Đại Minh Tinh

Chương 42


Đọc truyện Đại Minh Tinh – Chương 42


Người mẫu nữ bị mắng tới không biết phải làm sao, sắc mặt Lâm Tri cũng có chút trắng bệch.

Vốn dĩ cậu phải dẫn dắt người mới, nhưng cô gái này diễn xuất quá kém làm cậu không thể tìm được cảm giác.

Đối với một đội ngũ chuyên nghiệp thế này thì khó tránh khỏi việc bị mắng.

Nhưng đây là một chuyện vô cùng bình thường trong giới giải trí, ai mà chẳng có những lúc trạng thái không tốt, Lâm Tri cũng không để trong lòng, nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân rồi chụp tiếp, chỉ là cảm giác yêu đương thôi mà.

Nhưng hiển nhiên đây không phải điều mà nhiếp ảnh gia muốn, từ sớm hắn đã chọn lựa quần áo cho hai người, định sẵn chủ đề là mỹ nhân cùng quái thú, đồ của người mẫu nữ mặc hoàn toàn không có vấn đề gì, toàn thân màu trắng, tay áo phiêu phiêu, vô cùng có cảm giác.

Còn Lâm Tri thì mặc một bộ quần áo da, trên cổ áo gắn lông, khóe mắt trang điểm tỉ mỉ, đuôi mắt vẽ xếch lên, tóc cũng được chải lên cao lộ ra cái trán trơn bóng, thật sự là có vài phần hoang dại.

Chẳng qua nhiếp ảnh gia vẫn không hài lòng, chỉ có thể nói là do tạo hình của Lâm Tri chưa đạt được mong muốn trong lòng hắn, trầm ngâm một lát đột nhiên hắn nói, “Lâm Tri, cậu cởi áo ra, chúng ta chụp lại thử xem.”
“Chuyện này sợ là không thích hợp lắm…!Lâm ca không chụp ảnh để trần…” Lý Niệm đứng bên cạnh lo lắng nói, đây thật sự đã trở thành một quy tắc ngầm bọn họ tự hiểu với nhau, trước kia để có cơ hội xuất hiện trước mặt công chúng, họ không thể chọn ba lấy bốn, nhưng từ trước đến nay, cô hiểu Lâm Tri không thích chụp thể loại này, huống chi chủ biên của tạp chí còn chưa nói gì, cô không muốn nghệ sĩ của mình chịu thiệt.

“Việc này…” Nhiếp ảnh gia lộ vẻ khó xử, hắn biết địa vị của Lâm Tri, có thể mời cậu đến đây đã là một chuyện không dễ dàng, nhưng hắn cũng từng nghe nói, cậu rất dễ nói chuyện, từ góc độ chuyên nghiệp, nếu bây giờ cậu vẫn mặc như vậy để chụp thì sẽ không có được một bức ảnh hoàn hảo, cho nên dù biết sẽ bị từ chối thì hắn vẫn muốn thử xem, đây chỉ là đạo đức nghề nghiệp cơ bản thôi.

Lúc bọn họ nói chuyện, Tiêu Minh đứng ngay gần đó, vừa vặn hắn bị bối cảnh che lại, bọn họ vẫn chưa phát hiện ra.


Lời nói của nhiếp ảnh gia hắn nghe vô cùng rõ ràng, nhất thời tức giận nhưng không biết nói sao, cơ thể của tiểu minh tinh nhà mình sao có thể tùy tiện cho người khác xem, không nhìn thấy ánh mắt của cô gái bên cạnh đang phát sáng sao, hơn nữa nghe nói lưu lượng của tạp chí này còn rất lớn…!
Không thể, tuyệt đối không thể.

May là Lý Niệm đã ngăn cản, nếu không Tiêu Minh sẽ kiềm chế không được mà nổi giận trước mặt mọi người, chả cần biết Lâm Tri có đạt được yêu cầu hay không, hắn chính là không thích cậu chụp ảnh kiểu đó, dù chỉ một lần cũng không được.

Triệu Tư Triết có nhờ Lâm Tri chiếu cố người mới của công ty, người này có thể coi là một hạt giống tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt nhưng chưa lộ mặt trước công chúng nhiều.

Lần chụp ảnh này có thể coi là một cơ hội tuyên truyền rất tốt, dù sao cậu cũng được coi là một cổ đông nhỏ của công ty, một chút chuyện này cậu vẫn giúp được.

“Được, tôi thử trước xem như thế nào.” Lâm Tri vừa cởi cúc áo ra, xung quanh đã vang lên tiếng hút khí.

Nhân viên công tác bên trong studio khá nhiều, mà nhân viên nữ lại chiếm đa số, chỉ sợ trong đầu những người này không phải ngực cậu thì cũng là vẻ đẹp của cậu.

Ngón tay thon dài xẹt qua ngực, động tác này không hề chậm nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác kỳ lạ.

Đợi đến khi áo bị cởi ra hoàn toàn thì ánh mắt mọi người đều không thể rời khỏi cậu.

