Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 67: U u hoàng tuyền lộ


Đọc truyện Đại Mạc Lãng Tử Đao – Chương 67: U u hoàng tuyền lộ

Phương Thất vẫn hôn mê bất tỉnh, không hề nhúc nhích.

Tử Yên khẽ thở dài, chậm rãi cúi đầu lâm vào trầm tư.

Nghe nói Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán là một lọai kỳ độc trên giang hồ, không sắc không vị, bất luận là đổ vào trong rượu hay thức ăn thì người ăn uống sẽ không hay không biết mà trúng độc.

Tuy nhiên cách điều chế Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán thất truyền đã lâu, đây là bảo bối của Kim Hoa Bà Bà, không biết bà ta từ nơi đâu tìm ra được phương pháp bào chế nữa, ngoại trừ Ly Hồn Đoạt Mệnh Châm thì Thập Hương Nhuyễn Cốt Trán của Kim Hoa Bà Bà là một loại kỳ độc giang hồ nghe đến mà kinh sợ.

Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán tuy không có làm hại đến tính mạng nhưng người trúng độc sẽ hôn mê bất tỉnh, bộ dáng cực kỳ giống với say rượu. Cho dù có tỉnh lại thì toàn thân cũng nhũn ra, võ công hoàn toàn biến mất, như tên gọi của nó tất cả xương cốt toàn thân đều mềm nhũn, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ đi nữa thì cũng phải mặc cho người chém giết.

Kim Hoa Bà Bà đã chết.

Hắn đã bị Phương Thất giết chết trong thông đạo tối tăm kia.

Kim Hoa Bà Bà đã chết và để lại độc dược Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán, còn giải dược thì sao?

Trước khi chết ánh mắt của Kim Hoa Bà Bà rất oán độc, chẳng lẽ muốn nói lên kết cục của Phương Thất hôm nay?

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sáo trúc, Tử Yên nghe thấy sắc mặt có chút thay đổi, tiếp đó một người ăn mặc kỳ lạ trông giống như người rừng đột nhiên từ cửa sổ nhảy vào.

Trên mặt người này dường như không có lỗ mũi, chỉ lộ ra hai hốc mắt sâu hoắm như hai cái động bên cạnh cái mũi dài dẹp lép của hắn .

Kỳ lạ hơn nữa là hắn chỉ có một cái lỗ tai, bàn tay trái cũng chỉ có ba ngón, cánh tay phải thì cầm một cây thiết trượng chống đỡ thay cho chân trái, phía dưới đùi phải có đeo một cây sáo bằng ngọc.

Nếu như ngươi đột nhiên nhìn thấy một người như vậy thì nhất định sẽ hoảng sợ nhảy cẩng lên, một người mặt mày dữ tợn đột nhiên nhảy vào phòng ngươi từ cửa sổ thì khi ngươi nhìn thấy không bị hù hoảng sợ mới là lạ, nếu không hoảng sợ thì người khác nhất định sẽ rất bội phục ngươi.

Họ sẽ rất bội phục sự can đảm của ngươi.

Tuy nhiên Tử Yên cũng không có hoảng sợ.

Tử Yên ngẩng đầu nhìn người này một chút rồi lại nhìn ra ngòai cửa sổ, giống như là nhìn thấy một con cóc nhảy vào không hề để ý.

Tuy nhiên người này lại cũng không hề nhìn Tử Yên mà lại dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất đang nằm trên giường.

Phương Thất vẫn không nhúc nhích.

Người này chống cây thiết trượng đi tới bên giường, tốc độ rất nhanh.


Tử Yên lại khẽ thở dài, cũng không có quay đầu lại.

Người cầm thiết trượng lạnh lùng quát: “Tránh ra”

Tử Yên nhìn vách tường, thản nhiên nói: “Đây là giường của ta”

Người cầm thiết trượng lạnh lùng nói: “Ta biết”

Tử Yên thản nhiên nói: “Vậy thì mời ngươi tránh ra xa một chút.”

Người cầm thiết trượng cười lạnh.

Tử Yên lạnh lùng nói: “Ta vừa nhìn thấy ngươi thì có cảm giác rất ghê tởm, ngươi có biết không?”

Người cầm thiết trượng không có trả lời, chậm rãi giơ bàn tay trái ba ngón lên, đột nhiên cười lạnh nói: “Cô xem đây là cái gì?”

