Đọc truyện Đại Ma Vương – Chương 47: Sự khủng bố của bảy thanh cốt thứ!
Chỉ thấy lúc này, trên bảy thanh cốt thứ phía sau lưng Tiểu Khô Lâu lại nghe thấy những tiếng kẽo kẹt đưa đẩy. Đợi đến khi đám lao, trường mâu, chiến phủ bay đầy trời sắp bắn tới người nó thì bảy thanh cốt thứ kia trong nháy mắt rời khỏi lưng Tiểu Khô Lâu. Thanh nào thanh nấy xoay tròn bắn ra, rú rít bay lượn xoay chuyển trên đỉnh đầu trước người nó. Tiểu Khô Lâu đứng tại chỗ tay nắm chặt cốt đao, thân người nhỏ bé như đang bị động kinh múa may chân tay quay cuồng. Bảy thanh cốt thứ tùy theo sự điều khiển của nó trông giống như được cánh tay vô hình quơ lấy, tại hư không vạch ra từng đường vòng cung huyền ảo.
Chỉ nghe liên tục “rắc rắc rắc” mấy tiếng truyền ra, đám lao, trường mâu, chiến phủ quấn lấy bảy thanh cốt thứ đang tung hoành, bỗng nhiên toàn bộ đều bị đánh gãy rơi xuống, không ngờ chẳng thể nào tiếp cận được thân thể gầy gò của Tiểu Khô Lâu.
Hàn Thạc tự nhéo bên hông mình một cái, khi cảm thấy đau nhói mới biết được một khắc thời gian này không ngờ lại thật như vậy. Tiểu Khô Lâu không những có thể huy động cốt đao để đối địch, không nghĩ ra được ngay cả bảy thanh cốt thứ phía sau người cũng có thể được nó huy động, hình thành hung khí lấy mạng khủng bố. Chuyện này khiến Hàn Thạc cảm giác được một khắc này của Tiểu Khô Lâu dường như không thể nào tưởng tượng nổi.
“Ngự ma quyết” là một pháp quyết huy động ma bảo để công kích trong các loại ma công. Lần trước khi Hàn Thạc không biết bằng cách nào đem mớ ký ức truyền vào cho Tiểu Khô Lâu, lúc đó liền thấy được nó có thể huy động múa may cốt đao. Điểm này đã khiến hắn đủ kinh ngạc rồi. Nhưng hiện tại Tiểu Khô Lâu không ngờ ngay cả bảy thanh cốt thứ sau lưng cũng có thể huy động, thiệt là khiến cho hắn cực kỳ chấn động. “Ngự ma quyết” này nếu muốn thi triển, ngoại trừ hiểu rõ pháp quyết, còn cần phải có ma bảo hợp với tính mạng của mình. Chỉ có cùng ma bảo tạo được tinh thần tương thông, mới có thể tự nhiên nhàn nhã thi triển ra được. Bảy thanh cốt thứ cùng thanh cốt đao dưới sự rèn luyện không ngừng của Ma Nguyên lực, đã trở thành ma bảo độc nhất của Tiểu Khô Lâu.
Hàn Thạc không có ma bảo trong tay, lại không thể nào thi triển ra được “Ngự ma quyết”. Không ngờ chỉ là một Hắc Ám sinh vật như Tiểu Khô Lâu lại đã có thể vượt mặt Hàn Thạc, đi trước một bước, thành công huy động ra được.
– Trời ạ! Cái tên Tiểu Khô Lâu này rốt cuộc là quái vật gì đây a! – Fabian hưng phấn rên rỉ, trợn mắt ra nhìn rồi hô nhẹ một tiếng.
Sau khi đám lao, trường mâu, chiến phủ toàn bộ bị đánh gãy rớt xuống, đám Sâm lâm Cự Ma hết thảy đều vô cùng chấn kinh. Sau đó bảy thanh cốt thứ vẫn luôn cuốn quanh người Tiểu Khô Lâu hung mãnh bắn ra bốn phương tám hương, xuyên thủng người bảy tên Sâm lâm Cự Ma đang đứng ngẩn người tại chỗ.
