Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 120: Gậy ông đập lưng ông


Đọc truyện Đại Mạc Lãng Tử Đao – Chương 120: Gậy ông đập lưng ông

Đường hầm sâu thẳm đen ngòm, đường đi xuống thông thoáng, dần cảm thấy vách tường hai bên lạnh lẽo ẩm ướt, một luồng hơi lạnh ập thẳng vào mặt. .

Đây chẳng lẽ là một con đường xuống suối vàng?

Triệu Mãnh bất giác rùng mình ớn lạnh, y mặc dù được xưng là Thiết Giáp Kim Cương, trời không sợ, đất không sợ, nhưng y sợ bóng tối — lạnh lẽo mà tối thui.

Loại bóng tối không bờ không bến đó, bóng tối như muốn người ta ngạt thở, đây là một loại cảm giác chỉ trong phần mộ âm u mới có.

Y cảm thấy dường như mình sắp thực sự tới suối vàng mất rồi, bước chân bất giác càng đi càng chậm.

Chính lúc này trong tai đột nhiên truyền tới một giọng nói rõ ràng lạnh băng, nhưng lại mang theo vẻ mỉa mai khó diễn tả: “Nếu như ngươi không muốn đi xuống, thì bây giờ quay lại vẫn còn kịp đấy.”

Triệu Mãnh không kìm được lại rùng mình, hắn ngẩn ra, giọng nói thì rõ ràng là của Bắc Hải Thần Quân, nhưng trong đường ngầm lại không có chút hồi âm nào, cứ nhân Bắc Hải Thần Quân ghé sát bên tai mình mà nói vậy.

Triệu Mãnh cắn chặt răng, khẽ hừ một tiếng, Thiết Giáp Kim Cương tung hoành giang hồ, chết còn chẳng sợ, huống chi một con đường ngầm, đương nhiên càng không thể mất mặt trước Bắc Hải Thần Quân! Y không nói gì cả, đột nhiên bước chân nhanh thêm.

Bắc Hải Thần Quân theo ở phía sau đột nhiên nhẹ tới mức tiếng bước chân cũng không có. Nhưng Triệu Mãnh biết ông ta ở ngay sau mình, có Bắc Hải Thần Quân ở đây, y còn sợ cái gì!

Đường ngầm càng đi xuống càng sâu, phía trước đột nhiên cùng đường, nhưng nằm ngoài dự liệu là ra khỏi con đường hầm chật hẹp lại là một gian phòng nho nhỏ.

Đây là một gian phòng chỉ có chu vi một trượng, nhỏ như một cái phần mộ hơi rộng một chút, chỉ cao một trượng hai xích, ba mặt là vách tường ẩm thấp, một mặt là cửa vào đường hầm mà bọn họ vừa đi tới, ở chính giữa dụa vào tường là một cái bàn, nửa đoạn nến trên bàn phát ra ánh sáng lờ mờ, dưới cây nên là một phong thư, bên trên có viết mấy chữ, ngoài ra thì không còn vật gì khác, cũng không có lối ra khác, người bán hàng rong kia chẳng biết đã đi nơi nào rồi.

Bắc Hải Thần Quân nhìn gian phòng không lớn này, đột nhiên nhíu mày lại, đưa tay kéo Triệu Mãnh, nói gấp: “Đi mau!”

Triệu Mãnh ngẩn ra, trong lúc đang sửng sốt, Bắc Hải Thần Quân đã kéo lấy y, Triệu Mãnh không tự chủ được theo Bắc Hải Thần Quân lướt vội đi trong đường hầm, ngay đúng lúc này, đột nhiên nghe sầm một tiếng lớn, một cánh cửa đá đã nặng nề rơi xuống ở cửa đường hầm, chặn lấy đường đi.

Bắc Hải Thần Quân khẽ buông Triệu Mãnh ra, nhìn cánh cửa sắt cười lạnh, Triệu Mãnh lần này thực sự chết đứng rồi, hai người bọn họ đã bị nhốt trong phòng tối.

Cho dù là kẻ ngốc tới giờ cũng hiểu rằng mình đã trúng phải kế của người khác.

