Bạn đang đọc Đại Mĩ Nữ Truyền Thuyết: Chương 8: Đêm Động Phòng
_nàng định đi đâu vậy?
Khỏi cần nói ta cũng biết là tên vương gia đó rồi. Ta cười cho qua chuyện, quay lại nói với hắn: _ ta….à….thiếp chỉ muốn hóng gió thôi mà! _ hắn đứng tựa bên cánh cửa có in chữ đỏ và treo bằng rèm nhung. Bộ lễ phục hắn mặc rất tuyệt, là sự kết hợp giữa yếu tố quý phái và mạnh mẽ. Mái tóc màu trắng được cột lỏng ra phía sau. Một vài sợi tóc bạch kim tinh nghịch phe phẩy ra trước khuôn mặt hắn. THỊCH! K được phép giao động _ tại sao vương gia vào đây, chẳng phải người nên ở ngoài tiếp đãi quan khách hay sao? Hắn vừa tiến tới chỗ ta vừa nói:
_đây là phòng tân hôn của chúng ta, sao ta lại k vào được? _hắn tiến 1 bước thì ta lại lùi 1 bước. Hây dà! Con người này đang có nồng độ nguy hiểm rất cao, phải kiếm cớ j đấy thôi. Cạch! sau hồi tiến lui tiến lui, cuối cùng chân của ta cũng chạm phải chân giường. Bịch, cả cơ thể ta bị hắn đẩy xuống giường. Hồn ta như lìa khỏi xác, tứ chi tê cứng giống như 1 luồng điện chạy xẹt qua khi hắn ghé sát mặt ta: “_ ta từng nói sẽ trả thù nàng vì dám xúc phạm ta hay sao? Vậy thì hôm nay sẽ chính là ngày đó, để cuộc vui được vui hơn ta sẽ cho nàng một thứ…. “ hắn đi tới chiếc bàn gỗ đặt giữa căn phòng, rót từ bình rượu lễ ra ly, đưa đến cho ta.
_nàng hãy uống đi _ ta hất mặt lên : _k uống thì sao hả? _ nếu nàng k uống ta sẽ giết chết Cửu Đại! _ sao vương gia biết được chuyện này? _ thì ta đã theo nàng đến khu rừng đó. “k được, mặc dù huynh ấy k liên quan tới ta nhưng đó là người vô tội, chỉ là một chén rượu thôi mà, k nên vì cái tôi mà làm hại mạng người”, sau khi chần chừ ngẫm nghĩ, ta đưa tay nhận lấy cái chén từ tay hắn, uống một hơi. Anh Triệt nhếch mép khinh thường: “_loại đàn bà như cô ta đã thấy nhiều rồi, vì người đàn ông mà hi sinh tất cả thật đê tiện! Hừ, đến khi ta dùng k biết cô còn trong sáng k nữa nhỉ?”
Máu trong người ta sôi sục lên: “_hãy im đi, người biết j mà nói!” _ bây giờ còn bày đặt lấy lòng tự trọng đặt lên cao nữa à? _ ta giờ tay lên định tát cho hắn một cái thì bị hắn bắt lại, ghé sát vào mặt ta thì thầm: “_k ai có thể đụng đến vương gia ta đâu!” A! Cái ảm giác j thế này??? Nóng và buồn ngủ, ta nhăn mặt lại, mồ hôi chảy trên làn da mịn. Hắn ta lại cười: “_sao thấy thế nào?” _ “ngươi đã bỏ j vào rượu hả?” _ “chỉ là một chút thuốc mê và xuân dược thôi” xong hắn nhấc bổng ta lên. Ta muốn chửi bới hắn nhưng k còn sức nữa nên thiếp đi trong vòng tay hắn.
Anh Triệt đặt Trắc Cơ xuống giường, lân la mở từng cúc áo một, để lộ ra một thân thể tuyệt trần. Thế là đêm đó, một cảnh xuân hiện lên dưới ánh trăng huyền ảo.
———————————————————————————————-
Sáng hôm sau….
Từng tia nắng chiếu qua cửa sổ, nhẹ nhàng đặt lên hàng lông mi dài của một cô gái
làm nàng tỉnh giấc. Người đó k ai khác chính là Trắc Cơ. Ta dụi dụi đôi mắt: “_ hơ sáng rồi sao?”, chợt nhớ đến chuyện tối qua…. Thôi chết rồi, trên người ta k có 1 mảnh vải che thân. Á…Á! tiếng la động trời đó lại khiến người bên cạnh thức giấc- hắn chứ ai. Hắn ngồi dậy, nhếch mép (t/g: lại nữa sao??): _xin chào vương phi của ta, tối hôm qua thật tuyệt vời! K ngờ nàng vẫn còn trong trắng đó _ ta cuốn chăn kín người ra vẻ đề phòng _”dù j cũng đã thấy hết, nàng xấu hổ cái j chứ?” _ cái tên dâm phụ này, đi ra khỏi phòng cho ta!
Một lát sau, khi trong phòng còn một mình, ta mới yên tâm đứng dậy, mặc đại y phục cho xong. Liếc trên giường ở tấm vải đôi, có một vết máu lưu lại đó. Ta nói vọng ra:
_người đâu? _ một toán cung nữ chạy vào xếp hàng răm rắp_ hãy mau dọn dẹp, à hãy chuẩn bị nước tắm và y phục cho ta _ vâng!….. ta ngâm mình vào trong nước nóng, ở phía trên là một bồn hoa hồng đỏ. “Phải thư giãn đã chứ, cả người tê nhức mệt mỏi thật”. Tắm xong, mặc y phục xong rồi mới đến trang điểm. Hôm nay, ta vận một bộ trang phục màu xanh ngọc bích lại còn thêm dải lụa mỏng được thêu họa tiết phụng hoàng được quàng qua tay. Mái tóc chỉ thắt đơn giản và cài trâm đính đá dạng saphie thời nay. Một ông công công cung kính đi vào:
_thưa vương phi, sáng nay người sẽ thỉnh an thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu, sau đó người sẽ lên kiệu đến Mộc quốc cùng vương gia! _ ta biết, ông hãy dẫn đường đi _ vâng. Ta phải đi qua mấy gian phòng và một khu vuờn mới tới được Tuyết Nguyệt hồ- nơi duy nhất trên đất nc có tuyết rơi đẹp nhất. Ở giữa hồ có một tòa đài nhỏ rất hoa lệ, xung quanh là những tòa sen e lệ trôi bồng bènh trên mặt nước. Khung cảnh thật thanh bình. Trong đó có hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu và tên vương gia đương ngồi trò chuyện vui vẻ. Ta nhẹ bước đến tòa đài đó. Hoàng thượng niềm nở: _À vương phi đã đến rồi ư? _ vâng_ ta cười mỉm đáp lại. Thái hậu cũng cầm tay ta, ân cần bảo: _Trắc Cơ, đứa cháu gái mà ta yêu quý nhất, hôm qua đã thành thân rồi đấy nhỉ? _ vâng _ chắc ta sẽ nhớ cháu lắm!