Đọc truyện Đại Lục Thất Lạc – Chương 38
Bên ngoài sơn động là một khoảng trời rộng lớn. Gió tuyết rốt cuộc cũng ngừng.
Dương Phàm ngồi ở cửa sơn động, vô hồn nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, cô biết nếu như bây giờ đi ra ngoài sơn động sẽ thấy được cảnh đẹp như thế nào. Dưới trời xanh là thế giới tuyết trắng mênh mông bát ngát, dưới chân chính là núi đá đen bị tuyết bao phủ, đằng xa, nơi đường chân trời là rừng núi uốn lượn như con sông quanh co bao lấy cả vùng đất.
Tất cả điều này chẳng giống cơn bão tuyết ác mộng khủng khiếp, nó tốt đẹp như đã thật sự bước vào mùa xuân vậy.
Dương Phàm cho rằng đây có thể là chỗ khác biệt giữa hai mùa, bây giờ mới chính là mùa xuân, năm ngoái cô và Nick rời khỏi núi đá đen thì băng tuyết đã tan hết rồi, nước cũng rút sạch thì đó chính là mùa hạ.
Gần đây cô rất lười, không chỉ là người lười, ngay cả phản ứng cũng trở nên chậm chạp. Người bình thường chậm nhất cũng chỉ có nửa nhịp, cô chậm ít nhất cũng đã một tháng.
Kể từ ngày người Nick báo thù, đến bây giờ đã qua hơn một tháng. Bây giờ cô mới kịp phản ứng lại với những gì xảy ra trong tháng này, mà khi đó cô nghĩ gì?
Bây giờ nhớ tới, lúc ấy cô giống như không nghĩ gì cả. Mọi chuyện xảy ra trước mắt cô, cô đi theo người Nick nhìn mọi chuyện xảy ra, nhưng khi đó cô mang theo mắt, mang theo lỗ tai, duy chỉ không mang theo đầu óc.
Kết quả là bây giờ cô mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện khi đó, làm như vậy có duy nhất một chỗ tốt, đó chính là tất cả đều đã qua, những thứ máu me tay chân bị gãy nát đều đã được dọn sạch. Cô có thể như người ngoài cuộc tiến hành suy nghĩ, sẽ không phải chịu ảnh hưởng quá lớn.
Thật ra thì lúc ấy cô có bị ảnh hưởng, nhưng dường như cái đầu của cô đột nhiên ngừng hoạt động vào thời điểm mấu chốt, trừ ý nghĩ đầu tiên cô còn nhớ rõ, mọi chuyện xảy ra tiếp theo một chút cảm giác cô cũng không có.
Một ngày sau khi người Nick báo thù, Nick mang cô về sơn động lấy khoai tây khô còn dư lại. Vừa đi vào sơn động toàn máu đó, ngay của can đảm liếc nhìn chung quanh cô cũng không có, chỉ vội vã đem khoai tây khô bỏ vào túi da, đem tất cả mền da cùng Nick rời khỏi.
Lúc ấy cô trốn rất nhanh, cũng rất kịp thời. Dù cho cô thêm một cơ hội lựa chọn nữa, cô vẫn sẽ trốn đầu tiên. Nhưng sau khi trở lại nơi này, cô không tránh khỏi dâng lên một loại cảm xúc ‘ áy náy ’, ‘ chỉ duy nhất tôi còn sống xót’.
Dù cô tự nói với mình chúng nó chỉ là động vật, nhưng cô không có cách nào thuyết phục bản thân một cách đơn giản như vậy. Bởi vì trên thế giới này chỉ có một mình cô, còn lại đều là động vật, bao gồm người Nick, họ không xem trọng cô. Muốn cô tự quảng cáo rùm beng lên mình là động vật bậc cao, so với những con vật kia quý giá hơn, tính mạng của cô cao cấp hơn bọn chúng. . . . . . Cô không phải không biết xấu hổ như vậy.
Vì vị trí tất cả động vật ở nơi này đều ngang hàng nên cô cũng không thể ngoại lệ. Cho nên khi sống với những con vật đó một thời gian lâu, lúc ở trong sơn động, cô luôn xem mình là một trong những con vật đó.
Trong sơn động người Nick chia làm hai bộ phân, một là bạn đời của bọn họ, một là bọn họ.
Dương Phàm không thể nào xem mình là người Nick, bởi vì cô sẽ không theo họ ra ngoài săn thú, cũng sẽ không đào động, cô phải nhận sự chăm sóc của Nick, giống như những con vật kia.
