Đọc truyện Đại Ma Vương – Chương 50: Sự thật tàn khốc
Trước tiên là một tràng tiếng gào chói tai, kéo theo đó là một loạt âm thanh ầm ĩ, từ phía bên trái của một căn phòng bên trong ngõ vang tới. Một lát sau, Claude trong tình trạng quần áo xộc xệch, thần tình hốt hoảng bị mấy người kéo từ bên trong ra.
Eileen vẻ mặt rất phẫn nộ, nhìn trừng trừng Claude, nghiến răng giận dữ, giọng oán hận nói:
– Claude, ngươi thật là bỉ ổi, từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa, Katie chúng ta đi thôi.
Đến thời điểm này, Hàn Thạc biết mình đã đạt được mục đích, không cần thiết phải lưu lại ở đây nữa. Chờ đến khi hắn nhìn thấy Eileen và Katie đang tiến nhanh về hướng bên này mới vội vàng ẩn mình và bình tĩnh quay trở về hướng lữ quán.
Sau khi trở về lữ quán, Hàn Thạc tắm rửa sạch sẽ, rồi ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện ma công. Ma Nguyên lực từ từ khuếch tán trong kinh mạch. Hàn Thạc cắn răng chịu cơn đau thấu tim, liên tục sử dụng phương thức “Thác Mạch” để chuyển vận ma công. Trong quá trình tu luyện ma công này, bởi vì thường xuyên phải gặp đau đớn làm cho người ta khó có thể chịu đựng, tuy nhiên chính sự đau đớn đó làm cho tâm tính Hàn Thạc cũng tự nhiên trở nên kiên định không gì lay chuyển nổi. Vô luận là ý chí hay là sự kiên cường, nhẫn nại hay thống khổ đều đã đề cao rất nhiều.
Trong trạng thái vô thức, cả thân thể cùng tâm trí Hàn Thạc theo phương pháp tu luyện ma công không ngừng phát sinh biến hóa. Thực lực từ từ đề cao, đồng thời tính cách rụt rè sợ hãi, nhu nhược trước kia của hắn cũng có biến đổi cực lớn, cả người với sự vật xung quanh cũng có nhận thức rõ ràng, dung hợp với nhau so với trước kia thật là khác nhau một trời một vực.
Bỗng nhiên trong lòng Hàn Thạc cảm nhận được những âm thanh nặng nề “thịch thịch”, khiến cho hắn đột nhiên đình chỉ tu luyện ma công, nín thở ngưng thần dò xét, cơ năng toàn thân nhanh chóng lâm vào trạng thái đình trệ bất động.
“Thịch thịch”, những tiếng bước chân từ nơi giao tiếp giữa phía nam Hắc Ám sâm lâm và Đa La trấn truyền đến, nghe nặng nề và đều đặn. Hàn Thạc phán đoán âm thanh này có khả năng là do một loại ma thú có tốc độ rất nhanh phát ra, trọng lượng ma thú loại này chắc chắn nặng hơn chiến mã một chút, hơn nữa số lượng ma thú cũng không ít. Hàn Thạc nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, rồi từ trong lữ quán bước ra, chầm chậm hướng về phía âm thanh của ma thú đi tới, trong lòng muốn tìm hiểu xem thực sự đây là tình huống gì.
Hắn vừa rời khỏi lữ quán đi về phía con đường nam của Đa La trấn thì chợt thấy hai bóng người vẻ mặt kinh hoàng chạy tới. Thì ra là một lão pháp sư gầy gò cùng với một nữ tinh linh cung tiễn thủ. Hai người vừa lao đến, nhìn thấy Hàn Thạc liền lộ ra vẻ ngạc nhiên kinh dị, dường như không ngờ hắn lại có mặt ở nơi này.
– Tiểu gia hỏa kia sao nhà ngươi lại có mặt ở đây. – Lão pháp sư hình dáng gầy gò mỉm cười mở miệng hỏi.
