám vạn quan binh ba vùng Hà Nam, Sơn Đông, Sơn Tây đến cứu viện Bắc Bình rút khỏi Bắc Bình phủ. Sau đó chia binh đóng ở Chương Đức – Hà Nam, Vị Nam – Sơn Đông, Sơn Thái Nguyên – Sơn Tây, tại ba giao giới với Bắc Bình phủ này kiến lập hơn hai muwoi tân Thiên hộ sở, hoàn toàn thi hành mệnh lệnh của Chu Nguyên Chương, ba giao giói liên kết thành hình rẻ quạt ẩn ẩn bao vây Bắc Bình phủ. Khi Bắc Bình có biến thì trong thời gian ngắn nhất, tám vạn quân này có thể nhanh chóng lao thẳng tới Yến vương phủ Bắc Bình.
Yến Vương Chu Lệ không tỏ vẻ gì, vẫn ngày ngày thao luyện binh mã, giống như không hiểu được ý cảnh cáo của Chu Nguyên Chương, lời nói và hành động không có gì khác thường.
Mà triều đình, kinh sư những ngày này cũng rất bình tĩnh, nhóm Thanh Lưu đại thần và Gian đảng mà Tiêu Phàm cầm đều, cùng nhóm huân quý công tước và đám cỏ đầu tường đều duy trì trạng thái bình tĩnh không gợn sóng. Thanh Lưu và Gian đảng giống như có thỏa thuận ngầm, với các chính sự đều chọn giải pháp lui bước thỏa hiệp.
Triều đình bình tĩnh đến đáng sợ, giống như phong ba bão táp cực kỳ đáng sớ sắp xảy ra. Bầu không khí hòa hợp êm thấm giữa các đại thần tràn ngập hơi thở âm trầm quỷ dị.
Chúng đại thần đã bất chấp tranh đấu thường ngày, ánh mắt bọn họ tập trung nhìn thẳng vào Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương thân thể một ngày không bằng một ngày, mấy chục năm kiên trì mỗi ngày đều thường triều, dần dần đổi thành ba ngày một lần, cuối cùng năm ngày một lần. Đa phần quốc sự đều chuyển giao cho Chu Doãn Văn xử lí.
Tiêu Phàm nắm bắt cơ hội thở dốc khó có được này, bắt đầu gióng trống khua chiêng bố cục.
Nhân số Cẩm Y vệ dần dần mở rộng, mạng lưới tình báo đã kéo dài đến Bắc Bình, Đóa Nhan cùng Thái Tinh. Còn trong triều đình, có thể do quyền lực bản thân, cũng có thể do Chu Nguyên Chương ngầm đồng ý mà mật thám Cẩm y vệ đã rải khắp phủ đệ quan lại từ tứ phẩm trở đi, hành động mỗi ngày của các đại thần đều được ghi chép tỉ mỉ tập trung về nha môn Trấn Phủ ty.
Bên trong sự bình tĩnh là sóng ngầm mãnh liệt, giống như một con quái thú âm lãnh tàn khốc đang giương nanh múa vuốt chuẩn bị làm một mẻ lớn.
Tháng tám nắm Hồng Vũ ba mươi.
Bên ngoài đại môn Yến Vương phủ Bắc Bình.
Một gã mặc đồ vải thô màu xám, ăn mặc như một hán tử bán đồ dạo đứng ngoài phủ Yến vương, nhìn thị vệ Yến vương cười tủm tỉm đưa danh thiếp trên tay, thuận tiện còn lén nhét một thỏi bạc nặng trịch vào tay thị vệ.
Hán tử đặc sệt giọng Sơn Tây, ân cần lấy lòng nói:
– Thỉnh cầu vị đại ca này thông báo Yến Vương điện hạ, lương thương Phần Châu Sơn Tây Vương Quý cầu kiến, thảo dân có chút lễ mọn tặng Yến vương, thỉnh Yến vương điện hạ nhận cho
Nói xong hán tử lại lấy danh mục quà tặng trong người ra, nụ cười không đổi đưa lên.