Lâm Tri rất trắng, cậu bình thường không thích tập thể hình, nhưng vì giữ được vóc dáng nên phải thường xuyên đến phòng tập.

Trên ngực là một tầng cơ bắp mỏng, đường cong ở ngực và bụng đều hiện rõ nhưng lại không quá khoa trương.

May là mấy ngày nay cậu không gặp Tiêu Minh, không thì trên người cậu sẽ đầy những dấu vết ái muội, khó mà chụp ảnh lộ nửa người trên được.

Bình thường Lâm Tri không chú ý chăm sóc nhưng làn da trên người vẫn rất oánh nhuận, mịn màng, hoàn toàn xứng với câu một thân như ngọc.

Tiêu Minh tức đến mức ngực đều đau, cậu rõ ràng là một con mèo hoang hư hỏng mà, ngày nào cũng phát tao, để xem hôm nay hắn xử lý cậu như thế nào, ngày mai cậu đừng mong có thể xuống giường được.

Nhưng dù đang tức giận thì hắn vẫn không phủ nhận dáng người quyến rũ của Lâm Tri, đầu vai mượt mà, eo không hề có một chút thịt thừa nào, da cậu vốn trắng như con gái, nhưng kết hợp với dáng người thì hoàn toàn không hề mang đến cảm giác nữ tính, lại giống hệt một dã thú hoang dại hơn.

Nhiếp ảnh gia rất hài lòng về tạo hình của Lâm Tri, nhưng người mẫu nữ lại giống như lúc trước, nhất là sau khi Lâm Tri cởi áo, cô luôn luôn ngượng ngùng và không chú tâm trong lúc chụp ảnh.

Sau một thời gian dài không tìm được cảm giác, không khí ở studio dần trở nên khẩn trương, nếu luôn như vậy thì họ không thể kết thúc công việc được, ai ai cũng muốn được nghỉ sớm, thậm chí là Lâm Tri trước giờ thuộc loại cuồng công việc cũng không chịu đựng được.


Mà người sốt ruột nhất chính là nhiếp ảnh gia, hắn rất ít khi gặp phải người mới như này.

Hắn tức giận bỏ máy ảnh xuống, quay sang chỗ khác bình ổn tâm trạng, kết quả lại nhìn thấy một người đàn ông có khí chất xuất chúng đứng ở đó.

Người này chắc chắn không phải nhân viên công tác, dáng người cao ráo, nước da màu mật ong, ngũ quan lập thể rõ nét, đôi mắt thâm thúy.

Sắc mặt hắn có chút ngưng đọng, trong mắt ẩn như sắp nổi bão, cơ hồ chỉ cần một giây nữa sẽ bùng nổ.

Nhiếp ảnh gia không nhận ra Tiêu Minh là chuyện bình thường.

Tiêu Minh khá nổi tiếng nhưng chỉ dừng lại ở những người quan tâm đến giới giải trí và giới tài chính, có lẽ những người khác sẽ nghe qua tên nhưng lại không biết mặt hắn.

Hắn đứng ở đây cũng không có người nhận ra là vì dáng người hắn giống một người mẫu hơn là tổng tài của Tiêu thị.

Tiêu Minh cũng chú ý tới ánh mắt của nhiếp ảnh ra, thoáng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa sát ý, hắn biết rõ, đấy chính là người cổ động tiểu minh tinh của hắn chụp ảnh để lộ nửa thân trên.

Nhiếp ảnh gia đột nhiên rùng mình, nhưng vẫn theo bản năng chạy tới, hắn đang cảm thấy may mắn vô cùng.

Đây chính là ánh mắt của dã thú, đây chính là người mà hắn cần.

.

truyện kiếm hiệp hay

Lúc này không có ai nói thân phận của Tiêu Minh cho hắn, nếu không hắn cũng không dám đánh chủ ý lên người tổng tài Tiêu thị.

Lâm Tri nhìn theo nhiếp ảnh gia thì phát hiện ra Tiêu Minh, nhịn không được lộ ra ngạc nhiên.

Cậu không nghĩ là Tiêu Minh sẽ đến đây, cậu nhớ là đối phương khá bận rộn mà.

Lâm Tri không chú ý tới nhiếp ảnh gia đang say mê chạy tới chỗ Tiêu Minh.

Hắn sợ ánh mắt của Tiêu Minh nhưng lại muốn có một buổi chụp ảnh hoàn mỹ.

Hắn đưa ra yêu cầu muốn Tiêu Minh trở thành người mẫu cho buổi chụp ngày hôm nay, thù lao thì tùy hắn ra giá miễn không quá đáng là được.

Nhiếp ảnh gia chỉ mong muốn chụp được một bộ ảnh người đẹp và quái thú mà người trước mắt thỏa mãn mọi mong muốn của hắn.

Quả nhiên Tiêu Minh lập tức từ chối, nhiếp ảnh gia suy sụp, đang định khuyên tiếp thì thấy Tiêu Minh quay về phía Lâm Tri và người mẫu nữ nhướn mi, sửa miệng, “Tôi có thể đồng ý, nhưng tôi có điều kiện.”
Hết chương 31.

24/09/2020..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.