Đọc truyện Đại Minh Võ Phu – Chương 6: Hai thanh đao treo trên tường
– Cháu thực sự đã đánh thắng!
Triệu Tiến liền cãi lại. Sự việc dù nhỏ, nhưng rõ ràng đã không khiến người ta tin tưởng. Điều này khiến cho hắn rất bất mãn.
Phát hiện ra cháu mình không giống như nói dối, vẻ mặt Triệu Chấn Hưng hiện lên nụ cười, xoa đầu Triệu Tiến, ân cần hỏi:
– Nói thúc thúc nghe xem, cháu đánh thắng thế nào.
Trẻ con đánh nhau thì có gì đáng nói. Phản ứng đầu tiên của Triệu Tiến chính là nghĩ như vậy. Nhưng hắn lại chú ý tới ánh mắt của thúc phụ Triệu Chấn Hưng rất chân thành, Triệu Tiến cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn kể lại một lần quá trình sự việc.
Triệu Chấn Hưng nghe rất chăm chú, nghe tới sau cùng sắc mặt lộ rõ thần sắc trên mặt, cười nói:
– Đơn đao của Trần gia có lẽ là chiêu số của Thích Gia quân. Trần Thăng hẳn là đã bắt đầu luyện từ khi 5 tuổi, không ngờ lại bị cháu đánh gục. Một là nó không có kinh nghiệm. Hai là Tiểu Tiến cháu không ngờ lại xông tới trước mặt nó vật lộn, khiến cho đoản côn đó trong tay nó không triển khai được. Có lẽ lần sau đánh tiếp, cháu sẽ không giành được chiến thắng như vậy đâu.
Mặc dù với trình độ lịch sử như vậy của Triệu Tiến, cũng đã từng nghe nói tới Thích Gia Quân, đó là quân đội của quân thần Thích Kế Quang tiếng tăm lẫy lừng của triều Minh. Tuy nhiên Thích Kế Quang và Từ Châu thành không có liên quan gì, không biết Trần gia sao lại có nguồn gốc sâu xa này.
Triệu Chấn Hưng mỉm cười nói tiếp:
– Tổ phụ của Trần Thăng đã từng làm thân vệ của Thích tướng quân, dựa vào mối quan hệ này trở về làm tuần kiểm Từ Châu. Đao pháp nhà ông ta là chiêu số sa trường chiến trận, rất hữu dụng.
Nói tới đây, Triệu Chấn Hưng lắc đầu, tự giễu:
– Nói nhiều cũng để làm gì, cháu cũng không hiểu được đâu.
Tự giễu một câu, Triệu Chấn Hưng lại hỏi Triệu Tiến:
– Tiểu Tiến, cháu tới tìm thúc thúc làm gì? Sợ đánh nhau về bị cha mẹ cháu trách tội sao? Không phải sợ, thúc thúc sẽ đi xin cho cháu!
Thân vệ Thích Kế Quang, tuần kiểm Từ Châu, những điều này Triệu Tiến quả thực nghe không hiểu. Nhưng hắn có thể thấy được tâm tình của thúc phụ Triệu Chấn Hưng rất vui. Đúng lúc này đưa ra yêu cầu thì khả năng thành công sẽ rất lớn.
Triệu Tiến ngẩng đầu lên nhìn thúc phụ mình, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc, nói:
– Nhị thúc, cháu muốn học võ!
Cuối cùng thì trẻ con vẫn là trẻ con, làm ra bộ dạng nghiêm túc, nhìn vào mắt người lớn, lại rất đáng yêu. Thúc phụ Triệu Chấn Hưng không nhịn nổi cười, vừa muốn đùa vài câu, lại kịp phản ứng lại với lời của Triệu Tiến, bỗng nhiên sững người, hỏi:
– Tiểu Tiến, cháu muốn học võ?
Triệu Tiến cố gắng gật đầu. Hắn biết người lớn không thể thật sự đáp ứng yêu cầu của trẻ con, nhưng khi ăn trưa hôm nay, Triệu Chấn Hưng đã rất thành khẩn đề nghị phụ mẫu cho mình học võ. Hơn nữa trong ký ức, thúc phụ Triệu Chấn Hưng không chỉ nói một lần, chẳng qua là phụ mẫu đều không đồng ý. Hơn nữa trước đây Triệu Tiến sợ mệt, sợ chuyện, không muốn chịu khổ, cho nên cũng chưa từng làm qua.
Triệu Chấn Hưng nhìn chằm chằm Triệu Tiến một hồi. Y phát hiện thấy cháu mình rất chân thành. Triệu Chấn Hưng liền nghiêm túc trở lại, trịnh trọng hỏi:
– Tiểu Tiến, trước đây cháu không muốn vũ đao lộng thương, sao bây giờ lại muốn học võ? Vì sao thế?
