Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 172: Kim điện tứ hôn
Giữa phố phường huyên náo, Tiêu Phàm đứng đối diện Trần Oanh Nhi, trong lòng sóng trào từng trận.
Tào Nghị đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này than thở không thôi, lúc này không nhịn được tiến tới nói:
– Đại nhân, người bắt được Đạo Diễn hòa thượng chính là vị Trần chưởng quầy này.
Tiêu Phàm sợ hãi cả kinh, vội vàng chắp tay nói:
– Thì ra là ngươi đã cứu ta…
Trần Oanh Nhi cũng tạm thời dứt bỏ tâm sự nữ nhi, nghi hoặc nói:
– Hòa thượng kia rất quan trọng với các ngươi sao?
Tiêu Phàm thở dài:
– Trước đó vài ngày ta bị bắt vào ngục, nếu không phải ngươi bắt được hòa thượng kia thì ta sẽ không có quân bài để đánh, tình huống sẽ rất không ổn. Trần tiểu thư, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tóm lại Tiêu mỗ nhận ơn này, ngày sau tất sẽ báo đáp…
Trần Oanh Nhi nghe xong lời này, nội tâm không hiểu vì sao lại thấy cao hứng, nàng khẽ chớp đôi mắt, sau đó mấp máy môi nói:
– Tiêu đại nhân vừa rồi nói tất sẽ báo đáp, không biết ngài định làm thế nào?
Tiêu Phàm xoa nhẹ cái mũi, khổ não nói:
– Cho ngươi bạc có lẽ ngươi cũng không cần, ngươi còn nhiều hơn cả ta, lấy thân báo đáp mà nói thì ta không sao cả, chỉ sợ ngươi không hài lòng…
Trần Oanh Nhi nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đến đỏ bừng, khẽ gắt nói:
– Ngươi… Không thể tưởng được ngươi quan càng ngày càng lớn, mồm mép lại càng ngày càng láu cá…
Tiêu Phàm nhìn quanh, liền thấy kho lương Thái Phong, hắn nghĩ nghĩ, sau đó hai mắt sáng ngời nói:
– Kho lương này là nhà ngươi mở sao?
– Đúng!
– Bình thường vận chuyển lương thực như thế nào?
– Thu mua ở phía nam, theo đường sông bán lên phía bắc; nếu đường sông tắc thì chuyển qua đường bộ, nam mễ bắc mạch, kinh doanh kiếm lời qua lại.
Tiêu Phàm híp mắt dò xét nửa ngày, đột nhiên hắc hắc cười nói:
– Trần tiểu thư, buôn bán đơn thuần chỉ là vì kiếm lợi mà thôi, không biết Trần tiểu thư có nguyện ý làm một nghiệp quan không?
Trần Oanh Nhi nghi hoặc nói:
– Nghiệp quan là cái gì?
– Chính là cùng quan phủ hợp tác, có quan phủ hậu trường, quan phủ hỗ trợ ngươi thông hành, thuế má, an toàn cùng với lũng đoạn trong nghề….
Trần Oanh Nhi nhãn tình sáng lên, nói:
– Không biết là hợp tác cùng nha môn nào?
Tiêu Phàm cười cười, nói:
– Đương nhiên là Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti nha môn, việc này ta có thể quyết định?
Trần Oanh Nhi mắt càng ngày càng sáng, khẽ nói:
– Vậy ta đây cần phải làm gì?
Tiêu Phàm cười có chút ý vị thâm trường:
– Ngươi không cần làm cái gì, chỉ cần lưng dựa vào đại thụ, cố gắng phát triển hiệu buôn Trần gia lớn mạnh nhất có thể. À, ta sẽ sắp xếp một nhóm người vào hiệu buôn làm tiểu nhị, đi theo các ngươi vận lương, mọi quyền của ngươi vẫn như cũ. Còn phân phối lợi nhuận thì chúng ta có thể từ từ thảo luận,chuyện đó không vội.
Trần Oanh Nhi tinh tế cân nhắc, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc lộ ra vài phần hiểu ra.
Khóe miệng khẽ cong lên, Trần Oanh Nhi vui vẻ lên.
– Hiệu buôn Trần gia nếu trở thành nghiệp quan vậy chẳng phải là sẽ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Tiêu đại nhân sao?
Tiêu Phàm vội vàng nói:
– Không, không, ngươi hiểu lầm rồi, Cẩm Y vệ cùng Trần gia là quan hệ hợp tác, lời ta nói nếu ngươi không muốn nghe theo thì ta cũng sẽ không trách ngươi.
Trần Oanh Nhi lúc này mới lộ ra vẻ sắc bén của nữ hào chốn thương nhân, rất rõ ràng nói:
– Được, ta đáp ứng ngươi.
Tiêu Phàm thoải mái cười, nói:
– Như thế rất tốt, tin tưởng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!
Trần Oanh Nhi cũng cười, nụ cười hàm xúc ẩn ý không ai hiểu.
