Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 112: Ánh trăng chiếu rọi thành Nam


Đọc truyện Đại Mạc Lãng Tử Đao – Chương 112: Ánh trăng chiếu rọi thành Nam

Một quyền này thực sự quá nhanh! Quá mạnh mẽ.

Bắc Vũ Hải vừa mới ngã xuống mặt đất, nắm đấm đã tới trước ngực, thấy không thể tránh được nữa, Bắc Hải Vũ đột nhiên lăn mình một cái, nắm đấm của Triệu Mãnh ‘rầm’ một tiếng theo sát thân hình của Bắc Hải Vũ đấm xuống đất, đất đá trên bề mặt tức thì bị đấm lỏm thành một hố sâu.

Bắc Hải Vũ dù sao cũng là cao thủ, ứng biến nhanh chẳng phải người thường có thể bì được, dù là thế, cũng đã toát hết mồ hôi lạnh toàn thân.

Triệu Mãnh đấm hụt một quyền, bất ngờ vô cùng, thấy Bắc Hải Vũ đã nhảy lên, quay đầu lại phun ra một ngụm rượu nữa đánh tới, thế như sóng lớn vố bờ phun về Bắc Hải Vũ, rồi lại một quyền ngay sát sau, đánh về phía ngực Bắc Hải Vũ.

Đột nhiên một tiếng quát khẽ vang lên, một bóng người từ trong rừng cây lướt tới như điện xẹt, tốc độ nhanh chóng hiếm có trên đời. Ánh đao lóe lên, bổ xuống như thác đổ!

Thiết quyền của Triệu Mãnh cách Bắc Hải Vũ không tới một xích, một đao như sấm sét này chém lên cánh tay của Triệu Mãnh. Triệu Mãnh không kịp đề phòng, mặc dù có công phu Kim Chung Tráo hộ thân, nhưng đao như thiết côn đánh mạnh lên tay, làm cho tay y tê dại. Triệu Mãnh trừng mắt, không để ý tới Bắc Hải Vũ nữa, trong ánh mắt như muốn tóe ra lửa nhìn trừng trừng người mới tới, hận không thể xé xác người đó.

Người đó tra đao vào vỏ, nhìn Triệu Mãnh một cách kỳ quái, rồi quay đầu lại cười: “Bắc Hải huynh, không sao chứ?”

Bắc Hải Vũ thoáng chốc mặt hơi hồng lên, cười khổ nói: “Ta không sao, Phương huynh đệ tới kịp thời rồi!” Nói xong cười khổ không thôi.

Phương Thất mỉm cười nói: “Ta không tới Bắc Hải huynh cũng sẽ chẳng sao mà, người này là ai thế?” .

Bắc Hải Vũ cười khổ còn chưa kịp mở miệng, Triệu Mãnh đã tròn mắt tức giận quát: “Ngươi là kẻ nào? Bào danh cho ta!”

Phương Thất cười đáp: “Ta là Phương Thất, ngươi là ai?”

Sắc mặt Triệu Mãnh tức thì biến đổi, khóe miệng thoáng qua nụ người tàn khốc, từ từ nói: “Người là Phương Thất?”

Phương Thất gật đầu.

Triệu Mãnh cười lạnh hỏi lại: “Lãng Tử Phương Thất?”

Phương Thất khen: “Đúng lắm.”

Triệu Mãnh mắt nhìn Phương Thất không chớp, hỏi: “Không phải ngươi bị thương ư?”

Phương Thất đáp: “Vết thương rồi sẽ lành.”


Triệu Mãnh hỏi: “Hiện giờ đã lành chưa?”

Phương Thất đáp: “Lành rồi.”

Triệu Mãnh gật đầu, lại hỏi: “La Hán là do ngươi giết?”

Phương Thất nhíu mày nhìn Triệu Mãnh: “Đúng thế.”

Triệu Mãnh cười, cười một hồi lạnh lùng, đột nhiên nói: “Rất tốt!”

Phương Thất nói: “Rất tốt ư?”

