Đại Minh Võ Phu

Chương 20: Bốc thăm đấu võ


Đọc truyện Đại Minh Võ Phu – Chương 20: Bốc thăm đấu võ

Nhìn thấy cục diện này, Trần Thăng lại có chút nóng vội, cậu cũng không phải kẻ ngốc, biết nếu như bị đám người này của Lưu Dũng chơi kiểu tay chân, những món điểm tâm này bị chúng cướp lấy mất. Nhưng bây giờ Trần Thăng đợi Trần Tiến lên tiếng, cậu tự mình cảm thấy rằng Trần Tiến khẳng định có chủ ý.

– Tất cả đến mò thẻ bài trong cái hủ đất này, số trên thẻ đen và thẻ trắng đều là từ một đến ba mươi hai. Sau khi mò xong rồi, người có số giống nhau lên đài đánh nhau. Đánh xong có ba mươi hai người thắng lợi. Lần nữa móc thẻ bải, trắng đen đánh nhau, mãi cho đến khi chọn ra được người đứng đầu.
Triệu Tiến ở tại chỗ tiếp tục hô hoán lớn tiếng.

Triệu Tiến nói quả thật có hơi phức tạp, rất nhiều thiếu niên trong lúc nhất thời nghĩ không ra. Xung quanh đài đất lại có chút an tĩnh, Triệu Tiến cũng không để ý tới, lại ở tại chỗ lớn tiếng hô hoán:
– Tay không đánh nhau, đánh đối phương ngã xuống đất thì tính là thắng. Sau khi ngã xuống đất không được đuổi theo đánh tiếp, không được đánh sau đầu, không được đâm vào mắt, không được đá phần phía dưới, đánh mấy chỗ đó tính là thua.

Trong bọn thiếu niên phía dưới có tiếng xôn xao rất nhỏ, vài người nhỏ giọng nghị luận. Sau đó người nghị luận càng lúc càng nhiều, ánh mắt mỗi thiếu niên đều trở nên rất nóng nảy.

Triệu Tiến nhìn phía dưới, trên mặt lộ ra nét cười, hiệu quả dự đoán đạt được rồi, hắn thừa lúc lửa còn nóng hô hoán lên:
– Đồng ý đến để tỷ võ thì giơ tay lên!

Không một chút do dự, tất cả đều giơ tay của mình lên. Triệu Tiến đặt cái hũ đất kia đến trước mặt, la lớn:
– Muốn tham gia tỷ võ thì sang đây mò thẻ!

Tiếng hò hét ầm ầm, đám thiếu niên giành nhau kéo sang. Mộc Thục Lan và Trần Hồng đứng ở bên cạnh Triệu Tiến hoảng hốt né hết về phía sau. Trần Thăng lần trước bị tinh thần sôi sục của đám người có mặt tại đây làm cho sợ hãi nhảy dựng, lập tức buồn bực hỏi Triệu Tiến:
– Sao cậu chưa nói ai cùng tôi tỷ võ?


– Cậu cũng đến lấy thẻ bài, cậu phải có bản lĩnh lấy được vị trí đầu tiên!
Triệu Tiến hô hoán với Trần Thăng, không hô không được, bởi vì bên này âm thanh đã ồn ào.

Ngày hôm qua tốt xấu gì uy phong Trần Tiến đá tên lùn Lưu Dũng vẫn còn, mộc đao kia trong tay Trần Thăng cũng không phải để chơi cho vui, trật tự còn chưa có hoàn toàn loạn bậy, tuy nhiên chỗ cách mấy bước phía trước đài đất chen chúc nhau thậm chí đấm đá lẫn nhau là chuyện không tránh khỏi.

Trần Thăng nhìn thấy điều này, cuống quýt mò vào trong hũ đất lấy ra được một miếng thẻ bài. Triệu Tiến cũng mò từ trong hũ ra được một miếng. Thẻ bài hai người mò ra đều là màu đen.

Có hai người Triệu Tiến và Trần Thăng quan sát, việc tiến hành mò thẻ bài coi như thuận lợi, mấy đứa nhỏ trong bãi chứa hàng nhìn tuy rằng nhiều, nhưng cũng không đến trăm người, cũng không phải từng người đều sẵn lòng đi tỷ võ, có người tuổi còn nhỏ, có người gia cảnh không tệ, có người xem ra yếu ớt.

Một đám người Lưu Dũng vốn không dám lên trước, nhìn thấy Triệu Tiến không có ý ngăn cản, cũng đều chen lấn lên trước. Từng người mò thẻ bài, tên mập nói lắp cũng chen chúc sang lấy miếng thẻ bài.