– Đúng, chúng ta hợp tác nhất định rất thoải mái!
Sau khi Tiêu Phàm cáo từ, Trần Oanh Nhi liền khôi phục bộ dạng nữ nhi, nàng si ngốc nhìn theo bóng dáng tiêu sái lỗi lạc của Tiêu Phàm, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, rốt cục không ngăn được nước mắt chảy xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy ý vị sâu xa.
Năm Hồng Vũ thứ ba mươi, tháng năm, ngày mười sáu.
Khâm Thiên giám tính ra ngày tốt, thuận kết hôn, hợp xuất hành.
Thiên tử hạ chỉ, khâm mệnh Thành Nghị bá, Cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy Sứ kiêm Đông cung thị độc Tiêu Phàm vì quận chúa nghi tân, phụng chiếu cưới Giang Đô quận chúa làm vợ.
Phong hào Thường Ninh quận chúa của Họa Mi đã khôi phục, theo lý nên đồng thời kết hôn, nhưng có lẽ Chu Nguyên Chương cảm thấy đồng thời gả hai quận chúa cho Tiêu Phàm là quá mất mặt cho nên vin cớ Thường Ninh đã sớm gả cho Tiêu Phàm mà chỉ thêm vài tứ hôn cho Thường Ninh quận chúa trong chiếu chứ không ban bố tổ chức hỉ sự.
Cả triều văn võ sớm biết việc này, mặc dù cảm thấy thiên tử đồng thời gả hai vị quận chúa cho cùng một người quả thực quá mức vớ vẩn. Nhưng đương kim thiên tử xưa nay chuyên quyền độc đoán, rất ít nghe lời thần tử khuyên can, nếu miễn cưỡng phản đối sợ rằng gặp họa sát thân. Dù sao cũng là chuyện nhà lão Chu, gả chồng cho mấy đứa cháu gái thôi mà, không nên vì chút chuyện nhỏ đó mà làm trái mệnh bề trên.
Ngoại trừ Đường triều có Bùi Tốn một người cưới hai vị công chúa ra trong lịch sử chưa từng nghe nói qua có ai đồng thời cưới hai vị công chúa hoặc quận chúa. Mà Bùi Tốn tuy rằng cưới hai công chúa nhưng cũng là chờ công chúa lão bà chết rồi mới cưới một vị công chúa quả phụ khác, chứ như Tiêu Phàm đồng thời cưới hai vị quận chúa thì đúng là trong lịch sử nghìn năm chỉ có một.
Tiêu phủ trên dưới vất vả bận rộn mấy ngày, dưới sự trợ giúp của các quan viên Lễ bộ đã hoàn thành năm trong sáu lễ Nạp thái, vấn danh,… xong xuôi, chỉ còn nghênh thân nữa là xong.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Phàm mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, vui sướng leo lên người, trong vòng vây của hàng trăm Cẩm y giáo uy mở đường, chiêng trống rung trời, pháo nổ tưng bừng đi về phía hoàng cung.
Ngựa dừng ở Thừa Thiên môn, Tiêu Phàm sửa sang lại trang phục, được quan viên Lễ bộ dẫn vào vào cung yết kiến Chu Nguyên Chương.
Thừa lệnh vua trong điện, Tiêu Phàm cung kính hành lễ ba quỳ chín bái, sau đó hoạn quan bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ tứ hôn:
– … Tộc vọng phi cao, tiếng du phất cần cù, hèn mông muội khiêm quyến, lũ gửi cần thành, viên kê hợp họ chi văn, đem bặc nghi gia chi khánh…
Tiêu Phàm quỳ gối trên sàn kim điện, đầu không dám ngẩng lên, nghe hoạn quan lảm nhảm tràng giang đại hải, vất vả lắm mới chờ được hắn niệm xong, Tiêu Phàm lặng lẽ thở phào, lúc này mới đứng lên, cung cung kính kính tiếp nhận thánh chỉ.
Không đợi hắn thở hết hơi, liền nghe hoạn quan cao quát:
– Nghi tân Tiêu Phàm, lại quỳ….
Tiêu Phàm ngẩn người:
– A?
Chu Nguyên Chương nét mặt già nua không chút vui mừng ngồi ngay ngắn trên long ỷ, thấy Tiêu Phàm ngẩn ngơ, hung hăng hừ giận một tiếng.
Quan viên Lễ bộ đứng bên cạnh Tiêu Phàm đầu đổ đầy mồ hôi, lặng lẽ chọc hắn, buồn cười nói:
– Không phải ngươi cưới hai người sao?
Tiêu Phàm tức khắc hiểu được, cưới hai người, phải tuyên đọc hai lần thánh chỉ, tiếp nhận hai lần nghi tân kim sách…
Muốn cùng nhau bay tất phải trả đại giới gấp đôi a!
