Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 7: Tin tức buồn cười


Đọc truyện Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ – Chương 7: Tin tức buồn cười

Ăn xong, Dạ Ngân Tuyết cùng Dạ Khải Hiên rời khỏi nhà hàng hình ảnh hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng bị phóng viên chụp lại. Một lần nữa cô lại được lên trang nhất với tiêu đề “Đại minh tinh Selina hẹn hò cùng với thiếu gia của tập đoàn Dạ thị”, dưới tiêu đề ấy chính là một loạt hình ảnh của Dạ Ngân Tuyết và Dạ Khải Hiên.

Dạ Ngân Tuyết đi đến nơi chụp ảnh, chụp ảnh giới thiệu sản phẩm xong cô bước vào trong mát ngồi, Trần Uyển Dư nhanh chóng đưa cho cô xem tin tức:

“Tiểu Tuyết! Cậu hãy xem tin tức mới nhất về cậu đi nó rất là buồn cười luôn.”

Dạ Ngân Tuyết cầm điện thoại xem mày cô ngay tức khắc nhướng lên cô cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười nhất mà cô từng thấy, Lăng An Vũ tròn mắt nhìn tin tức anh có chút khó hiểu là tại sao tin tức đấy lại ghi như vậy trong khi hai người là anh em với nhau chứ.

Dạ Ngân Tuyết lướt xuống đọc bình luận của mọi người:

“Trời ơi ~ Chuyện này là thật sao? Thật không thể tin được.”

“Hai người họ hẹn hò với nhau từ lúc nào vậy?”


“Hãy nói với tôi đây không phải là sự thật đi.”

Hàng loạt bình luận đều tỏ vẻ vô cùng bất ngờ trước tin tức này người thì ủng hộ người thì phản đối kịch liệt. Dạ Ngân Tuyết quăng điện thoại cho Trần Uyển Dư rồi đứng dậy đi vào trong thay đồ trước khi đi cô nói:

“Cứ mặc kệ mấy cái tin nhảm nhí này đi bọn chó săn đúng là chán sống rồi mới dám nói như vậy họ không sợ tòa soạn của họ bị phá sản rồi.”

Trần Uyển Dư mỉm cười thích thú đúng là bọn họ đã chán sống rồi mới dám đưa tin như vậy đột nhiên Trần Uyển Dư quay đầu căn dặn Lăng An Vũ:

“Có một chuyện tôi quên dặn anh nữa anh tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của Tiểu Tuyết cho ai biết đó nếu anh mà dám tiết lộ thì đời anh coi như xong rồi.”

Thay đồ xong, Dạ Ngân Tuyết quay trở về Dạ viên vừa bước vào trong Dạ Khải Hiên đã hỏi cô:

“Tiểu Tuyết! Em có đọc tin tức chưa? Một cái tin tức rất buồn cười đó.”

Dạ Ngân Tuyết vừa đi lên phòng vừa trả lời anh:”Rồi! Nhảm nhí vô cùng.”

“Vậy có cần anh xử lý bọn họ không?”

“Không cần đâu! Em còn muốn xem bọn chó săn đó sẽ đăng thêm tin gì hot về em nữa đây?”

“Vậy thì để anh nói với ba và mẹ nếu không họ sẽ san bằng cái tòa soạn ấy mất.”


Dạ Ngân Tuyết không nói gì nữa lên đến phòng rồi bước vào đóng cửa lại, phía dưới lầu Dạ Khải Hiên ngồi xuống ghế thở dài, vẻ mặt đáng thương:

“Tiểu Tuyết à! Em có thể quan tâm, ấm áp với người anh trai đáng thương của em một chút được không đừng quá lạnh lùng như vậy.”

Lăng An Vũ quay về Dạ Tử Môn trên tay anh cầm túi thuốc mà cô đã mua cho anh bước vào phòng tự thoa thuốc cho mình. Hạo Tư bước vào phòng nhìn thấy anh đang thoa thuốc thì đi đến ngồi xuống thoa thuốc giúp anh:

“Để chú thoa thuốc cho.”

Lăng An Vũ ngồi im để cho Hạo Tư thoa thuốc Hạo Tư nhìn mấy thứ thuốc ở trong túi anh liền biết đây toàn là những loại thuốc đắt tiền, anh hiếu kì hỏi Lăng An Vũ bởi vì Hạo Tư biết rất rõ Lăng An Vũ sẽ không bao giờ mua những loại thuốc đắt tiền như thế:

“An Vũ! Túi thuốc này là ai đã mua cho cháu vậy?”

Lăng An Vũ không nhanh không chậm đáp:

“Là tiểu thư đã mua cho cháu.”


“Cái gì? Ý của cháu là Tiểu Tuyết đã mua cho cháu sao?” Vừa nghe Lăng An Vũ nói là cô mua cho thì Hạo Tư chút nữa đã làm rơi túi thuốc xuống, tròng mắt Hạo Phú như muốn rớt ra ngoài Hạo Phú không thể tin được là cô đã mua cho.

“Vâng! Chính là cô ấy.” Lăng An Vũ vẫn cứ bình thản trả lời mà không để ý đến sắc mặt của Hạo Tư đã thay đổi.

Thấy Hạo Tư im lặng không nói gì anh quay người lại hỏi:

“Sao vậy? Bộ có chuyện gì sao?”

Hạo Tư lắc lắc đầu nói:”Không có gì! Chú chỉ là muốn nói cháu thật là phi thường quay người lại đi để chú thoa thuốc.”

Lăng An Vũ quay người lại, Hạo Tư vừa thoa thuốc cho anh vừa thầm nghĩ:

“Xem ra mình không thể xem nhẹ cậu trai trẻ này rồi có thể để cho một băng sơn ngàn năm mua thuốc cho chắc chắn là không tầm thường.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.