Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 160: Tiêu Phàm vào ngục
Cẩm Y vệ Đồng Tri kiêm Đông Cung thị độc mạo phạm thiên uy nên bị Thiên tử hạ lệnh giam vào ngục.
Tin tức này tựa như tiếng sấm nổ vang khắp nơi trong triều đình, các vị đại thần trong triều đình đều bị tin tức này làm cho choáng váng.
Trong lúc nhất thời giới quan trường trong kinh sư đều khiếp sợ.
Đang yên đang lành mà Tiêu Phàm lại bị giam, việc này khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái.
Đám quần thần, bất luận là những kẻ đứng về bên phe phái Tiêu Phàm hay là cùng Tiêu Phàm đối nghịch đều cảm thấy ngoài ý muốn đối với sự việc này.
Chức quan của Tiêu Phàm không cao, hắn có được như ngày hôm nay đều do Hoàng thượng ban cho. Hắn nhiều lần hồ đồ nhưng Thiên tử vẫn mắt nhắm mắt mở mà ko truy cứu trách nhiệm, kẻ mù cũng thấy được Thiên tử đặt kỳ vọng rất nhiều vào người thanh niên trẻ tuổi Tiêu Phàm này. Đây chính là cánh tay đắc lực mà Hoàng đế bồi dưỡng, nhưng mà lần này Tiêu Phàm lại đắc tội gì khiến cho thiên tử mặt rồng giận dữ hạ chỉ đem hắn tống giam vào ngục?
Đám quần thân không hiểu một chút nào, nhao nhao xâu chuỗi từng sự việc lại với nhau nhưng cuối cùng thì cũng không một người nào biết rõ nguyên nhân.
Sau khi nghe Tiêu Phàm bị giam vào ngục nhưng nộ khí của thiên tử vẫn chưa tạn liền hạ lệnh muốn đem Tiêu Phàm ra chợ chém đầu. May mắn là Đông cung Hoàng thái tôn Chu Doãn Văn sau khi nghe được tin tức này liền hối hả chạy đến hoàng cung khóc lóc, cầu xin cho Tiêu Phàm, thật vất vả lắm mới làm cho Thiên tử thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra nhưng vẫn hạ lệnh phạt Tiêu Phàm một trăm trượng để hắn nhớ đời.
Các tin tức này theo nhau kéo tới khiến cho mi mắt của đám quần thần co giật không ngừng. Có một tên đại thần nói Thiên tử thật là anh minh, tuệ nhãn tinh tường đem tên Tiên Phàm này ra chém đầu thật sự là một chuyện khiến lòng người hả hê.
Mà Binh bộ thượng thư Như Thụy cùng với Hàn lâm học sỹ Giải Tự lại hoảng sợ, đứng ngồi không yên suốt cả một ngày.
Đương nhiên bọn chúng không phải lo lắng cho an nguy của Tiêu Phàm. Trên thực tế bọn chúng cùng Tiêu Phàm cấu kết với nhau làm nhiều chuyện xấu đều là thời thế bức bách mới khiến bọn chúng buộc phải cấu kết với nhau ở cùng một chỗ, bọn chúng vĩnh viễn chỉ là một đám ô hợp.
Bon chúng lo lắng nhất chính là sự thay đổi trong triều đình.
Thiên tử hạ lệnh đem Tiêu Phàm giam vào ngục đây có phải là biểu hiện của sự biến hóa trong triều đình hay không? Một vòng thanh tẩy trong triều đình lại sắp bắt đầu, kẻ cầm đầu là Tiêu Phàm đã bị bắt giam, có phải ngày lành của Gian đảng sắp kết thúc?
Cả đám văn võ trong triều đình, bất luận là kẻ đối lập với Tiêu Phàm hay là kẻ đứng ở trung gian cũng không thể không phủ nhận Tiêu Phàm người thanh niên này bất tri bất giác đã ảnh hưởng rất lớn đến xu thế trong triều đình.
Hoàng cung, trước Võ Anh điện.
Đầu mùa hạ, cây bóng nước (*) (http://images.dieutridau.com/thongti…-bong-nuoc.jpg) trước ngự hoa viên nở hoa, mùi hoa tràn khắp cung khiến ai ai ngửi thấy đều cảm thấy say mê, làm cho bầu không khí nặng nề bao trùm trong hoàng cung bỗng trở nên mang theo vài phần sinh cơ.
