Bạn đang đọc Đại Mĩ Nữ Truyền Thuyết: Chương 10: Gặp Rắc Rối Lớn
Ta dẩu môi: “xí!” _ “trông nàng rất đáng yêu!” _ “đây là lần đầu vương gia khen muội đó!” _ “cách nhân xưng?” _ “ở chỗ có người thì gọi như cũ, ở chỗ có 2 người thì xưng thiếp nghe rất là… nói chung muội k thích!” _ “tùy”
Như có một ma lực nào đấy, ta nép mình vào trong lồng ngực của hắn và…. ngủ 1 cách ngon lành. Đến lúc ta tỉnh giấc thì trời đã quá trưa, mặt trời lên đến đỉnh. Trong căn phòng trống trơn k có một ai cả, ta ra khỏi phòng và bước xuống tầng trệt. Ta hỏi một người bồi bàn đang mải dọn dẹp: “cho tôi hỏi đây là đâu vậy ạ?” _ “quán trọ nổi tiếng nhất nằm giữa biên giới Mộc quốc và Nguyệt quốc!”. “_thật tội nghiệp quá đi mất!”_ta hướng mắt nhìn theo để biết được chủ nhân giọng nói- một cô nương nói chung là cũng đẹp, dáng đi đoan trang, giọng nói cho là tàm tạm đi. Người bồi bàn kia vội cúi chào: “_tiểu thư đến ạ!” , cô ta phẩy ta: “_ừ!” sau đó liếc xéo ta:” người ăn xin, ngốc nghếch cũng biết tăm tiếng của nhà trọ chúng tôi! E rằng nó cũng đã vang xa đến kinh thành rồi! Cô mà k biết thì chắc là tệ hơn cả bọn chúng nữa nhỉ?”. Ta lắc đầu:”_lại thêm một người bị ảo tưởng! Đúng là k nên trông mặt mà bắt hình dong” _ “hừ, ta vốn là con gái của tri phủ đại nhân còn ngươi đát lắm thì chắc chỉ là tiểu thư bình thường, hạng con nhà cua ốc sao lại dám so sánh với ôn lệnh tộc ta đây chứ!” _ “tôi nãy giờ đã im lặng cho cô nói, sao k biết điều mà lại dám nói như vậy!” _ “chỉ cần phụ thân ra lệnh có khi cô còn tan xương nát thịt vào ngày mai đó!” _ “được, nếu cô muốn thì nói với tri phủ, ta k sợ nhưng k biết tiểu thư đây mấy tuổi rồi mà còn chơi trò mách cha mách mẹ?” _ “cô…. thôi được cô có dám thách đấu chiều nay tai phủ Mặc Hạ với tôi k? Nếu thua cô sẽ bị đánh 100 trượng” _ “tôi sẽ nhận lời thách đấu nhưng tiểu thư thua thì phải cạo trọc đầu”, lúc này khuôn mặt cô ta có hơi xám lại nhưng vẫn bị tính kiêu ngạo điều khiển: “được thôi! Hãy cho ta biết tên cô” _ “Trắc…” “Thanh Thư” _ “còn ta là Vũ Tuyết Băng –hãy đấu một trận thật đẹp”, nói xong Tuyết Băng vỗ vai ta và rời khỏi. Tên hầu bàn đứng cạnh nghe chuyện nãy giờ lo lắng: “xin lỗi cô nương, tiểu thư nhà chúng tôi rất kiêu ngạo và đanh đá, nhưng cầm kì thi họa thì trong Nhất Kì này k ai bằng, tôi sợ…” _ “cảm ơn huynh nhưng k sao đâu” _ “vâng”. Ta tranh thủ ra ngoài để hít thở k khí và tham quan nơi này. Có 1 con đường mòn quanh co dẫn đến chợ, ta đoán thế. Men theo dọc lối mòn là những cánh đồng xanh mơn mởn hiện ra, những
