Đại Lục Thất Lạc

Chương 32


Đọc truyện Đại Lục Thất Lạc – Chương 32

Dương Phàm từ phía trên nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, đi vào sơn động.

Túi da trên eo cô chứa 5, 6 quả trứng lớn như trứng gà màu nâu xám, đây là thu hoạch hôm nay của cô. Một lát nữa Nick cùng bọn họ cũng đi săn thú trở về.

Lần trước tới núi đá đen, cô căn bản không dám đi ra ngoài nhìn ngọn núi này như thế nào. Năm nay trở lại, cô không muốn giống năm ngoái chỉ đợi ở trong sơn động như vậy. Cho nên mỗi ngày lúc Nick ra ngoài đi săn, cô sẽ đi lại xung quanh sơn động một chút. Bằng bản lĩnh của cô bây giờ, coi như không có Nick, leo núi vẫn không là vấn đề.

Núi đá đen phần lớn đều là nham thạch màu đen, loại nham thạch này có tính chất gì đó, mặt cắt của nó bóng loáng, lăng giác bén nhọn, giống như do rìu đao khắc ra, đặc biệt không dễ leo trèo. Đối với người Nick mà nói này dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng đối với cô mà nói thì không giống.

Dương Phàm không có ý định tìm thức ăn hay động vật gì ở ngọn núi này. Bây giờ cô đã có hứng thú với chuyện này, đụng phải liền bắt, không gặp thì thôi.

Cô muốn trèo lên nơi cao hơn để nhìn xem bên kia ngọn núi này như thế nào một chút.

Những ngày này, động vật bò lên núi rất nhiều. Người Nick săn thú cũng không cần chạy xuống dưới chân núi, mặc dù xuống núi so với lên núi tốn ít thời gian và sức lực hơn.

Mấy ngày nay Dương Phàm vẫn ở chỗ cao nhìn, phát hiện trừ động vật bốn vó như trâu trán rộng, ngựa trâu, động vật như khỉ cùng chuột đất đều bò lên chỗ cao. Bọn họ không giống người Nick bò đến giữa sườn núi rồi đào động ở lại, mà là bò dọc theo lưng núi đi về phía sau.

Cô bò cao hơn nữa, bò lên một chút đều có thể nhìn phong cảnh đằng xa hơn một chút.

Núi đá đen mới nhìn giống như lưng núi đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, từ xa tới gần, càng ngày càng cao sừng sững. Hai bên núi không có rừng, từ trên nhìn xuống chỉ có một mảnh bụi mịt mờ, cô chỉ có thể đoán bên kia có khi đất bằng chiếm đa số.

Những động vật kia bay qua núi đá đen, có thể là trú đông sau lưng núi. Cô không xem được quan cảnh sau lưng núi, nhưng mùa đông trước tuyết tan có thể là chảy phần nhiều về mặt bên này, mặt kia nước chảy xuống rất ít, cho nên những động vật kia mới có thể trốn ở bên kia.


Vậy tại sao người Nick không sang bên kia?

Động vật chỉ rời nơi mình sống khi thức ăn không đủ, cô ở chỗ này gặp qua mấy trăm người Nick có thể từ khi sinh ra, lớn lên đều ở bên núi đá đen này. Nơi này có đầy đủ thức ăn, không có thiên địch, bọn họ không cần chạy đến bên kia.

Bọn họ cùng động vật giống nhau, không giống cô thích ‘ thăm dò ’ thế giới chưa biết này.

Dương Phàm tự giễu, cô ‘ thăm dò ’ cũng không phải là tự nguyện.

Trong sơn động bây giờ đã tụ tập hơn hai trăm người Nick, năm ngoái cô cẩn thận đếm qua nhân số người Nick trú đông. Năm nay nhân số ít như vậy, hoặc là đột nhiên toát ra một thiên địch, loại khả năng này rất nhỏ.

Hoặc là, thật ra thì người Nick không phải đều tụ tập toàn bộ vào một sơn động, cùng nhau trú qua mùa đông.

