Đại Minh Vương Hầu

Chương 167: Thẩm vấn bán phế


Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 167: Thẩm vấn bán phế

– Hừ! Bổn vương muốn gặp Đạo Diễn, Đạo Diễn lông tóc không hao tổn.
Chu Lệ sắc mặt tái mét, hắn giờ đã bị cạo sạch râu, mặt lại ngăm đen nhìn chẳng khác gì hắc tinh tinh bị cạo trụi lông vậy.

Tào Nghị đang ngồi ở tiền đường, nhìn hình tượng mới của Chu Lệ, cố nhịn cười, gương mặt căng ra đến mức đỏ bừng, vặn vẹo:
– Không thành vấn đề, Đạo Diễn hòa thượng giao cho ngươi, Cẩm Y vệ rút lệnh truy nã, không lùng bắt Đạo Diễn hòa thượng nữa.
Tào Nghị rất thống khoái nói.

– Bổn vương lập tức muốn quay về Bắc Bình, có thể lên đường bình an chứ?
Chu Lệ ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tào Nghị, âm u hỏi.

Tào Nghị hỏi lại:
– Điện hạ khi nào tiến cung khôi phục phong hào Thường Ninh quận chúa?

– Lập tức!
Chu Lệ cắn chặt răng, rít lên hai chữ. Tào Nghị thoải mái cười:
– Đã như thế, điện hạ quay về Bắc Bình, một đường tất nhiên bình yên vô sự, thuận buồm xuôi gió, hạ quan có thể đảm bảo.

Chu Lệ âm trầm nói:
– Bổn vương hi vọng ngươi nói lời giữ lời!

– Hạ quan nhất định nói lời giữ lời!

Tào Nghị ha ha cười, nhìn Chu Lệ phía đối diện, phát hiện trong mắt cả hai đều là quang mang ý vị thâm trường.

Một hồi giao dịch chính trị, cứ như vậy không dấu vết hoàn thành.

Chu Lệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, theo quán tính muốn vuốt râu, tay lại sờ vào một mảnh nhẵn bóng, thần sắc trở nên âm trầm, ánh mắt xẹt qua một tia sợ hãi.

Buổi chiều, Hình bộ nha môn mở rộng cửa. Hình bộ thượng thư Dương Tĩnh tự mình ngồi công đường xử án, thẩm vấn nguyên Cẩm Y vệ Đồng Tri, kiêm Đông cung thị độc Tiêu Phàm.

Trên công đường, uy nghiêm trang trọng, hai ban Hình bộ đứng tả hữu, đầu đội mũ đan linh phương.

Thủy hỏa côn đen đỏ, hình danh sư gia ngồi bên trái, ký lục đằng sau. Dương Tĩnh ngồi vị trí thủ tọa, đỉnh đầu treo cao biển “Minh Kính CaoHuyền” (Gương sáng treo cao), phía sau là một bức hải đồ mặt trời đỏ cực lớn, sau ít phút sắp xếp, công đường tràn ngập hơi thở uy nghiêm trang trọng, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Tiêu Phàm bị nha dịch Hình bộ giải từ ngục lên công đường, hắn mặc một thân áo dài, bị giam giữ nhiều ngày nhưng thoạt nhìn không có chút tiều tụy nào mà mặt mày hồng hào, nhìn rất hăng hái.

Hình bộ thượng thư Dương Tĩnh năm nay mới ba mươi tám tuổi, là một trong ít đại thần danh tiếng lớn, lại làm người ngay thẳng nhất. Năm Hồng Vũ thứ mười chín đảm nhiệm chức thị lang Hộ bộ, trong số ít năng thần thì hắn là người ngay thẳng nhất. Năm Hồng Vũ hai mươi hai được điều nhiệm làm Thượng thư Hình bộ.

Thực kiêm Thái tử tân khách, chưởng thị Thái tử khen phụ lễ nghi, răn bảo khuyết điểm. Dương Tĩnh làm quan thanh đảng, ở trong triều có hiền danh, hơn nữa cương trực không a dua, chấp chính thiết diện vô tư, rất được Chu Nguyên Chương thưởng thức.

Hôm nay nhận lệnh thẩm vấn Tiêu Phàm, Dương Tĩnh đã có sẵn chủ ý trong đầu.