– Cháu muốn đánh thắng người khác!
Triệu Tiến lớn tiếng nói. Hắn phản ứng rất nhanh, hơn nữa lý do này cũng có thể khiến người ta chấp nhận được. Cái gì là “phải tự mình cố gắng, hai con đường học văn theo thương này mình rất khó đi” đương nhiên là không thể nói được rồi.
Thúc phụ Triệu Chấn Hưng chậm rãi gật đầu. Trẻ con sau khi đánh thắng xong, cái cảm giác của kẻ chiến thắng không gì có thể sánh kịp. Cháu mình trước đây nhút nhát, yếu đuối, lần này đánh nhau may mà thắng, có lẽ đã khơi gợi tâm tư học võ. Trên mặt Triệu Chấn Hưng lộ rõ niềm vui mừng, y vẫn luôn muốn độc đinh này của nhà mình học võ. Nhưng mãi không thành công, ca ca và tẩu thương con không nói, Triệu Tiến cháu mình cũng yếu ớt, nhút nhát, Triệu Chấn Hưng cũng vẫn luôn lo lắng về chuyện này.
Y vào nam ra bắc, kiến thức uyên thâm, so với đại ca đại tẩu vẫn luôn ở Từ Châu chưa từng đi ra ngoài thì càng hiểu thế đạo này hơn, biết thân là nam đinh nhất định phải có võ nghệ, phải có khả năng tự bảo vệ mình. Triệu Tiến từ nhỏ không nói là thông minh, nhưng khả năng học hành rất miễn cưỡng. Những thứ khác còn chưa nói tới, đường ra cũng chỉ có học võ. Nhưng nói thế nào cũng không có ai nghe, hơn nữa trẻ con càng lớn, học võ sẽ càng phiền phức. Trong lòng Triệu Chấn Hưng vẫn luôn canh cánh chuyện này, chưa từng nghĩ hôm nay Triệu Tiến lại đưa ra đề nghị này.
Nụ cười trên mặt Triệu Chấn Hưng càng ngày càng tươi. Y vỗ bờ vai mỏng mảnh của Triệu Tiến, cười nói:
– Cháu chỉ cần theo thúc thúc học cho tốt, chắc chắn có thể đánh thắng. Nhưng cháu nói với thúc thúc cũng chẳng ăn thua gì, phải được sự đồng ý của cha mẹ cháu mới được. Tối nay thúc thúc sẽ đi tìm cha mẹ nói chuyện, tới khi đó hỏi Tiểu Tiến cháu có muốn học võ hay không, cháu thấy thế nào?
Lối mòn này, Triệu Tiến đương nhiên hiểu, liền lớn tiếng trả lời:
– Cháu nói cháu đồng ý!
Triệu Chấn Hưng mỉm cười gật đầu, lại nhìn Triệu Tiến đánh giá, lắc đầu nói:
– Trước tiên đi vào nhà thúc thúc, ta sẽ lau sạch sẽ cho cháu, nếu không cháu về nhà sẽ bị đánh mắng!
Trong lòng Triệu Tiến thở phào nhẹ nhõm, mục đích học võ lần này đã đạt được rồi. Khi ăn cơm trưa phụ thân Triệu Chấn Đường đã nói với thúc phụ:
– Đệ thật ra là võ nghệ cao.
Lời này hắn còn nhớ rất rõ, học võ đương nhiên phải có tìm được bản lĩnh thực sự, hơn nữa còn có thể dạy người. Thúc phụ mình chính là lựa chọn tốt nhất.
Tính tình của Triệu Tiến trước đây nhút nhát, tới đây gọi thúc phụ Triệu Chấn Hưng ăn cơm vài lần, lại không dám vào. Triệu Tiến bây giờ lại không cần quan tâm, đi cùng Triệu Chấn Hưng vào trong nhà.
Nơi này không lớn, trong nhà có lò sưởi, phía trên lò sưởi có một chiếc nệm da sói, giấy cửa sổ đã ố vàng, nhưng lại chưa có lỗ thủng nào, rất là ấm áp. Triệu Chấn Hưng để Triệu Tiến ngồi xuống một lát, y đi múc nước.
Triệu Tiến nhìn xung quanh, có mấy thứ khiến hắn chú ý tới, một thanh trường mâu treo trên nóc nhà. Thanh trường mâu này cũng dài khoảng 9 xích. Một cây cung đặt trên chiếc tủ gỗ cạnh lò sưởi, dây cung đã bị tháo xuống. Hai chiếc mũi tên tùy tiện đặt ở đó, trên tường không có dán tranh tết gì, lại treo hai thanh đao.