Triệu Mãnh gật đầu nói: “Có phải ngươi thấy ta rất quan tâm tới ngươi không?”

Phương Thất thở dài: “Quả thực là quá quan tâm rồi!”

Triệu Mãnh cười nói: “Đó là bởi vì nếu như thương thế của ngươi lành rồi, chính là ngày chết của ngươi đã tới!”

Phương Thất hỏi: “Vì sao thế?”

Triệu Mãnh cười lạnh nói: “Bởi vì ta muốn báo thù cho huynh đệ của ta!”

Phương Thất nhíu mày nói: “Huynh đệ? La Hán? Ngươi chính là Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh?”

Triệu Mãnh ngửa mặt cười: “Xem như tiểu tử ngươi còn có chút kiến thức! Nếu như vết thương của ngươi đã lành thì tốt rồi, hôm nay Triệu gia sẽ vặn cổ ngươi, đập vỡ đầu ngươi! Báo thù cho huynh đệ của ta!”

Phương Thất nhíu mày hỏi: “Ngươi và La Hán là một bọn?”

Triệu Mãnh trừng mắt nói: “Chúng ta là huynh đệ kết bái! Đương nhiên là cùng một bọn!”

Phương Thất cười, lạnh nhạt nói: “Thế thì ngươi cũng phải chết!”


Triệu Mãnh cười ha hả, làm cho lá cây trong rừng rung lên xào xào, nói: “Vậy phải xem tiểu tử nhà ngươi có cái khả năng ấy không?”

Bắc Hải Vũ đột nhiên nói: “Phương huynh đệ, bọn họ không phải là một bọn đâu, y vừa mới tới đây, có thể là bị người khác lợi dụng.”

Phương Thất nhíu mày nói: “Có phải ngươi vừa mới tới đây?”

Triệu Mãnh cười lạnh nói: “Điều này chẳng liên quan tới ngươi, ngươi cứ chuẩn bị nộp mạng ra đây đi!”

Phương Thất thở dài: “Mạng của ta không nộp cho ngươi được.”

Triệu Mãnh trợn mắt hỏi: “Vì sao?”

Phương Thất đáp: “Ta nghe nói La Hán và Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh kết bái với nhau, La Hán xưa nay hoành hành bá đáo, nhưng Triệu Mãnh lại bênh vực kẻ yếu, có phải thế không?”

Triệu Mãnh nói: “Đúng thì sao? Còn không đúng thì sao?”

Phương Thất mỉm cười đáp: “Nếu như ngươi biết La Hán là dạng người thế nào, thì ngươi nên biết loại người như y sớm muộn cũng phải chết.”

Triệu Mãnh ngẩn ra, cả giận quát: “Ta chỉ biết tình huynh đệ kết bái, chuyện khác ta mặc kệ, ngươi giết huynh đệ của ta, thì hôm nay ngươi phải chết!”

Phương Thất mỉm cười khen: “Hay, có nghĩa khí! Có điều ta vẫn không hi vọng làm kẻ địch của ngươi.”

Triệu Mãnh trợn mắt tức giận, quát lớn: “Đáng tiếc hôm nay ta không giết ngươi báo thù không được!” Nói rồi ngửa cổ uống ừng ực rượu trong cái hồ lô lớn, quăng mạnh hồ lô đi, cuốn ống tay áo lên, quát lớn một tiếng: “Xem quyền!” Không đợi Phương Thất trả lời, thân hình cao lớn là vọt về phía trước, một quyền bất thình lình đánh thẳng vào mặt Phương Thất.

Quyền như sét đánh, nhanh như gió cuốn, sầm nổ chớp giật đã tới trước mặt Phương Thất không tới một xích, kình phong mang theo áp tới khiến cho Phương Thất có chút không mở nổi mắt, Phương Thất đột nhiên lách mình, thân như một làn khói, tới phía sau Triệu Mãnh như bóng ma, đứng im không nhúc nhích.