Cô cảm thấy vế sau có khả năng lớn hơn.

Vào mùa đông, bọn họ có thói quen đến núi đá đen trú đông, tạm thời tụ tập cùng nhau, đem con thú săn được chia sẻ cho nhau, cùng nhau chống đỡ ngoại địch.

Nhưng bọn họ sẽ không tính toán số lượng người trong tộc, sẽ không cưỡng cầu từng người đến nơi này.

Điều này có nghĩa là rất có thể người Nick sẽ phân tán ra nhiều nơi trú đông, không phải chạy đến một cái sơn động .

Trong sơn động trừ người Nick còn có 16 con vật, chưa tính Dương Phàm cùng con trâu của cô. Người Nick không có quá nhiều lựa chọn về giống cái bạn đời, trừ con ngựa trâu năm ngoái cô thấy, còn có trâu trán rộng giống con trâu của cô cùng khỉ.


Động vật bốn vó chiếm đa số.

Có một loại động vật bốn vó trên trán có bốn cái sừng nhỏ, to giống con bò, cái đầu giống con dê. Cô gọi nó là dê nhiều sừng.

Còn có một con lỗ tai dài dựng đứng, nó mà rũ lỗ tai xuống thì cô căn bản không nhìn ra nó có chỗ nào khác với con ngựa trâu, nhưng lúc dựng tai lên lại rất giống lừa. Cô gọi nó là con lừa tai dài.

Những loài động vật bất đồng chủng tộc này ở cùng nhau trong sơn động chưa bao giờ đánh nhau. Bọn chúng hoặc nằm hoặc đứng chung một chỗ, mỗi ngày chỉ chờ người Nick đem thức ăn về cho chúng.

Cô phát hiện thật ra thì người Nick không có ai canh giữ xem những con vật này có bỏ đi hay không, lần trước cô cũng không chú ý tới điều này. Bây giờ cô có thể thấy những con vật đó thường xuyên ra ngoài, hoặc là tản bộ, hoặc là chạy tới chạy lui trên núi, tìm một ít cỏ chưa bị ố vàng để ăn. Bọn chúng sẽ trực tiếp bài tiết ở bên ngoài.

Sau khi người Nick trở lại trước tiên sẽ mang bọn chúng về sơn động, cô cảm thấy cái này giống như Nick đi tìm cô vậy.

Sơn động này mới đào, bây giờ cô biết bọn họ sẽ không quay lại sơn động năm ngoái, mà là năm nào cũng đào hang mới. Giống như hàng năm Nick moi rỗng những tảng đá khác nhau làm ổ.

Bây giờ người Nick làm những chuyện giống như năm ngoái cô thấy. Mỗi ngày một nửa người Nick đi ra ngoài săn thú, một nửa ở lại đào sơn động xuống sâu hơn. Đá đào được cũng chất đống thành tường đá ngoài cửa sơn động, ngăn cách thức ăn và cửa động.

Cô trở lại sơn động không bao lâu thì Nick cùng bọn họ cũng về tới.

Nhìn nhiều người Nick tụ chung một chỗ như vậy, cô đã có thể phân biệt rõ tuổi của bọn họ rồi.


Giống như Nick, người Nick có bộ lông màu sắc sậm chiếm hai phần ba, còn lại là lông còn có chút phát xanh, trẻ hơn so với Nick.

Vóc dáng Nick không phải cao nhất, hình thể cũng không phải là lớn nhất, nhưng cô cảm thấy dáng dấp hắn lại cân xứng nhất nơi này. Hình thể lớn chỉ càng nặng nề, quá cao đương nhiên sẽ không linh hoạt. Còn có cái đuôi cùng tỷ lệ thân thể…, tóm lại, cô cảm thấy Nick là người được nhất trong đám người Nick. Coi như chen chúc trong nhiều người Nick giống nhau như vậy, cô vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

Bọn họ cùng nhau ăn cơm, bởi vì một lát nữa trời sẽ tối, cho nên hắn không đi săn thú nữa. Sau khi cơm nước xong, nhân dịp trời còn chưa tối, cô kéo hắn đi ra ngoài.