Triệu Mãnh không phải là kẻ ngốc, Bắc Hải Thần Quân lại càng không phải.

Triệu Mãnh đột nhiên hiểu ra, đây chính là kế gậy ông đập lưng ông mà người ta đã sắp đặt sẵn, trong đường hầm tối mò kia nhất định có cơ quan đường rẽ, người bán hàng rong kia sớm đã lủi đi trong ngã rẽ đó, mà y và Bắc Hải Thần Quân vì không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên căn bản không châm lửa. Tên Triệu Trường Bình đóng giả người bán rong này cũng nhất định đã tính kỹ bọn họ sẽ không thắp những đồ phát sáng như đánh lửa, nhất định mò mẫm trong bóng tối tới nơi này.


Tên Triệu Mãnh đó chẳng lẽ đã biết trước có người theo dõi? Cho nên mới bày ra chiêu này? Rốt cuộc y là người như thế nào?”

Dưới mặt đất sâu thẳm này, có ai cứu được bọn họ?

Bắc Hải Thần Quân không nói một lời, xoay người đi tới bên bàn, nhìn phong thư ở bên trên, mấy chữ trên tờ giấy lại rõ ràng vô cùng, Bắc Hải Thần Quân nhìn phong thư cười lạnh liên tục, kim quang dưới ánh đèn phát ra ánh vàng lờ mờ.

Triệu Mãnh nhíu mày nhìn ông ta, rồi nhìn chăm chăm lên phong thư, ấp úng hỏi: “Tiền bối, bên trên viết cái gì vậy?”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh hỏi: “Ngươi không biết chữ?”

Triệu Mãnh lắc đầu, mặt nhăn nhó đáp: “Vãn bối chỉ nhận ra được hai chữ to như cái đấu.”

“Hai chữ gì?”

Triệu Mãnh gãi đầu đáp: “Đó… đó là Triệu Mãnh.”

Bắc Hải Thần Quân đột nhiên cười ha hả, nói: “Ngươi đúng là người thành thật!”

Triệu Mãnh mặt đỏ cả lên, cũng cười khan mấy tiếng.

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: “Bản thần quân thích người thành thật, đọc cho ngươi hay, chữ viết bên trên là: “Bắc Hải Thần Quân Độc Cô Quy Hải, Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh chi mộ.”

Triệu Mãnh tức thì nổi giận: “Con mẹ nó! Thằng con rùa này dám ám toán lão tử!”

Bắc Hải Thần Quân sắc mặt từ từ trầm xuống, trên khuôn mặt nghiêm nghị trông thê lương rầu tĩ, trong ánh mắt lại lộ ra quang mang sắc bén như lưỡi đao.

Triệu Mãnh cười gượng gạo nói: “Tiền bối, vãn bối không có… cái ý đó, kỳ thực vãn bối có thể chôn cùng một vị thế ngoại cao nhân, cũng được coi là một loại vinh hạnh rồi! Nhưng… nhưng mà thằng con rùa đó thật đáng hận!”

Bắc Hải Thần Quân chầm chậm quay người lại, đột nhiên mỉm cười hỏi: “Ngươi thực sự muốn chết cùng với ta?”

Triệu Mãnh gật mạnh đầu, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu chết thì chết thôi, có cần gì chứ! Có thể chịu chết cùng với tiền bối, không có gì phải tiếc nuối!”


Bắc Hải Thần Quân chầm chậm gật đầu, nhìn Triệu Mãnh nhưng không nói gì.

Một tràng cười quái dị chói tai không biết từ nơi nào truyền tới, chỉ nghe thấy một giọng nói: “Nếu như các ngươi muốn chết như thế, thì nơi này chính là phần mộ chuẩn bị cho các ngươi!” Giọng nói đột nhiên biến mất, tiếp theo đó là tiếng vù vù không ngừng, hiền nhiên là đã khời động cơ quan, từ trên nóc phòng đột nhiên bắn ra vô số mũi tên, chi chít như châu châu rợp trời, bắn thẳng tới Triệu Mãnh Và Bắc Hải Thần Quân ở trước bàn.

