Đại Minh Tinh

Chương 12


Đọc truyện Đại Minh Tinh – Chương 12


Lâm Tri cũng không ngủ được bao lâu, bởi vì Lý Niệm rất nhanh đã tới, cô cẩn thận bước vào, vừa nhìn lập tức nhận ra chuyện gì vừa diễn ra ở đây, cô cái gì cũng không nói chỉ là nhanh chóng giúp Lâm Tri thay quần áo, sắp tới chính là cảnh quay của cậu, đạo diễn đã bắt đầu giục.

“Tiêu tổng đi rồi?” Lâm Tri xoa xoa thái dương, trong lòng không hiểu tại sao lại có chút khó chịu, loại chuyện ăn xong chùi mép này quả thật là việc Tiêu Minh có thể làm được.

Cậu gần như đã bị chơi hỏng, không nói tới cửa huyệt bên dưới, riêng ngực cũng đã bị mút tới đau nhức, thắt lưng, chân, cánh tay, không một chỗ nào không đau xót, kết quả tên đầu sỏ lại bỏ đi, chẳng lẽ thật sự coi cậu là thứ bồi ngủ?
“Đi rồi.” Giọng điệu Lý Niệm có chút không tốt, “Em đến cuối cùng có biết chừng mực hay không, đây là phim trường, em, em…!Ai…”
“Được rồi được rồi, em nhận sai là được rồi mà, đi thôi, nếu không đạo diễn sẽ tức giận.” Lâm Tri chột dạ sờ sờ mũi, mặc dù Tiêu Minh vào phòng nghỉ của cậu trước, nhưng cũng không thể phủ nhận là do cậu câu dẫn Tiêu Minh.

Lúc ra cửa, Lâm Tri thoáng nhìn tờ giấy trên bàn, bốn chữ “cảm ơn chiêu đãi” kia được viết vô cùng khí phách, nét bút mạnh mẽ, cậu không hiểu tại sao lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đem tờ giấy nhét vào túi áo ngoài.

Tiêu Minh quả nhiên đã đi rồi, Sở Thu tự cho mình là người có chỗ dựa lúc này vô cùng bối rối, Tiêu tổng từ đầu tới cuối cũng không giúp cô nói câu nào, gáo nước lạnh này khiến cho cô tỉnh táo, ở trong mắt Tiêu Minh cô chẳng là cái gì cả, cô muốn leo lên vị trí cao từ việc này cũng là không thể.


Đạo diễn đối với cô ta ngày càng khó chịu, trong phim trường mọi người từ sớm đã nhận ra Lâm Tri có chút không hài lòng nên đối với cô ta có chút châm chọc, Sở Thu hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không làm được gì cả, mấy cảnh quay kế tiếp chỉ có thể đối xử khiêm nhường với mọi người, cũng may cô không tiếp tục làm những hành động ngu ngốc, bộ phim cuối cùng cũng thuận lợi đóng máy.

Sau khi cùng Sở Thu tạm biệt, Lâm Tri cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tiêu Minh say mê cơ thể cậu, hai người ăn nhịp với nhau, bình thường sẽ đến những chỗ bí mật để làm tình.

Thực chất cá tính của Lâm Tri khá mạnh mẽ, điểm ấy có thể nhìn ra từ việc bình thường Lâm Tri tự an ủi, thế nhưng từ sau khi câu được Tiêu Minh, cái căn nhà bí mật kia cậu đã không còn muốn đi nữa, mặc dù cậu và Tiêu Minh gặp nhau không nhiều.

Lâm Tri rất nổi tiếng, cho nên dù đi tới đâu cũng có cẩu tử bám theo, việc này đã làm hạn chế rất nhiều số lần lên giường của hai người, cũng chính vì vậy, Lâm Tri vô cùng quý trọng những lần gặp mặt của hai người.

Sau khi đóng máy chính là hoạt động tuyên truyền, chờ ngủ một giấc thức dậy, việc Lâm Tri nhận một bộ phim đã bị đăng báo, lấy được sự mong chờ lớn từ khán giả, bên này hoạt động tuyên truyền mới vừa làm xong, cậu đã lập tức phải bay ra nước ngoài, việc này đã khiến Tiêu Minh oán niệm khá lâu.