Nhìn thái độ thận trọng của hai người, Hàn Thạc biết là họ cũng nhận ra những điều không bình thường từ hướng phía nam, trong lòng thoáng suy nghĩ, Hàn Thạc khẽ khom người trả lời:
– Thưa pháp sư cao quý, ta cùng đồng bạn đã tách ra rồi, họ nói sẽ trở lại trong vài ngày, do đó ta ở lại đây chờ.
Lão pháp sư gật đầu, nhíu mày suy nghĩ rồi nhìn sang phía nữ linh tinh cung thủ nói:
– Blanche, ngươi đi tìm hiểu một chút, xem có đúng là thú nhân lang kỵ binh không. Hàng năm khi mùa đông tới là thú nhân sẽ phái lang kỵ binh ra các vùng thôn làng gần biên giới của đế quốc để cướp bóc một phen. Nhưng Đa La trấn địa thế rất đặc biệt, bên trong trấn có rất nhiều mạo hiểm giả và đám lính đánh thuê, vì thế từ bao năm nay, thú nhân chưa bao giờ dám dẫn lang kỵ binh đến tấn công nơi này. Tại sao lần này lại có chuyện lạ như vậy, vả lại còn một thời gian rất dài nữa mới đến mùa đông?
– Vâng, Felix tiên sinh.
Nữ tinh linh cung tiễn thủ tên Blanche đáp lời khi vừa nghe hiệu lệnh của lão pháp sư, lập tức hướng về phía nam phi thân rất nhanh tựa như một cơn gió lướt qua mặt Hàn Thạc.
– Tiểu gia hỏa kia, Đa La trấn này không yên bình đâu, bây giờ đêm đã khuya rồi, ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi sớm đi. Bằng hữu của ngươi sau khi trở về tự nhiên sẽ đến tìm người, không cần thiết phải chờ đợi tại đây đâu. – Felix mỉm cười nhìn Hàn Thạc ôn hòa khuyên bảo.
– Được, vậy ta trở về trước vậy. – Hàn Thạc bình tĩnh hạ thấp giọng trả lời rồi chuyển hướng quay về phía lữ quán.
Sau khi Hàn Thạc quay đi, Felix nhìn chằm chằm một cách cổ quái theo bóng lưng của Hàn Thạc, suy tư hồi lâu rồi tự nhủ: “Chắc là ta đã quá đa nghi rồi, lực cảm ứng của tiểu gia hỏa này làm sao lại mạnh hơn một Phong hệ ma đạo sư như ta được!”
Trên đường trở về lữ quán, Hàn Thạc nhìn thấy một vài người từ trong những tửu quán gần đó chạy ra, trên mặt đầy vẻ kinh dị, nhanh chóng chạy về hướng nam. Xem chừng bọn họ cũng đã nhận ra động tĩnh từ phía nam nên muốn đến xem sự tình như thế nào.
– Bryan, ta tìm ngươi có chút việc, ngươi đi theo ta đến đây. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trên đường trở về lữ quán bất ngờ Hàn Thạc gặp phải Claude, trông sắc mặt của gã bây giờ có vẻ hoang mang, xem chừng tâm tình đang rất kém.
Trong lòng khẽ run sợ, Hàn Thạc ngấm ngầm cảm thấy có một loại dự cảm không tốt. Từ trên người của Claude, hắn cảm giác được gã đang cố kiềm chế sự phẫn nộ. Claude mặc dù nhìn về phía mình với ánh mắt rất bình tĩnh, tuy nhiên hàm răng hơi nghiến lại khiến Hàn Thạc cảm giác được tâm trạng của gã đang biến đổi mãnh liệt không ngừng.
