Đọc truyện Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh – Chương 4: Bữa trưa nghênh đón
Anh chàng Alan đẹp trai hăm hở bước vào phòng họp, mang theo bộ mặt cao ngạo nhã nhặn của một kẻ thủ lĩnh cười nói: “Mọi người đến đông đủ rồi, đã ăn no chưa?”
Mấy nhóm người đang tụm năm tụm ba cãi cọ, trò chuyện liền nhao nhao tìm chỗ ngồi xuống, đúng là người lãnh đạo có khả năng khiến người khác im lặng mà không cần nói nhiều, ây! người ta nói không sai mà.
Alan dùng ánh mắt tựa như xem duyệt binh nhìn quanh bốn phía, hài lòng gật đầu, lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống, sau đó giống như thử micro ho nhẹ hai tiếng, nở một nụ cười rực rỡ giống hệt minh tinh màn bạc. Giới thiệu với mọi người những đồng nghiệp mới, đồng thời cũng thay mặt cho tất cả những đồng nghiệp còn lại ngỏ lời hoan nghênh ba người còn lại.
Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên!
Tiếp theo, không ngoài dự đoán của mọi người, Alan bắt đầu thao thao bất tuyệt. Trước tiên, anh sơ lượt lại cái lịch sử phát triển huy hoàng của Smith & Miller, tiếp đến là kể lể anh đã vất vả xây dựng cái tổ này thế nào. Anh cứ liên tục kể chuyện quá khứ của 3 năm qua, lúc đó cả đoàn kể cả thư ký cũng chỉ là một nhóm nhỏ gồm 3 người, nhưng cái nhóm nhỏ này vẫn không ngừng cố gắng để trở thành một nhóm chuyên nghiệp hơn 20 thành viên như hiện nay…lượt bỏ mấy ngàn từ của Alan…
Đã nghe cái này nhiều lần nên các nhân viên cũ đều đã quen, chỉ có mấy thực tập sinh mới vào bị cái cảm xúc mãnh liệt kia của Alan kích thích, phấn chấn hỏi han trò chuyện, nhìn sắc mặt cũng đủ biết đó là vẻ mặt sùng bái. Đúng là ông chủ có khác!
Alan nhìn những người bạn nhỏ đang sùng bái mình, càng nói càng hưng phấn. Tất nhiên là anh đang vênh váo đắc ý nhưng cũng không quên đi công lao của những luật sư cũ, anh tuyên dương từng người một giống như đang diễn kịch, Denny, Jessica, Alex, mời bọn họ đứng lên cho mọi người reo hò. Ba người này chết lặng chấp nhận, thẩn thờ đứng dậy rồi nhanh chóng ngồi xuống.
May mắn Alan cũng không phải chỉ nói đến cái lịch sử khô khan kia, đôi khi lại nói đến vài chi tiết thật đáng nghe. Bây giờ anh đang hăng hái nói đến những dự định tương lai của cả tổ với tất cả mọi người, đặc biệt là giới thiệu cho các thực tập sinh biết những nguồn tài liệu có ích, thậm chí là những bài blog của các luật sư nước ngoài nổi tiếng.
Lý Duy rất nghiêm túc lắng nghe, khi Alan nhắc đến những nguồn tài liệu có ích, cậu lập tức lấy bút ghi lại. Trang giấy mong manh nằm trên mặt bàn hội nghị màu nâu gỗ, ngòi bút di chuyển cực nhanh trên đó, đôi khi còn phát ra âm thanh xẹt xẹt do ma sát. Alan rất nhanh đã nói xong, Lý Duy cũng nhớ rất nhanh, tiếng ngòi bút di chuyển càng lớn, cậu chỉ cách Alan 2 chiếc ghế, cuối cùng cũng khiến Alan chú ý, anh ngừng nói, cau mày nhìn cậu.
Alan âm trầm hỏi: Helen không chuẩn bị sổ tay riêng cho cậu sao?”
Trả lời: “Có.”
“Vậy sao không mang theo?”
