Đại Minh Vương Hầu

Chương 174: Đêm động phòng


Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 174: Đêm động phòng

Tình trạng hỗn loạn trước cửa Tiêu phủ vẫn đang tiếp diễn, khi Tiêu Phàm từ ngoài phủ chật vật chen vào được thì cảnh tượng bên trong cũng chẳng khác gì.

Tới tận lúc này mọi người mới phát hiện có điều gì đó không đúng. Mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thỏa, khi mà chỉ còn đợi hai người bái đường thì phát hiện đã không thấy bóng dáng tân lang đâu nữa.

Tiêu phủ nhất thời đại loạn, một đám đại thần, các Cẩm y giáo úy theo đội nghênh tân, đám hạ nhân trong phủ tìm kiếm khắp nơi trong phủ.

Giang Đô quận chúa đầu đội mũ phượng, trùm khăn voan thêu hai chữ hỷ đỏ thẫm, được cung nữ Mặc Ngọc dìu đi, vô lực nói:

– Tiêu Phàm, hắn ở đâu? Mặc Ngọc, có phải hắn đổi ý rồi không? Có phải hắn đột nhiên không muốn cưới ta nữa? Có phải hắn muốn đào hôn?

Mặc Ngọc chỉ đành cố hết sức an ủi.

Nữ nhân a! Nữ nhân khi yêu luôn là như vậy, chẳng thế khống chế được cảm xúc, sức tượng tưởng lại càng phong phú.

Tới tham gia hôn lễ có tiền nhiệm Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, Tả Quân Đô Đốc phủ sự Lý Cảnh Long, Binh bộ thượng thư cùng các vị đại thần trong triều khác cũng đang đứng ngồi không yên. Họ không ngờ lại xảy ra loại tình huống này, đang yên đang lành, nửa đường lại biến mất, nam nhân này thực sự…

Đổi lại là Lý Cảnh Long, nếu hắn là nữ nhân nhất định sẽ không muốn gả cho loại nam nhân như thế này.

Như Tống đong đưa thân thể mập mạp của mình, thần sắc có chút lo lắng, dậm chân nói với mấy tên Bách hộ cẩm y:

– Thượng quan của các ngươi không thấy đâu, còn đứng đó làm gì, không đi tìm còn đứng đó làm gì?

Đám bách hộ vẻ mặt đưa đám đáp:

– Đã tìm khắp Tiêu phủ, nhưng tìm không thấy…

Lúc chúng nhân còn đang hoảng loạn, Hàn Lâm học sĩ Giải Tự vẫn là người đầu tiên đứng ra nói:

– Các ngươi sao không ra ngoài phủ xem? Có lẽ Tiêu đại nhân không theo kịp nghi trượng, bị các ngươi bỏ lại đằng sau, còn chưa tới phủ đó…

Đám đông đang hò hét hỗn loạn nhất thời trở nên yên tĩnh, ai nấy mở to mắt nhìn Giải Tự.

Giải Tự vẫn khá là khiêm tốn, bị nhiều người nhìn vào như vậy liền có chút chột dạ, cúi đầu ho khan vài tiếng, song lại nghĩ dường như mình không nói sai điều gì, lại ngẩng đầu, ưỡn ngực, cao giọng nói:

– Thế nào? Ta nói không đúng sao?

Lý Cảnh Long vỗ vai hắn cười to mà nói:

– Đúng! Quá con mẹ nó đúng rồi! Với tính cách Tiêu đại nhân, chuyện như vậy có thể xảy ra lắm chứ, may mà vẫn còn đầu óc của Giải học sĩ dùng được a…

Các đại thần, tân khách trong sảnh nghe xong đều gật gù tán thành.

Giải Tự được khen có chút ngượng ngùng, liên tục xua tay khiêm tốn, sau đó hắn ngẩng đầu, con ngươi lóe lên những tia sáng thâm thúy:

– Ta năm đó thành thân cũng bị đội ngũ tống thân bỏ rơi rất xa, thiếu chút nữa để cho kẻ khác vào động phòng hộ… Ài, thật nguy hiểm a…

Mọi người lúc này mới vỡ lẽ, bèn hướng về phía Giải Tự thể hiện sự đồng tình an ủi.

Giải Tự vô cùng cảm động, vội vàng đáp lễ lại.