Nhìn Claude một cách kinh ngạc, Hàn Thạc trong lòng thầm tính toán và hiểu rằng vừa rồi ở bên trong tửu quán mình đã hành động quá lỗ mãng và lộ liễu. Claude sau khi tỉnh lại nhất định đã hiểu được tình huống xảy ra trên người, và tất nhiên sẽ đoán được vấn đề phát sinh là trong lúc uống tử sắc liệt lan tại lữ quán. Claude không phải là người ngu dốt. Lúc đó cùng bàn chỉ có Hàn Thạc và Eileen mà chắc chắn rằng Eileen không bao giờ dính dáng vào chuyện này. Hắn liền nghĩ ngay chuyện này hẳn là đổ bể rồi, Claude khẳng định là đã đoán được việc gì xảy ra.
– Được rồi.
Hàn Thạc suy nghĩ rất cẩn thận và biết rõ lần này sẽ bị Claude hành hạ đau đớn một trận, liền theo sau gã dần dần ra khỏi Đa La trấn tiến về hướng khu rừng phía tây nam thị trấn.
Ánh trăng chiếu xuyên qua các tầng lá rọi xuống khu rừng, xung quanh chỉ nghe thấy vài tiếng vang khe khẽ của những con côn trùng. Tuy nhiên với lỗ tai tinh tường của mình, Hàn Thạc vẫn có thể nghe được Claude đang cố kiềm chế sự phẫn nộ qua tiếng thở dốc nặng nề. Xem ra không thể tránh khỏi sự hành hung của Claude, Hàn Thạc thầm cười khổ, nhưng trong lòng không cảm thấy quá sợ hãi, vì dù sao trong những ngày qua hắn đã bị đánh nhiều rồi, cho nên đối với chính thân thể của mình đã hiểu rất rõ ràng, những cú đánh thông thường căn bản không có khả năng gây thương tổn cho hắn, vì vậy hắn cảm thấy trong lòng bình tĩnh và tự tin hơn.
“Chát”
Trong lúc Hàn Thạc đang chìm đắm trong suy nghĩ, không kịp đề phòng, thì một cái tát như trời giáng vào mặt khiến hắn loạng choạng, ngã lộn về phía bên trái. Nhưng giờ đây thân thể của Hàn Thạc đã vượt xa người thường, trong lúc hoảng loạn đã ổn định được thân thể. Sau khi đứng vững lại, hắn ôm mặt nhìn về phía Claude cười khổ.
– Cái tên heo mọi, ti tiện đáng chết, ngươi là cái loại gì, cũng dám mưu tính ám hại ta. – Claude cuối cùng đã không kiềm chế được phẫn nộ bộc phát hết ra bên ngoài, vẻ mặt dữ tợn nhìn thẳng vào Hàn Thạc. Khí độ rạng rỡ lúc bình thường của gã đã sớm biến mất ngoài chín tầng mây.
“Bạch bạch chát chát” một trận công kích như mưa rơi tàn bạo ập lên trên thân thể của Hàn Thạc, hắn hai tay ôm đầu không hề phản kháng, đứng yên chịu sự phẫn nộ của Claude, cuối cùng cong người ngã xuống đất, xem chừng như hắn đã không chịu được thêm những đợt công kích dữ dội nữa.
– Thế nào, rất đau đớn phải không? Nhưng ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy. Ngươi có biết ta là ai không, Ta là con trai Claude Askey của quân đoàn trưởng Trường Bobby Askey của quân đoàn Sư Thứu (*). Cái tên tạp dịch chết tiệt nhà ngươi cũng dám âm mưu ám hại ta, phá hoại tình duyên tốt đẹp của ta với Eileen. Ta sẽ cho ngươi nến mùi đau đớn thống khổ, từ từ cho đến chết, ha ha.
Claude nhìn Hàn Thạc một cách độc ác, từ từ rút trường kiếm trong người ra rồi từng bước tiến tới phía hắn.