(Ý anh ấy là muốn 3p thì phải tốn đạn gấp đôi đấy)
Vì thế Tiêu Phàm thành thành thật thật quỳ xuống, hoạn quan lại bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, chỉ là thay đổi danh hào quận chúa mà thôi…
Kế tiếp trình tự là Chu Nguyên Chương tự thân ban kim sách, kim sách trên đã ghi chú rõ thân phậnTiêu Phàm là nghi tân, hai phần đều như thế.
Sau khi hoạn quan nhận kim sách, Chu Nguyên Chương hắng giọng, chậm rãi nói:
– Tiêu Phàm, hy vọng từ nay ngươi đối xử tốt với hai quận chúa, nếu để trẫm biết ngươi dám khi dễ hai đứa, trẫm thề bằm thây ngươi vạn….
– Khụ khụ khụ…
Quan viên Lễ bộ bên cạnh lớn tiếng ho khan, ho đến đỏ bừng mặt.
Chu Nguyên Chương cả kinh, vội vàng che miệng, nói:
– Thôi, hôm nay là ngày đại hỉ, trẫm không nên nói mấy lời này…
Tiêu Phàm vội vàng cung kính tiếp nhận kim sách, bái nói:
– Thần khấu tạ Thiên ân, Ngô hoàng vạn tuế ——
Trong điện nhất thời trầm mặc.
Tiêu Phàm đang cầm kim sách quỳ gối không dám động đậy, Chu Nguyên Chương ngồi trên long ỷ nhìn hắn chằm chằm.
Thật lâu…
– Sao ngươi còn chưa đi?
Chu Nguyên Chương không kiên nhẫn hỏi.
Tiêu Phàm nước mắt thiếu chút nữa trào ra, thật cẩn thận chỉ chỉ một phần kim sách khác trong tay hoạn quan, cười bồi nói:
– Bệ hạ, còn có một phần kim sách ngài còn chưa ban xuống đâu…
Chu Nguyên Chương tức khắc lộ vẻ khó xử, Hoàng gia gả chồng cho nữ nhân cũng nhiều, Chu Nguyên Chương cũng đã ban kim sách mươi hai chục lần, nhưng chưa từng ban một lần hai cái như hôm nay, đến hắn cũng quên mất.
Lại nghĩ đến cảnh đồng thời gả hai cháu gái cho Tiêu Phàm, Chu Nguyên Chương không nhịn được tức giận, tiểu tử hỗn trướng chiếm tiện nghi của Chu gia ta, nếu không phải vì lưu cho Doãn Văn một thế lực chống lại Thanh Lưu phái, chỉ bằng ngươi mà đòi cưới hai quận chúa Chu gia sao?
Không thể tiện nghi cho hắn!
Chu Nguyên Chương hầm hầm đoạt kim sách từ tay hoạn quan, hừ lạnh:
– Tiêu Phàm, ngươi nhớ kĩ cho trẫm, nếu ngươi dám phụ hai cháu gái trẫm, trẫm sẽ lột da ngươi….
– Khụ khụ khụ…
Vị quan Lễ bộ lại bắt đầu lớn tiếng ho khan.
Chu Nguyên Chương cả giận nói:
– Ngươi khụ cái rắm a! Muốn trẫm mời thái y cho ngươi nếm thử chút thạch tín không?
– Thần có tội!
Vị quan tội nghiệp sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Chu Nguyên Chương không phản ứng, căm tức nhìn Tiêu Phàm nói:
– … Vừa mới trẫm nói đến chỗ nào rồi?
Tiêu Phàm quỳ vài nói:
… Bệ hạ vừa mới nói đến lột da!
– Đúng! Trẫm lột da rút gân, bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Chu Nguyên Chương nộ khí bốc lên, không quan tâm hét lớn.
– Thần… Sợ hãi! Thần nhất định không phụ bệ hạ…
– Trẫm quản ngươi phụ hay không phụ ta! Trẫm muốn ngươi không phụ hai vị quận chúa! Lỗ tai ngươi ngập nước à?
Chu Nguyên Chương hôm nay chắc chắn nhìn Tiêu Phàm không vừa mắt.
– Thần… Nhất định không phụ hai vị quận chúa!
Tiêu Phàm úp mặt, cúi đầu nói
Chu Nguyên Chương sắc mặt hơi hòa hoãn, tay cầm kim sách đưa về phía trước, hung tợn nói:
– Cầm!
Tiêu Phàm không dám chậm trễ, vội vàng đưa hai tay cung kính tiếp nhận phần kim sách thứ hai.
Tay nắm kim sách rụt về, hơi chắc nhỉ, ra sức, quái, sao lại bất động?
Chu Nguyên Chương nắm chặt kim sách, bộ dạng rất không cam tâm.
Lại dùng lực…
Lại bất động.
Quân thần hai người vì phần kim sách này mà bắt đầu so đấu nội lực.
Thật lâu…
Tiêu Phàm ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Chu Nguyên Chương, tội nghiệp nói:
– Bệ hạ… Ngài buông tay đi mà!