Chỉ thấy từ trong ống tay áo của hắn có một con rắn độc chậm rãi thò đầu ra, thè lưỡi kêu “xuy xuy”, dường như đang chờ mệnh lệnh của người cầm thiết trượng thì sẽ lập tức bay ra cắn người.

Tử Yên nhìn thấy không khỏi rùng mình, trợn mắt nói: “Mang thứ dơ bẩn của ra xa một chút”

Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: “Nếu cô còn không tránh ra thì bảo bối của ta sẽ không nể mặt”

Tử Yên cắn răng, nói: “Bất luận thế nào thì cũng đừng giết hắn trên giường của ta, nếu ngươi dám thả con súc sinh kia lên giường của ta thì ta tuyệt sẽ bỏ qua cho ngươi”

Người cầm thiết trượng lạnh lùng nói: “Đây là mệnh lệnh của bên trên đưa xuống, ta chỉ có thể theo lệnh làm thôi”

Tử Yên nhíu mày noí: “Tại sao phía trên lại ra lệnh như vậy? Hắn đã trở thành vậy rồi, cho dù có mang tới nơi nào cũng ra tay được, tại sao lại phải ra tay ở chỗ này?”

Một người đã không còn chút sức lực chống cự nào cả thì cho dù ở nơi nào cũng có thể giết hắn, tại sao lại nhất định phải giết hắn trên giường của ta?

Một người mỹ nhân quốc sắc thiên hương, cho dù nàng là kỹ nữ hay là tiểu thư khuê tú, nếu giường của mình bị một con độc xà leo lên đó cắn chết một người thì ngươi nghĩ thử coi làm sao nàng còn dám ngủ trên cái giường đó nữa?

Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: “Bởi vì làm như vậy là an toàn nhất.”

Đối phó địch nhân, phương pháp an toàn nhất chính là thừa lúc hắn không còn chút sức lực chống trả nào mà giết hắn, để lâu sẽ sinh biến, chỉ có khi đã ra tay xong rồi thì mới là biện pháp an toàn nhất.

Tử Yên cười lạnh nói: “An toàn? Chẳng lẽ lá gan của các ngươi bây giờ nhỏ vậy sao?”


Người cầm thiết trượng khẽ thở dài rồi chậm rãi nói: “Sự kiên nhẫn của ta rất có hạn, điều này chắc cô cũng biết”

Tử Yên cắn răng, nói: “Ngươi kéo hắn xuống đất đi, đừng giết hắn trên giường của ta”

Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: “Không cần”, tiếp đó trong miệng đột nhiên khẽ huýt một tiếng, con rắn độc trong tay áo đột nhiên phóng ra nhào tới người Phương Thất.

Tử Yên cắn răng, trợn mắt nói: “Ngươi ……”

Người cầm thiết trượng cũng không để ý đến Tử Yên, chỉ nhìn chằm chằm vào con rắn độc trên giường, trên gương mặt hắn đã lộ ra nụ cười, con rắn Xích Luyện dài hơn ba thước đã nhanh chóng chui xuống phía dưới cổ của Phương Thất, tiếp đó nó quấn vòng quanh cổ họng của Phương Thất, cái đầu của nó nhô cao lên, cái lưỡi từ trong miệng cái miệng đỏ như máu khè ra kêu “xuy xuy” không ngừng, sau đó nhìn chằm chằm vào môi Phương Thất , tựa hồ chuẩn bị cắn vào đó.

Tử Yên cắn răng, không nói một lời, chậm rãi đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ.

Nếu đã ngăn cản không được thì nàng còn có biện pháp gì đây?

Người cầm thiết trượng nhìn con rắn độc và Phương Thất trên giường, chậm rãi nở nụ cười.

Tử Yên lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, ngửa đầu nhìn vào ánh trăng sáng phía cuối chân trời, một đóa mây đen chậm rãi trôi qua, ánh trăng sáng đột nhiên bị che khuất.

Tử Yên nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Chu Trường Phúc mỉm cười bước vào.

Tú ông cũng cười hì hì đi theo ở phía sau, trong tay còn cầm một bình trà lớn, bộ dáng giống như là đi đến châm trà cho khách vậy.

Người cầm thiết trượng cũng không có quay đầu lại, chỉ lo nhìn chằm chằm vào con rắn đang quấn lấy cổ Phương Thất, gương mặt xấu xí của hắn mỉm cười, dường như trên đời này không có chuyện nào so với chuyện này thích thú hơn được.