Vốn tất cả mọi người rất lo lắng nhưng bọn thiếu niên thành bè kết cánh kiểm soát việc tỷ võ, thành trò vui trong nội bộ bọn chúng, nhưng mò thẻ bài trong cái hũ đất không thể làm giả, một tên mò vào không thể biết được màu sắc thẻ bài, lúc trước vẫn còn là huynh đệ bạn bè, vừa thấy tấm biển màu sắc không giống nhau, ánh mắt đã không giống như trước nữa, có lẽ sẽ trở thành đối thủ.

Nhìn không khí nóng bỏng phía dưới, Trần Thăng cả người đều ngây ngốc. Từ trước cậu ta cũng giơ điểm tâm thét to, nhưng không có mấy người sẵn lòng cùng cậu ta tỷ võ, thế nào mà hôm nay hiệu quả tốt như vậy?

– Triệu Tiến, đây là chuyện thế nào?
Trần Thăng tò mò vô cùng hỏi.


– Muốn cho mỗi người đều cảm giác mình có cơ hội thắng. Sau đó phải sắp đặt giải nhất vô cùng phong phú.
Triệu Tiến cười giải thích hai câu.

Trần Thăng nghe xong nửa hiểu nửa không. Kỳ thật Triệu Tiến cho mượn gì đó chính là xổ số đời nay. Dễ dàng tham gia, cần rất ít tiền đã có thể tham dự, giải nhất vô cùng phong phú, chỉ cần trúng là có thể thay đổi cuộc sống. Quy tắc thiết kế chính là khiến cho mọi người đều cảm giác mình có khả năng trúng thưởng, trên thực tế trúng thưởng hết sức khó khăn.

Lần tỷ võ này cũng dùng cùng một loại biện pháp, mặc kệ không lấy ra được giải thưởng lớn gì, nhưng nhiều điểm tâm như vậy đối với bọn thiếu nhiên thì cũng đủ sự cám dỗ. Phương pháp mò thẻ bài khiến cho mỗi người đều cảm giác được mình có cơ hội. Hơn nữa Triệu Tiến còn cố ý nói dùng tay không đánh nhau, rất nhiều đứa nhỏ đều cảm thấy mội đao đoản côn cầm trong tay Trần Thăng mới lợi hại, dùng tay không, cơ hội càng lớn hơn.

Còn một điểm nữa, trên thực thế mò thẻ bài trắng đen tỷ võ đánh nhau, bản thân chuyện này đã rất thú vị, tất cả mọi người đều sẽ có mong muốn tham dự.

Nguyên những đạo lý này nói ra Trần Thăng cũng không chắc đã hiểu, bây giờ Trần Thăng cao hứng phấn chấn nhìn đám người dưới đài đất, đang dò xét đối thủ của mình là ai.

– Ta hô số một, hai người cầm lấy thẻ bài này đứng ra đây.
Triệu Tiến ở trên đài đất hô vang.

Hai đứa bé đứng dậy. Coi ra cũng khéo léo, vừa hay là hai đứa trong đám bọn Lưu Dũng. Hai đứa này tương đối mạnh khoẻ, đều có bộ dạng rất tự tin, trước đó khi chưa mò được tấm biển hai đứa cười ha ha hi hi, mò tấm biển xong nụ cười trên mặt cũng không còn nữa.


Từng con số được hô lên, điều khiến Triệu Tiến dở khóc dở cười chính là, các con số một hai ba mấy đứa nhóc còn có thể nhận biết, các con số còn lại người nhận biết không nhiều. Triệu Tiến còn phải ở bên cạnh đài đất viết những con số này ra, để cho bọn thiếu niên đối chiếu.

Hắn cảm thấy nhận biết những con số đó rất bình thường, thời đại của hắn, một đứa trẻ mười tuổi cũng có thể nhận biết hầu hết, nhưng Triệu Tiến không nghĩ tới ở thời đại này, phần lớn mọi người chung quy lại cả đời đều là thất học, nhận biết con số thật là việc không thể lường được.

Bản thân Triệu Tiến ở tại chỗ bận rộn bỏ hết tâm chí vào, lại không để ý đến ở đầu bãi chứa hàng khác, có hai người lớn đang nhìn về phía này, một người là gã nô tài kia của Trần gia, một người khác không ngờ là thúc phụ của hắn Triệu Chấn Hưng.