Trong cung sớm có hoạn quan nhắn dùm chiếu mệnh của Chu Nguyên Chương, tội Tiêu Phàm có ba, một là khi quân, ngự tiền dối xưng vợ cả là Thường Ninh quận chúa, hai là ngự tiền phạm giá, đối với thiên tử cực kỳ vô lễ, ba là làm bẩn danh dự hoàng thất, sắc thụ Giang Đô quận chúa, ô ngại thanh danh quận chúa.

Ba tội chứng thực, theo lệ phải tru di.

Dương Tĩnh trong lòng mặc niệm vài câu, sau đó vẻ mặt trở nên sắc bén, thấy Tiêu Phàm trên công đường khoanh tay mà đứng, tiêu sái phi phàm, Dương Tĩnh không khỏi trong lòng tức khí, dùng sức vỗ kinh đường mộc, quát to:
– Tiêu Phàm lớn mật! Trên công đường nhìn thấy bản quan, vì sao không quỳ?

Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
– Dương đại nhân, ngươi là Hình bộ thượng thư, lẽ ra nên phải hiểu Đại Minh hình luật nhất nha, ngươi chẳng lẽ đã quên, người có công danh trên công đường là không cần quỳ xuống … . . .

Dương Tĩnh nheo mắt, tiếp theo ảo não không thôi.


Ngày đó Tiêu Phàm hạ ngục, Chu Nguyên Chương bị tụt nội khố máu nóng lên đầu, chỉ hạ lệnh triệt hồi chức quan của Tiêu Phàm, lại cố tình quên cách đi công danh Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm là xuất thân tú tài, hơn nữa là ngự ban cho đồng tiến sĩ, ấn theo luật lệ Đại Minh mà nói, hắn quả thật không cần quỳ trước Dương Tĩnh.

Dương Tĩnh khẽ cắn môi, có chút tức giận hung hăng vỗ kinh đường mộc, cả giận nói:
– Tiêu Phàm, bản quan hôm nay thẩm vấn ngươi, là thừa lệnh thiên tử chiếu mệnh, vì xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, lấy cả thiên hạ quan thính, thiên tử mệnh bản quan trước thẩm tra xử lí, sau kết án. Tiêu Phàm, ngươi có biết ngươi phạm ba khoản tội lớn?

Tiêu Phàm khoát tay, cười nói:
– Dương đại nhân, ngươi đừng nói nữa, ta biết ngươi muốn nói gì, chúng ta quen biết nhau cũng một thời gian rồi, ba khoản tội trạng này, ta một cái cũng không nhận! Ta vô tội!

Dương Tĩnh giận dữ nói:
– Ngươi nếu cãi cố, bản quan sẽ liền phái người tiến cung thỉnh chỉ, mời thiên tử cách đi công danh của ngươi, sau đó dụng hình, xem ngươi có chịu nhận tội hay không!

Tiêu Phàm phất ống tay áo, thản nhiên nói:
– Thẩm án thế nào là chuyện của ngươi, muốn ta nhận tội thì tuyệt đối không thể!

Dương Tĩnh cười lạnh mấy tiếng:
– Hảo, Tiêu Phàm, trong triều chư thần đều nói ngươi họa quốc loạn chính, bất luận ngươi đến cùng là trung thần hay là gian thần, ít nhất bản quan kính ngươi là hán tử, bản quan thân phụ hoàng mệnh, hôm nay liền đắc tội!

Dứt lời Dương Tĩnh quát to:
– Người tới! Mau mau vào cung thỉnh chỉ, thỉnh thiên tử cách đi công danh Tiêu Phàm!

Bên cạnh một gã nha dịch chạy nhanh tới, ôm quyền lúc sau vội vàng rời khỏi công đường.

Tiêu Phàm môi rung động một cái, trong lòng càng ngày càng trầm trọng, nếu muốn vang danh hán tử, xem ra cần trả giá rất lớn a…

Công danh bị cách, Tiêu Phàm liền bạch thân, khi đó Dương Tĩnh nếu dụng hình bức cung, thật không hiểu mình có thể chịu được hay không, vạn nhất chịu hình không được mà nhận thức tội thì biểu hiện thà chết chứ không chịu khuất phục bây giờ chẳng phải trở thành chuyện cười lớn bằng trời sao…

Đang lúc tâm thần không yên thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra!

