Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 25: Tình yêu không cần đáp lại


Đọc truyện Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ – Chương 25: Tình yêu không cần đáp lại

Chuyện Dạ Ngân Tuyết bị thương nhanh chóng được lan truyền, các fan của cô nháo loạn, lo lắng hết cả lên rất nhanh các fan của cô đã có mặt đứng trước bệnh viện. Trần Uyển Dư vội vàng đi ra ngoài nói với mọi người:

“Selina không sao mọi người đừng có lo lắng quá cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục và quay trở lại làm việc thôi.”

Một fan nữ đứng lên trên tay cầm một bó hoa đưa Trần Uyển Dư:

“Chị hãy tặng bó hoa này cho chị ấy chúng tôi mong chị ấy mau chóng hồi phục nhưng không cần quay lại làm việc nhanh chóng đâu. Sức khỏe của chị ấy là trên hết.”

Trần Uyển Dư vui vẻ nhận lấy bó hoa, những fan khác cũng ngay lập tức bước đến người tặng hoa người tặng quà cho Dạ Ngân Tuyết khiến cho Trần Uyển Dư luống cuống tay chân.

Một lúc sau, các fan đã quay về hết Trần Uyển Dư ôm quà rồi hoa đem vào cho Dạ Ngân Tuyết mà dáng đi loạng choạng, một hộp quà rơi xuống Trần Uyển Dư càng loạng choạng hơn nữa cô như sắp ngã.

Rất may có một bàn tay đỡ cô đứng vững lại một tay chụp lấy món quà, Trần Uyển Dư thở phào nhẹ nhõm:”Cám ơn anh Hoàng Trung.”


Nam Hoàng Trung cười nhẹ, giọng nói khàn khàn rất dễ nghe:

“Không có gì! Để anh cầm giúp em đem vào trong.”

Trần Uyển Dư mỉm cười lại gật gật đầu, hai người cầm quà và hoa đem vào trong cho Dạ Ngân Tuyết. Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy hai người bước vào với rất nhiều quà, hoa trong tay cô nhướng mày cất giọng:

“Chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều quà và hoa thế? Của tớ sao?”

Trần Uyển Dư và Nam Hoàng Trung đặt những món quà và những bó hoa xuống Trần Uyển Dư ngồi xuống ghế nhìn cô đáp:

“Dĩ nhiên là của cậu rồi tất cả những thứ này đều là do fan tặng cho cậu đó họ muốn cậu nhanh chóng bình phục.”

Nam Hoàng Trung nhìn xung quanh không thấy Hạ Tử Quyên, Dạ Thành Đông và mọi người đâu anh liền hỏi:

“Chú, dì và mọi người đâu hết rồi? Đi về hết rồi sao? Sao chỉ còn anh Khải Hiên ở đây vậy?”

Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu trả lời anh:”Mọi người còn có công việc nên quay về rồi, anh hai ở đây để chăm sóc em còn Di Giai đã ra ngoài mua đồ gì đó rồi.”

“Tiểu thư!” Lăng An Vũ bóc vỏ quýt rồi đưa cho Dạ Ngân Tuyết.

Cô cầm lấy đưa vào miệng ngay lập tức sắc mặt của cô đông cứng lại rồi xoa xoa mũi của mình, cô cầm một miếng quýt đưa cho Lăng An Vũ, Lăng An Vũ lắc đầu từ chối, cô cau mày lên tiếng bảo anh:

“Tôi đưa cho anh thì anh cứ ăn đi.”


Lăng An Vũ chỉ có thể nhận lấy rồi ăn vừa đưa vào miệng cơ mặt của anh co lại, nhăn nhó vì quá chua Dạ Ngân Tuyết bật cười nhìn anh, đôi mắt của Dạ Khải Hiên híp lại nhìn cô với ánh mắt khiến người khác khó hiểu.

Trần Uyển Dư nhìn Lăng An Vũ giơ ngón cái lên ý khen ngợi anh khi có thể khiến cho cô bật cười.

Một lúc sau, mọi người rời khỏi phòng bệnh để cho cô nghỉ ngơi Dạ Khải Hiên gặp và nói chuyện riêng với Lăng An Vũ, Dạ Khải Hiên không nói vòng vo mà anh thẳng thắn hỏi Lăng An Vũ:

“Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, có phải cậu thích em gái của tôi không?”

Lăng An Vũ có chút giật mình khi nghe Dạ Khải Hiên hỏi như thế nhưng anh không chần chừ mà thẳng thắn nói với Dạ Khải Hiên:

“Không! Không phải là thích nữa rồi mà là yêu. Tôi yêu cô ấy.”

Dạ Khải Hiên rất thích tính cách thẳng thắn này của anh, Dạ Khải Hiên ngồi xuống băng ghế đá gần đó, chân vắt chéo khẽ nhếch môi:

“Vậy cậu nghĩ tôi và gia đình tôi có đồng ý tác hợp cho cậu và em gái tôi không?”


Lăng An Vũ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc đáp lại với giọng điệu vô cùng chắc chắn:”Không!”

Dạ Khải Hiên nhìn anh nhướng mày tò mò hỏi:

“Tại sao cậu lại chắc chắn là không chứ?”

“Vì tôi không xứng với cô ấy và cô ấy cũng sẽ không thích tôi với lại tôi cũng không cần cô ấy phải đáp lại tình cảm của tôi tôi chỉ cần ở bên cạnh bảo vệ, nhìn cô ấy hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”

Dạ Khải Hiên nhếch môi mỉm cười khẽ gật gù hài lòng:

“Không tồi! Em rể như vậy tôi chịu tôi sẽ ủng hộ cậu, tác hợp cậu và em gái của tôi. Tôi không quan tâm cậu có thân phận như thế nào tôi chỉ cần cậu thật lòng yêu em gái của tôi thôi bởi vì tôi tin tưởng cậu sẽ không khiến em gái của tôi chịu khổ.”

Lăng An Vũ vô cùng bất ngờ trước những lời nói này của Dạ Khải Hiên, Dạ Khải Hiên đứng dậy vỗ vỗ vai của anh cười nhẹ rồi rời đi, Lăng An Vũ vẫn đứng ở đó anh vẫn chưa tin được là Dạ Khải Hiên sẽ ủng hộ anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.