Thị vệ liến mắt dò xét, thấy hán tử ăn mặc quê mùa như lão nông, đôi mắt ti hí thi thoảng lóe lên quang mang khôn vặt như con buôn, đúng chuẩn bộ dạng thương nhân Sơn Tây. (ở đây ca đã lược đi cỡ một vạn chữ miêu tả trang phục, đơn giản vì đếch biết)
Tiện tay ước chừng ước chừng bạc trong tay, thị vệ buồn cười hừ nói:
– Chờ đó!
Vương Quý vội vàng cúi đầu khom lưng cười bồi nói:
– Đa tạ Đa tạ, ngài vất vả rồi, vất vả rồi…
Không lâu sau, trong vương phủ lời ra, Yến Vương điện hạ tự thân tiếp kiến ở tiền điện trong phủ.
Được thị vệ dẫn dắt, Vương Quý thật cẩn thận tiến vào vương phủ, một đường cúi đầu đi, không dám nhìn loạn.
Yến Vương Chu Lệ ngồi ở tiền điện, khuôn mặt trầm tĩnh, không giận mà uy, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua danh mục quà tặng trong tay, giống như có chút không để ý.
Vào tiền điện, Vương Quý thấy trong điện, trên ghế chủ vị là một đại hán râu quai nón, thân mang vương bào, giống như mãnh hổ hạ sơn, uy phong lẫm lẫm.
Vương Quý giật mình, vội vàng từ xa quỳ xuống bái Chu Lệ, lớn tiếng nói:
– Phần Châu Vương Quý, bái kiến Yến Vương điện hạ.
Chu Lệ thấy hán tử kia không lễ phép, cũng là không trách tội, chính là nhàn nhạt cười cười, dò xét hắn một phen, sau nửa ngày mới chậm rãi mở miệng nói:
– Ngươi là người Phần Châu Sơn Tây? Tên là Vương Quý?
– Hồi bẩm điện hạ, thảo dân thật là người Phần Châu, là lương thương bản địa. Hôm nay nhìn thấy Yến Vương điện hạ danh chấn thiên hạ, thực là phúc báo ba đời tiểu nhân tu luyện, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế.
Chu Lệ thâm trầm cười:
– Ha ha, ngươi vì gặp mặt bổn vương, hạ tiền vốn cũng không nhỏ a, ân, một ngàn thạch gạo, ba nghìn lượng bạc trắng, tám trăm xấp lụa tốt nhất… Mang theo lễ trọng như thế cầu kiến, bổn vương thật ngại không dám không gặp ngươi, ha ha…
Vương Quý quỳ xuống bái nói:
– Điện hạ chống lại Thát tử,dựng lên uy danh Đại Minh ta, dân chúng thiên hạ tự đáy lòng kính nể uy vũ của điện hạ, chút lễ mọn này sao sánh được với lòng kính nể điện hạ trong lòng thảo dân.
Chu Lệ cười thoải mái, vuốt râu cười ha ha, nói:
– Trên đời này không có lí nào vô duyện tặng quà, bổn vương công vụ bận rộn, ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn cái gì?
Vương Quý tức khắc khâm phục sát đất, ngẩng đầu cười bồi nói:
– Điện hạ pháp nhãn như đuốc, chút kỹ xảo đó của thảo dân trước mặt điện hạ không đáng bàn. Thảo dân xin nói thẳng, thảo dân là lương thương Sơn Tây, đến đây cầu kiến điện hạ là có bút mua bán trường kỳ muốn bàn với điện hạ…
– Mua bán thứ gì?
Vương Quý ngẩng đầu, nụ cười ngày càng ân cần:
– Thảo dân là lương thương, đương nhiên là mua bán lương thảo…
Chu Lệ thần sắc bất biến:
– Bổn vương không thiếu lương thảo.
Vương Quý cười hiền lành như thần tài đến chúc phúc:
– Giá thảo dân bán so với thị trường Hà Nam Sơn Đông thấp hơn hai thành…
Chu Lệ ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc:
– Thấp hơn hai thành?
– Đúng, hai thành.
– Ngươi có thể bán cho bổn vương bao nhiêu lương thảo?
– Điện hạ muốn bao nhiêu, thảo dân có bao nhiêu.