Nha dịch vào cung thỉnh chỉ còn chưa rời khỏi nha môn thì đã bị ngăn cản lại, một thanh âm lanh lảnh quát to:
– Hoàng thái tôn điện hạ tới, chư thần quan sai nghênh giá ——

Dương Tĩnh toàn thân run lên, vội vàng sửa lại mũ quan, chạy nhanh xuống bàn xử án, quỳ gối trước công đường nghênh đón loan giá của thái tôn.

Trong công đường, các sư gia, nha dịch cũng vội vàng quỳ xuống, công đường nghiêm trang tức khắc lặng như tờ.

Không lâu sau, Chu Doãn Văn thân tứ trảo Minh Hoàng Long bào, được mấy tên hoạn quan dẫn dắt, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh không nói lời nào tiến vào đại đường, khi ngang qua người Tiêu Phàm ánh mắt lóe lên thần thái nghịch ngợm rồi vụt biến mất.

Tiêu Phàm tức khắc dở khóc dở cười, giương mắt đảo qua, đã thấy phía sau Chu Doãn Văn là Tiêu Họa Mi nhiều ngày không gặp, Họa Mi khuôn mặt hao gầy rất nhiều, gương mặt phủ kín nước mắt đong đầy yêu thương si ngốc nhìn hắn.

Tiêu Phàm cả kinh, Chu Doãn Văn sao lại đưa Họa Mi lên công đường vậy?

Không kịp làm gì, Tiêu Phàm nở nụ cười tươi với Họa Mi, nụ cười đầy an ủi.

Dương Tĩnh nghênh giá sau đó đứng lên, khom người nói:
– Thái tôn điện hạ, thần đang thẩm án, không biết thái tôn điện hạ giá lâm có chuyện gì?

Chu Doãn Văn dường như không có việc gì mân mê thưởng thức khối ngọc bội trong tay, miệng thản nhiên nói:
– Cũng không có việc gì, hoàng tổ phụ mệnh cô tham gia để ý việc thẩm án đề hình, việc này, Dương thượng thư nhớ rõ chứ?

Dương Tĩnh đuôi lông mày nhảy dựng, trong lòng trầm xuống. Năm Hồng Vũ hai mươi chín, Chu Nguyên Chương trước mặt toàn thể văn võ hạ chỉ, thái tôn kiêm chức giám hình ngục sự toàn quốc, đạo ý chỉ này ý là để Chu Doãn Văn đến đơn vị thực tập một thời gian, trước là hiểu biết cách thức hoạt động ở cơ sở, sau là xây dựng nền móng cho việc làm Hoàng đế sau này.

Dương Tĩnh tuyệt đối không nghĩ tới, Chu Doãn Văn lại chui này chỗ trống này nghênh ngang vào công đường Hình bộ.


– Thần đương nhiên nhớ rõ, không biết ý thái tôn điện hạ là…

Chu Doãn Văn vẫn thưởng thức ngọc bội, thản nhiên nói:
– Cô không có ý gì, Dương đại nhân thân là thượng thư, thật lâu không gặp ngươi tự mình thẩm án, hôm nay cô cố ý đến xem Dương thượng thư thiết diện vô tư quyết đoán thế nào, có lẽ cô được lợi không ít…

Dương Tĩnh khóe miệng hung hăng co giật một hồi.

Cái cớ này nói cũng quá giả, thẩm án có cái gì tốt mà nhìn, ngươi nếu ở đây, ta còn dạm dụng hình với Tiêu Phàm sao? Ngươi này rõ ràng là vì che chở Tiêu Phàm mà đến!

Chu Doãn Văn giương mắt nhìn Dương Tĩnh, giả bộ phất phất tay, cười nói:
– Dương thượng thư không cần để ý tới ta, ngươi thẩm án của ngươi, cô ngồi ở bên cạnh nghe một chút, tuyệt không quấy rầy, ngươi cũng không cần vì ta mà lưu tình, lúc nên thiết diện vô tư, nhất định phải thiết diện vô tư, vương pháp lớn như trời!

Tiêu Phàm cũng cười, đứng ở dưới đường phụ họa nói:
– Đúng, thái tôn điện hạ nói quá có đạo lý, vương pháp lớn như trời, Thượng thư đại nhân cũng không nên thiên tư với ta a…

– Ngươi… Các ngươi…
Dương Tĩnh bị tức đến lồng ngực huyết khí sôi trào, đảo mắt đột nhiên nhìn thấy Họa Mi, Dương Tĩnh không khỏi nhíu mày nói:
– Bản quan thẩm án, người không phận sự miễn góp mặt, vị cô nương này là ai? Sao lại ở chỗ này?