Trước lễ trao giải điện ảnh, Lâm Tri một mình ngồi trên ghế sopha, trong tay bưng một ly rượu đỏ, cũng không uống, chỉ là khẽ xoay ly rượu, dung dịch màu đỏ tươi, tản ra mùi thơm mê người.

Lâm Tri thả lỏng cơ thể ở trên ghế, trong ánh mắt thanh minh xẹt qua một tia tối tăm, cậu và Tiêu Minh quan hệ không bình đẳng khiến cậu buồn phiền rất nhiều, tuy rằng lúc trước nói đây chỉ là một mối quan hệ lợi ích, Lâm Tri nói mục đích của mình là muốn Tiêu Minh nâng mình lên vị trí cao, nhưng trong lòng cậu còn muốn nhiều hơn.

Lúc ở trong nước, đều là Lâm Tri hẹn Tiêu Minh, như loại tình huống này, cậu cùng Tiêu Minh đã không liên lạc nửa tháng rồi, vị đại tổng tài kia cũng bặt vô âm tín, nhiều ngày như vậy mà một tin nhắn cũng không có.

Lâm Tri trong đầu bị đè nén, còn lâu cậu mới là loại người lượn lờ trước mặt kim chủ lấy lòng.


Lâm Tri giơ ly rượu lên, một hơi uống cạn, cậu uống quá nhanh, men say dâng lên, toàn thân giống như hỏa thiêu, nóng đến cực điểm, loại trống rỗng này từ rất lâu cậu đã không cảm thấy.

Lâm Tri nâng cốc ném về phía bàn trà, đưa tay cởi ra dây thắt lưng, từng đường cong lộ ra ngoài, đối với việc làm thế nào cho cơ thể mình nhận được khoái cảm, cậu đều đã biết.

Một tay đặt trên ngực vuốt ve, một tay khác đặt trên ngọc hành.

Lâm Tri lười biếng tuốt động, dương v*t rất nhanh đã dựng lên, khoái cảm không hề cường liệt, lại làm cho cậu thỏa mãn, khoái cảm nhẹ nhàng không ngừng lan lên đầu, cậu lại tuốt một hồi, rất nhanh nữ huyệt liền chảy ra nước, đói khát trống rỗng so với khoái cảm còn nhiều hơn.

Chỗ đó càng trống không tịch mịch, thì càng chọc Lâm Tri tức giận, cậu biết cơ thể mình đã bị Tiêu Minh làm cho vô cùng kén ăn, bất kể là kỹ thuật tinh diệu hay sextoy đắt giá, cắm vào đều không thể đem đến cảm giác mình mong muốn.

Lâm Tri cố ý xem nhẹ mật huyệt, nhưng huyệt động tham ăn ấy lại giống như bị hàng vạn con kiến bò qua, mỏi, trướng, ngứa, càng ngày cảm giác muốn bị lấp đầy càng mãnh liệt, muốn bị thứ gì đó thô cứng đâm vào, để cho tiểu huyệt phun triều, thậm chí là bị sáp bắn.

Loại này cảm giác không thể khống chế này khiến cậu khó chịu, cậu bộc phát lòng oán giận đối với Tiêu Minh, chính là tổng tài người ta cách rất xa, Lâm Tri vốn chỉ muốn thư giải một phen rồi đi ngủ nhưng hiện tại trực tiếp nghỉ ngơi là không được, nếu không giải quyết được dục vọng của bản thân, đêm nay cậu đừng mong đi ngủ.


Lâm Tri từ trên ghế salon đứng dậy, cậu có mang theo đồ chơi dự phòng cất trong hành lý, không nghĩ tới thật sự phải dùng đến.

Trong bồn tắm đã xả đầy nước, cho vào vài giọt tinh dầu an thần, có lẽ nhiệt độ đã được rồi, cậu lập tức đi vào nhà tắm, cởi áo choàng tắm ra rồi bước vào bồn tắm, hơi nước ấm áp khiến cậu thư giãn một chút, tâm tình cũng khá hơn nhiều, bây giờ chỉ cần giải quyết dục vọng của bản thân rồi đi ngủ là được.

Cũng không biết có phải men say lúc trước hay không, Lâm Tri cảm giác mình có chút mơ mơ hồ đồ cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có người nhận, ngay trước khi điện thoại cúp thì một giọng nam truyền tới, thanh âm rất quen thuộc, trầm thấp mang theo từ tính.

“Lâm Tri?”
Hết chương 12..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.