Đọc truyện Đại Ma Vương Và Huyết Quỷ Mang Số 13 – Chương 6: Viên ngọc bí ẩn
Dạ Nhược Y cùng Thiên Lâm Huân đi vào rừng, cả hai cùng băng qua khu rừng. Bên kia của khu rừng là một quốc gia khác, cả hai quốc gia lấy biên giới là khu rừng Hiên Viên, cũng chính là địa bàn của ma thú Thiên Lang.
Thiên Lâm Huân không hiểu tại sao Dạ Nhược Y lại sai hắn đi qua đất nước Á Lạp Kỳ để làm gì, hỏi:
– Dạ Nhược Y, tại sao ngươi lại đến đất nước Á Lạp Kỳ?
– Đi chơi thôi.
Dạ Nhược Y chỉ trả lời đơn giản.
Đến cảnh thành, hai người tự nhiên đi vào mà không cần phải xét duyệt thân thể gì cả, vì hôm nay bên trong thành có một đại hội, nó cũng là vấn đề trọng yếu mà Dạ Nhược Y đến Á Lạp Kỳ.
– Đến nơi tổ chức đại hội đi.
Bây giờ, Thiên Lâm Huân mới biết được lí do tại sao Dạ Nhược Y lại đến Á Lạp Kỳ rồi.
Cả hai rất nhanh đã đến được nơi diễn ra đại hội, Dạ Nhược Y đi vòng vòng xung quanh nơi tổ chức đại hội, xem nơi diễn ra thi đấu.
Đến chỗ đăng ký dự thi, Dạ Nhược Y tự nhiên đăng ký tên của mình và Thiên Lâm Huân vào. Sau đó, lão giả trong coi những người đến báo danh tham gia, hỏi Dạ Nhược Y:
– Hai người chung đội sao?
Dạ Nhược Y gật đầu, lão giả viết viết cái gì đó, rồi nói:
– Sẽ có một người chung đội với hai người, một khắc sau sẽ có người đến chung đội với hai người, ra ngoài kia ngồi đi.
Dạ Nhược Y đi tìm Thiên Lâm Huân, kéo hắn đến nơi mà lão giả vừa chỉ, ngồi đó chờ đợi.
Khi Dạ Nhược Y đi, lão giả thầm than:
– Trẻ con thời nay thật là không biết lễ phép, còn không sợ chết nữa, mà dám đăng ký đi thi.
Lão giả nhìn vào tờ giấy của Dạ Nhược Y, chỉ ghi một cái tên là “số 13”, cảm thấy kì lạ, tại sao một người có tên lại không lấy tên lại đi lấy số làm tên. Lão lắc đầu, bỏ tờ giấy qua một bên.
Một khắc sau.
Một cô gái với mái tóc bạch kim, đôi mắt xám, chỉ khoảng bảy tám tuổi, đến chỗ Dạ Nhược Y, cười cười chào hỏi:
– Ta là Dạ Bạch Ngân, muội muội là số 13 và vị đại ca này là Thiên Lâm Huân đội No.13 phải không? Ta sẽ là thành viên của đội hai người, mong được chỉ giáo.
Dạ Nhược Y ngước mắt lên nhìn tiểu cô nương với bạch sắc kỳ lạ này hỏi:
– Dạ gia, ở đất nước Hoàng Lâm sao?
Dạ Bạch Ngân cười cười, thì thầm vào tai của Dạ Nhược Y, nói:
– Dạ gia, ở Đông đại lục, không phải ở Nam đại lục.
Dạ Nhược Y ngạc nhiên nhìn người tiểu cô nương, một cách bất ngờ, trong ký ức, Dạ Nhược Y biết được, Đông đại lục là một đại lục thần bí, rất ít thông tin và cũng như rất ít người biết được Đông đại lục như thế nào.
Không một ai muốn đến Đông đại lục, vì được biết là người đến sẽ không thể về được, tất cả mọi người đến đó được nghe đồn là đã chết.
Dạ Nhược Y không kiềm chế được, hỏi:
– Tại sao lại đến đây?
– Ta đến đây để làm gì sao?
Dạ Bạch Ngân cười quái dị, sau đó, nhìn thẳng vào mắt Dạ Nhược Y, rồi đứng thẳng người lại, cười nói:
– Thật ra ta bỏ nhà đi chơi.
Dạ Nhược Y chỉ cười trừ, không nói gì, ngước mắt lên trời nhìn, chờ đến lúc diễn ra cuộc tỷ thí giữa các đội.
Dạ Bạch Ngân, ngồi bên cạnh Dạ Nhược Y, hỏi:
– Muội muội, muội bao nhiêu tuổi rồi?
– Hôm nay là tám.
Dạ Bạch Ngân nghe liền hiểu rõ, hôm nay là sinh nhật Dạ Nhược Y, cười nói:
– Tỷ tỷ chín, muội muội tên gì?