Họa Mi lau nước mắt, sau đó dịu dàng quỳ xuống, ngữ khí bình tĩnh nói:
– Ta là vợ cả của tướng công, hôm nay đến thụ thẩm với tướng công, sao lại là người không phận sự?

Dương Tĩnh trầm giọng nói:
– Tiêu Phàm có ba tội lớn, ngươi cũng có phần?

Họa Mi mỉa mai cười:
– Tướng công nhận tội, ta liền nhận tội, tướng công mất đầu, ta liền mất đầu, có nhận hay không, trọng yếu như vậy sao? Khi quân cũng được, tạo phản cũng được, tướng công nhận cái gì, ta liền nhận cái đó.

– Đến cùng ngươi đến công đường Hình bộ làm gì?
Dương Tĩnh có chút hổn hển.

– Ta đến cùng chết với tướng công!

… … … … … … … … …

Sắc trời âm u làm cho bầu không khí hoàng cung thêm phần u ám.

Trong Vũ Anh điện, Chu Nguyên Chương ho khan gượng dậy, thân thể già nua hết sức mỏi mệt.

Hoạn quan Nhi Niếp hầu hạ bên cạnh cuống quít duỗi tay đỡ hắn ngồi dậy.

Chu Nguyên Chương từ từ nhắm hai mắt, cổ họng đặc đàm, dồn dập thở dốc vài cái sau, mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh:
– Hình… Hình bộ đại đường…
Chu Nguyên Chương nói vài chữ liền lại ho khan.

Nhi Niếp là người có nhãn lực, chỉ có vài chữ liền hiểu được ý của Chu Nguyên Chương, lập tức nói:
– Bệ hạ, Hình bộ thượng thư thẩm Tiêu Phàm không có kết quả, đã thoái đường, Tiêu Phàm tiếp tục vào ngục đợi thẩm…

Chu Nguyên Chương ho khan, trong mắt chợt lóe vẻ tàn khốc nói:

– Vì… Vì sao như thế?

Nhi Niếp do dự một chút rồi nói:
– Vừa mới bắt đầu thẩm lúc, hoàng thái tôn điện hạ giá lâm Hình bộ công đường, nói là muốn bàng thính, Dương thượng thư cảm thấy… trói buộc.

Chu Nguyên Chương ánh mắt ngày càng nghiêm khắc, trầm giọng nói:
– Thái tử một quốc gia sao có thể mềm lòng như thế? Công tư không thể phân rõ sao? Hắn và Tiêu Phàm giao tình dù có sâu đậm thì cũng chỉ là quan hệ cá nhân, vì một tiểu đầy tớ mà lôi uy của thái sư ra áp đại thần thẩm án, thật là hồ đồ! Ngu xuẩn!

Nói xong Chu Nguyên Chương mặt đỏ bừng, lại bắt đầu ho khan kịch liệt.

Nhi Niếp lo sợ không yên nói:
– Bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể.

Chu Nguyên Chương dồn dập thở dốc trong chốc lát, đột nhiên mắt lộ ra hung quang, âm trầm nói:
– Truyền ý chỉ của trẫm, Tiêu Phàm không cần tái thẩm, trưa ngày mai, giữa chợ, trảm!

– Tuân chỉ!

Nhi Niếp vội vàng chuẩn bị ra ngoài cung truyền chỉ lại nghe hoạn quan ngoài điện bẩm:
– Bệ hạ, Tứ hoàng tử Yến Vương điện hạ cầu kiến.

Chu Nguyên Chương nhíu nhíu mày, nói:
– Tuyên tiến.

Chu Lệ vừa vào cửa liền làm cho Chu Nguyên Chương hoảng sợ:
– Lệ nhi, ngươi làm sao vậy? Chòm râu đâu?

Chu Lệ gương mặt co rút lại vài cái, vội quỳ xuống:
– Nhi thần bất hiếu, tối hôm qua nhi thần tại thư phòng đốt đèn đọc sách, vô ý bị lửa cháy sém chòm râu, nhi thần muôn lần đáng chết!
Chu Nguyên Chương sờ sờ chòm râu của mình, trầm ngâm nói:
– Sao đốt sạch sẽ được thế?