– Ác ma, đây là một tên ác ma có thân thể khô lâu đó, chạy mau đi a!
Một tiếng hét cực kỳ chói tai đột nhiên vang lên từ miệng một tên Sâm lâm Cự Ma. Đây dường như là tín hiệu rút lui. Đám Sâm lâm Cự Ma khi nghe được câu này, tên nào tên nấy như chó nhà có tang, bắt đầu bỏ chạy thục mạng bốn phương tám hướng. Ngay cả tên thủ lĩnh Cự Ma trước đó cũng chẳng thèm phí lời, bỏ chạy khỏi chỗ đó bất kể phương hướng. Tình huống phát triển kiểu này tóm lại là ngoài dự liệu của mọi người. Vốn Hàn Thạc chỉ định phá vòng vây thoát khỏi chỗ này, không ngờ đến bảy thanh cốt thứ của Tiểu Khô Lâu có thể có được uy lực khủng bố như vậy. Đợi khi hắn có phản ứng thì ngoại trừ mười mấy thi thể Sâm lâm Cự Ma ra, đã chẳng còn một tên nào còn sống cả.
– Ha ha ha ha ha, hảo hài tử, hảo hài tử! – Hàn Thạc đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm, không ngừng lớn tiếng cười điên cuồng.
Trong lúc đó, bảy thanh cốt thứ xoay một vòng trên không rồi chính xác bay nhập trở lại phía sau lưng Tiểu Khô Lâu. Sau đó Tiểu Khô Lâu cong chân, tay cầm cốt đao, bắt đầu lục soát thi thể của tên Sâm lâm Cự Ma thứ nhất, đem hết đồ đạc trên người gã ngoại trừ quần áo lấy ra toàn bộ.
– Lấy ra đi, thêm một trăm kim tệ nữa! – Hàn Thạc đặt Fabian từ trên người xuống, vẻ mặt mỉm cười, mở miệng đòi phần thù lao còn lại từ gã lúc này vẫn còn đang kinh hoảng.
Đến lúc này, ánh mắt của Fabian vẫn tra xét trên người Tiểu Khô Lâu. Đợi đến khi Hàn Thạc lên tiếng, mới đột nhiên phản ứng. Fabian vừa tính lấy tiền ra, đột nhiên nghĩ tới gì đó, trợn mắt nhìn Hàn Thạc nói:
– Không đưa! Vừa rồi ngươi chiến đấu với Sâm lâm Cự Ma, không ngờ lại mang ta ra làm bia đỡ tên. Hành vi kiểu này của ngươi là hoàn toàn làm tổn hại đến lợi ích của khổ chủ. Ngươi vậy mà còn muốn đòi thêm một trăm kim tệ?
Sắc mặt Hàn Thạc trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt phủ lên người Fabian dò xét rồi tiện tay rút lấy một cây lao bên cạnh, nhạt nhẽo nói:
– Fabian tiên sinh, ngươi lại muốn nuốt lời sao?
Tiểu Khô Lâu đang thu lượm chiến lợi phẩm ở bên ngoài cũng đột nhiên dừng tay lại, hốc mắt trống rỗng dõi về phía Fabian. Cả người Fabian chợt phát lạnh, trong lòng run rẩy, nhanh chóng miễn cưỡng rặn ra khuôn mặt tươi cười, co rúm lại nhìn về phía sau rồi lui lại vài bước nói:
– Nói đùa thôi, cái này là nói đùa thôi. À à ha ha, đây là một trăm kim tệ. Một cắc cũng không thiếu. Ngươi khổ công rồi.
Hàn Thạc thu về một trăm kim tệ đó thản nhiên mở miệng “ài” một tiếng, rồi cũng chẳng nhiều lời, trong lòng dâng trào cảm giác sung sướng tràn trề, thầm nhủ, “thực lực mạnh quả nhiên là chuyện gì cũng thuận lợi!”
– Dũng sĩ tôn quý, mấy món đồ gì đó trên người đám Sâm lâm Cự Ma…
– Của ta, đều là của ta cả. – Không đợi Fabian nói xong, Hàn Thạc đã cứng rắn gạt ngang mấy lời phía sau của hắn, hắn tự nhiên là đã coi đám đồ đó là chiến lợi phẩm của mình.