– Số 13.
Dạ Nhược Y chỉ nói ra tên biệt danh của mình, Dạ Bạch Ngân biểu môi, nói:
– Đó không phải tên thật của muội.
– Dạ Nhược Y.
Dạ Bạch Ngân cười tươi, lấy trong không gian giới chỉ ra, hai sợi dây, nói:
– Tặng muội.
Dạ Nhược Y nhìn hai sợi dây, ngạc nhiên, nhận lấy, hỏi:
– Cái này là của ai?
Dạ Bạch Ngân, cười cười trả lời:
– Bí mật.
Dạ Nhược Y, biết rõ, một sợi dây chuyền đá thạch màu xanh này là của Phong Tiêu Viêm tặng cho mình khi ở viện nghiên cứu khi còn ở Trái Đất, còn một sợi dây là hình XIII của Phong Tiêu Gia tặng khi mình gia nhập vào băng đảng Zero.
Đeo nó vào, cười hạnh phúc, thì thầm:
– Cảm ơn, hai người.
Âm thanh của Dạ Nhược Y rất nhỏ như tiếng gió, nên Dạ Bạch Ngân và Thiên Lâm Huân không nghe được lời nói đó.
Dạ Nhược Y nhìn Dạ Bạch Ngân, hỏi:
– Sau khi kết thúc đại hội, ngươi có thể đưa ta đi cùng không?
Dạ Bạch Ngân cười vui vẻ, trả lời:
– Dĩ nhiên, có bạn đồng hành vui hơn rất nhiều.
Dạ Nhược Y gật đầu, cả hai người nói chuyện, tìm hiểu nhau nhiều hơn, còn Thiên Lâm Huân thì ngồi một bên ngủ quên mất không biết từ lúc nào.
– Dạ Nhược Y, tỷ tỷ nên gọi muội là số 13 hay Dạ Nhược Y đây?
– Số 13.
Dạ Bạch Ngân không hiểu lắm, tại sao Dạ Nhược Y lại không dùng tên thật của mình mà lại lấy số là tên, tò mò hỏi:
– Sao lại là số 13.
Dạ Nhược Y không giải thích, chỉ làm động tác là bỏ sợi dây đá thạch anh và bên trong áo, để sợi dây có khác hình XIII bên ngoài, sau đó, biến mái tóc thành đỏ, cả mắt cũng biến thành màu đỏ theo.
Dạ Bạch Ngân ngạc nhiên, nói:
– Hay quá, muội có thể biến đổi mái tóc thành màu khác giống hệt anh em Phong gia, từ tóc đen thành tóc xanh.
Dạ Nhược Y cười cười, không nói rõ tên của anh em Phong gia đó thì Dạ Nhược Y cũng biết được là ai rồi.
– Dạ Bạch Ngân, đừng gọi ta là muội muội, gọi là số 13 đi, ta không quen bị gọi là muội muội.
Dạ Bạch Ngân gật đầu, nhưng sau đó lại ý kiến:
– Vậy số 13 gọi tỷ tỷ là Ngân tỷ đi.
Dạ Nhược Y lạnh lùng, đáp hai từ:
– Bạch Ngân.
Dạ Bạch Ngân, phồng má, không vừa ý, quát nhỏ:
– Không chịu, không chịu, ta muốn được gọi là tỷ tỷ hoặc là Ngân tỷ cơ.
Dạ Nhược Y, có cảm giác khó chịu với cách gọi này, quát lại:
– Bạch Ngân, không là Dạ tiểu thư, ý kiến nữa thì biến.
Dạ Bạch Ngân, cúi đầu, trả lời:
– Được rồi, Bạch Ngân thì Bạch Ngân.
Dạ Bạch Ngân nhìn thấy ánh sáng ở tai của Dạ Nhược Y, vút tóc Dạ Nhược Y, nhìn thấy một chiếc hoa tai thiết kế tinh xảo, những đường hoa văn sắc xảo, cổ xưa, còn có một viên ngọc ở chính giữa, như tim của chiếc bông tai, Dạ Bạch Ngân, không chịu nổi sắc đẹp của nó, lên tiếng:
– Đẹp quá!
Dạ Nhược Y theo phản xạ, sờ tai của mình, cảm nhận được một chiếc bông tai đang ở đó, sờ bên kia, thì không có, Dạ Nhược Y tháo chiếc bông tai xuống, nhìn hoa văn của nó,làm Dạ Nhược Y nhớ đến hoa văn của chiếc đồng hồ mười ba giờ kia.
Nhìn kỹ viên ngọc được đính trên bông tai, Dạ Nhược Y mới phát hiện ra nó là viên ngọc ở trong chiếc đồng hồ mình đã ấn vào và bị xuyên đến đây.
Dạ Bạch Ngân nhìn nét mặt ẩn chứa đầy suy ngẫm, hỏi:
– Có chuyện gì sao, số 13?