Trước điện dưới bậc thang đá, Giang Đô quận chúa đang quỳ, mái tóc nàng rối tung, vẻ mặt tiều tụy đờ đẫn như kẻ mất hồn. Dung nhan xinh đẹp của nàng đã bị nước mắt che kín, bộ dạng thê lương khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy thương tiếc.
Phía trước điện, đám cấm quân cùng bọn thái giám đang dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía quận chúa, nhưng bọn chúng đều không dám thở mạnh, vẻ mặt lại tỏ ra kính sợ.
Một gã thái giám trên tay xách một cây phất trần lặng lẽ đi ra trước cửa điện, thấy vẻ mặt đờ đẫn của Giang Đô quận chúa đang quỳ dưới bậc thang thì không khỏi đồng tình.
Thái tử Ý Văn mất sớm, nàng từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung, bởi vì tính tình dịu dàng nhu nhược, đối xử với mọi người trong cung luôn hòa ái cho nên mấy tên thái giám cũng có ấn tượng rất tốt đối với nàng.
Tên thái giãm khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói:
– Quận chúa, người trở về đi, bệ hạ đã có chỉ lệnh cho quận chúa mau trở về Chiêu Nhân cung tự bế môn tư quá( suy nghĩ về lỗi lầm đã gây ra) sau này không được tùy ý rời khỏi cung. Bệ hạ cũng đã ra lệnh cho Khâm Thiêm giám chọn lại ngày lành tháng tốt để quận chúa thành hôn với Cảnh Tuyền.
Giang Đô quận chúa nghe thấy vậy cả người liền run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa điện, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
– Hoàng tổ phụ, người… Người quả thực nhẫn tâm đến thế sao? Tôn nữ người đã cùng với Tiêu Phàm ……, cuộc đời này chỉ lấy Tiêu Phàm làm phu quân, tấm lòng cùng thân thể này đều đã giao phó cho Tiêu Phàm rồi như vậy thì làm sao có thể lấy người khác làm phu quân được? Nếu như Hoàng tổ phụ muốn bức tử tôn nữ thì người mau hạ chỉ đi, tôn nữ tuyệt đối không dám trái lệnh.
Một người luôn luôn dịu dàng như Giang Đô quận chúa nhưng lần này vì không muốn cúi đầu trước vận mệnh mà lớn tiếng hô to lên.
Tên thái giám truyền chỉ than nhẹ:
– Quận chúa, sự tình đã ra nông nổi như thế này cần gì phải cưỡng cầu nữa. Hay là quận chúa mau về tẩm cung của mình đi…
Vừa dứt lời đã thấy có một tên thái giám khác từ trong điện đi ra the thé nói:
– Bệ hạ đã có chỉ, truyền Giang Đô quận chúa vào điện yết kiến.
Sắc mặt Giang Đô quận chúa bỗng trở nên vui vẻ liền nhanh chóng đứng dậy, bởi vì quỳ đã quá lâu cho nên vừa mới đứng dậy thì thân thể của nàng không tự chủ được mà ngã xuống. May mắn cho nàng là ở bên cạnh có một tên thái giám nhanh tay đỡ lấy nàng.
Nhẹ nhàng nhúc nhích tay các ngón tay cho đỡ tê, thân hình Giang Đô quận chúa liền chạy nhanh vào đại điện.
Trong Võ Anh điện, Chu Nguyên Chương đang ngồi ở long án phẫn nộ nhìn vào người cháu gái mà hắn thân yêu nhất, thật lâu sau hắn thở dài, vẻ mặt vô cùng hiu quạnh nói:
– Lệ nhi một lòng muốn chết, ngươi cùng một lòng muốn chết. Trẫm là phụ thân cùng Hoàng tổ phụ chẳng lẽ lại thất bại đến thế sao? Cuối cùng lại bức hết con cháu Chu gia phải tự sát sao?
Giang Đô quận chúa lệ rơi đầy mặt, phịch một tiếng, nàng liền quỳ gối trước mặt Chu Nguyên Chương buồn bã nói:
– Hoàng tổ phụ mong người thứ lỗi cho tội bất hiểu của tôn nữ, từ nhỏ tôn nữ đã lớn lên trong cung không hiểu thế thái nhân tình, cũng không hiểu cái gì gọi là đạo lý trị thiên hạ. Tôn nữ chỉ hiểu một điều phàm là nữ nhân đã bị nam nhân đụng qua thì phải một lòng một dạ theo hắn cả đời. Mà Tiêu Phàm lại là người mà tôn nữ nhìn vừa ý, Hoàng tổ phụ vừa mới giam hắn vào ngục thì lại bắt tôn nữ phải gả vào Cảnh gia, Hoàng tổ phụ đây là người bức cháu gái của người tự sát a…
– Ngươi thực sự nhìn trúng Tiêu Phàm sao?