Trong tay Chu Trường Phúc đột nhiên xuất hiện một cây quạt, hắn chậm rãi phe phẩy nó rồi thản nhiên đi tới trước giường, mỉm cười nhìn Phương Thất.

Phương Thất vẫn hôn mê nằm im đó, không hề nhúc nhích.

Tú ông tay mang bình trà cũng chạy đến trước giường, ba người cùng nhau mỉm cười nhìn con rắn độc và Phương Thất giống như đang thưởng thức một bức tranh phong cảnh đẹp nhất trên đời.

Cho dù là một người mỹ nữ không mặc quần áo, trần như nhộng nằm trên giường thì trong lòng họ cũng không thể đẹp hơn được khung cảnh con rắn độc đang quấn lấy Phương Thất, bọn họ cảm thấy thật tuyệt vời và đắc ý làm sao.

Chu Trường Phúc mỉm cười rồi đột nhiên lên tiếng: “Xem ra hắn đích thật là trúng độc rồi, lần này tuyệt không phải giả vờ đâu”


Tú ông nở nụ cười tà dị nói: “Nếu như vậy mà hắn còn có thể giả vờ thì ta thấy nếu hắn không phải là thần tiên thì chắc chắn là người chết”

Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: “Bây giờ thì hắn mới là cá nằm trên thớt đây, chỉ chờ chúng ta hạ đao thôi”

Tú ông lại cười tà dị nói: “Vậy bây giờ chúng ta hạ đao ở đâu đây?”

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: “Còn ở đâu nữa? Dĩ nhiên là ở chỗ cũ rồi, bạn già à”

Tú ông đột nhiên nói: “Ta thấy chúng ta nên cẩn thận một chút thì hay hơn”

Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: “Như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn sao, vạn xà trận của ta đã bị hắn phá rồi, bao nhiêu bảo bối của ta khổ cực tích góp nuôi dưỡng trong nhiều năm không biết chạy đi đâu nữa, nếu không cho hắn nếm thử mùi vị sống không bằng chết thì Xà Ma ta làm sao mà có thể nguôi ngoai đây”

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: “Đúng vậy , đúng vậy, hai người huynh đệ còn lại của Phương gia từ nay về sau chỉ có thể tàn phế nằm trên giường mà thôi, điều này chẳng phải là quá tuyệt diệu sao?”

Tú ông liền hỏi: “Đây là ý tứ của bên trên sao?”

Chu Trường Phúc thản nhiên nói: “Ngươi nói bậy gì vậy?”

Tử Yên vẫn đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Bây giờ các ngươi định mang hắn đi phải không?”

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: “Đó là điều hiển nhiên, chúng ta sao có thể làm cho chỗ này của cô nương ô uế đựơc”

Người cầm thiết trượng cười lạnh rồi khẽ cười rồi huýt sáo một tiếng, con rắn Xích Luyện dường như nghe hiểu gì đó đột nhiên chậm rãi bò khỏi cổ Phương Thất bò về phía hắn, cánh tay trái của hắn vươn ra, con rắn độc ngẩng đầu thè lưỡi rồi tiếp đó phóng vào trong tay áo.

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: “Xà Ma quả nhiên không hổ là Xà Ma, mấy con rắn độc ngoan ngoãn còn hơn chó nữa”

Người cầm thiết trượng lạnh lùng nói: “Đây không phải là rắn độc mà là bảo bối của ta”

Tú ông nghe thấy lè lưỡi nhưng cũng không có lên tiếng.

Chu Trường Phúc hắc hắc cười nói: “Đúng đúng đúng, đích thật là bảo bối”

Người cầm thiết trượng cười lạnh nói: “Nếu so ra thì nó so với một số phế vật hữu dụng hơn rất nhiều”

Ai là phế vật? “Một số phế vật” ám chỉ ai đây?

Chuyện trên đời chính là kỳ lạ như vậy, một người không mũi không lỗ tai thậm chí mất một cái chân nhưng lại rất thích gọi người khác là phế vật.

Tú ông đứng ở phía sau thầm cắn răng tức tối nhưng cũng không dám lên tiếng.

Chu Trường Phúc thản nhiên nói: “Chỉ cần làm phế vật mà có thể sống thoải mái thì tại sao lại không làm?”


Con người có đôi khi cũng có thể chịu làm phế vật, chỉ cần có thể an ổn sống thoải mái là được – đây cũng là lý tưởng của một số người.