Cho nên bây giờ những con vật kia đều chết hết, chỉ còn cô sống sót, ‘ may mắn ’ lúc đầu từ từ biến mất, sau đó ‘ áy náy ’ dần dần phóng đại.
Cô phân tích trạng thái tâm lý của mình bây giờ, một mặt là vì người Nick chém giết ảnh hưởng đến cô, một mặt là vì cô vẫn không thể tiêu trừ hết mặt trái của cảm xúc. Lúc đầu cô còn phủ định, nhưng bây giờ mặt trái cảm xúc này cứ hành hạ cô.
Ngay tại lúc đó, đầu óc của cô tự động ngừng lại. Cô không phản ứng với mọi chuyện xảy ra bên ngoài, đây là tiềm thức tự bảo vệ mình. Con người sẽ tự bảo vệ mình, ví như việc đem sai lầm đẩy lên đầu người người khác, hoặc là cho rằng mình luôn rất xui xẻo.
Cô không muốn mặc kệ cho mặt trái cảm xúc tiếp tục ảnh hưởng mình, cũng muốn trốn tránh việc người Nick ăn thịt lẫn nhau làm cô sợ hãi, cho nên cô bắt đầu phản ứng lại.
Dương Phàm ngồi dưới đất, trong ngực ôm tảng đá nóng hổi. Cô thích ngồi ở cửa sơn động nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, đẹp như vậy, màu sắc tràn đầy sức sống, làm cho tâm tình của cô trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau hôm ấy, người Nick liền dời đến sơn động này, giống như chiếm lĩnh.
Trong sơn động này không biết có tổng cộng bao nhiêu người Nick, ngày hôm đó người Nick ra ngoài săn thú lục tục trở về đều bị người Nick chỗ cô xem là món ăn trong mâm của bọn họ.
Cuối cùng không còn người Nick nào trở lại, sơn động này thuộc về người Nick bên cô.
Nhờ phúc của những người Nick kia, người Nick bên cô mới có thể vượt qua thời kỳ khó khăn nhất. Số người Nick ở hai sơn động chênh lệch không nhỏ, về thể lực cũng có sự khác biệt rất lớn. Những người Nick bên kia đi ra ngoài săn thú trở về đều bị người Nick bên cô đồng loạt xông lên, không cần tốn nhiều sức liền giải quyết.
Trừ trên số lượng khác biệt tuyệt đối, những người Nick kia cũng không có sức như người Nick bên cô.
Bây giờ Dương Phàm nhớ lại, cảm thấy người Nick trong sơn động này chỉ cách chết đói từng bước, nếu không bọn họ sẽ không mạo hiểm tấn công sơn động của cô, nhưng không ngờ ngược lại lại trở thành thức ăn của người khác.
Cô cảm thấy điểm này giống như chiến tranh xâm lược.
Tài nguyên khan hiếm sẽ dẫn đến việc tranh đoạt, giống như người Nick không tìm được thức ăn sẽ bắt đầu đánh cướp sơn động của người Nick khác.
Có lẽ nguyên nhân là vì xung quanh núi đá đen này có ít người Nick. Nơi này không có thiên địch của bọn họ, nhưng Nick vẫn có thể độc chiếm một khoảng đồi lớn vào hai mùa Hạ Thu, cô vẫn luôn thấy kỳ quái không biết là tại sao? Dù ý thức lãnh thổ của người Nick rất mạnh, nhưng đông người sẽ luôn xảy ra tranh đoạt, tại sao không có người Nick khác đến khiêu chiến?
Người Nick trừ sức sinh sản không mạnh ra, lúc khí hậu khắc nghiệt còn có thể tự giết lẫn nhau. Mảnh đại lục này không phải là không có thiên địch của bọn họ, mà thiên địch chính là bản thân bọn họ.
Ngẫm lại, nếu như người Nick không có thiên địch thì cho dù sức sinh sản của bọn họ thấp, chỉ cần đến thời điểm nào đó, một ngày nào đó, số lượng của bọn họ vẫn có thể chật ních mảnh đại lục này .
Bây giờ người Nick đang tự tiêu diệt, tộc quần bọn họ đang tự ức chế. Trừ khi có cách giải quyết vấn đề thức ăn, hoặc là một phần người Nick rời khỏi núi đá đen này, nếu không khi thức ăn không thể thỏa mãn cả tộc quần, chính bọn họ lại tự diệt lẫn nhau lần nữa.