Hơn mười giáo úy vừa mới bước ra khỏi đại môn đi tìm Tiêu Phàm, thì lập tức có người hổn hển hô to:

– Tránh ra! Mau tránh ra! Các người đều đứng chen ở cửa làm cái gì a?… Muốn xem náo nhiệt cũng phải để cho ta vào trước nha, đứng chặn ở cửa rốt cuộc là có mưu đồ gì?

Đám giáo úy nghe tiếng có chút quen tai, ngưng mắt nhìn qua thì thấy một nam tử mặc cát phục đỏ thẫm đang cố ngoi lên trong biển người, trông vô cùng chật vật.

– Chỉ huy sứ đại nhân!

Các giáo úy thất kinh hô lên, sau đó rút tú xuân đao thét:

– Cẩm y vệ xử lý công sự, kẻ vô can mau tránh ra, kẻ nào cản trở lập tức bắt lại!

Đám người xem náo nhiệt nghe vậy như sét đánh bên tai, bỏ chạy tứ tán. Tiêu phủ trong chốc lát đã trở nên tĩnh lặng hoàn toàn, chỉ còn lại hai người quần áo xộc xệch, tóc tai rối ren là Tiêu Phàm và Tào Nghị.

Các giáo úy tiến lên thi lễ:

– Chỉ huy sứ đại nhân vất vả rồi!

Tiêu Phàm yếu ớt thở ra một hơi, vỗ nhẹ lên vai tên giáo úy, cảm khái nói:

– Không cần nói gì cả, thời khắc quan trọng vẫn là tổ chức đáng tin cậy nhất a… Bên trong bái đường chưa? Không có kẻ nào mạo danh thay ta bái đường chứ?

Các giáo úy: “…”

Tiêu Phàm tiến vào khiến bầu không khí trong phủ trở nên hòa hoãn hơn. Ai nấy trong lòng đều cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Dĩ nhiên, ngày thành thân không thấy bóng dáng tân lang thì chẳng ai vui vẻ gì nổi.

Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng phải trở về với quỹ đạo của nó. Mọi người đều cảm thấy may mắn, đặc biệt là Giang Đô quận chúa, trên đầu nàng hãy còn trùm khăn voan, tìm tới bên người Tiêu Phàm, nắm lấy tay hắn, chết cũng không chịu buông ra, sau đó lại lớn tiếng khóc, khiến mọi người trong lòng cũng thở dài một hơi.

Tiêu Phàm nặn ra khuôn mặt tươi cười, một bên chào hỏi các đại thần, một bên an ủi Giang Đô quận chúa, bận tới rối tinh rối mù.

Đại sảnh nhất thời lại náo nhiệt trở lại.

Hai diễn viên chính đã có mặt, vì vậy chiếu theo tập tục dân gian, bắt đầu lễ bái đường.

Tam bái xong, quận chúa được đưa vào trong, mà Tiêu Phàm thì lưu lại tiếp đãi khách khứa.

Đang lúc say sưa vui vẻ, Tào Nghị ghé vào tai hắn nói nhỏ:

– Các đại thần tới không nhiều lắm, có một bộ phận chỉ đưa quà mừng tới, người chẳng thấy đâu, Xuân Phường giảng độc quan Hoàng Trừng, còn có các thanh lưu đại thần ngay cả quà cũng chẳng tặng, một câu chúc mừng cũng chẳng có.

Tiêu Phàm vẫn cười, trong mắt lại hiện lên nét âm trầm.

Thanh lưu cùng gian thần đối lập, thắng bại cũng không phải một sớm một chiều mà định được, bình thường vẫn phải giữ vài phần mặt mũi cho nhau. Xem ra chính mình hiện tại cùng những kẻ được gọi là trung thần này đã tới mức thủy hỏa bất dung rồi.

Bước tiếp theo có lẽ nên phát triển thế lực trên triều rồi, Chu Nguyên Chương chẳng mấy mà băng hà, đám đại thần này lòng muốn trung với vua, nhưng lại trung thành nhầm người, nếu để họ nắm quyền ngôn luận trên triều chính, Chu Doãn Văn nhất định sẽ bị Chu Lệ lật đổ, sau đó thì kết cục của chính mình chắc chắn cũng chẳng đẹp đẽ gì rồi…

Tiêu Phàm hiện tại đã không còn cô độc nữa, trên vai hắn có trách nhiệm, hắn có bằng hữu, có thê tử, tương lai sẽ có hài tử, mỗi một bước đi lúc này phải hết sức thận trọng như đi bộ trên mặt băng mỏng vậy. Ở cái niên đại này, sai một bước thì người nhà người thân cũng phải liên lụy theo, hắn không thể để chuyện đó xảy ra.

