Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 169: Đề đốc xử nam
Tháng năm năm Hồng Vũ ba mươi lăm, trải qua bảy ngày trong lao ngục, Tiêu Phàm được phóng thích.
Vốn là tội thần bị chém đầu, âm kém dương sai chẳng những toàn mạng ngược lại còn được phóng thích, thăng quan tấn tước, lão Chu cũng rất khách khí còn tặng kèm hai cháu gái cho hắn.
Từ xưa đến nay triều đình, quan trường cũng là như thế, chuyện ly kỳ phi lý ngẫu nhiên sẽ xuất hiện.
Chu Nguyên Chương phóng thích Tiêu Phàm, hơn nữa còn thăng quan tấn tước tứ hôn, đạo ý chỉ này trong để lại trong lịch sử một dấu mốc lớn, bị người đời sau cho là thánh chỉ ngoài ý muốn nhất, hoang đường nhất, bất khả tư nghị nhất.
Hậu nhân chậc chậc kinh ngạc, ai có thể lĩnh hội tâm tình Chu Nguyên Chương khi hạ đạo thánh chỉ này?
Ai cũng không biết đương kim thiên tử đến cùng là nghĩ như thế nào , ai cũng muốn hiểu rõ ràng vì sao Tiêu Phàm tạo kỳ tích lật mặt bàn chuyển bại thành thắng.
Nghe nói lúc ấy thiên tử hạ lệnh trảm Tiêu Phàm, thánh chỉ đã ra đến cửa cung, sau đó Hoàng Trừng và các Thanh Lưu đại thần yết kiến thiên tử, trong cung lập tức liền phái hoạn quan truy hồi thánh chỉ, nói cách khác là lúc Hoàng Trừng các đại thần yết kiến, thiên tử liền đột nhiên cải biến chú ý.
Sự tình vì sao biến thành như vậy? Chúng đại thần trăm mối không lời giải, sau đó đoán đi đoán lại, đành quy kết cho thiên tử vì không đành lòng thấy hai vị quận chúa tự tử vì Tiêu Phàm cho nên tha mạng cho hắn, với kết luận này số người nguyện ý tin tưởng không nhiều lắm.
Chu Nguyên Chương cả đời sát phạt quả quyết, lãnh khốc vô tình, chưa từng vì nhi nữ tình trường mà mở một mặt lưới.
Chân chính biết nguyên nhân chỉ có hai người Chu Doãn Văn, Tiêu Phàm.
Chu Doãn Văn là người tham gia toàn bộ sự việc này, hắn còn sắm vai một thái tử vô tội nhu nhược, bị đại thần chống đối ức hiếp.
Không thể không thừa nhận, Tiêu Phàm nắm chắc suy nghĩ trong lòng của Chu Nguyên Chương đã đến đỉnh phong.
Hoàng quyền thân tình, trong ngoài thân sơ, nghi kỵ tín nhiệm, Tiêu Phàm tại đây dùng từ ngữ mấu chốt cùng dựa thế, nên tiêu sái ở bên trong ngục mà đại thắng trên kim điện.
Chu Doãn Văn bắt đầu dần dần cảm nhận được hoàng tổ phụ vì sao coi trọng Tiêu Phàm như thế, hắn quả thật là người thông minh, là người có bản lĩnh, tương lai tất nhiên cũng là phụ tá đắc lực nhất của mình.
… … … … … …
Tiêu phủ.
Gia chủ được phóng thích, hơn nữa ngoài ý muốn thăng quan, phong tước, còn đồng thời cưới hai vị quận chúa.
Tiêu phủ trải qua đại hỉ đại bi giờ tràn ngập không khí vui sướng, mỗi người đều tràn ngập nhiệt tình.
Trong phòng ngủ nội viện, Tiêu Phàm ôm Họa Mi, yêu thương vuốt ve tầng tầng băng trắng quấn quanh trán nàng, nghĩ lại tiểu nha đầu vì mình mà một mình xông vào biệt viện Yến vương, lại mặc triều phục quận chúa bái lạy ngoài Ngọ môn đến trán đầm đìa máu tươi, nội tâm Tiêu Phàm đau đớn không thôi.
Nhưng vì chồng, có chết cũng không uổng, Họa Mi chưa bao giờ nói với hắn cái gì thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn, nàng lại dùng hành động thực tế chứng minh vợ chồng tình thâm. Tình sâu vô cùng chỉ nguyện chết cùng nhau!