Những mũi tên này do cơ quan nỏ cứng phát ra, sức mạnh bá đạo, bắn liên châu, nếu như bắn lên thân người, chỉ sợ người đó trong chớp mắt so với nhím càng giống nhím hơn.

Khi nghe thấy tiếng tên vang lên, Triệu Mãnh đã nhìn thấy nóc phòng phía trước có ám tiễn bắn tới, y đột nhiên lách mình bước tới một bước, chắn ở trước người Bắc Hải Thần Quân, dùng một cánh tay bảo hệ hai mắt của mình, một cánh tay kia lật lại bảo vệ Bắc Hải Thần Quân, tên bắn như mưa, ‘bịch bịch bịch’ đánh lên người hắn như mưa lớn, sau đó lần lượt rơi xuống, một thân gân cốt như sắt của Triệu Mãnh chẳng ngờ không chút thương tích.

Bắc Hải Thần Quân lặng lẽ đứng ở đằng sau Triệu Mãnh, nhìn Triệu Mãnh chắn loạn tiễn phía trước mình, trong mắt từ từ lộ ra vẻ phức tạp lại kỳ quái.

Sau một trận loạn tiễn như cuồng phong bạo vũ, căn phòng tối đột nhiên trở lại yên tĩnh.

Trước người Triệu Mãnh chất đống loạn tiễn cao bốn xích như rơm củi, Triệu Mãnh cười ha hả, một cước đá văng đống tên trước mặt, quay người lại nhìn Bắc Hải Thần Quân, hỏi: “Tiền bối không bị thương chứ?”

Bắc Hải Thần Quân chăm chú nhìn Triệu Mãnh, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái mà phức tạp, khe khẽ lắc đầu.

Nếu như đổi lại là người khác, lại có thể, hoặc có chịu chắn loạn tiễn cho mình không?

Những mũi tên này, những cơ quan này là do ai sắp đặt? Bắc Hải Thần Quân không dám nghĩ tiếp…

Nhưng không hề do dự chắn loạn tiễn trước mặt mình lại là Triệu Mãnh. Mặc dù y có một thân công phu Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, nhưng mình cũng từng thiếu chút nữa bóp chết y, vậy vì sao y muốn chắn chỗ loạn tiễn này cho mình?

Cho dù không có Triệu Mãnh, những mũi tên này chắc gì làm bản thân bị thương được, nhưng Triệu Mãnh trong chớp mắt không hề do dự đứng ra, làm trong lòng Bắc Hải Thân Quân đột nhiên cảm thấy trào dâng một tư vị khó diễn tả.

Một tràng tiếng xào xào truyền tới, Triệu Mãnh giật mình ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh phỏng tối đột nhiên mở ra một của động lớn bằng vại nước, trong cửa động có cát không ngừng chảy xuống, xào xào không ngớt, chớp mắt ở giữa căn phòng hẹp đã chất một đống cát mịn mềm xốp.

Cát càng chảy càng nhanh, không hề dừng lại, nhìn tình hình này, không cần tới thời gian nửa tuần hương, là có thể chôn sống hai người bên trong căn phòng nhỏ này.

Triệu Mãnh đột nhiên toát hết mồ hôi lạnh, cắn chặt lấy răng, y đã không biết phải làm như thế nào nữa rồi.

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn tấm cửa đá nặng nề, cất bước đi vòng qua đống cát, Triệu Mãnh ngẩn ra, rồi cũng đi tới.


Nếu nơi này đã không còn đường đi nào khác, lại sắp bị chôn sống ở bên trong, cũng chỉ có mở cửa ra mới có thể thoát được.

Bắc Hải Thần Quân tay cầm giá nến nhìn kỹ tấm cửa đá, đột nhiên vỗ một chưởng lên tấm cửa đá, cửa đá khẽ rung lên một chút, ngoài ra không có bất kỳ động tĩnh gì.

Triệu Mãnh nhíu mày nói: “Tiền bối để vãn bối thử một chút xem!”