Fabian cười mạnh một tiếng, vẻ mặt xấu hổ, luôn miệng nói:
– Đương nhiên, đương nhiên đều là của ngươi. Ý của ta là mấy món đồ đoạt được trên người của đám Sâm lâm Cự Ma, ta có thể mua lại.
Hàn Thạc nhíu mày, hồ nghi nhìn về phía Fabian, sau đó khẽ mỉm cười, học theo bộ dạng của tên Clark, khom người thủ lễ mở miệng nho nhã nói:
– Ý của Fabian tiên sinh là định dùng kim tệ để thu mua mấy món đồ này à?
Vẻ mặt Fabian lại biến đổi thật nhanh, thầm chửi một câu, nhưng trên mặt lại chỉ dám mỉm cười, gật đầu nói:
– Không sai, ta là một người làm ăn, ra vào khu rừng rậm U Ám này chính là vì thu mua một số vật phẩm bên trong khu rừng U Ám, sau đó mang về đế quốc kiếm lời. Cự Ma có tiếng là thứ ác ôn cường đạo trong khu vực rừng rậm U Ám, trên người bọn chúng hẳn nhiên là có một số đồ ta cần. Nếu như dũng sĩ không ngại, ta định thu mua lại.
Ngay lúc đó, trên hai cánh xương tay của Tiểu Khô Lâu cầm lấy tám cái bị lớn, lẳng lặng bước đến bên cạnh Hàn Thạc. Theo mệnh lệnh của hắn, Tiểu Khô Lâu đặt tám cái bị này xuống, dùng cốt đao trong tay vạch ra. Hàn Thạc đem mớ đồ thu hoạch được nãy giờ từ trong bị đặt hết ra mặt đất rồi nhìn Fabian chờ gã định giá.
– Tinh hạch ma thú cấp năm tám cái, cấp bốn bốn cái, cấp ba một cái, ba bộ da ma lang mới tinh, răng độc của thằn lằn độc ba cái, trứng của thâm thủy độc mãng xà một cái, Nguyệt Thực thảo năm cây. Toàn bộ thứ này ta có thể trả cho ngươi một ngàn kim tệ, xem được không? – Sau khi Fabian phân loại mớ đồ này, yên lặng tính toán một hồi rồi mới ngẩng đầu mỉm cười quay sang Hàn Thạc nói.
Hàn Thạc lắc đầu làm ra vẻ bí ẩn nói:
– Không được khá lắm. Thâm thủy độc mãng xà là ma thú cấp ba, chỉ riêng cái trứng của nó thôi hẳn nhiên là giá trị không ít rồi, lại còn thêm một viên tinh hạch ma thú cấp ba. Ngươi chỉ đưa ra một ngàn kim tê, bộ coi ta là thằng khờ sao?
Hàn Thạc biết giá của ma thú cấp ba không thấp. Vì không biết giá trị đích xác của nó nên Hàn Thạc cũng không nói rõ ra số kim tệ cụ thể. Nhưng người làm ăn cho giá lần đầu khẳng định là thấp hơn nhiều so với giá trị đương nhiên của nó, cho nên Hàn Thạc tự nhiên sẽ không dễ dàng để gã lấy đi như vậy.
– Thâm thủy độc mãng xà là ma thú cấp ba, nhưng từ trứng muốn chăm chút thành thâm thủy độc mãng xà, tỷ lệ này thật quá nhỏ. Hơn nữa còn chưa chắc sẽ khiến nó nhận chủ được. Cho nên giá trị của nó không cao lắm. Thế này đi, ta đưa một ngàn rưỡi kim tệ, ngươi thấy thế nào?
Hàn Thạc chẳng nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Fabian. :
– Hai ngàn kim tệ, đây là giá chót của ta. Nếu ngươi thật sự không muốn bán vậy thì coi như xong, ta sẽ lập tức bỏ đi! – Fabian cắn răng, cuối cùng lại chịu tăng giá thêm năm trăm kim tệ nữa.