Thần sắc Chu Nguyên Chương nghiêm nghị hỏi.
Giang Đô quận chúa sớm khóc đến lê hoa đái vũ nghe hỏi vậy liền dùng sức gật đầu, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Chu Nguyên Chương
– Trẫm sớm đã đem ngươi hứa gả cho Cảnh Tuyền, hôm nay sự tình đã ra nông nỗi như thế này thì ngươi muốn trẫm nói thế nào với Cảnh gia đây?
Chu Nguyên Chương lạnh lùng hỏi.
Giang Đô buồn bã nói:
– Sự việc của tôn nữ cùng với Tiêu Phàm bây giờ toàn thành đều biết, ai cũng biết rằng tôn với nhi Tiêu Phàm đã có quan hệ xác thịt, dưới tình hình như thế nếu Hoàng tổ phụ còn đem tôn nữ gả cho Cảnh gia thì Cảnh gia sẽ nghĩ tôn nữ như thế nào đây? Cả đời này tôn nữ làm sao có thể sống nữa?
Chu Nguyên Chương cả giận nói:
– Tiêu Phàm cùng ngươi có quan hệ xác thịt lúc ấy là vì cứu người! Ngay cả đạo lý ấy mà Cảnh gia cũng không thể hiểu sao?
Giang Đô thấy thần sắc giận dữ của Chu Nguyên Chương không khỏi co rúm lại, từ nhỏ cho đến bây giờ nàng chưa bao giờ thấy hắn giận dữ đến như vậy nhưng sau đó lại nghĩ đến cảnh chịu khổ của Tiêu Phàm trong ngục thì thần sắc của Giang Đô quận chúa bỗng trở nên kiên cường hơn, nàng khẽ cắn răng, thần sắc tỏ vẻ kiên quyết tuyệt không hối hận.
– Hoàng tổ phụ minh giám, kỳ thật… Kỳ thật trước khi Tiêu Phàm cứu tôn nữ thì tôn nữ cùng hắn đã từng có…. Tiếp xúc thân mật.
Khuôn mặt đầy nước mắt của Giang Đô quận chúa bỗng trở nên xấu hổ đến mức đỏ bừng.
Chu Nguyên Chương ngẩn người:
– Lúc trước đã từng có tiếp xúc da thịt? Là lúc nào?
Giang Đô quận chúa khẽ thở dài, tên oan gia nhà người hôm nay vì muốn cứu ngươi nên ta đã đem danh tiết cả đời của mình ra đánh cược một lần. Sau này ngươi cũng không nên phụ bạc ta…
Giang Đô quận chúa không hề do dự mà đem sự tình phát sinh tại trước Võ Anh điện nói ra cho Chu Nguyên Chương nghe.
Trong điện trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nổi lên một thanh phẫn nổ, thanh âm giống như kim thạch xuyên vân chấn động chín tầng trời.
– Tiêu Phàm! Tên mất dạy này! Trẫm muốn giết ngươi… Không, trẫm muốn thiến ngươi!
Ngục Cẩm Y vệ nằm ở phía đông của Trấn phủ ti nha môn, đại môn ngục do hai miếng đá hoa cương dày cộm ghép thành, phía trước cổng được bảo vệ rất cẩn thận, thường xuyên có một đám cẩm y giáo úy cầm tú xuân đao đi quanh.
Đây chính là thiên hạ đệ nhất ngục, nhìn qua trông có vẻ bình thường vô hại nhưng lại khiến cho mọi người trong thiên hạ nghe thấy nơi này đều cảm thấy run rẩy.
Chỗ này được đề phòng sâm nghiêm nhất, đã có một quy cũ bất thành văn.
Bất luận là vương công đại thần hay chỉ là một tên dân chúng bình thường một khi đã tiến vào đây thì đừng nghĩ có thể đi ra ngoài được. Cho dù ngươi có vận khí tốt được phóng thích ra ngoài thì cũng bị tra tấn người không ra người, ma không ra ma. Cho nên đối với chỗ này mọi người đều gọi nó là “Tiểu Tây Thiên”.
Thời điểm Tiêu Phàm bị hai gã Cẩm y cấm quân áp giải vào ngục thì đám gác ngục còn tưởng ra Tiêu Đồng Tri đang đi đến đây để kiểm tra công tác.