Đại Trượng Phu Năng Khuất Năng Thân (biết tiến biết thoái đúng lúc) có phải nói lên ý tứ này hay không? “Hàn Tín chịu nhục luồn háng (1) cũng có phải là ý tứ này không?

Mỗi người đều chỉ có một tánh mạng, mỗi người ai cũng chỉ chết có một lần, nếu một khi thân tử mệnh vong thì ngay cả muốn làm phế vật cũng không làm đựơc nữa.

“Cung ngạnh phí huyền” (cung cứng thẳng đơ sẽ tốn nhiều dây), Sở Bá Vương Hạng Vũ tuyệt không phải phế vật cho nên mới tự sát ở Ô Giang. Mọi chuyện trên đời có đôi khi là như thế.

Người cầm thiết trượng cười lạnh, nói: “Bây giờ hãy cõng hắn đi thôi”

Chu Trường Phúc thản nhiên nói: “Đúng vậy , đi thôi.”

Tú ông liền do dự hỏi: “Vậy là ai …… ai sẽ cõng hắn?”

Chu Trường Phúc khẽ thở dài: “Ngươi xem nơi đây có một người tàn phế, một người là người làm ăn buôn bán, vậy ngươi nói ai sẽ cõng hắn đây?”

Tú ông nhìn người cầm thiết trượng và Chu Trường Phúc, cắn răng tức tối nhưng cũng không dám rên một tiếng, sau đó tiến đến nâng người Phương Thất lên.

Người cầm thiết trượng cười lạnh một tiếng, thiết trượng điểm xuống đất một chút cả ngừơi đã nhẹ nhàng phóng tới trứơc cửa sổ, tiếp đó thân hình chợt lóe lên rồi phóng qua cửa sổ đáp xuống mặt đất, khinh công của hắn so với người bình thường cao hơn rất nhiều.

Hậu viện yên tĩnh không một tiếng động, xung quanh cỏ hoang mọc đầy.

Ở phía sau một đám cỏ hoang có một cái mộ.

Người cầm thiết trượng đi tới trước cái mộ, tiếp đó gõ thiết trượng lên mộ bia vài cái, tấm bia bằng đá phát ra tiếng “đinh đinh” thanh thúy, trong khoảnh khắc vạt sang một bên làm hiện ra một cái miệng hầm tối đen.

Người cầm thiết trượng đi trước dẫn đường tiến vào miệng hầm, tiếng thiết trượng đập vào bậc thang bằng đá cốc cốc vang lên, tú ông đang cõng Phương Thất bứơc theo sau người cầm thiết trượng, Chu Trường Phúc thì phe phẩy cây quạt đi ở cuối cùng.

Sau khi ba người tiến vào thông đạo thì tấm bia đá tại miệng hầm đột nhiên không một tiếng động khép lại, bên ngoài [nhìn không ra một chút dấu vết.

Trong thông đạo một mảnh tối đen, chỉ có âm thanh của cây thiết trượng phát ra khi cắm vào bậc thang bằng đá đích, từ từ đi xuống sâu phía dưới thông đạo ẩm ướt, giống như hành trình xuống nơi hoàng tuyền vậy……

*****

Chú thích:

(1) Sự tích Hàn Tín luồn háng: Hàn Tín (chữ Hán giản thể: 韩信, chính thể: 韓信, latin hóa: Hán Xìn) (? – 196 TCN), còn gọi là Hoài Âm hầu (淮陰候), là một danh tướng của Hán Cao Tổ Lưu Bang thời Hán Sở tranh hùng, có công rất lớn giúp Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm.

Theo sách Tây Hán thì Tín nhà nghèo, phải làm nghề câu cá. Khi mẹ mất, vì muốn xây cất cho mẹ ngôi mộ ở nơi đẹp đẽ trên núi cao mà bán cả nhà cửa, xách kiếm đi lang thang ngoài chợ. Thấy Hàn Tín gầy gò yếu đuối, có gã bán thịt làm nhục bắt Tín luồn qua háng (trôn) y. Mọi người thấy Tín bị nhục đều chê cười. Tín không có gì ăn, thường đi xin ăn của bà giặt lụa và hứa hẹn sau này làm nên sự nghiệp sẽ trả ơn ngàn vàng, cũng bị bà ta mắng cho.

Mọi người thấy thế đều cho ông là người thấp kém, hèn hạ.

(tham khảo thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%A0n_T%C3%ADn)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.