“Nick, chúng ta thi xem ai trèo đến đó trước nhé.” Cô tùy tiện chỉ một chỗ nói với hắn, sau đó leo lên trước.

Nick đuổi theo rất nhanh.

So với cô, hắn trèo nhanh hơn nhiều, đây chỉ là trò chơi giữa bọn họ. Cho nên lúc hắn trèo lên luôn lấy đuôi rũ xuống xung quanh trêu chọc cô. Cô cũng sẽ bắt lấy cái đuôi hắn mượn lực trèo lên nhanh một chút.

Thật ra thì cái đuôi của hắn có thể hoàn toàn chịu được trọng lượng của cô, dù cho cô có ngồi lên đuôi của hắn để hắn cõng lên thì đối với hắn mà nói cũng không vấn đề gì.

Cuối cùng cô dứt khoát coi hắn như một ngọn núi trèo lên. Nắm lấy cái đuôi của hắn rồi giẫm lên đùi hắn, trèo lên lưng của hắn. Hắn cõng cô trèo đến chỗ cô chỉ rồi dùng móng vuốt nhọn cắm thật sâu vào nham thạch, treo giữa không trung nhìn phong cảnh xung quanh.

Sắc trời đang từ từ tối dần, bầu trời là một màu trắng ảm đạm.

Dương Phàm nằm trên lưng Nick, lần đầu tiên ở hơi cao như vậy thưởng thức hoàng hôn.

Trời tối rất nhanh, chung quanh tối đen như mực, nhiệt độ cũng thấp xuống. Nick cõng cô xuống, trở vào sơn động, từ bên ngoài đi vào mới cảm thấy khoảng không trong sơn động đen kịt hơn bên ngoài. 

Trong sơn động tối đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể nghe thấy không ít tiếng hô hấp chung quanh.


Nick đặt cô xuống đất, cô đưa tay sờ, phía dưới chính là da cô đã trải tốt. Cô cởi áo lông dầy trên người ra, chỉ còn lại một lớp bên trong. Tấm áo choàng lông này cô làm chăn để đắp.

Cô cuộn người thành một cái kén, nằm nghiêng trên đệm da, cảm thấy Nick rất nhanh cũng nằm xuống bên cạnh cô. Mỗi lần hắn đều nằm nghiêng, che chở cô ở bên trong.

Chờ hắn nằm xuống rồi, cô xông qua chỗ hắn, cả người núp trong ngực hắn.

Chỉ có lúc này, cô mới có thể cảm thấy cô cần Nick bao nhiêu. Mỗi khi trời tối, chỉ nằm bên cạnh hắn cô mới có cảm giác an toàn, mới có thể yên tâm ngủ.

Phía dưới truyền đến hơi ấm, một lát sau tay chân cũng được hong ấm.

Lông trên người Nick vừa lạnh lại vừa cứng, lồng ngực của hắn giống như một khối đá lớn, tuyệt không ấm áp mềm mại. Nhưng mà cô lại cảm thấy an toàn.

Cô lật tới lật lui trong ngực hắn, cuối cùng tìm được một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.

Ở chỗ này, tối như vậy, khi ngủ phải luôn cảnh giác.

Xung quanh có thể nghe được tiếng phì phò của những con vật kia, còn có tiếng bọn chúng đứng lên đi lại. Tiếng chân chạm mặt đất vang lên thanh thúy.

Trên đầu cô, Nick phát ra tiếng grù grù, giống như tạo ra một tiếng vang bên tai cô.

Tay của cô sờ tới sờ lui bộ lông lành lạnh của hắn, cuối cùng bắt lấy một cánh tay của hắn kéo vào ngực làm gối ôm. Trên tay của hắn có móng vuốt bén nhọn, nhưng bây giờ một chút lực uy hiếp cũng không có, coi như cô có đặt tay hắn dưới đầu làm gối cũng không sao.

Trong tiếng grù grù của hắn, cô ngủ thiếp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.