Vì mình, vì vợ con, vì tình bằng hữu với Chu Doãn Văn, những kẻ không nên xuất hiện trên triều đường thì phải cho chúng biết mất đi thôi! Cách chức, cho về hưu, đày đi lưu vong, thậm chí xử tử, đối với Tiêu Phàm những việc này chẳng có gì phải hổ thẹn, hắn cho rằng vì người thân, bạn bè, mọi thứ đều đáng giá. Trong mắt đám trung thần, hắn là quốc tặc, nhưng trong mắt vợ con, hắn là ông trời, là trụ cột của họ, hắn không muốn họ mất dù chỉ một sợi tóc.


Có thê tử yêu mình như vậy, bị ngàn người chỉ trích thì đã làm sao, chỉ cần nàng cho hắn một ánh mắt ôn nhu, hắn liền có thể nhuốm máu cả triều đình!

Sự âm trầm trong ánh mắt dần hóa thành kiên định. Hắn chợt cười ha hả đứng dậy, cụng chén với Tào Nghị, hào sảng nói:

– Người có đông gấp ngàn vạn lần cũng vậy! Giết được một thì là kẻ sát nhân, giết được một vạn thì là anh hùng, Tào đại ca, ngươi có nguyện ý cùng tiểu đệ lưu lại tiếng xấu ngàn năm hay không?

Tào Nghị nhìn vào sự thâm trầm trong mắt Tiêu Phàm, dường như đã ra quyết định, cũng cười to đáp:

– Tiếng xấu thì tiếng xấu, ngàn năm sau ngay cả xương cốt cũng ra tro rồi, hậu nhân chửi hay không chửi lại có thể làm cái chim gì? ( tác giả viết vậy đấy không phải t dịch bừa đâu)

Hai người cụng chén cạn một hơi, sau đó nhìn nhau cười.

Đại hôn của Tiêu Phàm trong phủ làm hơn mấy chục bàn đồ ăn, các đại thần và tân khách ăn uống xong lục tục cáo từ ra về.

Tiêu Phàm thì say rồi.

Hắn vốn không uống được rượu, hôm nay đại hỷ lại bị chuốc không biết bao nhiêu rượu, sớm đã say tới bất tỉnh nhân sự, được hai nha hoàn tới dìu về phòng.

Động phòng hoa chúc minh, yến dư song vũ khinh.

Đội mũ phượng khăn phí, trên đầu vẫn trùm khăn voan, Giang Đô quận chúa lòng đang thấp thỏm e lệ chờ tình nhân trong lòng tới vén khăn.

Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, nàng cả kinh, phương tâm hỗn loạn, hai tay dùng sức nắm lấy vạt áo, tiếng tim đập nghe rõ ràng như con nai con đang chạy nhảy.

Hắn… Cuối cùng đã tới! Hắn vén khăn lên rồi, sau đó… Cùng ta làm những chuyện… Những chuyện… Hắn sẽ không quá thô bạo chứ? Sau này hắn có đối xử tốt với ta hay không?…

Giang Đô quận chúa tâm loạn như ma, một đống ý niệm hỗn loạn hiện lên trong đầu, càng nghĩ càng bất an, càng nghĩ càng khẩn trương.

Tiếng bước chân lại gần. Tiêu Phàm vẫn không ngừng hô:
– Một chén nữa!

Quận chúa cả kinh, vội xốc khăn voan lên, thấy Tiêu Phàm ngã đông ngã tây, khuôn mặt tuấn tú đã đỏ bừng, miệng thì lầm bầm, trông rất tức cười.

Quận chúa đỡ lấy cánh tay Tiêu Phàm, dìu hắn xuống giường, ôn nhu nói:

– Ngươi… Sao ngươi uống tới mức này?

Tiêu Phàm đưa đôi mắt đã nhập nhèm lên, ngắm dung mạo tuyệt sắc của thê tử, cười lớn nói:

– Đời người có bốn đại hỷ sự, nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp cố nhân, kim bảng đề danh tự và đêm động phòng hoa chúc. Ngươi nói xem, chúng ta hôm nay là loại hỷ sự nào…

Giang Đô quận chúa trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:

– Còn phải hỏi sao, đương nhiên là động… Động phòng hoa chúc!