Cũng không thể trách bọn chúng, từ lúc Tiêu Phàm tiến vào thì hắn vừa đi vừa ngửa mặt lên trời, chắp hai tay ra sau mông thần thái rất là kiêu căng, hống hách. Mà hai tên cẩm y cấm quân áp giải hắn cũng biết hắn có quan hệ tốt với Hoàng thái tôn cho nên cũng không dám vô lẽ với hắn, hai người xấu hổ lặng lẽ đi theo Tiêu Phàm thoạt nhìn giống như là hai tên người hầu đi theo hắn.
Tên thủ vệ Cẩm y bách hộ cũng xem như là người quen trước kia, là thuộc hạ dưới trướng của Tào Nghị tên là Dương Đắc Lợi lần trước Chu Lệ phái tử sĩ đến ám sát Tiêu Phàm thì hắn đã xuất hiện đúng lúc cứu bọn họ.
Thấy Tiêu Phàm đến Dương Đắc Lợi vội vàng chạy đến cười nịnh nọt nói:
– Tiêu đại nhân, ngài tự mình đến đây để tự thẩm vấn phạm nhân sao?
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, nhìn Dương Đắc Lợi cũng ngạo nghễ ưỡn thẳng ngực cười làm Dương Đắc Lợi càng thêm cung kính.
– Mở cửa!
Tiêu Phàm thản nhiên nói
Dương Đắc Lợi không dám chậm trễ vội vàng vung tay lên, tên thủ ngục đứng bên cạnh liền mở cửa ngục ra.
Tiêu Phàm nhìn Dương Đắc Lợi gật gật đầu nở nụ cười tán dương làm cho Dương Đắc Lợi cảm thấy được thụ sủng nhược kính (được sủng ái mà lo sợ) quay đầu trở lại cười nịnh.
Bên trong ngục rất âm trầm, tường đá âm u ẩm ướt tối tăm thi thoảng điểm xuyết vài cây đuốc, bên trong truyền ra mùi vị khiến người thấy liền có cảm giác muốn nôn. Càng đi vào sâu, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hét thê lương, thảm khốc của bọn phạm nhân khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Dương Đắc Lợi đi trước, vừa đi vừa quay đầu lại cung kihn hỏi:
– Hôm nay Tiêu đại nhân muốn thẩm vấn người nào? Có cần các huynh đệ chuẩn bị một số hình cụ không?
Mặt mày Tiêu Phàm không chút thay đổi nói:
– Trước tiên hay tìm cho ta một phòng giam sạch sẽ đi đã.
– Dạ!
Vì thế Dương Đắc Lợi liền dẫn Tiêu Phàm một phòng tương đối là sạch sẽ nhất.
– Đại nhân cảm thấy nơi nào như thế nào?
Dương Đắc Lợi cười lấy lòng nói
Tiêu Phàm nhìn một vòng xung quanh, vừa lòng gật đầu nói:
– Không tệ, xem ra cũng rất sạch sẽ, ta rất vừa lòng…
Dương Đặc Lợi cười nói:
– Đại nhân muốn ở chỗ này thẩm vấn phạm nhân sao? Muốn thẩm vấn người nào đại nhân cứ việc phân phó.
Vẻ mặt Tiêu Phàm thoáng ảm đảm nói:
– Không cần thẩm vấn, đợi lát nữa có người khác đến thẩm vấn ta…
– A?
Dương Đắc Lợi nghẹn họng nhìn trân trối.
– Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ ở đây cho đến khi nào ra pháp trường mới thôi.
Vẻ mặt Tiêu Phàm nghiêm nghị nói.
– A?
Dương Đắc Lợi tiếp tục đứng hình tập hai.
Lúc này hai tên cẩm y cấm quân áp giải Tiêu Phàm mới nói:
– Phụng thánh dụ đem Tiêu Phàm nhốt vào ngục, bất luận kẻ nào cũng không được phép thả ra, kẻ nào dám trái lệnh thì trảm.
Dương Đắc Lợi:
-…
Tiêu Phàm tiến lên một bước cầm lấy tay Dương Đắc Lợi, thâm tình nói:
– Dương bách hộ vất vả rồi, mấy ngày này tại hạ sẽ còn làm phiền ngài nhiều hơn, nhờ ngài chiếu cố nhiều a.
Da mặt Dương Đắc Lợi co rút lại, gượng cười:
– Đại nhân, người quá khách khí, thật sự là quá khách khí rồi.