Họa Mi vẻ mặt thích ý rúc vào trong lòng Tiêu Phàm, thỉnh thoảng ngẩng đầu, sau đó nhìn Tiêu Phàm, ngốc nghếch cười. Giống như nàng là hài tử chỉ cần ôm ấp, cần ỷ lại mà quên mất hôm qua nàng vì cứu Tiêu Phàm mà làm ra đủ loại hành động điên cuồng như tự sát.
– Nha đầu ngốc! Sau này đừng làm thế nữa, ta chết kệ ta, việc gì phải bon chen bồi thêm mạng vào nữa? Triều đình nước rất sâu, ngươi cái gì cũng không biết, đừng chui vào đó nghe không?
Tiêu Phàm cả giận nói.
Họa Mi ngẩng đầu, trong đôi mắt ngập nước là trong mắt linh hoạt chuyển động, lộ rõ vẻ chết cũng không hối cải.
Tiêu Phàm vừa tức vừa cười, phẫn nộ hung hăng vỗ mông nàng một cái.
Họa Mi hì hì cười, lại chôn đầu vào lòng hắn, đôi chân nho nhỏ nghịch ngợm đạp loạn khắp nơi.
Hết thảy đều không cần nói thêm gì, từ lúc ở Giang Phổ huyện hai người gặp nhau, lão Thiên đã định trước cuộc đời này vận mệnh hai người đồng sinh đồng tử.
Hai người đều coi đối phương là một phần sinh mệnh của mình, không ai thiếu được người kia, giờ phút này sinh tử tương hứa chỉ là lời ngon tiếng ngọt, nói cũng như thừa. Có những lời không cần nói với nhau mà vẫn hiểu được, có những lời vô luận nói bao nhiêu lần cũng không để làm gì.
– Tướng công, Giang Đô quận chúa cũng chịu khổ vì ngươi không ít đâu…
Họa Mi ghé vào bên tai Tiêu Phàm nhỏ giọng nói.
Nàng thích dùng kiểu nói chuyện này với Tiêu Phàm, giống như hai người dùng tâm linh trao đổi vậy.
Tiêu Phàm than thở:
– Đúng vậy, nàng vì ta lấy trâm đâm ngực tự sát, cả đời này ta làm sao báo đáp nàng? Đáng tiếc nàng bị thiên tử cấm cung, ta không thể đi thăm nàng, đến câu cảm tạ cũng không thể chính miệng nói ra…
Họa Mi mấp máy miệng, cười nói:
– Tướng công cần gì nói cảm tạ, lúc Giang Đô quận chúa tự sát vì ngươi có nghĩ đến cần ngươi báo đáp sao? Làm vì người mình yêu đều là vô oán vô hối, ngươi nếu muốn báo đáp thì cả đời này đối xử tốt với người ta, để nàng là nữ nhân hạnh phúc khoái hoạt suốt đời, nhân sinh như mộng, mộng đẹp dài mãi chính là báo đáp tốt nhất…
Tiêu Phàm khẽ cười nói:
– Ngươi còn nhỏ tuổi, sao hiểu biết nhiều vậy? Hai ngày nữa thiên tử sẽ chính thức hạ chỉ tứ hôn, nếu nàng được gả vào Tiêu phủ, ngươi không ăn giấm sao?
Họa Mi lắc đầu, rất nghiêm túc nói:
– Trước kia có lẽ có một ít ghen tuông, nhưng từ khi biết nàng vì ngươi lấy trâm đâm ngực ta liền bình thường trở lại, đây cũng là một nữ tử thật tâm yêu ngươi, nàng có thể vì tướng công mà không tiếc tính mạng mình, vì sao ta lại không thể dung nàng?
Tiêu Phàm có chút cảm động ôm sát nàng, thở dài nói:
– Kiếp này được hai vị hiền thê, thật sự là phúc ta tu được từ kiếp trước, ngươi khoan dung rộng lượng nữa thật khiến ta cảm động…
Lời còn chưa dứt, Họa Mi nhíu mũi, mặt lộ vẻ đắc ý nói:
– … Hơn nữa, ta năm nay mới mười ba tuổi, mà vị quận chúa đường tỷ này của ta đã mười tám tuổi, vài năm nữa nàng già yếu sắc suy mà ta thiếu nữ phong hoa tuyệt đại, khi đó tướng công chắc chắn là ta, ta cần gì ghen với nàng?
Vẻ cảm động trên mặt Tiêu Phàm tức khắc biến mất tăm…
Trên đời này nữ nhân không ăn cơm có lẽ có, nhưng nữ nhân không ăn giấm tuyệt đối không có.
Từ tám tuổi cho đến hơn tám mươi tuổi đều không có ngoại lệ!