Bắc Hải Thần Quân nhìn Triệu Mãnh, cười khẽ rồi lùi lại về sau một bước.

Lùi lại một bước chính là một loại tỏ thái độ, ở lúc này có nghĩa là đồng ý. Nhưng nụ cười khẽ kia đại biểu cho điều gì?

Triệu Mãnh bước tới trước một bước, hít hơi vận sức, quát lớn một tiếng, đánh về phía cửa đá, một thân gân sắt xương thép của y đánh ra một quyền này vậy mà cánh cửa ngay cả rung lên cũng không có.

Triệu Mãnh nhíu mày, bỗng lùi lại hai bước, cắn chặt răng, xông tới như muốn xô vào cửa đá!

Cú xô này có sức mạnh ngàn cân, ngay cả cây Hổ Dương to lớn chắc chắn cũng bị y nhẹ nhàng xô gẫy, huống chi là lúc liên quan tới sống chết này, chiêu này y đã dùng hết sức lực, thề phải xô nát cửa đá.

Thế nhưng cửa đá tuyệt chẳng phải là cây Hổ Dương.

Khi Triệu Mãnh xô mạnh lên cửa đá, y mới biết rằng mình đã nhầm.

Cú xô này dù dùng hết tất cả sức mạnh của bản thân, cánh tay cũng xô tới có chút tê dại, nhưng cửa đá cũng cùng lắm chỉ hơi chấn động một chút, trán Triệu Mãnh trong chớp mắt đã toát hết mồ hôi, y đột nhiên hiểu ra nụ cười khẽ vừa rồi của Bắc Hải Thần Quân có ý gì.

Triệu Mãnh ngây ra nhìn Bắc Hải Thần Quân, trên mặt thoáng qua một nụ cười khổ.

Cát ở trên nóc phòng chảy xuống ngày càng nhiều, đã sắp lan tới bên bửa.

Bắc Hải Thần Quân cười nhạt, trầm tư một lúc đột nhiên nói: “Ngươi đã nhìn thấy Xuyên Sơn Giáp (con Tê Tê) chưa?”

Triệu Mãnh mắt sáng lên, lớn tiếng đáp: “Vãn bối hiểu rồi!” Lập tức ngồi xuống, dùng tay bới lên mặt đất, chẳng bới được hai cái, y đã ngẩn ra, mặt nhăn nhó từ từ đứng dậy, cúi đầu nhìn mặt đất. Dưới cánh cửa đá này không ngờ cũng dùng đá xanh lớn rải thành, cửa đá và tảng đá phía dưới nhẵn bóng phẳng lì, khép chặt với nhau, tới ngay cả một cây kim thêu cũng chẳng nhét vào nổi.

Mặc dù y có một thân gân sắt xương thép, nhưng tay của y lại không sắc bén như móng vuốt của Xuyên Sơn Giáp.

Bắc Hài Thần Quân thở dài, chậm rãi nói: “Ngươi không mang binh khí sao?”

Triệu Mãnh nhíu mày: “Vãn bối chưa từng mang bất kỳ thứ vũ khí nào.”

Bắc Hải Thần Quân gật gù, lấy từ trong lòng ra một thanh chùy thủ, đưa cho Triệu Mãnh nói: “Ngươi đào một chỗ phía dưới cửa đi.” Triệu Mãnh nhíu mày đưa tay nhận lấy chủy thủ. Rút chủy thủ ra một đạo hán quang lấp loáng không ngừng, vội vàng ngồi xuống dúng chủy thử đâm vào tảng đó, không ngờ lại như cắt đậu phụ chẳng hề phí chút sức lực nào, Triệu Mãnh cả kinh, rồi mừng rỡ vô cùng, chớp mắt vung chủy thủ liên tục, đào xuống phía dưới.


Bắc Hải Thần Quân đưa ngón tay khẽ gõ lên cửa đá, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi định đào một miệng giếng ở đây?”

Triệu Mãnh ngẩn đầu lên, mặt không hiểu gì cả nhìn Bắc Hải Thần Quân, Bắc Hải Thần Quân thở dài: “Hiện giờ ngươi có thể thử xem có nâng cửa đá lên được không.”