Đến lúc đó không chỉ là mùa đông, mà là bốn mùa đều có thể sẽ xảy ra đánh nhau. Cô từng lo lắng người Nick khác sẽ đến đoạt địa bàn của Nick.
Tóm lại, bất kể phương diện nào, chiến tranh của người Nick đối với cô mà nói đều là chuyện tốt. Số lượng của bọn họ càng nhiều, đối với cô mà nói thì nguy hiểm lại càng lớn.
Dương Phàm phân tích chính xác chuyện này từ nhiều phương diện, muốn thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt. Nhưng hiệu quả lại không tốt giống như cô mong đợi, vấn đề không phải là sự phát triển của người Nick, cũng không phải là sự cân bằng sinh thái ở mảnh đại lục này, mà là cô không có cách nào tiếp thu nhiều máu và huyết tinh xuất hiện trước mắt mình như vậy.
Dù là xâm lược người Nick trong sơn động khác hay là người Nick báo thù, cô đều cần nhiều thời gian hơn để tiêu hóa.
Cô lại bắt đầu vẽ bích họa.
Cô vẽ lại cuộc chiến của hai sơn động người Nick, từ bão tuyết đến thức ăn giảm bớt, đến lúc người Nick bị đói, đến khi người Nick ở sơn động khác nhào tới sơn động bọn họ, những con vật kia đều bị giết, người Nick bi thương và tức giận, rồi bọn họ phản pháo báo thù, cho đến cuối cùng là chiếm lĩnh.
Bức bích hoạ cuối cùng, cô vẽ một mặt trời lớn trên bầu trời, mặt đất vẽ cỏ non nảy mầm cùng các loài động vật, tỏ ý thức ăn lại dồi dào, đại biểu cho việc tranh đoạt đã chấm dứt.
Cô hi vọng chiến tranh cũng biến mất theo.
Gần đây cô rất sa sút, cô cảm thấy Nick cũng phát hiện ra, bởi vì hắn luôn mang về cho cô rất nhiều rất nhiều thứ. Bây giờ không thiếu thức ăn nữa rồi, có một số cây cỏ bắt đầu nảy mầm trong băng tuyết. Có lẽ là trước kia cô luôn hái rau cỏ từ trong rừng mang về, cho nên lúc hắn ra ngoài đi săn luôn không quên hái cỏ cùng cành cây vừa nảy mầm đâm chồi về cho cô, có một số rể cỏ còn mang theo bùn.
Cô rất thích những mầm câu màu xanh này, bọn nó không đẹp như hoa, nhưng sau một mùa đông khắc nghiệt, sắc xanh nhạt của cỏ non trong mắt cô còn đẹp hơn hoa nhiều.
Mỗi lần cô nhận được quà như vậy, cô đều ôm lấy Nick, cho hắn một cái hôn. Hắn cũng rất vui vẻ, bây giờ chỉ cần hắn trở lại sơn động sẽ dùng cái đuôi vòng chặt lấy cô, một tấc cũng không rời. Dù cô muốn đi tắm hắn cũng sẽ theo sát ở phía sau.
Trước kia ở trong sơn động hắn cũng không làm như vậy, chuyện này có chút giống như lần đầu tiên cô có kinh khi tới đây, lần đó hắn bởi vì cô sinh bệnh nặng, chờ ‘ bệnh ’ tốt rồi hắn sẽ làm như vậy với cô.
Không khí trong sơn động rất xám xịt, đây cũng là lí do cô càng ngày càng không muốn đợi ở trong sơn động, tình nguyện ôm đá ngồi ở cửa động nhìn không trung khi Nick ra ngoài đi săn.
Tất cả động vật đều chết hết, người Nick ra ngoài đi săn thì trong sơn động bình thường chỉ còn lại một phần ba người Nick hoặc là ít hơn.
Trừ bọn họ ra cũng chỉ có mình cô.
Trước kia còn có động vật, cô không ngại cùng những người Nick xa lạ ở trong sơn động, hơn nữa khi đó cô luôn ngồi chung một chỗ với những con vật kia.
Bây giờ Nick vừa rời khỏi, cô liền bất an. Không phải cô cho rằng những người Nick kia sẽ xé cô làm thức ăn, nhưng cô quả thật không dám ở một mình với nhiều người Nick không phải Nick như vậy.
Kết quả là sau khi Nick trở lại, có lúc cô thậm chí còn leo ra khỏi sơn động đón hắn, sau đó cùng hắn dính chung một chỗ.