Sợ sệt: “Quên…quên mang…”
Alan im lặng một chút, cố giữ khẩu khí bình tĩnh nói: “Muốn thành một luật sư giỏi phải luyện thói quen ghi lại những nội dung chính trong buổi họp. Trí nhớ tốt cũng không bằng ngòi bút đâu. Trang giấy này cũng vậy, ghi vô đó quay qua quay lại làm mất, sau này muốn tìm lại là tìm được ngay sao?”
Lý Duy liên tục gật đầu nhận sai, nói sẽ chú ý.
Alan chợt nghĩ một chút, hiểu là tốt rồi, cũng không muốn phải nói nhiều lời. Nhưng vẫn nên chỉ bảo người mới. Thế là đi tới trước mặt luật sư Mã, nói với Lý Duy: “Để tôi cho cậu xem, một luật sư chuyên nghiệp ghi chép tài liệu như thế nào.”
Nói xong liền cầm quyển sổ ghi chép của luật sư Mã lên. Luật sư Mã lập tức che mặt, âm thầm than thở. Mọi người đều cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng không ai dám cười ra tiếng, ai cũng sợ tiếp theo đến mình gặp họa nên nhanh tay giấu đi sổ ghi chép của mình.
“À thì Alex* đổi sổ mới.” Luật sư Mã liều mạng ra sức gật đầu. Ông chủ thật sáng suốt.
(* tên tiếng Anh của luật sư Mã)
Alan đi tới mặt luật sư Tôn, rút ra quyển sổ bị giấu dưới cánh tay. Luật sư Tôn vội vã biện hộ: “Tôi cũng vừa mới đổi sổ.”
Alan không lên tiếng, đi tới chỗ một luật sư khác, lại là một quyển sổ trắng phau! Người kế tiếp, có lẽ nào lại là một quyển sổ trống không nữa? A..sai rồi, trên giấy có vẽ một con khủng long đang phun mưa đó chứ!
Nhiệt độ trong phòng tự nhiên giảm xuống cực lạnh, mọi người lạnh đến nỗi không dám nhúc nhích. Không ít người chỉ im lặng nhìn Denise, mong cô sẽ giúp họ một bàn thua này, thế nhưng Denise lại không chút nghĩa khí mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái blackberry trong tay.
Mọi người than vãn trong lòng: Thiệt tình, cô cũng là lãnh đạo, có cần hèn nhát vậy không?…
Denise than vãn trong đầu: Tôi không muốn làm bia đỡ đạn đâu…
Alan nóng nảy đi một vòng, cầm từng quyển sổ của từng người lên xem rồi đặt xuống. Tới chỗ Denny lại thấy đang luống cuống thoát game, sau đó mở một quyển sổ ra, giả vờ như đang ghi chép gì đó. Anh hung hăng trợn tròn mắt nhìn Denny.
Cả đám này không chừa cho mình chút mặt mũi nào luôn à?!! Alan tức giận về chỗ, miệng cười nhưng tâm không cười nói: Lúc các người làm việc với thân chủ cũng giống như thế này sao?”
Mọi người lắc đầu không phải đâu, ông chủ à.
Alan bỗng nhiên nhấn giọng quát: “Lập tức lấy sổ ghi chép của các người mang tới đây cho tôi!!!”
Mọi người lập tức giải tán, ra khỏi phòng họp, ai cũng đưa ánh mắt đau xót sắc bén nhìn kẻ đầu sỏ là Lý Duy. Lý Duy vừa sợ vừa oan ức quay về bàn lấy sổ tay đến.
Thế là nửa thời gian còn lại của buổi cơm trưa đều bị Alan chiếm dụng để kiểm tra sổ ghi chép của từng luật sư, mà cái tiêu đề tầm quan trọng của sổ tay là đề tài chính chiếm hết thời gian, mãi cho đến khi Lily đến thông báo cho Alan biết sắp đến giờ có cuộc họp qua điện thoại, mọi người mới được giải thoát.