Triệu Mãnh nuốt nước bọt, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao không nói sớm đi!”

Bắc Hải Thần Quân chỉ cười khẽ. .

Nếu trước đây nếu có người dám nói những lời như vậy trước mặt ông ta, nói không chừng lưỡi của kẻ đó hiện giờ đã bị cắt xuống rồi.

Nhưng từ khi cùng tiến vào căn phòng tối này, từ sau khi Triệu Mãnh chắn loạn tiễn thay cho ông ta, nội tâm Bắc Hải Thần Quân đột nhiên có chút biến đổi, biến đổi nhỏ tới mức ngay cả ông ta cũng không nhận ra.

Triệu Mãnh đem chủy thủ cắm vào vỏ rồi giắt bên hông, hít sâu một hơi, trầm eo tọa mã, hai tay đưa vào khe hở phía dưới cửa đá, hít hơi tụ khí, cảnh cửa không ngờ bị y nhấc lên một chút, Triệu Mãnh mừng rỡ quát lớn một tiếng, cánh cửa đã bị y nâng tới trước ngực. Bắc Hải Thần Quân đột nhiên đưa một tay ra, nhẹ nhàng nâng lên, Triệu Mãnh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cảnh cửa đã nâng qua đầu, Triệu Mãnh vui mừng nói: “Tiền bối mau ra đi!” .

Bắc Hải Thần Quân cầm giá nên lách người ra ngoài cửa đá, Triệu Mãnh đột nhiên cảm thấy cửa đá nặng cả ngàn cân, tức thì mặt đỏ bừng, cắn chặt răng nâng cửa, dưới chân lại không thể động đậy được chút nào.

Bắc Hải Thần Quân đưa một tay ra, đỡ lấy cửa đá, Triệu Mãnh bỗng lại thấy nhẹ nhõm, vội vàng chuyển chân nói: “Tiền bối buông tay, vãn bối đã ra rồi!” Bắc Hải Thần Quân vừa buông tay ra, Triệu Mãnh tức thì mặt lại đỏ bừng, thình lình quát lớn lướt ra bên ngoài, đồng thời hai tay buông ra, cánh cửa đá lại sầm một tiếng, nện mạnh xuống mặt đất.

Triệu Mãnh ôm lấy ngực, thở hổn hển liên tục.

Bắc Hải Thần Quân cười khẽ nhìn Triệu Mãnh.

Triệu Mãnh vừa thở vừa nói: “Tiền bối chúng ta mau, mau ra ngoài!”

Một giọng nói đột nhiên truyền tới hỏi: “Phía trước có phải là Bắc Hải Thần Quân tiền bối và Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh?”

Sắc mặt Bắc Hài Thần Quân tức thì biến đổi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

Không xa đằng trước đột nhiên có ánh lửa sáng lên, một đệ tử cái bang trẻ tuổi tay cầm đuốc mỉm cười nói: “Vãn bối là Cái Bang Thường Ưng, phụng lệnh lão bang chủ tới đây kiểm tra.”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Lão ăn mày làm sao biết được nơi này?”

Thương Ưng đáp: “Có đệ tử cái bang bẩm báo, trước cửa khách sạn có một nguời bán rong hành tung khả nghi, hơn nữa phát hiện tiền bối và Triệu Mãnh đi theo, lão bang chủ lo có chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt ra lệnh cho vãn bối dẫn một nhóm người chạy tới.”

Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Bản thần quân không cần đám xin cơm các ngươi giúp đỡ, cũng không nhận phần ân tình này của các ngươi.”

Thường Ưng nói: “Lão bang chủ cũng không muốn để tiền bối lĩnh tình, chúng tôi cũng chỉ tới kiếm tra thôi, không hề liên quan gì tới tiền bối.” Y dừng lại một chút nói: “Thắp đèn!” Trong đường ngầm đột nhiên có ánh lửa sáng lên, cứ cách hai mươi bước chân lại có một đệ tử cái bang cầm đuốc đứng ở bên đường kéo thẳng ra tới cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.