Triệu Mãnh thấy thiết quyền sắt đánh trúng mặt Phương Thất, đột nhiên phía trước không thấy bóng người, y ngẩn ra, rồi quay ngoắt mình lại. Dưới ánh trăng mờ nhạt, Phương Thân đang mỉm cười đứng ở sau lưng mình, Triệu Mãnh giận điên, thình lình há miệng, một ngụm rượu như thác đổ đánh ra, nắm đấm như cái bát theo sát đằng sau, đánh tới Phương Thất trong làn rượu.

Một quyền này so với một quyền khi nãy càng nhanh càng mạnh, Triệu Mãnh đánh ra một quyền, trong làn rượu phía trước lại không thấy Phương Thất đâu. Triệu Mãnh ngẩn ra, hai bên đều không thấy người, vội vàng quay đầu lại, Phương Thất lại đang mỉm cười đứng ở đăng sau, trên người ngay một chút rượu cũng không dính.

Triệu Mãnh tức giận quát: “Ngươi chạy cái gì! Nộp mạng đi!” Rồi chầm chậm bước tới phía trước hai bước, đột nhiên một chiêu Song Phong Quán Nhĩ đánh tới hai bên huyệt thái dương của Phương Thất. Phương Thất đột nhiên rụt mình ngồi xuống, Triệu Mãnh sớm đã dự liệu được, cúi đầu xuống, một ngụm rượu từ miệng bắn ra, như thác nước từ trên cao đổ xuống, đánh thẳng vào Phương Thất ngồi ở dưới, thế rượu nhanh như ánh chớp đánh xuống đất cuốn lên một mảng bụi đất, Triệu Mãnh nhìn kỹ, không ngờ Phương Thất lại biến mất như một bóng ma.


Triệu Mãnh tức giận quát một tiếng quay ngoắt đầu lại, Phương Thất đang cười khà khà đứng ở đằng sau, Triệu Mãnh tức thì giận dữ muốn xuất quyền, đột nhiên Phương Thất quát lớn: “Chậm đã!”

Triệu Mãnh dừng phắt lại, quát: “Có chuyện gì?”

Phương Thất mỉm cười nói: “Ba chiêu rồi.”

Triệu Mãnh ngẩn ra, nhíu mày hỏi: “Ba chiêu thì làm sao?”

Phương Thất đáp: “Ba chiêu ta đều không hoàn thủ, ngươi biết vì sao không?”

Triệu Mãnh tức giận: “Ai bảo ngươi không hoàn thủ chứ? Ngươi đứng lại cho ta! Lần này không cho chạy!”

Phương Thất lạnh nhạt nói: “La Hán làm nhiều chuyện ác, ngươi đánh ta ba quyền đã tính là báo lại tình kết bái rồi. Nếu như ngươi còn xuất thủ nữa, ta sẽ đánh trả đó!”

Triệu Mãnh cười ha hả: “Giỏi! Giỏi cho Lãng Tử Phương Thất! Triệu gia cầu ngươi hoàn thủ mà không được đây! Tới đi!” Lời vừa dứt, trong tiếng cười điên cuồng, đã đánh một quyền vào bụng Phương Thất.

Y dùng toàn là những chiêu thức phổ thông, không hề có chút màu mè gì, nhưng chính những chiêu thức phổ thông nhất này tới tay y lại thành uy mãnh vô cùng, hết sức bá đạo, chẳng nhưng nhanh mà còn dữ dội, có thể đem võ công phổ thông luyện tới trình độ này, đúng là không hề dễ dàng, không biết là bỏ bao nhiêu công sức luyện nên võ công này.

Đây chỉ là chiêu Hắc Hổ Đào Tâm phổ thông nhất, nhưng Triệu Mãnh dùng ra, nếu như bị đánh trúng, đủ để đấm thủng bất kỳ ngực của kẻ nào. Quyền nhanh như gió, chớp mắt một cái là tới bụng Phương Thất.

Đột nhiên ánh đao lóe lên, Phương Thất trước mắt nghiêng người, tránh khỏi thiết quyền của Triệu Mãnh, đao đã rời vỏ, chém vào yết hầu của Triệu Mãnh.

