Đọc truyện Đại Ma Vương Và Huyết Quỷ Mang Số 13 – Chương 1: Chiếc đồng hồ kì lạ
– Các ngươi, hãy tha cho chúng tôi một con đường để sống nữa chứ?
Một lão béo chấp hai tay lại cầu xin một nhóm sáu người trước mặt, cả sáu người sắc mặt đều lạnh như băng không nói một lời, một nam nhân có mái tóc tím đi lên phía trước, nói:
– Ngươi làm việc có nghĩ đến ngày hôm nay hay không?
Một bóng người ngoài cửa đi, trong màn đêm khuya, chẳng thấy rõ thân hình của con người đó là ai.
Lão béo vừa nhìn thấy con người đó đi vào, thì lập tức nghĩ ngay đến người mình mới thuê lúc sáng, hấp tấp chạy lại, không xem sáu người trước mặt vào mắt mà xô bọn họ ra, cười xảo trá, quay lại quát:
– Ha ha, có Hạ Khanh Phong ở đây, thì các ngươi làm gì được ta?
Cả sáu người sắc mặt vẫn lạnh như thường, bóng người ở sau đi tới đến, nhìn thấy lão béo ở trước mặt, còn quay lưng lại, không thèm để ý đến người phía sau đây đang khó chịu, đã vậy, lão béo này còn nói thêm một câu:
– Hạ Khanh Phong giết bọn chúng cho ta!
Một lời lại thêm một lời nữa, thật bực bội, người phía sau liền đạp một cái thật mạnh vào lưng của lão béo khốn khiếp kia, lạnh lùng ném cho một câu:
– Hạ Khanh Phong đang chờ ngươi ở dưới âm tào địa phủ để trả tiền đấy.
Lão béo, mặt không chút máu, quay lại, hắn lấp bấp, nói:
– T…Tử….thần….số…13….
Nam nhân tóc tím nhìn “Tử thần số 13” chỉ tay về phía căn phòng đang đóng.
– Em đến trễ hơn dự định rồi, trong kia là phần của em, bọn này không thể làm được, nên phiền em thôi Nhược Y.
Dạ Nhược Y, người mang biệt danh “Tử thần số 13”, từ cách ăn mặc đến cả giọng nói, dễ bị hiểu lầm là con trai, vì ăn mặc theo kiểu tomboy đơn giản là nó không gò bó khi hoạt động mạnh (đánh nhau), giọng nói thì hơi bị khàn, nghe ít có nữ tính, nghe lướt qua thì như là giọng con trai, nhưng nghe kỹ thì sẽ phát hiện là giọng con gái.
Và dễ bị hiểu lầm là con trai hơn nữa bởi cái tên, ở trong tổ chức chỉ có một vài người biết được tên của nàng là Dạ Nhược Y, đại đa số đều gọi là “số 13” hoặc là “Tử thần số 13”.
Dạ Nhược Y từng là một vật thí nghiệm cho một viện nghiên cứu ngầm trái pháp vào năm năm tuổi, đến năm mười lăm tuổi thì trốn khỏi viện nghiên cứu, rồi gặp một vài người, cũng có một vài lí do trở thành tội phạm và bị bắt vào tổ chức S.F, cho đến ba năm sau, khi ra khỏi thì lại trở thành người của tổ chức, Dạ Nhược Y gặp lại được anh trai của mình ở trong tổ chức, tên là Dạ Qua Thần và anh của Dạ Nhược Y là người nắm giữ chức vị cao nhất trong tổ chức – tổng chỉ huy.
Cha mẹ của hai người thì đã bị giết khi Dạ Nhược Y được năm tuổi, lúc đó Dạ Qua Thần bảy tuổi, nhưng Dạ Qua Thần không có ở nhà, nên Dạ Nhược Y bị bắt đi làm vật thí nghiệm, còn cha mẹ thì bị đám người ở viện nghiên cứu giết chết.
Dạ Nhược Y, đi đến cánh cửa kính chịu lực, đấm về phía cánh cửa, dù là cánh cửa chịu lực, nhưng Dạ Nhược Y lại từng là vật thí nghiệm, mà thí nghiệm này lại là làm cho con người có siêu năng, nên việc đập phá cánh cửa này dễ như trở bàn tay với Dạ Nhược Y.