– Không ngờ rằng tiểu thiếu gia quý phủ thông mình lanh lợi như vậy, những thứ này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nghĩ thế nào cũng không ra một đứa nhỏ có thể nghĩ ra được.
Gã nô tài kia nói rất khách khí.

Triệu Chấn Hưng cũng đang nhìn bãi chứa hàng bên kia, nghe nói như thế cười trả lời:
– Cái gì quý phủ, nhưng năm an nhàn của Triệu gia chúng ta mới qua chưa được đến tám năm.

Gã nô tài kia cười ha hả, Triệu Chấn Hưng lại ôn hoà nói:
– Ta biết rõ ý trong lời nói của ngươi, tuy nhiên những chủ ý này của Tiểu Tiến đều là tự nó làm ra, không ai tính toán cho nó. Anh trai chị dâu tôi cũng không có phần tâm cơ này, cho dù là ta. Ta bây giờ còn kinh ngạc hơn so với ngươi.

– Ngày hôm qua thiếu gia của chúng tôi trở về nói mấy cách này, trong nhà bận đến khuya mới làm xong được. Hôm nay lão gia đã dặn dò tiểu nhân sang đi theo xem thử. Thật đúng là không uổng công.
Người làm kia cười nói.

Triệu Chấn Hưng biết rằng gã nô tài này là người hầu thân cận của Trần Bằng ông nội Trần Thăng. Hiện tại cũng là quản gia của Trần gia, lão gia từ miệng y nói ra là ông nội của Trần Thăng. Làm ra thẻ bài trắng đen, còn phải lấy nhiều điểm tâm như vậy ra đây. Người lớn khẳng định phải quan tâm chú ý tới, xem thử rốt cuộc muốn làm gì.


– Đấu võ rồi.
Triệu Chấn Hưng mở miệng nói.

Gã nô tài kia nhìn về phía bên đó, cười nói:
– Tiểu thiếu gia vận khí không được tốt, đối thủ đầu tiên là một tên cao to rồi!

Số thẻ bài trong tay Triệu Tiến là số năm màu đen, lúc hô đến con số trên thẻ bài này, một thiếu niên phía dưới cũng giơ thẻ bài trong tay lên, số năm màu trắng. Triệu Tiến không biết tên đối thủ này, tuy nhiên cũng có chút ấn tượng. Thiếu niên này luôn là kẻ cầm đầu đám trẻ nhỏ kia lăn lộn với nhau.

Thiếu niên này cao hơn Triệu Tiến, khoẻ mạnh hơn rất nhiều, bộ dạng dường như lớn hơn một tuổi. Nhìn thấy đối thủ của mình là Triệu Tiến, oán hận nhổ một bãi nước miếng xuống đất. Mấy ngày nay, Triệu Tiến ở nơi này đánh ngã Trần Thăng, đáng bay Lưu Dũng, uy phong vô cùng, đối với phản ứng của cậu ta, những người khác đều thở nhè nhẹ.

Đối thủ Trần Thăng rút được là một đứa vóc dáng khá yếu ớt, đứa kia cả mặt mếu máo, sắc mặt Trần Thăng cũng rất khó nhìn, cậu là muốn tìm được một đối thủ giống như mình đánh thống khoái một trận.

Cái tên mập họ Tôn kia cũng lấy được thẻ bài, đối thủ của cậu không ngờ là Lưu Dũng. Hai kẻ này cái đầu kém nhau không nhiều, chỉ chẳng qua là bộ dạng Lưu Dũng cứng cỏi hơn, hơn nữa lúc bình thường đều hiếu dũng thích đánh nhau. Tất cả đều cảm thấy tên mập họ Tôi đánh không lại đối phương.

Bãi chứa hàng tuy lớn, cần phải bảm đảm đọ sức công bằng, Triệu Tiến bây giờ còn chưa cách nào để cho ba mươi hai trận đấu tỷ võ bắt đầu cùng một lúc, chỉ có thể đánh từng trận một. Ngay ở trên mặt đất bên cạnh đài đất vẽ ra một vòng tròn để coi như là sân đấu. Tất cả mọi người xem xung quanh nơi đó, muốn quấy rối giở trò cũng không làm được.

Triệu Tiến theo đó ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng của hắn hơi nóng vội, luyện võ học võ mới là đại sự lần đầu của hắn, bây giờ thời gian lãng phí đã quá nhiều rồi.

– Tiểu Tiến ca ca, bây giờ còn sớm mà, ngày hôm qua lúc chúng ta đi còn muộn hơn nhiều so với lúc này.
Mộc Thục Lan ở bên cạnh nói thật êm tai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.