Đó chính là nữ nhân a!
… … … … …
Kinh sư Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti nha môn.
Tiêu Phàm ăn mặc hoàng tá tráng nghiêm trang bước vào đại môn.
Bước vào cũng một nơi nhưng tâm tình hôm nay khác hẳn khi xưa, cơ quan nổi danh nhất Đại Minh vương triều, cũng có thể nói là xú danh nhất lịch sử – Cẩm Y vệ, từ hôm nay do một mình Thành Nghị bá Tiêu Phàm hắn chưởng quản.
Sau trăm tuổi, tương lai sử sách sẽ đánh giá Tiêu Phàm – vị Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ thứ tư trong lịch sử này thế nào?
Tiêu Phàm cảm thấy sử sách sẽ viết hắn là người tốt.
Tiêu Phàm quả thật là người tốt, tâm địa không xấu, hại người toàn là ngáng chân gõ côn trộm, kia đều là… Nói xấu! Ân, chính là nói xấu! Người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, đó mới là hình tượng tốt nhất để miêu tả hắn…
Nha môn đầy người đến người đi rất bận rộn, Cẩm Y Vệ mới tái lập không lâu, nay chủ yếu tuần tra, truy nã, tìm hiểu quân tình, giám sát quan lại, còn một cơ số sự vụ rườm rà như hộ vệ Hoàng đế,… toàn bộ mệnh lệnh đều xuất phát từ nha môn này.
Thấy Tiêu Phàm vào, mọi người đều ngừng bận rộn, cùng nhau hướng Tiêu Phàm khom người thi lễ. Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ kính sợ, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm trong lòng nhất thời dâng lên vài phần khoái ý, cảm giác tay nắm quyền lực đúng là tuyệt vời, quyền lực quả nhiên là thứ tốt, khó trách có người suốt đời không ngừng truy đuổi, cảm giác nắm quyền sinh quyền sát trong tay thế này tuyệt không thể tả.
Nhìn vào mọi người sợ hãi cung kính, Tiêu Phàm không nhịn được hăng hái, nhân sinh như thế đúng là không uổng cuộc đời này, thiếu niên quyền thần từ hôm nay chính thức bước lên làm nhân vật chính trên sân khấu Đại Minh, mình nên đi theo đường nào nhỉ? Nên thực hiện hiện lý tưởng khát vọng gì đây? Nên làm gì vì đời sau?
Tương lai xa xôi không thể biết, bất luận là đường bằng phẳng hay là bụi gai rậm rạp, đối với Tiêu Phàm thì đều là một loại thể nghiệm nhân sinh.
Như vậy thì cười đối mặt hết thảy đi!
Tiêu Phàm mặt mỉm cười, đáp lễ lại mọi người, cười nói:
– Ai cũng bận rộn cả, cứ đi làm việc của mình đi!
– Dạ!
Mọi người cung kính đáp.
Nha môn lại khôi phục vẻ bận rộn nhốn nháo.
Tiêu Phàm khoanh tay, chậm rãi tiến vào trung tâm nha môn, chỗ này nguyên bản là chỗ làm việc của Chỉ huy sứ Lý Cảnh Long, hiện giờ tất cả thuộc về Tiêu Phàm, hắn là lớn nhất.
Nâng bước bước tiến căn phòng này, Tiêu Phàm còn không kịp quan sát bài trí trong phòng, lại ngạc nhiên phát hiện Cựu chỉ huy sứ Lý Cảnh Long đang lục tung trong phòng, căn phòng bị hắn lục cho hỗn loạn không chịu nổi.
Lý Cảnh Long bận đến đầu đầy đổ mồ hôi, thấy Tiêu Phàm vào, không khỏi đại hỉ, vội vàng nói:
– Ai nha! Tiêu Đồng Tri… . . . A, nhầm rồi, nhầm rồi, ha ha, hiện tại nên gọi ngươi là Tiêu Chỉ huy sứ, mau tới mau tới, ta chờ ngươi cả buổi…
Tiêu Phàm không nhịn được xoa nhẹ cái mũi.
Đối với bao cỏ nổi tiếng nhất trong lịch sử này, Tiêu Phàm thật không biết nên đánh giá hắn như thế nào, nói hắn làm nhiều việc ác cũng không thể nói rõ, từ khi hắn nhậm chức Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ tới nay, thật sự là chưa làm qua bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm, đến Tiêu Phàm còn cảm thấy mình làm nhiều hơn hắn.