Dạ Nhược Y không tính là siêu năng lực gì mấy khi ở viện nghiên cứu, vì năng lực mà đám nhà bác học ở viện nghiên thí nghiệm lên người Dạ Nhược Y chỉ làm cho những khả năng tiềm ẩn trong con người được phát huy hết hiệu lực của nó, nhưng không chỉ dừng lại ở đó, cho dù là có đánh thức được tiềm năng ẩn thì bọn họ vẫn muốn làm ra một quái vật, nên sức mạnh tiềm ẩn của Dạ Nhược Y là gấp mười lần, tính về người bình thường có thể là gấp ngàn lần.
Ở bên trong căn phòng, chỉ có một thiếu nữ xinh đẹp, Dạ Nhược Y đi đến, lấy ra một ống tiêm, hỏi:
– Muốn tự tay ta làm hay là ngươi tự làm?
Cô gái xinh đẹp thấy Dạ Nhược Y đưa ống tiêm trước mặt, liền quát:
– Tử thần số 13, ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc là gì sao? Nếu tiêm cái thức đó vào thì cơ thể của ta sẽ bị thối nát và mục rửa đấy, ngươi là đàn ông tại sao ngay cả con gái chân yếu tay mềm ngươi cũng không tha?
Đổi ý rồi, Dạ Nhược Y vốn là muốn để cho cô ta quyết định, nhưng mà cô gái này lại hung hăng, phách lối như vậy thì tự tay mình làm con hay hơn.
Máu trong người của Dạ Nhược Y sôi lên, Dạ Nhược Y ngồi xổm xuống, cười quái dị, nói:
– Xin lỗi, nhưng ta là con gái, như ngươi thôi. Ngươi nghĩ đến cơ thể bị thối nát, mục rửa vậy tại sao ngươi lại lấy nó để giết người, không phải một hay mà là trăm ngàn người.
Vừa nói xong, Dạ Nhược Y tiêm thuốc vào người cô ta, da thịt trên người cô ta bắt đầu có mùi hôi thối như xác chết hay rác, da thịt cứ như nước sôi, nổi lên những bong bóng, Dạ Nhược Y đứng dậy bỏ đi, cô gái thì la hét không ngừng nghỉ.
Vừa đi ra ngoài, xác của lão béo nổ tung, máu thịt trộn lẫn, quăn tung tóe khắp nơi. Dạ Nhược Y đi đến chỗ nam nhân tóc tím, nói:
– Qua Thần, anh đừng rủ em đi làm cái nhiệm vụ chán ngắt này nữa. Không có lợi ích gì cả.
Dạ Qua Thần thở dài một tiếng, đưa tay choàng qua cổ của Dạ Nhược Y, nói:
– Đi về mở tiệc tùng đi, đừng lạnh nhạt như vậy mãi, không tốt cho sức khỏe đâu, Nhược Y à!
Ai cũng hiểu được, Dạ Nhược Y đang buồn cái gì, Hàn Tử Lôi vẫn đang nằm ở bệnh viện chưa biết sống chết thế nào. Hàn Tử Lôi là người yêu của Dạ Nhược Y nàng, vì bảo vệ Dạ Nhược Y mà Hàn Tử Lôi bị thương nặng phải nhập viện, không biết cái chết sẽ đến lúc nào?
– Nhược Y, không sao đâu, anh sẽ cố gắng giúp cho Hàn Tử Lôi mà, yên tâm đi.
– Kiệt Khắc? Cảm ơn anh.
Kiệt Khắc là một nhà nghiên cứu về thuốc, cũng là bác sĩ. Dạ Nhược Y có lòng tin Kiệt Khắc có thể chữa trị được cho Hàn Tử Lôi, nàng cũng đã có phần nào yên tâm.
Cả bảy người lên xe đi về tổ chức.
Ở bên trong xe, Dạ Nhược Y cầm một cái đồng hồ dây chuyền trong tay, Dạ Qua Thần nhìn thấy, hỏi:
– Cái đồng hồ đó?