Thấy cũng chẳng khác biệt bao nhiêu, Hàn Thạc cười nhẹ à một tiếng rồi thản nhiên nói:
– Hai ngàn thì hai ngàn. Hiện giờ đồ đã thuộc về ngươi, kim tệ đâu.
Mấy thứ đồ này về lại đế quốc, khẳng định giá chẳng phải thế này. Nhưng Hàn Thạc hiện giờ đang ở khu rừng rậm U Ám, không có không gian giới chỉ, mang theo đồ gì cũng bất tiện. Thêm nữa thân phận của Hàn Thạc là một tên tạp dịch của ma vũ học viện Babylon, muốn đến đế quốc để xử lý công chuyện cũng rất khó khăn, chẳng bằng tiện đó trực tiếp giao cho Fabian.
– Đây là một tấm thẻ tinh tạp trị giá hai ngàn kim tệ. Ngươi cầm tấm tinh tạp này, có thể đến bất kỳ ngân hiệu nào để đổi thành kim tệ. Ồ, được rồi, ngươi tên là gì, để ta có thể để tên lên tấm tinh tạp. – Fabian lấy ra một tấm thẻ tinh thể màu vàng kim mỏng, rồi quay sang Hàn Thạc hỏi.
– Bryan.
– Ồ, tốt lắm, Bryan.
Sau khi Fabian lấy ra tấm tinh tạp, cánh tay kia lấy ra một cây kim, rạch mấy vết trong một góc nứt nho nhỏ của tinh tạp. Một đạo ánh sáng vàng loé nhẹ lên, rồi tinh tạp khôi phục lại vẻ bình thường.
Hàn Thạc đến thế giới này đã được một đoạn thời gian, đối với việc trải qua ở cái thế giới này đã hiểu được nhiềụ, biết được tinh tạp này giống như thẻ ngân hàng của mình tại thế giới kia. Kim tệ, ngân tệ, đồng tệ đều là vật có trọng lượng. Ai cũng không thể mang theo trên cả ngàn vạn kim tệ trên người. Loại tinh tạp này đối với giới quý tộc mà nói thì rất là cần thiết. Thông qua tinh tạp là có thể đến bất kỳ ngân hiệu nào tại đế quốc để đổi lấy kim tệ.
– Cho ngươi, Bryan, từ giờ về sau miếng tinh tạp này là của ngươi.
Fabian đem tinh tạp trao cho Hàn Thạc, sau đó mỉm cười nhìn hắn nói:
– Ta tên là Fabian, là người của thương hội đế quốc Boust. Sau này ngươi có đồ gì cần mua bán trao đổi, đều có thể đến thương hội Boust tìm ta. Đây là địa chỉ của ta, ngươi giữ kỹ đi.
Thương hội Boust, chính là thương hội đệ nhất trong các thương hội, do gia tộc Boust quản lý. Cho dù cái tên kém hiểu biết như Hàn Thạc cũng đã từng nghe qua sự thần thông quảng đại của thương hội này. Hiện giờ nghe Fabian nói như vậy, hắn liền lập tức thu giữ kỹ tấm danh thiệp, sau đó mỉm cười nói:
– Fabian tiên sinh, rất cao hứng được quen biết ngươi. Nói không chừng sau này ta thật sự có lúc sẽ làm phiền tới ngươi. Hiện giờ đám Cự Ma sẽ không dám quấy rầy ngươi. Chuyện của chúng ta đến đây đã kết thúc. Hẹn gặp lại!
Những lời này vừa nói xong, Hàn Thạc chẳng nói gì thêm, nhanh chóng hạ lệnh cho Tiểu Khô Lâu, một người một khô lâu lanh lẹ biến mất ở nơi xa xa.
– Ô kìa các anh lính đánh thuê anh dũng, ta nghĩ mối làm ăn của chúng ta có thể tiếp tục rồi. – Fabian thấy Hàn Thạc đột nhiên bỏ đi, không khỏi hoan hô kêu gọi rồi đi về hướng đám lính đánh thuê đang xử lý thương thế.
Quyển 4