Nói hắn phẩm đức cao thượng, càng không cần nhắc đến, gia hỏa này quan niệm thị phi trong đầu rất nhạt, đầu giờ là vào kĩ viện, tan tầm cũng dạo kỹ viện, chuyện gì cũng chỉ để khiến mình vui mừng là được, người khác nghĩ thế nào không quản.
Tiêu Phàm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Lý Cảnh Long ngoại trừ không đủ thông minh ra cơ bản không có khuyết điểm gì khác, nói trắng ra, hắn kỳ thật là dựa vào phụ ấm, thừa kế một cái tước vị quốc công, sau đó dạo kinh sư tán gái, ăn chơi trác tàng, tuy có chút kiêu ngạo nhưng nội tâm không hư hỏng, không tranh quyền, không dùng âm mưu quỷ kế, tiếp xúc lâu với hắn Tiêu Phàm còn cảm thấy hắn tương đối đáng yêu, ít nhất là so với đám Thanh Lưu đại thần.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm cười, chắp tai bái Lý Cảnh Long nói:
– Quốc công gia bận rộn làm gì vậy?
Lý Cảnh Long khoát tay, nói:
– Ai nha, ngươi đừng khách sáo xã giao với ta làm gì, chúng ta giờ đã là người một nhà, cần gì lễ lạt làm gì!
– Người một nhà?
Tiêu Phàm ngạc nhiên.
Lý Cảnh Long nhìn hắn cười xấu xa, nói:
– Hai biểu muội ta đồng thời cùng gả cho ngươi, chúng ta không phải là người một nhà sao?
Tiêu Phàm giật mình.
Lý Cảnh Long là cháu Chu Nguyên Chương, từ bối phận mà nói Giang Đô quận chúa cùng Họa Mi quả thật xem như biểu muội hắn.
Lý Cảnh Long tỏ vẻ kính ngưỡng không thôi, thân thiết ôm vai Tiêu Phàm, cười xấu xa nói:
– Ngày thường nhìn ngươi không hiện sơn không hiện thủy, không nghĩ tới bổn sự thông đồng tiểu mỹ nhân đúng là thâm tàng bất lộ, không ngờ cả hai quận chúa đều ái mộ ngươi, chậc chậc, nhiều bản lĩnh vậy làm sao được, ai, dạy ta đi, làm sao làm được vậy? Dùng hiện nhũ nhất chỉ sao?
Tiêu Phàm sắc mặt tức khắc đen thui.
-… Không phải!
Tiêu Phàm rít từ kẽ răng ra hai chữ
Lý Cảnh Long nghi hoặc nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:
– … Hay là ngươi còn tuyệt chiêu sắc bén hơn cả Hiện nhũ nhất chỉ?
Tiêu Phàm sắc mặt càng ngày càng đen: “… …”
Gia hỏa này giá trị chính là c*t chó, cho dù hắn thân phận cao quý như quốc công cũng không che dấu được bản chất c*t chó của hắn…
Tiêu Phàm bình tĩnh mặt nói:
– Quốc công gia mới rồi nói có chuyện gì muốn nói với ta?
(*Đoạn này khả năng mất một đoạn text, cơ mà ca tìm khắp nơi đều thiếu cả, thôi đành vậy – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -)
Tiêu Phàm lắp bắp kinh hãi, trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Cảnh Long.
Lý Cảnh Long ha ha cười, nói:
– Quyền lực ai không thích? Nhưng quyền lợi này là đương kim thiên tử cho, ta nếu dùng quyền lực này đắc tội cả triều văn võ, tương lai thiên tử thu hồi quyền lực của ta, làm sao ta đối mặt với đám thanh lưu đại thần? Nếu ta bị văn võ toàn triều căm thù, cô lập, khi đó trong tay ta không có quyền lực thì sẽ nhận kết cục thế nào?
Tiêu Phàm giật mình há miệng, sững sờ nhìn chằm chằm Lý Cảnh Long, thật lâu không nói một câu.
Lý Cảnh Long tự giễu cười:
– Người khác cung kính trước mặt ta, sau lưng lại nói ta là phế vật, bao cỏ, tưởng rằng ta không biết sao? Các ngươi cũng biết, trên đời này sống lâu nhất, dễ chịu nhất chính là phế vật bao cỏ, người có bản lĩnh, bộc lộ tài năng thường đoản mệnh…
Nhìn vẻ giật mình của Tiêu Phàm, Lý Cảnh Long ha ha cười nói:
– Chúng ta đã người một nhà, tự nhiên không nói hai lời, đây là chút tâm đắc khi ta nhậm chức đây, nhân sinh trên đời chỉ có ẩn đi mũi nhọn của mình, đừng đẩy mình lên vị trí đầu sóng đầu gió mới có thể sống lâu dài, người nếu thấy được thì nhận lấy, không ngại ghi tạc trong lòng, ngươi không ủng hộ thì coi như ta đánh rắm đi.