lũy tre xanh rì rào trong gió. Ta thấy thật thanh thản và tràn đầy sức sống. K bao lâu sau, khu chợ sầm uất đã hiện diện ngay trước mắt với những gian hàng, cửa hàng lớn. Ta đi tới gian hàng trang sức, tuy k đẹp lắm nhưng kiểu dáng rất đặc biệt. Bên cạnh ta là một bà béo bận trang phục đát tiền, mặt dữ tợn, tay dắt theo đứa trẻ. Ta thấy một ông chú bán kẹo hồ lô thì thèm quá nhưng lúc ấy ta phát hiện mình k đem tiền. Thật thất vọng! Bỗng nhiên bà phú hộ bên cạnh hoảng hốt, la lớn: “Á tiền của tôi đâu mất rồi? Rõ ràng là ta để trong túi ben cạnh cơ mà!” xong bà ấy ngẩng mặt lên nhìn ta ra vẻ dò xét, ta thanh minh: “thưa bà tôi k biết j đâu ạ!” _ “vậy hãy lột sạch đồ ra để chứng tỏ cô trong sạch, vì nãy giờ tôi chỉ đứng cạnh cô thôi!”. Ta hồn vía k còn, lòng tự tôn và danh dự của ta lại để mất giữa bàn dân thiên hạ sao. Vả lại trong người ta còn có hai tấm kim bài: 1 là vương phi Mộc quốc, 2 là Hoàn Dương công chúa, k thể để lộ danh phận thật của mình được. Ta từ chối: “xin lỗi phu nhân, tôi hoàn toàn k có lấy cắp 1 thứ j của bà cả!” _ bà ta tru tréo cả lên tặng cho ta một bạt tai:”Á à như vậy là mày lấy của bà mới k cho lột y phục chứ j??? Lôi con tiện nhân này lên quan phủ”. Thế rồi ta bị rước lên quan phủ mà k có lý do. Tri phủ thì béo ra béo núc, mặt búng ra sữa ngồi trên ghế hỏi tội sau đó cứ đổ hết tội lên đầu ta. Thật là gay go! Nhưng ta lại thế yếu sao địch nổi lại cái lý của tri phủ đại nhân và bà phu nhân kia. Cuối cùng quan quyết định: “lôi ả ăn cắp này ra đánh 20 trượng chùng nào ả khải thì thôi!” _ “phải đấ quan, mặt đẹp mà đi ăn cắp của người khác”. Ta bị đè xuống và đánh những roi đầu tiên, tuyệt nhiên ta k kêu rên 1 tiếng nào. Bởi vì tính ta k yếu ớt mà kêu la, chỉ có cắn rang chịu đựng mà thôi! Tự nhiên lúc mấy tên lính đánh ta thì cán roi gỗ trúng phải miếng kim bài phát ra tiếng kêu: cộp cộp. Một gã lính đi tới giựt cái túi chữa 2 miếng kim bài của ta, ta kêu lên: “các ngươi k được phép lấy nó”. Hắn vội dâng cái túi lên tri phủ, quan nhận lấy và mở ra. Hai mắt y mở to đến độ khiến 2 tròng mắt rơi xuống. Y lật đật chạy tới hét to: “trời ơi, mau đỡ vương phi đứng dậy!” và quỳ xuống: “xin người thứ tội tại hạ k biết!”. Sau đó tất cả đều quỳ xuống, bà béo đó thì kinh hãi đến độ hai tay run cầm cập. Ta nói: “k sao k sao, các ngươi cứ đứng lên hết đi, nhưng k được phép tiết lộ bí mật về thân phận ta. Còn bây giờ trả tấm kim bài lại mau!” _ “vâng!” vừa nói y vừa dâng nó lên cho ta. Ta nhận lấy, định đi khỏi thì có tiếng gọi:”Trắc Cơ!” vừa quay lại thì thấy Tuyết Băng xồng xộc từ sau rèm chạy ra. Tri phủ hoảng sợ la mắng: “k ddocwj phép hỗn láo” _ Băng Băng quay lại mỉm cười: