Đại Lộ Hoàng Hôn

Chương 29


Đọc truyện Đại Lộ Hoàng Hôn – Chương 29

Sáu giờ sáng, họ rời khỏi nhà an toàn lên đường đến cảng Laem Chabang[1].

Trần Bạc Kiều chủ động xách vali, cùng Chương Quyết đi xuống lầu.

Khi đặt chân xuống tầng trệt, Chương Quyết ngoảnh đầu nhìn lại.

Thì thấy Trần Bạc Kiều đã đi được nửa đường, trong khi còn phải mang theo một chiếc vali cỡ lớn, trông anh vẫn có vẻ thoải mái như chỉ xách theo một chiếc cặp. Hôm nay Chương Quyết hóa trang cho anh có phần luộm thuộm với bộ râu xồm xoàm, mặc áo sơ mi và quần dài có thể che phủ hầu hết vết sẹo trên cơ thể, cùng một chiếc đồng hồ điện tử đeo trên cổ tay, thoạt nhìn rất phù hợp với hoàn cảnh trong khoang tàu du lịch. Thấy Chương Quyết nhìn lại đây, anh rất tự nhiên khẽ mỉm cười với Chương Quyết.

Khi xuống đến nơi, thấy Chương Quyết vẫn không di chuyển, anh lại đi về phía xe mở cửa sau.

Bầu trời ở phía tây vẫn còn màu xám ảm đạm, nhưng nắng sớm màu da cam đã ló lên từ phía đông, hệt như một vệt sáng trên bức tranh sơn dầu.

Mà Trần Bạc Kiều đang đứng dưới vệt sáng ấy, anh rất cao với bờ vai rộng và đôi chân dài, đương cúi xuống đặt chiếc vali ở ghế sau, đóng cửa lại, gọi Chương Quyết: “Đừng ngây người nữa, lại đây.” Rồi đi đến phía trước ngồi vào ghế phụ.

Chương Quyết lúc này mới chậm rãi bước qua, lên xe ngồi vào, thắt dây an toàn rồi lái đi.

Trong nửa giờ đầu tiên, họ chỉ nghe tin tức buổi sáng và hầu như không nói chuyện.

Cơn gió không ngừng lùa qua khe hẹp trên cửa sổ. Họ xuôi theo con đường nhỏ lái xe về phía đông nam, tiến vào ánh sáng ban mai cùng rừng cây nhiệt đới.

Từ sự cố của tàu vận tải cho đến khi lên du thuyền, họ đã trải qua tám đêm ở Bangkok, tựa như họ đã ở bên nhau tám năm, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi như trong tám phút. Cơ bắp trí nhớ của Chương Quyết vẫn chưa kịp hình thành nên góc ký ức tốt nhất mỗi khi được nắm tay với Trần Bạc Kiều, chỉ là trong đầu y lại như ẩn giấu một chiếc máy quay, ghi lại mọi khoảnh khắc chỉ thuộc về anh một cách rõ ràng.


Khi nói với y “Chúng ta thử với nhau đi”, khi nhận nến thơm mà y mua ở đền Erawan, khi đứng trước bức tường thú bông với vẻ thích thú, ôm chặt y khi quan hệ trong phòng tắm, khi cầm lái giúp y vì quá căng thẳng, anh tuấn, trẻ tuổi và chững chạc – Trần Bạc Kiều.

Bầu trời dần chuyển sang màu trắng, tin tức buổi sáng cũng đã đến hồi kết.

Thời tiết ở Bangkok sẽ tiếp tục có nắng đến nhiều mây. Cơn bão giật cấp mười ba đổ bộ lên các vùng đảo lớn nước ta đã di chuyển sang phía Bắc châu Á. Thái Lan may mắn tránh được. Trần Bạc Kiều nằm trong diện truy nã của Liên minh châu Á hiện vẫn bặt vô âm tín. Thông tin vừa rồi cũng đã khép lại chương trình tin tức sáng nay, cảm ơn quý vị đã đồng hành cùng chúng tôi. Xin kính chào và tạm biệt.

Sau khi kết thúc chương trình âm nhạc, họ đi vào một con đường lớn.

Trong chặng đường dài tiếp theo, có một việc khiến Chương Quyết rất bối rối.

Đó là, hầu như tất cả các bảng hiệu cho thuê dọc theo con đường đều trưng biển quảng cáo cho bệnh viện mà Chương Quyết đã từng điều trị. Tên của bệnh viện vẫn giống như trước đây, chỉ khác là có thêm tiền tố của một tập đoàn nào đó từ Liên minh châu Á.

Hôm kia, để tìm hiểu đoạn đường đến bến cảng Chương Quyết đã vòng quanh khảo sát các tuyến đường tốt nhất, mà không hiểu vì sao con đường nào cũng treo đầy những biển quảng cáo của bệnh viện này.

Thực ra sự bối rối ấy cũng chỉ là vấn đề của riêng Chương Quyết, cho dù Trần Bạc Kiều có hỏi cũng sẽ không quá nghiêm túc, bởi vì anh dù sao cũng rất lịch sự và không tọc mạch.

Thế nhưng, Trần Bạc Kiều vốn chỉnh ghế ngả người ra sau nghỉ ngơi lại bỗng dưng ngồi dậy, làm như lúc này mới nhìn thấy các biển quảng cáo bên ngoài.

Chương Quyết nhận ra điều này, bắt đầu thấy hơi bồn chồn.

Khi đang chạy lên một cây cầu, Trần Bạc Kiều bất ngờ nói: “Bệnh viện trên bảng quảng cáo này trông rất quen.” Chương Quyết đang không biết phải trả lời thế nào, thì anh lại hỏi: “Cậu từng đến bệnh viện này chưa?”


Nhịp tim Chương Quyết đập nhanh hơn, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Rồi.”

“Bệnh viện này điều trị về mặt nào?” Trần Bạc Kiều lần nữa nằm xuống, giọng anh khẽ vang lên từ phía sau Chương Quyết.

Giọng điệu của Trần Bạc Kiều khiến Chương Quyết cho rằng anh chỉ xem quảng cáo và nhất thời tò mò thôi, vì thế y hơi lấy lại bình tĩnh, giải thích một cách ngắn gọn: “Đó là bệnh viện tâm lý, chủ yếu làm các phương pháp trị liệu độc quyền.”

Trần Bạc Kiều dừng vài giây, lại thấp giọng bình luận: “Khái niệm rất mới.”

Anh đọc dòng chữ trên biển quảng cáo: “Quên đi nỗi đau, trở về với cuộc sống bình thường.” Rồi anh chợt mỉm cười, gọi y: “Chương Quyết?”

Chương Quyết đáp “Có chuyện gì?”, Trần Bạc Kiều lại hỏi: “Cậu muốn quên nỗi đau nào?”

Ánh mắt anh khi nói còn toát lên ý cười, như chỉ đang đùa giỡn hỏi một câu, ngữ điệu cũng rất dịu dàng, khiến Chương Quyết cảm thấy hơi yên tâm, bỏ đi chút phòng bị.

“Biến cố của ca phẫu thuật,” Chương Quyết nắm chặt vô lăng, nhìn về phía trước nói, “Cấy tuyến thể.”

Trần Bạc Kiều “Ừm” một tiếng, thản nhiên nói: “Chuyện ấy quên đi cũng tốt.” như đột nhiên nhớ ra gì đó, anh lại hỏi: “Nhưng nó không có tác dụng sao?”

“Ừ,” Chương Quyết đáp. Vì từng trả lời vấn đề tương tự với Ngải Gia Hi nên Trần Bạc Kiều có lẽ cũng nhớ, y thẳng thắn thừa nhận, “Đúng là không có tác dụng.”


“Ồ,” Trần Bạc Kiều dừng một chút, lại hỏi, “Cậu đã đến đó bao nhiêu lần?”

Chương Quyết dựa theo chỉ dẫn chuyển hướng, nhanh chóng cân nhắc số lần phù hợp, rồi nói với Trần Bạc Kiều: “Một đợt điều trị trong nửa năm, bảy lần.”

Chương Quyết lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng ghế di chuyển. Trần Bạc Kiều đã dựng thẳng lưng ghế ngồi cạnh bên Chương Quyết, và Chương Quyết chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy anh, vì cho dù chiếc xe này khá lớn, khoảng cách giữa các ghế lại không quá xa.

Trần Bạc Kiều quay sang nhìn Chương Quyết, đưa tay ra chạm vào mu bàn tay y, sau đó lại nắm cổ tay y.

“Nửa năm, bảy lần, cậu có mệt không?” Anh hỏi.

Lòng bàn tay của Trần Bạc Kiều cũng không mềm mại mà trải đầy những vết chai do cầm súng lâu năm, cọ vào da Chương Quyết, nhẹ nhàng vuốt ve.

Âm giọng của Chương Quyết cũng trở nên nhỏ đi, y nói thật nhanh rằng: “Không sao, tôi vẫn ổn.”

Trần Bạc Kiều vẫn siết chặt lấy tay y, chạm vào đầu ngón tay. Chương Quyết liền bỏ tay ra khỏi cần số để anh tiếp tục chạm vào lòng bàn tay.

Bầu trời sáng trong, giống như cái ngày mà họ lái xe từ thị trấn đến Bangkok. Mặt trời đã lên cao, gió cũng oi nồng.

Trần Bạc Kiều đóng cửa sổ, mở điều hòa.

Anh không hỏi Chương Quyết có đau hay không như Ngải Gia Hi mà bắt đầu một đề tài khác, điều này khiến Chương Quyết cảm thấy thoải mái hơn. Trần Bạc Kiều nói rằng việc giải mã gen tương đối phức tạp, cho y biết một số quy trình cụ thể, nhưng Chương Quyết cũng chỉ nghe được một nửa và bỏ lỡ một nửa, mà câu cuối cùng Trần Bạc Kiều nói thì y nghe rõ. Anh nói là: “Tôi không thể giúp cậu trong thời gian ngắn, nhưng vẫn sẽ cố gắng sớm nhất có thể.”

Lời nói của Trần Bạc Kiều đôi khi hàm súc đến mức cần một thời gian suy nghĩ mới hiểu được, còn lần này thì Chương Quyết hiểu ngay.

Chương Quyết cảm thấy ánh mặt trời quá chói mắt, mà đường đến cảng Laem Chabang vẫn còn xa, y bèn nói Trần Bạc Kiều đeo kính râm vào.


Trần Bạc Kiều nhìn y, nói: “Cậu đeo cái này hợp hơn.” Rồi anh cầm kính râm đeo vào cho Chương Quyết, đầu ngón tay anh chạm vào gò má y, vẫn còn hơi ấm mà vuốt lên cằm và môi y.

Chương Quyết cảm giác như anh đang vuốt ve một con mèo, nhưng rồi lại cảm thấy không chỉ là như vậy.

Không lâu sau, Trần Bạc Kiều rút tay về, nói: “Sau khi lên tàu, tôi sẽ cho cậu biết kế hoạch.”

Chương Quyết gật đầu, buồn bã lái xe về phía trước, tạm biệt Bangkok cũng chính là nói lời tạm biệt với Trần Bạc Kiều, lý trí biết rằng điều này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng cảm xúc vẫn như cũ chẳng nỡ buông.

Càng gần đến bến cảng, tiếng còi tàu vang lên càng rõ. Chương Quyết lái xe vào bãi, cùng Trần Bạc Kiều xuống xe.

Trước khi bước vào sảnh, Trần Bạc Kiều đặt vali xuống đất, nắm lấy tay Chương Quyết, tháo kính râm xuống, hôn lên môi y.

Anh đã giữ cằm Chương Quyết, nên cho dù y có muốn trốn cũng trốn không được.

Nụ hôn dịu dàng mang theo trấn an kéo dài thật lâu.

Hôn xong, Trần Bạc Kiều dời đi một chút, dường như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra. Chương Quyết chưa từng thấy anh do dự như vậy.

Vài giây sau, anh mới nói với Chương Quyết rằng: “Đừng buồn.”

Chương Quyết khẽ gật đầu. Trần Bạc Kiều cũng không nói gì thêm, lần nữa nhấc vali lên, cùng Chương Quyết đi vào đại sảnh lên tàu.

[1] Cảng Laem Chabang: nằm ở phía đông nam vịnh Thái Lan, cách thủ đô Bangkok của Thái Lan 110 km về phía nam-đông nam↑

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.