Tiêu Phàm nhìn vào khuôn mặt tươi cười Lý Cảnh Long, đến giờ này mới phát hiện mỗi người trà trộn trên triều đình đều không đơn giản, mỗi người đều có cách sinh tồn thích hợp với bản thân.
Bao cỏ? Hiện tại có thể dùng hai từ đó để hình dung Lý Cảnh Long sao?
Tiêu Phàm cười khổ, có lẽ mình mới chân chính là bao cỏ. . .
– Quốc công gia dạy bảo, hạ quan cảm kích tận đáy lòng, khắc sâu tâm khảm, đa tạ quốc công gì chỉ giáo?
Tiêu Phàm trịnh trọng vái dài thi lễ với Lý Cảnh Long.
Lý Cảnh Long thấy Tiêu Phàm vẻ mặt thụ giáo thì vui mừng nở nụ cười.
Nụ cười vừa hé đột nhiên lại thu lại.
Lý Cảnh Long thần sắc trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:
– Ta đột nhiên nhớ ra, chúng ta còn một việc chưa bàn giao…
– Chuyện gì?
Lý Cảnh Long giương mắt nhìn vào Tiêu Phàm, thần sắc lại dần dần trở nên đáng thương, cầu khẩn nói:
– … Ngươi dạy ta Hiện nhũ nhất chỉ, vì sao đến giờ ta còn chưa học được? Hôm qua chỉ trỏ cả ngày trên đường sao không thấy cô nương nào rơi yếm, về nhà ngón tay tê dại hết, ai, sao ngươi dạy xong rồi lại bỏ mặc kệ vậy?
Tiêu Phàm ác hàn: “… …”
Xác định, người này vẫn là cái bao cỏ, đánh giá vừa rồi của mình với hắn là do mình mắt chó…
Lý Cảnh Long sợ hãi kéo kéo ống tay áo Tiêu Phàm, tội nghiệp nói:
– … Tục ngữ nói, truyền nghề cho đồ đệ thì sư phụ chết đói, có phải ngươi còn giấu nghề với ta?
Tiêu Phàm thở dài, sau đó xụ mặt nói:
– Dạy ngươi chiêu này quả thật có chuyện này quên nói cho ngươi…
Lý Cảnh Long khẩn trương nói:
– Chuyện gì?
Tiêu Phàm liếc xéo hắn, chậm rãi nói:
– Trên thực tế một chiêu này chỉ có xử nam mới học được, xử nam dương khí chưa tiết, nội hỏa tràn đầy, nội tâm tinh khiết mới dễ dàng tu thành, ngươi còn là xử nam sao?
Lý Cảnh Long tức khắc xụ mặt, chỉ vào mình uể oải nói:
– Ngươi cảm thấy ta giống xử nam sao?
Tiêu Phàm tiếc hận thở dài:
– Ngươi thì cứ thoải mái thò tay lấy yếm các cô nương đi, dù sao kết quả cuối cùng đều giống nhau, hơn nữa có lẽ còn tạo khoái cảm cho các cô nương nữa…
Lý Cảnh Long nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, thật lâu sau mới chậm rì rì nói:
– Cởi yếm cô nương thế nào là chuyện của ta, ta thấy rất kỳ quái, một khi chiêu này chỉ có xử nam mới có thể học được thì sao ngươi có thể luyện thành? Đừng nói với ta đến bây giờ ngươi vẫn là xử nam nhé, ta sẽ chết cười đấy, ha ha ha ha ha…
Tiêu Phàm sắc mặt từ đen chậm rãi biến thành xanh: “… . . .”
– Ách… Ngươi thật sự là xử nam? Đồng nam chưa trải mùi đời!
Lý Cảnh Long không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, sửng sốt trong chốc lát, sau đó há miệng cười to.
– Ha ha ha ha… Thật sự là cười chết ta! Ha ha…
– Người tới! Tiễn khách!
Tiêu Phàm sắc mặt âm trầm giống như bầu trời bị mây đen bao phủ.
Lý Cảnh Long cười trái cười phải bị người nâng đưa ra nha môn.
Thật lâu sau, trong phong Tiêu Phàm đột nhiên vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn chói tai.
Ngay sau đó, một tiếng gầm gừ đầy bi phẫn vang lên tròn nha môn, chấn động cửu tiêu:
– Ta muốn xxx, lập tức! Ngay lập tức!