– Sai rồi!

Tiêu Phàm ha hả cười.


Giang Đô quận chúa hiếu kỳ hỏi lại:

– Không phải động phòng hoa chúc thì là gì?

Tiêu Phàm đôi mắt chợt nổi sắc quang, hì hì cười:

– Kỳ thực chúng ta hôm nay là… nắng hạn gặp mưa rào…

– Vì sao nói như vậy?

Giang Đô quận chúa tò mò hỏi. Tiêu Phàm nghiêm túc trả lời:

– Thân ta như nắng hạn lâu ngày, hôm nay lại gặp được nàng như cơn mưa chảy xuống, được nếm thử tư vị nam nữ ân ái, âm dương giao hòa, chẳng phải giống như nắng hạn gặp mưa rào hay sao…

– Nha! Ngươi… Ngươi thực…

Giang Đô quận chúa nghe hắn say xỉn nói mấy lời ô ngôn uế ngữ, mắc cỡ đỏ bừng cả hai má, hận không thể cầm bát nước hắt vô mặt hắn cho tỉnh rượu.

Phất tay cho hai nha hoàn lui ra, quận chúa đứng dậy khép cửa phòng lại. Quay lại thì đã thấy Tiêu Phàm nằm ngửa trên giường, ngủ ngáy o o.

Thấy hắn ngủ say rồi, Giang Đô quận chúa trong lòng vốn vô cùng khẩn trương, lúc này lại có chút hụt hẫng. Cuộc đời nữ nhân chỉ có một đêm động phòng, mà đêm động phòng của nàng lại vô vị như vậy…

Thở dài một hơi, quận chúa đi tới trước người Tiêu Phàm, cúi người cởi áo khoác và giày cho hắn, sau đó đem gối kê xuống dưới đầu hắn cẩn thận.

Nhìn Tiêu Phàm khi đang ngủ, chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng, lông mi dài, Giang Đô quận chúa lòng lại nổi lên mấy phần vui mừng. Nam nhân anh tuấn ôn nhu này về sau sẽ là trượng phu của mình, cùng mình sống tới bách niên giai lão, cuộc sống so với ở trong cung cấm lạnh lẽo vô tình giống như thiên đường so với địa ngục vậy.

Tiêu Phàm khi ngủ không còn vẻ nho nhã nữa, trông càng giống một đứa trẻ hơn. Giang Đô quận chúa ghé vào sát người hắn, hai tay chống má, lẳng lặng ngắm nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy yêu thích. Nàng đưa tay ra nghịch ngợm nhéo lấy cái mũi của hắn, lẩm bẩm:

– Đồ bại hoại, ai cho ngươi uống nhiều rượu như vậy, phá hỏng đêm động phòng của chúng ta, ngươi xấu lắm!

Còn chưa kịp thu tay về thì cổ tay đã bị nắm lấy. Quận chúa hoa dung thất sắc, bật thốt lên một tiếng kinh hãi, nhìn kỹ thì thấy là Tiêu Phàm đã nắm lấy tay nàng, đôi mắt của hắn đã mở ra từ lúc nào.

– Ngươi… Không phải say rồi sao?

Giang Đô quận chúa chân tay luống cuống, lắp bắp nói.

– Nam nhân bất cứ lúc nào cũng có thể say, nhưng không thể say trong đêm động phòng được, bỏ lại tuyệt sắc tân nương cả đêm dài như vậy nhất định sẽ bị trời phạt…

Giang Đô quận chúa xấu hổ gắt:

– Ngươi quá xấu xa rồi, còn giả bộ như thật vậy…

Tiêu Phàm hắc hắc cười:

– Ta lại không ngốc như vậy, khách khứa ngoài kia đông không đếm nổi, ta không giả say thì tới khi nào mới thoát thân được đây, nếu bỏ lại nàng một mình thì ta còn là nam nhân sao?

Giang Đô quận chúa lúng túng, cúi mặt lí nhí nói:

– Ngươi… Ngươi cho dù không say thì… Thì sao?