Dạ Nhược Y quay lại, trả lời:
– Hạ Khanh Phong đưa nó cho em, hắn sợ chết.
Dạ Qua Thần cười cười, đáp thêm:
– Nhưng vẫn chết.
Vân Phong nhìn thấy chiếc đồng hồ, hỏi:
– Chị Nhược Y, em thấy nó rất kì lạ.
Vân Phong là một cậu nhóc khoảng mười lăm tuổi, cậu cũng là một vật thí nghiệm như Dạ Nhược Y, bây giờ cả hai người là đồng nghiệp của nhau. Siêu năng lực mà Vân Phong sở hữu là tính cách, tính cách của Vân Phong thay đổi thì màu mắt của cậu cũng thay đổi theo (hoặc ngược lại), một vài màu sắc thường có ở Vân Phong là màu đen – ôn nhu, bình thường; màu cam – đa nghi; màu vàng – sắc bén, lạnh lùng; xanh lục – quậy phá;…
Dạ Nhược Y nhìn vào mắt của Vân Phong thấy nó là màu xám, ý nghĩa là cảnh giác, Dạ Nược Y ấn nút, mở chiếc đồ hồ ra xem.
Tất cả mọi người quay quanh xem, bên trong, những chiếc kim được thiết kế tinh xảo, theo phong cách cổ, những con số la mã, điều mà khiến mọi người để mắt đến là một viên ngọc tròn được đính ở trung tâm, Viên ngọc có màu trắng bình thường trong suốt, chỉ có hoa văn hình sấm sét bên trong kỳ ảo như thật.
Dạ Nhược Y, ninh mi, hỏi:
– Tại sao lại có mười ba giờ?
– Đưa anh xem.
Phong Tiêu Gia lấy chiếc đồng hồ xem. Phong Tiêu Gia là người ở tổ chức S.F từ nhỏ, đơn giản vì cha của cậu là một trong năm người lập ra tổ chức, Phong Tiêu Gia không hứng thú với chức tổng chỉ huy, nhưng vẫn bị bắt làm chỉ huy đội 1.
Có ba chỉ huy, chỉ huy đầu tiên là Phong Tiêu Gia, chỉ huy thứ hai là Phong Tiêu Viêm, chỉ thứ ba là Hàn Tử Lôi, là người yêu của Dạ Nhược Y, Phong Tiêu Gia và Phong Tiêu Viêm là ai anh em sinh đôi, hai người rất giống nhau, chỉ có thể nhận ra ở con mắt dị đồng, Phong Tiêu Gia có con mắt xanh ở bên phải và con mắt xám bên trái, còn Phong Tiêu Viêm thì ngược lại.
– Đúng là có mười ba giờ… Chẳng lẽ cái này đặc biệt làm riêng cho em?
Phong Tiêu Viêm cảm thấy lời nói của Phong Tiêu Gia thật vô vị, đánh một cái vào ót, quát:
– Anh làm ơn đừng nói nhảm nữa, và… quay lên lái xe đi kìa!
Phong Tiêu Gia cười hì hì, trả lời:
– Anh quên mất.
Trả lại đồng hồ cho Dạ Nhược Y rồi quay lên lái xe lại đàng hoàng, Dạ Nhược Y nhìn cái viên ngọc càng lúc càng tò mò, chạm vào viên ngọc, nó như có lực hút, khi Dạ Nhược Y vừa chạm vào thì không hiểu tại sao ngón tay lại tự ấn mạnh xuống, cảm giác viên ngọc như một cái nút.
Không có chuyện gì xảy ra, Dạ Nhươc Y đóng đồng hồ lại, vừa đóng lại liền nghe một tiếng sét.
– Ầm.
Dạ Qua Thần và Dạ Nhược Y cùng lúc quát to:
– Tiêu Gia! Nhìn phía trước!!!!!!!!!
Phong Tiêu Gia giật mình, vội quay phía trước, tay lái chuyển hướng để cố tránh tia sét đó, nhưng vẫn bị một lực hút kì lạ nào đó kéo vào tia sét, mọi thứ diễn ra trước mặt bảy người rất chậm như thời gian thì chưa đến ba giây.