– … Là…

Chu Nguyên Chương nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
– Ngươi tiến cung có chuyện gì?

Chu Lệ ngữ khí tức khắc biến đổi, trở nên vui sướng vạn phần, nói:
– Nhi thần chúc mừng phụ hoàng! Thân tôn nữ phụ hoàng, ấu nữ của nhi thần, Thường Ninh quận chúa không ngờ không chết, nó… vẫn còn trên nhân thế, nhi thần đã nhận nó!

Chu Nguyên Chương mở to mắt rồng, giật mình nói:
– Cái gì?

Hồi tưởng lại lúc Tiêu Phàm bị bắt đã nói qua, Thường Ninh quận chúa là vợ cả hắn, Chu Nguyên Chương thần sắc trở nên cổ quái.

– Thường Ninh ở đâu?

– Nó hôm nay đã là… vợ cả Tiêu Đồng Tri.

Chu Nguyên Chương nhắm mắt, nét mặt già nua hiện lên vẻ cười khổ.

Quả thế! Chu Nguyên Chương cũng không hoài nghi lời Chu Lệ nói, bất luận xuất phát từ mục đích nào, Chu Lệ không có khả năng vô duyên vô cớ mạo nhận con gái, huyết thống hoàng thất từ trước đến nay là đại sự thiên gia, Chu Lệ tuyệt không dám phạm sơ suất lớn đến thế, huống hồ Chu Lệ cùng Tiêu Phàm thù hận rất sâu, hắn càng không lý do mạo nhận thê tử Tiêu Phàm.

Hiện tại làm sao bây giờ?

Bức Tiêu Phàm bỏ vợ? Vợ cả của Tiêu Phàm là quận chúa, cũng là cháu gái trẫm, hắn lại cùng một người quận chúa không minh bạch.

Chẳng lẽ trẫm phải gả cả hai quận chúa cho hắn? Quận chúa thân phận tôn quý dữ dội, chỉ là một Cẩm Y vệ Đồng Tri, đồng thời lấy hai vị Quận chúa Thiên gia, đây là thiên cổ giai thoại, hay là trò cười muôn đời? Uy nghiêm Hoàng gia ở đâu, ở chỗ nào?

Chu Nguyên Chương gương mặt không ngừng co rút lại, hung quang trong mắt đại thịnh.

… … … …


– Những Thanh Lưu đại thần kia chưa hành động?
Tiêu Phàm ngồi trên ghế thái sư trong ngục, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Tào Nghị xách vò rượu lên hung hăng uống một ngụm lớn, phùng miệng rộng nói:
– Không có hành động gì, giống như tất cả đều biến thành người câm cả…

Tiêu Phàm nhíu mày nói:
– Sao bọn họ lại không có động tác gì vậy? Không nên thế nha…

Tào Nghị chẳng hề để ý cười nói:
– Không nhúc nhích làm gì chẳng phải là rất tốt? Ngươi cũng đã ở thế lửa cháy đến nơi, lúc này những đại thần hủ lậu kia mà nhảy ra đạp một cước không phải là phiền toái lớn hơn nữa sao…

Tiêu Phàm nhíu chặt mày, mấy ngày nay hắn ở trong phòng giam tĩnh tâm suy nghĩ rất kĩ, rốt cục phát hiện, muốn bảo vệ tính mạng của mình, chỉ dựa vào Họa Mi nhận thân, khôi phục phong hào quận chúa là không đủ .

Hắn phát hiện mình có chút sơ sót, hắn thấy Chu Nguyên Chương là một lão nhân gần đất xa trời, cả đời vất vả để lại cho con cháu Chu gia một giang sơn chắc như sắt thép, lão nhân này đối với con cháu hậu ái có thừa. Nhưng mà Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện mình đã xem nhẹ một điều. Chu Nguyên Chương chẳng những là như thế mà đồng thời cũng là bậc đế vương sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình.

Hai vị quận chúa đều có quan hệ cùng Tiêu Phàm, trong mắt thế nhân xem ra có lẽ thiên tử phải thỏa hiệp để Tiêu Phàm thuận lợi ôm hai vị mỹ nhân về nhà… Bất quá mọi chuyện thuận lợi vậy sao?