Triệu Mãnh đánh hụt một quyền, yết hầu lại bị một đao như điện chớp của Phương Thất chém trúng, nhưng chỉ lưu lại một vết xanh mờ mờ. Phương Thất nhíu mày, rút mạnh đao lại, đâm vào sườn Triệu Mãnh.

Hai đao này nhanh như điện, nhưng lại không có chút tiếng gió nào, y tìm chính là chỗ yếu nhất của cơ thể. Phương Thất hiểu, một thân công phu Kim Chung Tráo của Triệu Mãnh không dưới La Hán, mình chỉ có tìm được tráo môn mới đánh bại được Triệu Mãnh.

Thiên hạ không có gì thật toàn thật mỹ, thiên hạ cũng không có võ công nào hoàn mỹ vô khuyết, tới ngay Kim Chung Tráo , Thiết Bố Sam cũng không ngoại lệ. .

Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam là hai loại ngạnh công ngoại môn, nhưng khác nhánh cùng dòng. Khi luyện đều phải chịu khổ như nhau, trước tiên là phải giữ thân đồng tử, luyện tập từ nhỏ, dùng vật cứng không ngừng đánh lên da thịt của mình, để có thể kháng cứ bất kỳ đả kích nào. Nên gọi là thiên chuy bách luyện, chẳng có trên mười năm khổ luyện thì không thành được, đợi tới khi gân cốt cứng như thép, không sợ bất kỳ thứ binh khí đao kiếm nào mới tính là sơ thành. Luyện tới cực hạn, thần binh lợi khí khắp thiên hạ cũng không làm tổn thương được.

Nhưng loại võ công như vậy, cũng tồn tại nhược điểm của nó, chính là ‘tráo môn’, một người có khổ luyện hơn thế nữa, trên người luôn có một chỗ thậm chí nhỏ như một cái chấm là yếu ớt nhất. Nếu như tìm được chỗ này, Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam bị phá ngay. Chỉ có điều tráo môn là bí mật lớn nhất của người luyện loại công phu này, chuyện liên quan tới tính mạng, người ngoài tuyệt đối không thể biết được.

Một đao như ánh chớp của Phương Thất đâm vào sườn của Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh, không ngờ vẫn cứng như tấm thép. Phương Thất than thầm, điều này vốn nằm trong dự liệu, y mượn thế đâm này, thân hình đã lướt ra ngoài một trượng.

Triệu Mãnh đột nhiên xoay người, y không ngờ Phương Thất trong chớp mắt có thể sử ra hai đao, đao pháp nhanh ngoài sức tưởng tượng. Nhưng không thưởng tổn cho mình được chút nào, không khỏi bật cười ha hả, thân hình tung lên, ngụm rượu cuối cùng trong bụng đột nhiên phun ra, bao chùm lấy Phương Thất như sương mỏng, trên không trung vung quyền, như lôi thần đánh xuống đỉnh đầu Phương Thất. .

Phương Thất không lùi mà tiến, trượt về phía trước như điện, thân hình gập xuống, không ngờ lướt qua dưới khố Triệu Mãnh, một đao như ánh chớp đâm vào đũng quần Triệu Mãnh, đao như chém trúng da thuộc. Triệu Mãnh cười ngất, hai chân như hóa ảo ảnh đá liên tục vào Phương Thất ở dưới. Phương Thất đã lướt qua như chớp, một chiêu Diêu Tử Phiên Thân, người đã bốc lên không, rồi lộn người trên không, đầu trên chân dưới, đâm vào huyệt bách hội trên đỉnh đầu của Triệu Mãnh.


Đao này nhanh như tia chớp, thân pháp lại càng khéo léo tinh diệu, đâm xuống như đâm lên nham thạch vậy, đỉnh đầu Triệu Mãnh chỉ lưu lại một dấu mờ mờ, chớp mắt đã mất.