Tiêu Phàm thu lại nụ cười, cầm tay nàng lên chậm rãi nói:

– Ta và nàng đã bái đường, từ hôm nay trở đi chúng ta là phu thê rồi, chúng ta trước đây gặp nhiều trắc trở như vậy, hiện tại cuối cùng đã thành thân thuộc rồi. Giang Đô, nàng là phu nhân của ta, sau này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, cho nàng sống hạnh phúc tới già, để tương lai ngươi già rồi, trước lúc lâm chung nhớ lại cuộc đời này này, sẽ mang theo nụ cười sang thế giới bên kia…

Giang Đô quận chúa đôi mắt phượng ngấn nước, nức nở nói:

– Tướng công, kiếp này gả cho chàng làm vợ, cuộc đời thiếp đã mãn nguyện rồi, từ hôm nay thiếp chính là vì tướng công mà sống…


– Nương tử…

– Tướng công…

– Cởi quần áo lên giường đi!

“….”

Đốt đàn nấu hạc, cũng chỉ tới mức này là cùng!

Giang Đô quận chúa thực muốn trở tay cầm lấy cái giá nến, sau đó cho hắn một đập. Tiêu Phàm lại không khách khí nữa, hai tay thình lình ôm lấy Giang Đô quận chúa. Đợi nàng kịp phản ứng thì đã nằm gọn bên người Tiêu Phàm, hai tay đặt trên ngực hắn, cũng không biết nên đẩy ra hay mặc kệ.

Cảm nhận khí tức nam tử cùng hơi rượu nhàn nhạt, Giang Đô quận chúa trong lòng vô cùng khẩn trương, hai mắt e lệ nhắm lại chờ đón cơn bão sắp tới.

Chợt nàng lại mở mạnh hai mắt, đẩy hắn ra thởi gấp nói:

– Tướng công, chờ chút, chúng ta còn chưa uống… Rượu hợp cẩn, còn chưa hành lễ kết tóc, tướng công… A! Đừng…

Tiêu Phàm men say tràn ngập trong máu, sắc tâm trỗi dậy, đôi sắc thủ đang ôm chặt lấy người Giang Đô bắt đầu di chuyển, lúc nào rồi còn hợp cẩn kết tóc vớ vẩn gì nữa. Hắn giả bộ mắt điếc tai ngơ, gấp gáp cởi y phục của nàng ra.

Giang Đô cũng dần động tình, hô hấp trở nên dồn dập, lý trí bị mài mòn dần, trong đầu cũng chỉ còn lại tình nhân bên cạnh mà thôi. Trong đêm yên tĩnh chỉ còn nghe tiếp thở gấp, xuân ý lan tỏa khắp căn phòng đỏ.

Y phục, trang sức đã cởi ra từng thứ một, vứt la liệt trên sàn nhà. Ánh nến chiếu lên thân thể trắng như tuyết của quận chúa, nàng khẽ rên một tiếng, Tiêu Phàm tâm trí bị kích động, lập tức vác thương chuẩn bị lên ngựa ra trận.

Không nghĩ tới đúng lúc này bên mép giường bỗng truyền tới âm thanh cọt kẹt quái lạ. Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Hai người quay đầu lại nhìn. Một đạo thân ảnh lả lưới đang lẳng lặng ngồi xổm ở mép giường, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào hai người đang quấn lấy nhau trên giường, thể hiện rõ thần sắc “Thì ra là thế”.

Hai người trợn mắt ngây ra vài giây, sau đó Giang Đô thét một tiếng kinh hãi, Tiêu Phàm cũng chẳng kém cạnh hét theo, sau đó hai người vội vơ lấy chăn che hết thân thể lại.

– Họa Mi… Ngươi làm sao vào được?

Tiêu Họa Mi hì hì cười, sau đó chỉ chỉ về phía cửa sổ, sau đó lại bình thản búng một hạt dưa vào miệng, tách một cái, nhổ vỏ hạt ra, rất dứt khoát tiêu sái.

Tiêu Phàm bắt đầu muốn khóc.

Nàng cho rằng ta đang diễn phim XXX cho nàng xem sao…

– Ngươi tới làm gì a…

Tiêu Phàm bất lực nói.

– Tới tham quan học hỏi một chút, tương lai đỡ phải bỡ ngỡ…

Tiêu Họa Mi nghiêm túc đáp lại.

Tiêu Phàm rốt cuộc khóc ra rồi, đứa trẻ này, từ nhỏ đã ham học hỏi như vậy…

– Tướng công, hai người sao không tiếp tục đi?

Họa Mi hồn nhiên như một vị thiên sứ hỏi.

– Tướng công hôm nay không được…

Tiêu Phàm khóc hận đáp.

– Vì sao không được?

– Ta… Tới tháng!

Tiêu Phàm nghiến răng đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.