Đến giờ phút này, Hàn Thạc cuối cùng đã hiểu, hắn luôn luôn phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Cho dù là với Fage hay Buck, cách làm của hắn đều phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn. Với thân phận tạp dịch của hắn, thì bất kỳ ai ra tay giết hắn cũng sẽ không gặp phải phiền phức lớn nào, cho dù là Buck giết hắn thì cùng lắm ma vũ học viện Babylon chỉ trách cứ một vài câu và yêu cầu bồi thường một ít kim tệ mà thôi. Hạn Thạc những tưởng quậy ra chuyện kiểu này thì Claude cùng lắm chỉ hành hung hắn một trận mà thôi. Nhưng mà kết quả hiện giờ cuối cũng khiến Hàn Thạc đã nhận ra được sự thật tàn khốc, Claude lần này không những muốn hắn chết, mà còn muốn cho hắn chịu đủ thống khổ tận cùng mà chết. Đây là sự thật tàn khốc.
Cũng tại thời điểm này, Hàn Thạc mới chính thức hiểu được đây là cái thế giới kiểu gì. Địa vị và giai cấp đã tồn tại sâu tận gốc rễ. Thân phận hai người bọn hắn chênh lệch quá xa, có thể khiến Claude không hề ngại ngần gì để ra tay giết hắn, mà căn bản không phải chịu trách nhiệm gì lớn lao. Lý do mà Claude gọi hắn ra khu rừng này để ra tay, chỉ bởi vì gã không muốn bị mất danh phận và khí chất cao quý của gã mà thôi. Nếu không thì kể cả ở trong Đa La trấn, Claude ra tay giết hắn thì cũng hẳn nhiên chẳng ai cảm thấy kỳ quái.
Muốn trưởng thành luôn luôn phải trả giá cao, Hàn Thạc nằm cong người dưới đất, trong miệng vẫn lớn tiếng van cầu thảm thiết. Con tim vốn chỉ hơi có ý tưởng tà ác, dần dần bắt đầu trở nên lạnh lẽo cứng rắn.
– Ta sẽ chém ngươi ra làm vài khúc, khiến ngươi chảy máu kêu la thảm thiết, từng chút từng chút chịu đựng thống khổ tận cùng rồi mới chết. Kiếp sau ngươi hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi. Ngươi chỉ là một con heo mọi ti tiện, đừng bao giờ có ý đồ khiêu chiến với tâm tình của những người ở trên.
Claude cười chế nhạo một cách âm độc, trường kiếm trong tay của gã đâm tới ngực Hàn Thạc đang nằm co quắp trên mặt đất như đã mất hết khả năng kháng cự.
Ngay lúc này, tiếng rên rỉ đột nhiên biến mất, Hàn Thạc đang cong người bỗng nhiên lăn mạnh một cái, lăn về phía gót chân của Claude, tốc độ nhanh khiến gã không kịp trở tay. Đợi khi Claude muốn né tránh thì gã đột nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết thê lương, chỉ thấy một nắm cương châm cắm vào mu bàn chân găm chặt chân hắn xuống đất. Một cảm giác đau đớn đến tận xương tủy từ tiểu phúc truyền lên, Claude cúi đầu xuống thì phát giác thấy một thanh chủy thủ găm ngay tiểu phúc của mình. Vẻ mặt Hàn Thạc lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt của hắn tạo cho Claude một cảm giác vô cùng xa lạ.
– Ta là con trai của quân đoàn trưởng Sư Thứu quân đoàn mà tên tạp dịch chết tiệt nhà ngươi cũng dám đả thương ta? – Thân thể Claude đau đớn dữ dội, giận dữ lên tiếng một cách yếu ớt.
– Cảm ơn ngươi đã cho ta biết sự thật tàn khốc đó. Đúng thật là thân phận của nhà ngươi rất cao quý, bởi vậy ta chẳng những phải đả thương mà còn phải giết luôn ngươi đó.
Hờ hững nói xong mấy câu này, trong tiếng gào thét khủng bố của Claude, tay phải của Hàn Thạc đã có thêm một cây cương châm, trực tiếp đâm thủng yết hầu của Claude.
* Sư Thứu: quái vật đầu sư tử
Quyển 4