Hai thanh đao này rất không hài hòa với căn nhà này. Một thanh đao dài hơn một xích, thân đao có độ cong, màu đen phủ lên vỏ đao. Trên vỏ đao còn có huy chương hình tròn, phía dưới phân bố ba chấm đen thành hình tam giác. Phù hiệu màu đen, huy chương màu vàng, màu đen mơ hồ và màu vàng huy chương đều rất ảm đạm. Thân đao cũng rất cũ kỹ. Cây đao còn lại thì không tinh xảo như vậy, thậm chí ngay cả vỏ đao cũng đều không có. Thân đao dùng một chiếc túi bọc lại, dài hơn 4 xích, lưng dày đầu vuông, trên cán gỗ còn quấn một lớp vải. Trên lớp vải có một số bụi bẩn màu tím đen, nhìn rất giống với vết máu tích tụ lâu ngày.
Trường mâu và cung tiễn đều là kiểu nhà Hán. Từ các trường hợp của Triệu Tiến trước đây cũng đã nhiều lần gặp thấy, nhưng cây đao ngắn rõ ràng là cấu tạo kiểu đao ngắn, là cái gì “lặc sai”, mà cây đao cán dày lưng vuông, Triệu Tiến cũng đã từng nhìn thấy ở trong viện bảo tàng dân tộc. Đó có lẽ là cây đao của tộc Miêu tộc Mao tây nam sử dụng.
Thúc phụ mình sao lại có Oa đao và Dao đao? Ở thời đại này, rất nhiều người cả đời cũng chưa từng rời khỏi quê hương, càng không nói tới cái gì là lưu thông đặc sản các nơi. Những cây đao cách xa hàng mấy nghìn dặm này sao lại tới được? Lẽ nào là giặc Oa? Nhưng thanh Dao đao đó sao lại tới được?
Đang ngồi suy nghĩ, Triệu Chấn Hưng liền bưng chậu nước đi vào. Điểm lợi thế của trẻ con chính là không biết có thể tùy tiện hỏi, người khác cũng không thể trách tội gì. Triệu Tiến chỉ vào hai thanh đao đó trên tường, hiếu kỳ hỏi:
– Thúc thúc, đây là gì?
Triệu Chấn Hưng liếc nhìn, thản nhiên nói:
– Thanh đao màu đen đó là Oa đao, là vật tùy thân của gia đinh quân tướng bên đó mang theo. Thanh đao còn lại là Dao đao, là các thổ ty hộ vệ bên Quý Châu.
– Thúc thúc, hai thanh đao này sao lại có được? Mua ạ?
Triệu Tiến cố ý hỏi rất khờ dại. Nhưng trên thực tế, trẻ con nên hỏi Quý Châu và Oa rốt cuộc là ở đâu? Thậm chí là hỏi thổ ty là gì? Lại không hỏi những điều này.
Nhưng câu hỏi này của Triệu Tiến rõ ràng đã thu hút suy nghĩ của Triệu Chấn Hưng. Triệu Chấn Hưng vốn khom lưng đập bụi đất trên người Triệu Tiến, nghe thấy câu hỏi này, liền cứng đờ người lại, cuối cùng đành thở dài, trầm giọng nói:
– Năm đó đánh giặc thu được.
Thu được? Đơn thuần thu được còn nói được, nhưng Oa đao và Dao đao không thể xuất hiện trên cùng một chiến trường, thúc phụ mình không chỉ có võ nghệ cao, mà còn có rất nhiều chuyện nữa.
Chú ý tới sự biến đổi tình cảm của Triệu Chấn Hưng, Triệu Tiến biết điều không hỏi lại nữa.
Triệu Chấn Hưng sau khi đập hết bụi đất trên người Triệu Tiến, liền lấy khăn ướt lau cho hắn. Động tác của Triệu Chấn Hưng rất tỉ mỉ, sự quan tâm của trưởng bối khiến cho Triệu Tiến ở kiếp này mới cảm nhận được. Mỗi khi gặp hoàn cảnh này, hắn đều rất im lặng. Song Triệu Tiến cũng chú ý tới sức khỏe của Triệu Chấn Hưng quả thực rất không tốt, động tác lau quần áo này giống như là liên lụy tới chỗ nào đó, khiến cho Triệu Chấn Hưng nghiến chặt răng lại chịu đựng.
Chờ sau khi đã lau được tương đối rồi, Triệu Chấn Hưng mới lộ rõ nụ cười, nói với Triệu Tiến:
– Tiểu Tiến, cháu về nhà trước đi, nói với mẹ cháu tối nay thúc thúc muốn tới ăn cơm.
Triệu Tiến liền vâng lời. Triệu Chấn Hưng lại mỉm cười dặn dò vài câu:
– Chuyện học võ cháu đừng nói gì vội, chờ thúc thúc tới rồi tính.
Thủ đoạn làm việc này Triệu Tiến đương nhiên là hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.