Chu Nguyên Chương trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Vị lão nhân này tính tình cương liệt, cả đời chưa bao giờ thỏa hiệp trước bất kỳ ai, dù việc hai vị quận chúa muốn gả cho Tiêu Phàm cũng không phải chủ ý của hắn, nhưng vị Hoàng đế tâm nghi kị cực kỳ nặng này sẽ dễ dàng bỏ qua tính mạng Tiêu Phàm, tổ chức hôn sự cho hắn với hai vị quận chúa sao?

Nghĩ trái nghĩ phải, Tiêu Phàm càng ngày càng cảm thấy không đơn giản như vậy, hắn nghĩ Chu Nguyên Chương quá đơn giản.

Có Hoàng đế nào dung thứ được thần tử dựa thế bức mình?

Tiêu Phàm mí mắt nhảy lên, hắn có dự cảm không rõ, Chu Nguyên Chương không biết thỏa hiệp như vậy, ai nặng ai nhẹ, còn phải hỏi sao?

Bất giác giơ tay vuốt trán, Tiêu Phàm phát hiện mình sớm đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nguyên tưởng rằng Họa Mi khôi phục phong hào quận chúa, mình liền có thể thoát khỏi một kiếp, cho nên hôm nay bị Hình bộ thẩm vấn, hắn vẫn biểu hiện rất bình tĩnh. Nhưng hắn hiện tại mới giật mình phát giác, tính mạng mình vẫn nguy trong sớm tối như cũ.

– Tiêu lão đệ, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao tái nhợt như thế?
Tào Nghị đặt vò rượu xuống, tò mò hỏi.

Tiêu Phàm mạnh mẽ kéo lấy tay áo Tào Nghị, run giọng nói:
– Tào đại ca, có chuyện cấp tốc, ngươi nhất định phải giúp ta bận này…

Tào Nghị bị Tiêu Phàm làm hoảng sợ, hắn cũng trở nên khẩn trương lên:
– Tiêu lão đệ, ngươi có chuyện gì cứ việc nói, Tào mỗ tuyệt không chối từ.

Tiêu Phàm dừng một chút, nói:
– … Ngươi giúp ta nghĩ biện pháp, thỉnh nhu những Thanh Lưu đại thần tại Kim Loan điện hạch tội ta, tốt nhất là khiến cho bọn họ trăm miệng một lời hướng thiên tử hạch tội, thỉnh thiên tử trảm ta…

– Ngươi điên rồi!

– Tào đại ca, ngươi đừng quản, theo lời ta nói đi làm, càng nhanh càng tốt…

Tào Nghị mắt trợn trừng, lúng ta lúng túng nói:
– Ngươi… Ngươi có phải là nhốt trong lao lâu rồi không phơi nắng, cho nên… Não bị ẩm? Ngươi biết ngươi vừa nói gì không?

Tiêu Phàm gật gật đầu:
– Ta đương nhiên biết, ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, nhất định phải bức những Thanh Lưu đại thần kia đồng thanh hướng bệ hạ hạch tội tru ta, bọn họ thanh âm càng lớn càng tốt, càng mạnh bạo càng tốt… Đúng rồi, ngươi có thể tìm Hoàng Trừng xuống tay, lão nhân kia là nhân vật đứng đầu Thanh Lưu đại thần hàng, tốt nhất trêu chọc hắn chó cùng rứt giậu, ngươi cứ thoải mái nói cho hắn, là ta trêu chọc được hắn, buộc hắn kim điện đàn hặc ta…

– Ngươi… Ngươi làm như vậy đến cùng là vì cái gì nha?
Tào Nghị cấp thẳng dậm chân.

Tiêu Phàm buông thõng mí mắt, thở thật dài, vẻ mặt hiu quạnh nói:
– Ngươi cứ cho là ta thọ tinh công ăn thạch tín, không kiên nhẫn sống tiếp đi. Sống có gì vui, chết có gì đáng sợ, nhân sinh trăm năm vội vàng qua như giấc mộng, dù có lưu danh sử sách bất quá cũng chỉ là một đoạn chuyện xưa mà thôi..

– Điên rồi, ngươi điên thật rồi!
Tào Nghị giật mình nhìn Tiêu Phàm lui lại mấy bước, xoay người liền ra cửa lao, thì thào lẩm bẩm:
– Ta phải bẩm báo thái tôn điện hạ, ngồi tù lâu quá rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.