Phương Thất bay ra ngoài một trượng, hít sâu một hơi khí lạnh, nhíu mày nhìn Triệu Mãnh chằm chằm, y thật không biết phải hạ đao vào đâu nữa.

Triệu Mãnh lại bị đâm hai đao, còn bản thân thì chẳng đấm trúng nổi đối phương một phát, bất giác lửa giận bốc lên đầu, gầm lớn một tiếng, thân hình bốc lên, một quyền như sét đánh đấm thằng vào mặt Phương Thất.

Một nhân ảnh đột nhiên loáng lên như bóng ma, chặn trước mặt Phương Thất, Triệu Mãnh giật mình, muốn thu quyền lại thì không kịp nữa, y nhắm mặt lại, một quyền này mang theo khí thế sấm sét, đã sắp đánh trúng mặt bóng người phía trước Phương Thất, người kia không hề né tránh mà lại ra tay như chớp, quyền của Triệu Mãnh đánh trúng lòng bàn tay người kia, nhưng mềm nhũn như đánh vào trong bịch bông, chẳng có chút sức nào. Triệu Mãnh ngẩn ra, còn chưa đợi y kịp mở mắt, cổ tay người kia khẽ xoay một cái, Triệu Mãnh xoay mấy vòng trên không trung như con quay, rồi ngã đánh ‘phịch’ một tiếng xuống mặt đất.

Triệu Mãnh kinh hãi, cắn chặt răng bò dậy, kinh ngạc nhìn người kia. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, chỉ thấy người đó một thân áo tím, sắc mặt nghiêm nghị, mái tóc đã hoa râm, đỉnh đầu đội kim quan đang lấp lánh phát sáng dưới ánh trăng, không giận mà tự có uy, lặng lẽ đứng dưới ánh trăng, lạnh lùng nhìn Triệu Mãnh chằm chằm.

Triệu Mãnh giật mình hỏi: “Ngươi… ngươi là ai?”

Tử bào nhân lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

Triệu Mãnh bất giác rùng mình, loại ớn lạnh từ gót chân bốc lên này y chưa từng gặp phải, không tự chủ được đáp: “Ta… ta là Triệu Mãnh.”

Tử Bào Nhân hừ lạnh: “Triệu Mãnh là cái thứ gì?”

Triệu Mãnh không khỏi có chút khóc cười không xong nói: “Ngươi … ngươi…”

Phương Thất khẽ thở ra một hơi, nói: “Bẩm tiền bối, Triệu Mãnh là môt hảo hán trên giang hồ, được xưng là Thiết Giáp Kim Cương.”

Từ bào nhân lạnh lùng nói: “Ta chẳng phải tiền bối gì, bản thân quân cũng không biết Thiết Giáp Kim cương cái rắm chó gì hết! Phương Thất ngươi xéo qua một bên cho ta.”

Phương Thất thở dài: “Chẳng lẽ không phải tiền bối tới tìm vãn bối sao?”

Tử Bào Nhân lạnh lùng nói: “Ngươi giữ cái mạng lại cho bản thần quân, chớ quên ngày mười lăm tháng bảy ở năm dặm ngoài thành tây, rửa sạch cái cổ đợi đó cho bản thần quân!”

Phương Thất thầm thở dài, cúi đầu không nói.

Bắc Hải Thần Quân nhìn Triệu Mãnh chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Ai phái ngươi tới?”

Triệu Mãnh cau mày: “Ngươi… ngươi không quản nổi đâu!”

Bắc Hải Thần Quân cười lạnh lùng: “Ngươi nói cái gì?” Dưới ánh trăng, đôi mắt của ông ta lộ ra quang mang như ánh đao, lạnh lùng nhìn Triệu Mãnh phía trước.

Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh uy vũ cao lớn đột nhiên rùng mình, y cảm thấy một cổ sát khí kinh người chưa từng có ép thẳng tới mình, một cơn ớn lạnh tức thì từ gót chân bốc lên thẳng tới đỉnh đầu, Triệu Mãnh toàn thân run rẩy, không ngờ nói chẳng ra lời


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.